Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---

Thứ Năm và thứ Sáu, cuộc sống trôi qua thật yên bình.

Hai thiếu nữ thất nghiệp ở nhà đã dành thời gian xem anime và thỉnh thoảng tò mò tìm hiểu về các món đồ công nghệ hiện đại.

Tuy nhiên, Vu Chu không có ý định cho Hướng Vãn vào bếp, mặc dù đó là mong muốn của cô ấy khi muốn thử 'luộc trứng bằng tay không'. Hơn nữa, cô nàng đại tiểu thư này cũng nói cô ấy chưa từng vào bếp, sao nàng phải mạo hiểm chứ.

Ngay lập tức đã đến thứ Bảy, ngày đặc biệt nhất từ thuở cha sanh mẹ đẻ đến giờ trong cuộc đời của nàng.

Ngày đọc kịch bản.

Với tư cách là mẹ đẻ của tác phẩm này, Vu Chu cảm thấy bản thân cũng có chút vinh dự.

Vì thế, nàng dậy sớm và đăng một bài trên Weibo: "Nếu tất cả thiết bị gia dụng và đồ đạc đều có thể biến thành yêu quái, ai sẽ là vua?"

Rất nhanh, một vài người hâm mộ trên Weibo đã bình luận: "Đại Đại dậy sớm thật~ Vô địch sữa bò.jpg."

Những người gọi nàng là "Đại Đại" thường là những người mới theo dõi nàng trong vài ngày qua. Sau ba ngày, số lượng người hâm mộ trên Weibo của Vu Chu đã vượt quá 10.000.

Vẫn là... nhờ ân huệ của người đó.

Khi nhận được một vài bình luận kỳ lạ, nàng lại làm mới trang và thấy một avatar màu xanh thuần bình luận: "Đồng hồ báo thức. Vì hấp thụ nhiều oán khí nhất, sức mạnh cũng mạnh mẽ nhất."

Chết tiệt.

Vu Chu trong lòng chửi thề một câu.

Weibo ngay lập tức sôi nổi như thể đang có một cuộc biểu tình, nhiều bình luận đổ về, kèm theo những bình luận về bình luận mới nhất của Tô Xướng dưới bài đăng của nàng.

Dựa trên phản ứng của người hâm mộ, có vẻ như Tô Xướng rất ít khi bình luận dưới bài của người khác, đặc biệt là khi để lại bình luận dài đến 15 chữ cộng thêm 3 dấu câu.

Sự nhiệt tình, sôi nổi trong khung bình luận khiến Vu Chu không thể giả vờ như không thấy.

Vì vậy, nàng cố ý đợi năm phút rồi mới trả lời lại: "Haha, Tô lão sư thật hài hước."

Tô Xướng chắc hẳn hiểu rõ Vu Chu, khi nàng lo lắng thường dùng "hahaha", khi vui thì là "hahahahahaha ợ", còn khi ngượng ngùng thì thêm "a" trước "hahaha".

* "hahaha" (tiếng cười), cộng thêm "ợ" (âm thanh khi ợ) để diễn tả sự vui vẻ, thỏa mãn.

Vu Chu đợi một lúc, nhưng không thấy Tô Xướng phản hồi thêm.

Sau đó, nàng mở thông báo về lượt repost và bình luận, đang nghĩ có nên khoá bài Weibo đầy lượt truy cập này không.

Không bất ngờ khi điện thoại hiện lên thông báo có tin nhắn WeChat từ F.

"Vu lão sư!"

"?" Nàng biết F chắc đang định hỏi về tương tác trên Weibo.

Nhưng F nói: "Trên diễn đàn có một bài viết về cô đó!"

"? ?"

F đã chuyển tiếp cho nàng một liên kết. Vu Chu cố gắng mở nó nhưng chỉ thấy một phần của bài viết, thông tin không nhiều, đại khái nói rằng Tô Xướng mới theo dõi một tác giả vô danh. Có phải họ sắp hợp tác không?

Nàng lướt xuống dưới thì cần phải tải ứng dụng để xem tiếp.

Vu Chu thở dài và bắt đầu tải ứng dụng.

"Trong thời gian 30 giây chờ cài đặt ứng dụng, nàng đang lo sợ người khác có phát hiện mối quan hệ giữa Tô Xướng và mình hay không, hay là tò mò về việc mọi người có mong đợi về sự hợp tác giữa nàng và Tô Xướng hay không?"

Haha, lạc đề rồi nhỉ.

Nàng vẫn còn tâm trạng để tự đùa, chứng tỏ không quá lo lắng, Vu Chu nghĩ vậy.

Khi cuối cùng đã mở được bài viết qua ứng dụng, nàng thấy nó đã chuyển sang hai trang rồi.

Không có gì đặc biệt, chỉ là những suy đoán của người nghe kịch truyền thanh về việc Tô Xướng mới theo dõi một tác giả vô danh. Có người không tìm được bài viết của tác giả đó nên chủ thớt đã tốt bụng đăng địa chỉ lên, và tác giả đã lịch sự cảm ơn.

Thật là xấu hổ...

Cuối cùng, có một điểm tranh cãi nhỏ, một cư dân mạng đã nói: "Không thể nào, Tô Xướng không thể nào đồng ý nhận vai cho một tác phẩm như vậy được? Có lẽ chỉ là quen biết ngoài đời thôi."

Phía dưới có một người hâm mộ của Tô Xướng bình luận: "Lầu trên nói như vậy nghe giống như Tô Xướng chỉ chọn các bộ IP lớn vậy. Thực tế, bất kể là IP lớn hay nhỏ, chỉ cần là câu chuyện hay, cô ấy đều quan tâm. Tôi nghĩ đừng quá chú trọng vào IP, chỉ cần làm tốt, là người nghe rất vui rồi."

Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, Vu Chu gật đầu đồng ý.

Đóng lại cuộc tranh luận trên mạng, nàng vẫn cảm thấy hơi buồn một chút vì sự chậm trễ trong nhận thức của mình.

Dù chỉ có một người, dù rất không rõ là ẩn ý hay gì, nó cũng thể hiện rằng tác phẩm của nàng không xứng với Tô Xướng, Vu Chu vẫn cảm thấy một chút buồn bã.

Nếu là hợp tác với người khác, nàng chắc chắn sẽ không bận tâm, thậm chí có thể tự mãn mà nói: "À, tôi thật sự may mắn."

Nhưng vì đây là Tô Xướng, nên cảm giác đó không thể chấp nhận được.

Nàng không đủ tự tin để nói ra câu: "Tôi và cô ấy thực sự xứng đôi."

Sau khi chơi với Hướng Vãn cả ngày, Vu Chu nhìn đồng hồ và thấy đã là 7:45 tối. Nàng chào tạm biệt Hướng Vãn, cầm điện thoại vào phòng ngủ, kiểm tra mạng, và chờ kết nối WeChat.

15 phút còn lại nàng dành để lướt Weibo.

Rồi cuộc gọi WeChat đến chính xác vào lúc 8 giờ, không chút sai lệch, quả nhiên là phong cách của Bành Hướng Chi.

Avatar của những người khác trong nhóm lần lượt sáng lên. Khi tổ hậu kỳ và biên kịch vào phòng, mọi người đều khéo léo tắt micro, Vu Chu cũng làm theo.

Phần giới thiệu bản thân mà nàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng cũng không cần dùng đến, vì nhóm không có thời gian chào hỏi.

Giọng của Bành Hướng Chi vang lên: "Ừm, tất cả đã có mặt rồi, chúng ta bắt đầu nhé, đọc kịch bản phần 1 kỳ 1 của 'Thần Đàn'."

Vu Chu chưa từng nghe ai mở đầu bằng "ừm" như vậy, và giọng của Bành Hướng Chi thật sự nghe rất quyến rũ.

Giọng chị đại, nghe như là đang đi giày cao gót 10cm.

Bành Hướng Chi bắt đầu dợt qua nội dung kịch bản, biên kịch sẽ giải thích những phần chưa hiểu, còn các vấn đề liên quan đến xây dựng cảnh quay và biểu hiện của nhân vật sẽ được thảo luận khi cần thiết.

Mọi thứ diễn ra rất trôi chảy, ngoại trừ...

Vu Chu không biết có nên nói hay không.

Có lẽ Bành Hướng Chi bên kia cũng đã nhận ra có một người vẫn đang im lặng suốt từ đầu cuộc họp đến giờ, nên đã dừng lại và hỏi: "Tác giả có ý kiến gì không?"

Vu Chu cảm thấy như bị giáo viên gọi tên.

Nàng suy nghĩ một lúc, không mở mic, mà gõ tin nhắn: "Tôi chưa nhận được kịch bản."

Bành Hướng Chi không nói gì, chỉ gửi một dấu "?" trong nhóm WeChat.

Có lẽ đó là tin nhắn gửi cho F, người không tham gia cuộc gọi nhóm.

Sau đó, một người làm hậu kỳ đã nhắn tin: "@F, tác giả chưa nhận được kịch bản, gửi cho cô ấy đi!"

Biên kịch cũng lên tiếng: "Gửi cho cô ấy!"

Câu thứ ba "Gửi cho cô ấy!" là từ Bành Hướng Chi.

Vu Chu nhẹ nhàng cười, cảm thấy đạo diễn Bành cũng khá thân thiện và dễ thương.

F được nhắc đến, gửi kịch bản cho Vu Chu qua tin nhắn riêng, sau đó, F cũng tham gia vào cuộc gọi nhóm.

Có vẻ như Bành Hướng Chi đã đứng dậy đi rót một cốc nước. Sau khi xác nhận Vu Chu đã nhận được kịch bản, cuộc họp lại tiếp tục.

Khi đến một cảnh trong màn thứ bảy, Bành Hướng Chi có vẻ hơi bối rối.

Cô ấy tự nói với mình khi đọc kịch bản: "Căn phòng này được bố trí như thế nào? Ba người ngủ ở các góc đối diện sao? Diện tích khoảng bao nhiêu? Tôi sẽ cho các diễn viên di chuyển vị trí trong buổi tập, điều chỉnh khoảng cách để nghe được độ vang trong giọng từng nhân vật."

Vu Chu nhìn vào giao diện nhóm chat, thấy hậu kỳ và biên kịch đã tắt mic.

Nàng đang định mở mic giải thích thì một giọng nữ hơi xa từ phía bên Bành Hướng Chi cất lên: "Bố trí căn phòng có trong chương 4 của nguyên tác."

Giọng nói lạnh lùng nhưng cuốn hút đến nỗi khiến Vu Chu cảm thấy da đầu đều tê dại.

Nàng thấy mic của biên kịch đã mở, rồi lại nhanh chóng tắt đi.

Người làm hậu kỳ thì vẫn lặng im.

Lúc này, tin nhắn riêng từ F bật lên: "Chết tiệt, vừa rồi là giọng của Tô Xướng sao???"

"??? Tôi không phải nghe nhầm chứ?????????"

"Cô có nghe thấy không?"

Vu Chu suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Nghe thấy."

Bành Hướng Chi không để ý đến những hành động nhỏ giữa hai người, tự mình lật lại nguyên tác, như thể định nói điều gì đó.

Khi Vu Chu đang chuẩn bị thở ra, nàng nghe thấy Tô Xướng nhẹ nhàng nói: "Tắt mic."

Đó là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng và điềm tĩnh, như thì thầm bên tai. Nghe từ khoảng cách, có vẻ như Tô Xướng ngồi không quá gần Bành Hướng Chi.

Mic của Bành Hướng Chi đã bị tắt.

Sau đó khi nào mic được mở lại thì Vu Chu không nhớ rõ, vì nàng không còn tập trung vào việc đọc kịch bản nữa.

Trong đầu nàng hiện giờ chỉ có một suy nghĩ — Tô Xướng, chị ấy đang ở bên cạnh Bành Hướng Chi sao?

Hiện giờ, chị ấy có còn đang ở đó không, với Bành Hướng Chi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro