Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đã diễn xong rồi."

"Cái gì xong rồi?" Vu Chu hỏi.

"Dương Quang đó."

"À, vậy thì... chúng ta xem bộ phim khác đi." Nàng cầm điều khiển từ xa và lướt sang các kênh khác, rồi đột nhiên hỏi Hướng Vãn: "Cô có cảm thấy cuộc sống của mình khá nhàm chán không?"

"Ngày nào tôi cũng ăn, ngủ, xem tv, viết tiểu thuyết, hóng drama trên Weibo, thi thoảng lại chơi mạt chược." Vu Chu thở dài.

Hướng Vãn cười nhẹ.

Vu Chu liếc nhìn cô: "Tôi biết, cô mới đến, mọi thứ đều mới lạ, cô sẽ đều cảm thấy hiếu kì với mọi thứ xung quang. Nhưng một thời gian nữa cô sẽ không còn nghĩ vậy đâu."

Hướng Vãn thấy lạ, cô cảm giác hình như cô gái này có chút tự ti.

Nhưng thực ra, cô ấy có làn da trắng sáng và rạng rỡ, dù mặc áo thun rộng và quần soóc, vẫn toát lên được vẻ trẻ trung và sạch sẽ.

"Với lại nhà tôi cũng không có đồ gì tốt để chiêu đãi cô hết." Vu Chu vẫn còn đang cầm điều khiển, chuyển tới chuyển lại giữa các kênh, "Tôi cũng chẳng có sở thích gì, không thích đi dạo phố, không thích trang điểm, không thích ra ngoài vui chơi và giao lưu xã hội, không thích kết bạn, ngay cả việc theo dõi một ngôi sao cũng không có hứng thú."

Hướng Vãn uống một ngụm nước, nhớ lại: "Trước đây, tôi ở trong nhà, hiếm khi ra ngoài, chỉ có dịp lễ, ngày Tết, ra ngoài lễ Phật, đốt hương... Còn có lễ thượng nguyên, tài tử giai nhân, đốt đèn lồng, đoán câu đố, trao tâm tình."

À, giờ thì nàng hiểu tại sao Hướng Vãn lại cảm thấy thoải mái khi ở nhà nàng rồi.

Ít nhất thì nhà của nàng vẫn có tivi mà, đúng không?

"Xem một chút đi, tối nay tôi sẽ dẫn cô xuống khu vườn ở dưới tầng, đi dạo một chút, không có ra khỏi khu chung cư, không cần phải có mã sức khỏe. Ngày thường nếu cô thấy chán, có thể xuống đó đi dạo."

Hướng Vãn đáp: "Cảm ơn cô."

"Thế nào, đãi ngộ này giống như hoàng gia không, có cả vườn thượng uyển cho cô đi dạo ah." Vu Chu nhướng mày cười.

Hướng Vãn đưa tay chạm lên mặt, cánh tay dựa trên tay vịn của ghế sofa, nhìn Vu Chu: "Dáng vẻ của cô trông rất thanh tú."

"Thanh tú?" Vu Chu lại nhướng mày.

Hướng Vãn quay đầu đi: "Uhm, đúng vậy rất thanh ."

Giữa tiếng nhạc ồn ào, cô nghiêng đầu nhìn màn hình tv, rồi lại nhìn Vu Chu: "Cô nương kia có phần giống cô."

"Ồ?" Vu Chu liếc qua, "Là 'Tỷ tỷ đạp gió rẻ sóng' à? Vu Văn Văn."

* Vu Văn Văn tham gia "Tỷ tỷ 3" và đứng thứ hạng 3, debut cùng nhóm X-Sister. Hướng Vãn nói Vu Chu giống Vu Văn Văn là do 2 người có cùng họ Vu.

"Ừ."

Vu Chu cười: "Đó là chị của tôi. Cô nhìn xem, đều họ Vu cả, chị tôi đi tham gia chương trình, nên mới gửi nhờ Bát Bát lại cho tôi."

"Thật sao?"

"Thật..." Vu Chu nhún vai, "Thật ra là giả. Đùa cô thôi."

