Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đổng Văn Hãn - Đổng đại thiếu gia của Đổng gia ra Nghi Xuân viện, liền vội vội vàng nhảy lên xe ngựa nhà mình, thét to giục xa phu mau đánh xe, sớm một chút đi về nhà.

Tùy tùng Tôn Nhị cùng người đánh xe ngồi ở bên ngoài , chờ xe chạy, hắn mới vén rèm lên lộ ra cái đầu, quay vô bên trong nói với Đổng Văn Hãn: "Đại thiếu gia, ngài mau đổi quần áo mau lên, đợi chúng ta trở lại, đại khái không có thời gian gì . Với lại còn có mấy cái hộp gấm trên ghế ngài mau nhìn, là mấy thứ đồ trang sức tiểu nhân mua, ngài chọn một cái để lúc về đưa cho đại Thiếu nãi nãi."

Đổng Văn Hãn vẫy vẫy tay, "Đã biết!"

Màn buông, Đổng Văn Hãn trước tiên cầm lấy y phục sớm đã chuẩn bị tốt, đem quần sao ướt sũng cởi ra. Vừa thay quần áo vừa buồn bực nghĩ, y phục hắn như thế nào lại bị ướt? Hắn lại là vì sao mà nằm trên mặt đất?

Suy nghĩ một chút cũng không nhớ được, hắn liền lắc đầu, không thèm nghĩ nữa .

Đổi xong y phục, tùy tiện lấy một hộp gấm mở ra nhìn, thấy là một cây trâm ngọc. Đổng Văn Hãn cũng không nhìn tiếp cái khác, trực tiếp thì chọn cái này, dù sao cọp mẹ kia, đeo cái gì nhìn cũng đẹp!

Hắn cũng không hà tất gì mà khổ cực ép bản thân đau khổ đi chọn làm gì.

Mà lúc này ở hậu viện Đổng gia, trong viện của đại Thiếu nãi nãi, bọn hạ nhân đã bận bịu làm việc.

Chu Kiều - Đại Thiếu nãi nãi của Đổng gia.

Trước mặt của Xuân Yến - nhất đẳng đại nha hoàn là tiểu nha hoàn đang bưng đồ dùng rửa mặt, liền đứng trước cửa phòng ngủ nhẹ nhàng gõ, cách cánh cửa ôn nhu nói với Chu Kiều bên trong: "Đại Thiếu nãi nãi, ngài dậy chưa?"

Vừa dứt lời, bên trong liền truyền đến một giọng nói nữ tính trầm thấp, "Vào đi."

Xuân Yến nghe xong, giơ tay mở cửa, quay đầu lại vẫy tay, nhường một đường để tiểu nha hoàn vào phòng. Hiện tại là cuối mùa thu, sớm muộn gì trời cũng rất lạnh, tiểu nha hoàn ăn mặc không nhiều lắm, mặc dù đứng ở cửa không bao lâu, nhưng vừa vào gian nhà ấm áp dễ chịu, cũng không tự chủ được run lên thân thể.

Xuân Yến không hài lòng trừng hai tiểu nha hoàn trước mặt, sau đó mới đi thẳng vào trong phòng vén màn, màn giường gỗ trong phòng chậm rãi bị một đôi tay tuyết trắng mảnh khảnh xốc lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được.

"Đại Thiếu nãi nãi." Xuân Yến kêu một tiếng, tiến lên đem giày thêu đặt tới mép giường, vươn tay đỡ, chu cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn thanh lên nói: " Buổi tối hôm qua đại thiếu gia lại không trở về, ta cho người đi hỏi thăm tin tức, nói là đại thiếu gia hôm qua buổi tối vẫn như cũ đi Nghi Xuân viện, gọi người cũng đều là Tần cô nương."

Mí mắt Chu Kiều chưa từng động một cái, nhàn nhạt nói "Ân", liền che miệng mà ngáp.

"Đại Thiếu nãi nãi!" Xuân Yến có chút sốt ruột , "Đại thiếu gia lúc này sợ là thật tâm coi trọng Tần cô nương kia , ngài nếu còn không quản, chỉ sợ việc này sự tình muốn phải ồn ào lớn nha!"

Chu Kiều nhìn nàng một cái, chậm rãi đứng dậy đi tới trước bàn trang điểm, quay cái gương lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình , mới đối với bên ngoài hô: "Đều vào đi."

Chu Kiều một mặt bị tiểu nha hoàn hầu hạ rửa mặt, một mặt nàng đang suy nghĩ cái vị hôn phu bất kháo phổ* kia, Kiều di nương nạp trở về còn chưa đầy hai tháng, cư nhiên lại có thể coi trọng một người khác!

*bất kháo phổ nghĩa là không đáng tin. Đại khái như nói người này là làm việc bê bết, đi trễ về sớm, làm việc không đáng tin cậy.

Bỏ đi bỏ đi, nếu hắn thích, liền nạp là được.

Đổng gia là phú hộ giàu nhất trấn, gia nghiệp cực lớn, không lo nuôi không nổi vài phòng tiểu thiếp.

Rửa mặt sạch sẽ, Chu Kiều phân phó Xuân Yến nói: "Đã là như thế này, ngươi liền đi tìm vương mẹ đưa bạc, kêu nàng đi Nghi Xuân viện chuộc Tần cô nương ra."

Tiểu nha hoàn trong phòng đều cúi đầu không dám nói lời nào.

Chỉ có a đầu Xuân Yến - của hồi môn của nàng, tức giận đến mặt đều đỏ, vung tay lên đuổi đi tiểu nha hoàn, mới gấp gáp khuyên nhủ: "Đại thiếu gia ban ngày đã đi gặp Tần cô nương , lúc này kiên quyết là dùng tình cảm thật mà tới , ngài thế nào không ngăn cản, ngược lại còn giúp hắn?"

"Đó là cô nương Nghi Xuân viện hắn coi trọng, cùng ta có quan hệ gì? Hậu viện này nhiều người ngược lại cũng tốt, ta cũng đỡ phải đi nhìn mặt hắn, nhìn hắn thì tâm phiền!" Chu kiều cười khẽ một tiếng, nói: "Ngươi đừng quên, lúc trước thời gian Kiều di nương mới vừa vào cửa, hắn thế nhưng một tháng đi tới Kiều di nương kia, hiện tại thì sao?"

Xuân Yến yết hầu bị nghẹn, thầm nghĩ, đại thiếu gia hiện tại đã nửa tháng không nhìn Kiều di nương , Kiều di nương hôm kia còn muốn tới trong phòng đại Thiếu nãi nãi khóc lóc kể lể, bị nàng đem đuổi đi.

Thế nhưng, coi như là như vậy, đại Thiếu nãi nãi cũng không thể như vậy a.

Dù không tình nguyện, dù không có tình cảm, nhưng đều đã gả tới đây rồi, cũng không có thể không xem ngày ngày như vậy mới là quá tốt đi. Huống hồ...

Xuân Yến phải nhắc nhở Chu Kiều, "Nhưng lão thái thái cùng thái thái hôm kia đã nói , nếu như năm nay ngài nếu không sinh cho Đổng gia thêm một cái hài tử , thì sẽ đem quyền quản gia thu trở lại. Đến lúc đó ngài không có tâm của đại thiếu gia, lại không có quyền quản gia, ở tại Đổng gia, muốn phải sống thế nào a!"

Đổng gia quy củ là, người quản gia có tư cách quản một phần ba việc làm ăn bên ngoài Đổng gia, nếu là quyền quản gia của Chu Kiều bị lấy lại, kia tức là song song nàng cũng sẽ mất đi quyền quản lý công việc bên ngoài.

Nàng là vì trong nhà mới không tình nguyện gả tới đổng gia , đối với Đổng Văn Hãn chỉ có chán ghét chứ không có nửa điểm tình cảm, đại Thiếu nãi nãi như vậy, tự nhiên là không chiếm được hạ nhân kính nể cùng tôn kính. Cũng là bởi vì nàng là quản gia lại quản việc làm ăn, thường ngày tính tình cũng ngạnh một chút, lúc này mới trấn áp được một ít tiểu nhân, tiểu thiếp thứ hai cùng thứ ba cũng không dám bên ngoài bắt đầu nói nàng.

Chuyện này cũng không phải là tất cả, Xuân Yến lo lắng, là cái vị di nương thứ mười tám kia nói không chừng trước tiên đã đến chỗ đại thiếu nãi nãi nháo một trận rồi.

Sắc mặt Chu Kiều cũng nghiêm túc lên.

Đổng gia đến đời Đổng Văn Hãn, chỉ có hắn là một cái nhi tử. Cho nên Chu Kiều áp lực rất lớn, nàng làm chính thê Đổng Văn Hãn, nàng phải vì Đổng Văn Hãn sinh hạ nhi tử mới được.

Nàng đương nhiên không muốn. Cho nên đổng văn hãn coi trọng ai, nàng thì đem người đó nạp vào, nhưng những nữ nhân này cũng không biết thế nào , một người hai người , cũng không có động tĩnh. Khiến cho hiện tại bà bà cùng tổ mẫu đều tưởng nàng cấp mấy người di nương vào cửa động tay động chân cái gì, bức nàng năm nay phải sinh hạ hài tử cho Đổng Văn Hãn.

Chu Kiều còn chưa nói chuyện, bên ngoài thì có người đưa tin đại thiếu gia tới. Xuân Yến đi ra cửa ngênh đón, đem Đổng Văn Hãn tiến đến.

"Kiều Kiều, ta đã trở về." Người còn chưa tới, đã nghe mang máng tiếng cười của Đổng Văn Hãn truyền đến

Chu Kiều bị hắn kêu làm da gà đều nổi lên, thấy người bên ngoài vào phòng, cũng không có đứng lên, con mắt còn nhìn chằm chằm bản thân trong cái gương , nhàn nhạt nói một tiếng"Ân".

Đổng Văn Hãn cũng không ngại, trên khuôn mặt hiện tươi cười, đem hộp gấm lấy ra để lên trên bàn trang điểm, "Kiều kiều, mau nhìn xem, lễ vật ta chọn cho ngươi, nhìn coi có thích hay không." Nhìn lãnh diễm mỹ nhân trước mặt, Đổng Văn Hãn chính là nhịn không được có dấu hiệu chảy nước miếng.

Vợ hắn lớn lên thật là đẹp mắt!

Thế nhưng tính tình cũng là thật là xấu!

Hắn tuy rằng sợ nàng, nhưng cũng không chán ghét nàng, lớn lên nhìn đẹp như vậy, tính tình thiếu chút nữa cũng có thể lý giải. Dù là chạm không được, mắt nhìn một chút cho đỡ nghiện cũng được.

Chu Kiều tiếp nhận hộp gấm, mở hộp quét mắt nhìn, thấy bất quá là ngọc trâm bình thường, liền bỏ sang rồi một bên. Mặt òng vo nhìn về phía đổng văn hãn, thấy cái khuôn mặt éo mập quen thuộc, xung quanh vùng lông mày của Chu Kiều nhịn không được cau lại, không dấu vết lui một chút, mới mở miệng nói: "Nghe nói buổi tối hôm qua ngươi lại đi Nghi Xuân viện?" Không đợi Đổng văn hãn đáp lời, lại hỏi: "Tần cô nương kìa nhìn rất khá sao? So với Kiều di nương hoàn hảo hơn?"

Kiều di nương là thập bát di nương Đổng văn hãn mới nạp hơn một tháng trước,là một mỹ nhân sạch sẽ lưu loát, nhìn còn có vài điểm bóng dáng Chu Kiều, đêm đầu tiên người mới vừa nạp vào, Đổng Văn Hãn hận không thể ban ngày đêm tối đều ngủ ở trong phòng nàng, lúc này mới không được hai tháng, tâm lại bị bên ngoài câu dẫn .

Đổng văn hãn tự nhiên là biết vợ của bản thân phi thường độ lượng, bất quá vẫn là ăn ngay nói thật: "Đúng là đẹp, so với kiều di nương đẹp hơn, bất quá còn kém ngươi một chút."

Xuân Yến bĩu môi, nếu nghĩ đại Thiếu nãi nãi đẹp, làm chi còn muốn đi ra ngoài trêu chọc nữ nhân.

Hảo hảo giữ lấy đại Thiếu nãi nãi không phải là tốt rồi sao?

Chu Kiều gật đầu, đối đổng văn hãn nói rằng: " Kia đi, buổi tối hôm nay ta thì đe người mang về cho ngươi. Đi thôi, chúng ta hiện tại trước đi thỉnh an mẫu thân, có mặt cùng ta ăn mì trường thọ, ngươi hãy đi về trước nghỉ ngơi đi, buổi tối ta thì đem Tần cô nương cho kia mang đến cho ngươi."

Đổng văn hãn xác thực có chút mệt mỏi, hơn nữa sáng sớm bồn nước lạnh kia tạt vào người, hắn hiện tại nghĩ trên người đều khó chịu lên. Mà Chu Kiều nói như vậy, hắn nhưng vui vẻ không nổi.

Hắn là thích Tần Mộng Dao không sai, nhưng có người vợ nào , tướng công coi trọng người bên ngoài , một điểm dấm chua không ăn ngược lại còn cứ gấp gáp như vậy đem người nạp vào cửa?

Tuy rằng việc này Chu Kiều gả tới Chu gia không được hai năm đã đã làm vô số, nhưng Đổng Văn Hãn vẫn là trầm xuống sắc mặt :"Kiều kiều, ngươi thì như thế không muốn thấy ta? Ta một hồi tới, sẽ đem ta đẩy đi cho người bên ngoài?"

Chu kiều nhìn Đổng văn hãn, chỉ cảm thấy da hắn lại ngứa . Lúc này thì giận tái mặt, nói: "Ngươi nếu là còn dám nói một cái từ không, ta hôm nay thì đem mười tám vị di nương kia của người toàn bộ phái đi ra ngoài, đã như vậy mà ngươi còn muốn tìm, tìm một ta liền đánh ngươi một hồi, ngươi tin hay không?"

Đổng văn hãn biết, người vợ nhà mình tính cách nói một là tuyệt không có hai.

Vừa nghĩ đến những ngày sau này mỹ nhân đều cách xa hắn, hắn chỉ có thể mỗi ngày nhìn Chu Kiều mặt đen, hắn lập tức thì túng . Vẻ mặt nịnh nọt cười nói: "Ta thối lắm ta thối lắm, Kiều Kiều ngươi đừng nóng giận, hảo hảo thay một phen trang phục đi, ta ra bên ngoài chờ ngươi, không nóng nảy, ngươi chậm rãi thay trang phục." Nói xong không đợi Chu Kiều nói, tè ra quần mà chạy ra ngoài. (ý là chạy thục mạng ra ngoài)

Chu Kiều cười lạnh một tiếng, kêu Xuân Yến : "Ngươi đi đem tần cô nương kia tiếp nhận tới, hỏi một chút tú bà Nghi Xuân viện, xem nàng có hay không dùng qua cái hổ lang chi dược* gì. Nếu là không có, thì đem người an trí ở trong viện ta, ta nhưng thật ra không tin , sẽ không có người có người có thể cho Đổng gia một hài tử!"

*hổ lang chi dược : thuốc tăng 'thể lực' (không nói chắc m.n cũng hiểu ở đây nó dùng vào việc gì ha) ●︿●

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1v1#bhtt