Hướng Vãn liếc nhìn nàng một cái, với ánh mắt vừa như trách móc vừa không phải, Vu Chu dựa lưng ra sau, nửa nằm nửa ngồi nhìn cô, đột nhiên cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, như thể mình đang trở thành một tên thiếu gia phong lưu, chuyên trêu chọc tiểu thư nhà lành.

Wow, từ 'trêu chọc' dù có vẻ hơi quê mùa nhưng lại diễn tả rất chính xác cảm xúc này.

Nàng cười một lúc, rồi điện thoại lại reo lên. Lần này, nàng chạm vào màn hình vài cái để mở khóa.

Là tin nhắn WeChat. Nàng thấy mình được F thêm vào một nhóm chat.

Trong nhóm hiện không có ai nói gì, F lại nhắn tin riêng cho cô: "Vu lão sư!"

Chỉ gọi có danh xưng, có lẽ đang chờ nàng hỏi thêm.

"?" Nàng trả lời bằng một dấu chấm hỏi.

"Tô lão sư đã mời thêm đạo diễn lồng tiếng ah! Bành Hướng Chi!!"

Hai dấu chấm than, ít hơn một dấu so với khi mời được Tô Xướng gia nhập, có vẻ đã học được cách bình tĩnh hơn một chút.

Vu Chu rất muốn nói với cô ấy: "F lão sư ah, dù sao cô cũng là nhà sản xuất của app Zhi'er, một nền tảng nghe kịch nổi tiếng ah, còn nắm trong tay nhiều IP lớn và đã hợp tác với nhiều ngôi sao lớn nữa ah, sao vẫn còn đam mê như vậy?"

Nghĩ xong, nàng hiểu ra. Có lẽ F lão sư muốn khơi dậy sự nhiệt huyết của tác giả nàng.

Hoặc có thể, F lão sư cảm thấy Vu Chu đã gặp may mắn ngoài mong đợi, khiến cô ấy mãi không thể bình tĩnh.

Ai mà chẳng thấy thế, một cuốn tiểu thuyết với chưa đến 700 lượt yêu thích, thậm chí chưa đủ sức tạo thành một IP, nếu không phải nhờ vào sự phát triển của kịch truyền thanh hiện nay, làm sao có cơ hội để chuyển thể?

Bành Hướng Chi, nàng cũng đã nghe qua, một đạo diễn lồng tiếng nổi tiếng của Tam Thanh Studio, người không chỉ làm đạo diễn lồng tiếng kịch truyền thanh mà cũng đã dấn thân vào lĩnh vực đạo diễn lồng tiếng điện ảnh trong khoảng ba đến năm năm nay.

Năm năm trước, tác phẩm kịch truyền thanh của cô ấy, "Những Điều Nhớ Nhung Ở Trần Gian," vẫn là một tác phẩm kinh điển trong giới, là một bạch nguyệt quang trong lòng nhiều người cho đến tận hôm nay.

Tô Xướng + Bành Hướng Chi, công thức này gần như đồng nghĩa với lưu lượng + tiếng tăm.

Mà lại là chị ấy mời đến, khiến Vu Chu khó mà không nghĩ liệu hành động này có ý nghĩa như là bảo vệ và hỗ trợ không.

Bốn chữ 'bảo vệ, hỗ trợ' (保驾护航) thực sự khiến người ta khó mà không liên tưởng tới. Vì vậy, dù có sở hữu mười lá gan, Vu Chu cũng không dám để suy nghĩ của mình dừng lại lâu hơn một giây ở hướng này.

Nàng mở nhóm chat mới, F bắt đầu chủ trì ở trong nhóm.

Sau khi giới thiệu xong, nàng nhận ra đây là hình như là một nhóm chat của đoàn kịch, bên trong còn có phó đạo diễn, biên kịch và hậu kỳ, còn có tác giả, chính là Vu Chu.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, không có Tô Xướng.

Nàng lại nghĩ, xem đi, đây chính là Tô Xướng ah. Kéo người ta vào nhóm, bản thân thì không có ý định tham gia vào nhóm chat.

Mọi công việc đều được xử lý một cách công thức đến mức không thể tưởng tượng được.

Một vài người đã thân thiện chào hỏi nhau, rồi Bành Hướng Chi đến muộn, có lẽ do bận, câu đầu tiên của cô ấy như sau:

"Chào các mọi người. Vai chính đã định là Tô Xướng, Chu Lăng; vai phụ là Cố Kỳ Án và Thanh Thần; các vai khác tôi sẽ mời sau. Biên kịch vui lòng gửi cho tôi nhân vật. Tôi có thời gian đọc kịch bản vào tối thứ Bảy và Chủ Nhật tuần này sau tám giờ, mọi người có thời gian không?"

"Có."

"Không vấn đề."

"Tác giả đâu?" Sau một lúc, Bành Hướng Chi hỏi.

"À, tôi không vấn đề gì." Vu Chu vội vã đáp.

Nàng muốn nói xin lỗi, vì không biết rằng cả tác giả cũng phải tham gia, nên phản hồi chậm một chút. Nhưng chưa kịp do dự, Bành Hướng Chi đã gửi tin nhắn: "Ừ, vậy thì cứ quyết định vậy nhé. Chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Chúc hợp tác vui vẻ." Vu Chu nói.

Rất nhanh và quyết đoán, khiến Vu Chu cảm thấy hơi căng thẳng.

Nàng căng thẳng đến mức trong bữa ăn còn tiếp tục suy nghĩ lung tung. Bữa tối vẫn là đồ đặt bên ngoài, Hướng Vãn ăn rất từ tốn khiến Vu Chu nghi ngờ không biết mình có thực sự gọi đúng món chân cừu nướng hay không.

Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau dọn dẹp, Vu Chu buộc túi nhựa lại và đặt ở cạnh cửa. Nàng đi vào bếp rửa tay và nói: "Đi dạo một chút đi, tiêu hóa bớt."

"Được."

"Cô cũng rửa tay đi, tôi tìm cho cô một bộ đồ để đi ra ngoài." Vu Chu lấy vài miếng giấy để lau tay.

"Được." Vẫn là từ đó.

Đại tiểu thư ah, thật ngoan, Vu Chu thầm cảm thán, còn ngoan hơn cả Bát Bát.

Vu Chu lấy ra một cái áo thun ngắn và tìm vài cái dây buộc tóc trên bàn trang điểm. Tóc của Hướng Vãn rất dài, nếu đi xuống lầu có thể sẽ nóng, nên tốt nhất là buộc lên.

Nàng không cần dây buộc tóc vì không thích ra ngoài, dây buộc này là của Tô Xướng ngày trước sử dụng.

Vu Chu nhìn kỹ, thấy còn lẫn một hai sợi tóc đen, nàng lấy ra, vò lại và bỏ vào thùng rác.

Rất nhanh, Hướng Vãn thay xong đồ bước ra. Vu Chu nhìn kỹ, thấy trước ngực cô ấy hơi kỳ lạ, vẫn không mặc áo lót.

"Cô," Vu Chu cười, có chút ngượng ngùng, "ra ngoài không thể không mặc áo lót."

Thật là ngượng ngùng.

Hướng Vãn nhìn nàng, không nói gì.

"Tôi sẽ hướng dẫn cho cô xem một lần." Vu Chu ho hai tiếng, lấy áo lót ra, mặc lên ngoài áo thun ngắn của mình, đưa tay qua hai bên vai, rồi cài lại ở phía sau, một kéo một thắt, xong.

Nàng đứng thẳng, quay lưng về phía Hướng Vãn, ra hiệu để cô ấy xem cho kỹ.

Sau đó, nàng tháo ra, đưa cho Hướng Vãn, chỉ tay về phía hành lang: "Đi thay đi."

Hướng Vãn cúi đầu nhận lấy áo lót, vừa đi vừa tập cài lại móc.

Khi trở ra, mặt cô ấy có hơi đỏ, đi cũng chậm hơn một chút, nhưng trước ngực không còn lộ liễu như trước. Vu Chu hài lòng gật đầu.

Nàng lại hỏi: "Mặc xong rồi à? Đừng để không cài, ra ngoài thì hỏng."

Hướng Vãn hít một hơi sâu, gật đầu, đi đến khu vực cửa, thay đôi dép đi ra ngoài mà Vu Chu đã chuẩn bị sẵn.

"Cái yếm này hơi nhỏ một chút," cô lầm bầm, nhẹ nhàng nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro