Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sài Duyệt Ninh đột nhiên cảm thấy mình cần phải nhận thức lại Chử Từ một chút.

Cô có tư cách để hoài nghi, Chử Từ với biểu hiện vừa yên tĩnh lại ngoan ngoãn lúc trước hoàn toàn chỉ là một lớp ngụy trang, để chủng loài không phải con người này có thể trà trộn được vào trong nhân loại.

Còn bây giờ, chuyện không phải con người đã bị lộ, nàng không cần đánh bài căng thẳng, không cần giả vờ, vậy nên cũng không dễ ở chung như trước nữa.

Bất quá, dù là có chút khiến cô muốn chửi bậy, thế nhưng nàng nói không sai, giường trong phòng khách sạn rất lớn, so với giường ở nhà cô thì lớn hơn không ít, cả hai đều là phụ nữ, nếu như không ngại thì quả thật không cần phải có người ngủ trên sàn.

"Vậy... Vậy cứ theo ý em đi, tôi đi tắm rửa trước..." Sài Duyệt Ninh nói dứt lời liền xoay người đi vào nhà vệ sinh, nhưng vừa nhìn đến bồn tắm đầy hoa bên trong lại ngẩn người.

Phòng tắm là loại phòng kính mờ có thể điều chỉnh hai đầu, có sáu nút bấm, một vòi nước, xung quanh cũng có nhiều lỗ lồi lõm không biết để làm gì.

Bên cạnh nút bấm có viết một số hướng dẫn khiến người đọc khó mà hiểu hết.

Gì mà, lướt sóng, màn nước, bong bóng, đèn màu, kiểm soát nhiệt độ,...

Loại đồ chơi đắt tiền này, Sài Duyệt Ninh thật có chút nhìn không hiểu.

Cô nghiên cứu nửa ngày, sững sờ vì bản thân không tìm được chỗ mở nước thì bỗng thấy Chử Từ đi vào, không nói một lời tiến lên nhìn vài giây, sau đó làm hai ba động tác liền có thể mở nước.

Hai bên bồn tắm bắt đầu xả nước như thác, nhiệt độ được điều chỉnh vừa phải, tiếng nước ào ào vang bên tai cô.

"Em còn biết dùng cả thứ này?" Sài Duyệt Ninh trợn mắt há hốc mồm.

"Quên rồi." Chử Từ thản nhiên đáp cô như vậy.

Câu nói "Quên rồi", phảng phất như đã trở thành câu nói vạn năng của vị dị chủng này.

Sài Duyệt Ninh nhất thời nghẹn họng, trong lòng có một loại nghi hoặc muốn hỏi ra miệng, lại sợ không được trả lời, ngược lại khiến người trước mắt cảm thấy đường đột.

Cô muốn nói lại thôi hồi lâu, cuối cùng cái gì cũng không hỏi, chỉ có chút xấu hổ cười nói: "Vẫn là em lợi hại, tôi không hiểu được mấy thứ này... Đồ chơi lớn như vậy, cho dù có tiền mua, phòng tắm trong nhà cũng không bày được, vòi phun cũng không được thuận tiện."

Sài Duyệt Ninh nói rồi lại ngắm nhìn bồn tắm ngập nước, có chút ngẩn người đứng tại chỗ.

Trong tình huống tắm rửa bình thường, hẳn là người ngoài nên tránh đi.

Thế nhưng Chử Từ vào phòng tắm, nước cũng là Chử Từ mở, bồn tắm rõ ràng đủ để hai người cùng tắm, thậm chí phía trên còn có hai cái tựa đầu.

Hiện tại, nước sắp đầy rồi, cô nên bảo Chử Từ ra ngoài, hay là lễ phép hỏi Chử Từ có muốn cùng nhau tắm rửa hay không?

Hay là, cô nên cái gì cũng không nói, chính mình đi vào tắm rửa, Chử Từ muốn tắm cùng thì liền vào, không muốn tự nhiên sẽ tự đi ra.

Đây rõ ràng là một vấn đề rất đơn giản, thế nhưng Sài Duyệt Ninh không biết vì sao lại tự cảm thấy rối rắm.

Khi cô hồi phục lại tinh thần, nước trong bồn tắm đã gần như tràn ra ngoài, một màn sương nhẹ nhàng bao phủ toàn bộ phòng tắm.

Chử Từ đưa tay tắt nước giúp cô, sau đó xoay người ra khỏi phòng tắm, thuận tiện đóng cửa lại.

Sài Duyệt Ninh sửng sốt vài giây, đầu óc mơ màng cởi quần áo, kéo thân thể mệt mỏi tiến vào bồn tắm.

Nước ấm bao bọc lấy cơ thể khiến cô thoải mái, thần kinh căng thẳng cùng cánh tay đau nhức đều đồng thời được thả lỏng.

Cảm giác dinh dính của mồ hôi và máu được nước sạch gột rửa.

Sống ở căn cứ khó có cơ hội trải nghiệm một nơi thế này, vì vậy cô cũng không nghĩ nhiều, liền thử mở mấy cái nút còn lại.

Trong nhất thời, bồn tắm nhấp nhoáng đủ loại ánh đèn, hồng, xanh, tím,... không biết đã trải qua bao nhiêu màu sắc.

Lỗ nước bên vai đột nhiên phun ra những vòi nước, dưới đáy bồn cũng bắt đầu có chút chấn động, khiến cho cô kinh hoảng giật mình một chút.

Nhưng chỉ là một chút.

Sài Duyệt Ninh vội vàng tắt đi loạt đèn màu mà cô không quá thích ứng, co người nằm trong bồn nước hưởng thụ sự massage từ vòi phun.

Vòi phun nhẹ nhàng xoa bóp mang đến cảm giác tê đau nhẹ nhàng, rốt cuộc khiến cho Sài Duyệt Ninh triệt để thanh tỉnh, trong lòng sinh ra một loại cảm giác như vừa từ cõi chết trở về.

Cảm giác như vậy, khiến cho cô không khống chế được bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Cô gái mà cô từ khu vực sương mù nhặt về ở ngoài kia, rốt cuộc là có lai lịch gì?

Đám dị thú trong hệ thống thông gió của phòng điều khiển đột ngột rút lui, có liên quan đến sương mù mà Chử Từ phát ra hay không.

Nếu đúng là như vậy, đêm hôm ấy cô nhặt được nàng ở khu vực sương mù, cùng nàng đối mặt với dị thú khổng lồ và bầy thú kia, có hay không nàng cũng có ảnh hưởng tương tự, nên đám dị thú mới tránh hai người?

Cho nên đêm khuya khoắt ấy, hai người đi bộ đến rạng đông cũng không gặp phải bất kì dị thú nào tập kích, cũng là có liên quan tới nàng sao?

Chử Từ là do bị dị thú lây nhiễm nhưng vẫn giữ được ý thức nhân loại, hay vẫn là loài dị thú không rõ cấp bậc sau khi nuốt chửng nhân loại đã thu thập được tư duy nhân loại?

Vậy thân thể kia, thân phận đến từ thành phố Phù Không kia, chân chính thuộc về nàng sao?

Nàng vừa bắt đầu đã biểu hiện vô cùng dị thường, thật sự do mất trí nhớ, hay là do lúc trước còn đang ở giai đoạn sơ cấp để thích ứng với nhân loại, muốn dựa theo đó bắt chước nhân loại?

Nàng đi tới căn cứ Địa Hạ là một chuyện ngẫu nhiên hay là có chủ đích?

Chỉ vỏn vẹn những vấn đề như vậy cũng đủ để thấy rõ, Chử Từ che giấu rất nhiều.

Thứ duy nhất Sài Duyệt Ninh có thể xác định được, là Chử Từ không hề có địch ý với nhân loại, thậm chí nàng và nhân loại còn cùng tiến cùng lùi.

Sài Duyệt Ninh không khỏi suy nghĩ, nếu như Chử Từ là con người bị lây nhiễm mà thành, vậy nàng chỉ là một cô gái trẻ nhìn qua chưa đến hai mươi tuổi, vậy làm sao khi đối mặt với tử vong lại có thể biểu hiện bình tĩnh đến vậy. Vô luận là người khác gặp nguy hiểm hay chính bản thân nàng, làm sao trong ánh mắt nàng vẫn phảng phất giống như mình chỉ là một người đứng ngoài xem kịch?

Thế nhưng nếu Chử Từ là dị thú biến dị cắn nuốt nhân loại mà thành, vậy đáng ra nàng phải sống ở khu vực sương mù, hẳn là hoàn toàn không biết gì về thế giới loài người, sao lại có thể xuất hiện tình trạng mất trí nhớ nhận thức, chỉ "nhớ vật mà không biết vật"?

Rõ ràng các nhà nghiên cứu đã từng nói qua, ý thức của con người là thứ không thể giữ lại khi bị dị thú lây nhiễm.

Vô số nghiên cứu đã chứng minh, một khi gen bị nhiễm bệnh gây đột biến, nhận thức và trí nhớ của con người cũng sẽ hoàn toàn tiêu tan chỉ trong một thời gian ngắn, hầu như không có khả năng sót lại.

Thêm nữa là, Chử Từ và những dị thú kia cũng không giống nhau.

Nàng ấy là một cây Hắc Đằng sao?

Nhưng mà các nhà khoa học vẫn luôn cho rằng, cây Hắc Đằng không thể lây nhiễm cho con người.

Chờ đã, chờ đã...

Sài Duyệt Ninh không khỏi nhíu nhíu mày, cô nhớ rõ, dường như bản thân từng nghe thấy một đài phát thanh nào đó nói gì đó mà... Cây Hắc Đằng và con người có thể hợp nhất để chống lại lây nhiễm.

Đúng vậy, cô nhớ là bản thân đã từng nghe qua việc này, chỉ là không rõ nội dung cụ thể.

Vì vậy, cô...

Cô có nên giao cây Hắc Đằng này cho viện nghiên cứu của căn cứ không nhỉ?

Đột nhiên ý niệm như vậy xuất hiện trong đầu, khiến cho Sài Duyệt Ninh trong nước không khỏi rùng mình.

Quả thực là cô không thể hiểu nổi, càng không thể tha thứ cho ý nghĩ trong khoảnh khắc ấy.

Cô đã từng đến viện nghiên cứu của thành phố trung tâm, thấy được quá nhiều mẫu nghiên cứu sống sau khi biến dị được cách ly.

Viện nghiên cứu chắc chắn sẽ không đối xử tốt với một dị chủng.

Sài Duyệt Ninh dùng sức lắc đầu, nước ấm trong bồn tắm từ từ tỏa ra hơi lạnh. Cô thuận thế đứng dậy, vươn tay lấy khăn lông màu trắng, vừa lau sạch mái tóc ướt sũng vừa ngẫm nghĩ.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô dùng dư quang liếc nhìn quần áo đã dính đầy máu bẩn của mình.

Lại lúng túng...

Cô quên mang áo choàng tắm vào.

Cô nhớ đến bầu không khí phong tình vi diệu trong phòng, trầm mặc chốc lát.

Sài Duyệt Ninh đứng trong nhà vệ sinh đóng chặt cửa hồi lâu, cuối cùng, khe cửa bị hé mở từ bên trong, hơi nước ấm áp theo đó mà len lỏi xông ra, mang theo hương sữa tắm và dầu gội thoang thoảng thơm mát.

Sài Duyệt Ninh thò nửa đầu ra khỏi cánh cửa: "Chử Từ, giúp tôi lấy áo choàng tắm với."

Chử Từ ngồi trên xích đu liền hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai bộ áo choàng tắm treo bên cạnh.

Sài Duyệt Ninh nói: "Là nó đó."

Chử Từ đứng dậy, lấy ra một trong số chúng, vội vàng đưa qua chỗ cô.

Sau vài phút, cửa phòng vệ sinh lại lần nữa được mở ra, Sài Duyệt Ninh mặc áo choàng tắm rộng rãi bước đến.

"Tôi lau bồn tắm rồi, em có thể vào dùng luôn." Sài Duyệt Ninh vừa lau đầu, vừa nói: "Miệng vết thương không được đụng nước, ngày mai tôi lại giúp em đổi thuốc."

"Ừm." Chử Từ gật đầu, ôm áo tắm sạch sẽ đi vào.

"Chuyện này..."

"Sao ạ?"

Sài Duyệt Ninh chỉ vào vết thương bên cánh tay phải của nàng: "Nếu không tiện, tôi có thể giúp em."

Vừa dứt lời, cô đã thấy một chiếc dây leo Hắc Đằng từ đầu ngón tay Chử Từ vươn ra, "ầm" một tiếng đem cửa khép lại.

Sài Duyệt Ninh: "..."

Được rồi, xem ra là thực vật đi tắm rất thuận tiện.

Sài Duyệt Ninh nặng nề thở dài một hơi, đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay.

Hóa ra đã bảy giờ rồi.

Sài Duyệt Ninh cởi dép lê, giang hai tay nặng nề nằm xuống chiếc giường phía sau. Dưới thân lúc này như có một dòng nước ấm len lỏi, tứ chi đau nhức đột nhiên được nâng đỡ, cả ngày mệt mỏi trong nháy mắt đều đổ ập đến.

Cô nghĩ, cho dù ngày mai có phát sinh chuyện gì, hôm nay cô vẫn phải buông thả bản thân một chút.

Cô nghĩ, cho dù ngày hôm sau tỉnh lại, mình thật sự đã bị Hắc Đằng chôn vùi, thì hiện tại cô cũng không muốn giãy dụa nữa rồi.

Cô nghĩ, đồng dạng là sống ở ngoại thành, sao cuộc sống của Vưu Lan có thể thoải mái hơn cô nhiều đến vậy chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cùng một chút ý thức thanh tỉnh cuối cùng lăn hai vòng sang bên cạnh, chừa lại đủ chỗ trống cho Chử Từ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ánh đèn màu tím trong phòng đã bị người tắt đi.

Chiếc giường tròn nhẹ nhàng rung động một chút, có người nằm xuống bên cạnh cô, đắp chăn mỏng cho cô, sau đó im lặng cùng ngủ với cô.

Cô đang ngủ cùng giường với một dị chủng.

Sài Duyệt Ninh mơ màng nghĩ.

Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ không biết đã bay đến nơi giấc mơ nào, âm thầm lưu lại một đoạn ký ức.

Lần nữa tỉnh lại, là lúc bụng cô bắt đầu đánh trống.

Sài Duyệt Ninh chống nệm ngồi dậy, hai bên thái dương mơ hồ đau nhức, cảm giác đau đớn còn hơn vài phần so với cơn đau ở cánh tay phải hôm qua.

Đôi mắt mơ ngủ, mông lung cào cào mái tóc rối tung vài cái, sau đó vừa định ngáp một cái thật lớn lại nghe được một trận tiếng cười cực khẽ đến từ phía bên trái của mình truyền đến.

"... Chào buổi sáng." Cô thiếu chút nữa thì đã quên, bên cạnh còn có một người khác.

"Chào buổi sáng." Chử Từ thu hồi ý cười, nhẹ giọng đáp lại.

Sài Duyệt Ninh theo bản năng, dùng tay buộc lại tóc.

"Quần áo em đã giặt sạch rồi." Chử Từ nói.

"Ừm." Sau đó cô lại nghĩ đến tay Chử Từ còn bị thương, không khỏi nhíu nhíu mày: "Để tôi giặt là được rồi."

"Vậy phải chờ thêm nửa ngày mới có thể mặc."

"... Em nói đúng."

Áo choàng tắm trên người không thể mặc ra ngoài, trước khi quần áo khô, các cô chỉ có thể ở trong khách sạn.

Sài Duyệt Ninh ngẩng đầu lên, xuyên qua tấm rèm lụa màu hồng nhạt mỏng manh, cô nhìn thấy quần áo ướt treo trên sào phơi đồ, nhất thời trong lòng có chút cảm khái.

Nếu như ngày hôm qua không xảy ra chuyện gì, có lẽ bây giờ các cô vẫn đang buồn chán ngồi trong nhà, đọc sách, nghe đài phát thanh....

Mà, Đỗ Hạ sẽ ở lại khu năm cùng với bà, Nhẫn Đông, Lư Khải và ông già Hướng khẳng định cũng đang ở thành phố trung tâm tham quan khu mô phỏng sinh thái.

Nếu như ngày hôm qua chuyện gì cũng không xảy ra, qua một đoạn thời gian nữa quân đội sẽ phê duyệt thành viên mới, cấp thêm phần tiếp tế cho đội lính đánh thuê, mọi người cũng ngừng nghỉ phép, bắt đầu lái chiếc xe vừa ồn ào lại lộn xộn, giống như trước kia cùng nhau lên mặt đất làm nhiệm vụ.

Nói đến cũng lạ, mọi người rõ ràng đều chỉ là người thường chảy máu sẽ bị thương, nhưng khi tập hợp cùng một chỗ, thật giống như có thể vượt qua tất cả khó khăn.

Sài Duyệt Ninh thẫn thờ suy nghĩ, sau đó bị một thanh âm kéo trở lại.

"Sài Duyệt Ninh."

"Hả?"

"Chị đang nghĩ về mấy người Đỗ Hạ sao?"

"Ừm."

Chử Từ ngồi dậy, ôm lấy đầu gối trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói: "Mọi người sẽ không sao."

"Ừm!" Sài Duyệt Ninh gật đầu.

Cô biết, đây chỉ là một câu an ủi, thế nhưng cô cũng thật sự tin tưởng, tin tưởng đồng đội cùng cô vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, nhất định có thể thành công đi đến khu vực an toàn.

Trước đó, cô nghĩ rằng cần phải gặp Vưu Lan.

...

Dưới ánh đèn màu hồng nhạt, trong tấm rèm mỏng cũng màu hồng nhạt, một người phụ nữ với mái tóc nhuộm nâu lượn sóng, hai chân bắt chéo, ngồi ở một bên giường lớn.

Đó là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, trên người là sườn xám tơ tằm màu xanh sẫm bao bọc lấy thân thể thướt tha có lồi có lõm. Gương mặt cô khá nhỏ, tròn mà không mập, lông mày lá liễu, môi anh đào, mắt không tính là lớn, đuôi mắt như mắt hồ ly, hơi nhướn lên, chỉ một nụ cười cũng mang theo một loại tinh xảo mà thành thục, quyến rũ lại phong tình.

Lòng yêu cái đẹp mỗi người đều có, phụ nữ như vậy, mặc kệ xuất hiện ở nơi nào, gặp phải ai cũng đều khiến người ta khó nhịn được nhìn thêm vài lần.

Nếu như Vưu Lan có thể là một người câm, trong lòng Sài Duyệt Ninh sẽ cảm thấy cô càng thêm thập phần hoàn mỹ.

"Giá một đêm phòng của tôi là bốn mươi, đội trưởng Sài muốn hai phòng, như vậy là tám mươi rồi." Vưu Lan nói: "Lại lo lắng đội trưởng Sài vừa mới từ khu sáu chạy tới, tiền tài hẳn là tổn thất lớn, vậy nên tôi có thể cho nợ."

"Tối qua cô đâu có đề cập gì đến tiền bạc."

"Ồ, không phải cô quên rồi đó chứ?" Vuu Lan cười nói: "Đều do cô, điện tới tìm tôi hỗ trợ, lúc đó vội vàng như vậy, tôi cũng không suy xét rõ."

"Nếu cô nói tới, tôi liền ngủ trong xe thiết giáp." Sài Duyệt Ninh bất mãn nói.

"Nào, đừng xù lông lên như vậy, đến chiếu cố việc làm ăn của tôi một chút thôi mà?" Vưu Lan nói, sau đó hất mặt lên nhìn chiếc áo choàng tắm rộng rãi của Sài Duyệt Ninh, lại nhìn Chử Từ ngồi trên xích đu, trên người cũng đồng dạng mặc áo choàng tắm, ngữ khí ái muội: "Tôi thấy tiền này cô tiêu cũng không thiệt nha, người lớn khoái hoạt như vậy, không đáng giá sao?"

Sài Duyệt Ninh vội nói: "Cô đừng có mà nói lung tung."

Vưu Lan: "Còn ai không biết vừa cô vớt người từ chỗ Ban Hướng Minh liền mang về nhà mình chứ? Cô cũng không cần ngại, tôi ở chỗ này lăn lộn lâu như vậy, loại người nào chưa từng thấy qua? Những chuyện sau khi tắt đèn, chỉ cần hợp mắt là được, giới tính không thành vấn đề."

Sài Duyệt Ninh nhất thời nghẹn lời.

Người này nói chuyện thì nói đàng hoàng đi, loại nhấn nhá cuối câu kia là có ý gì?

Vưu Lan lại tiếp tục: "Đội trưởng Sài, cô gọi tôi tới đây không phải chỉ để khoe thành tích tối qua chứ?"

Sài Duyệt Ninh suýt thì tức đến phun ra một ngụm máu, liền nói: "Tôi... Thành tích cái gì chứ?"

Vưu Lan: "Chậc, còn ngại ngùng gì chứ, cô xem tiểu bảo bối nhà cô bình tĩnh chưa kìa?"

Sài Duyệt Ninh ngẩng đầu nhìn Chử Từ, Chử Từ cũng đang nhìn lại cô, đáy mắt nàng dường như có vài phần mờ mịt.

Cô hiểu được, tiểu dị chủng này căn bản là nghe không hiểu Vưu Lan nói cái gì, xem ra bộ dáng ngốc nghếch đến mức bị Vưu Lan tống vào trại giam trước kia hoàn toàn không phải do diễn xuất.

Sài Duyệt Ninh hít sâu một hơi, cô cũng không buồn giải thích với Vưu Lan nữa, nói thẳng: "Tôi không nói những việc này với cô, tìm cô thật sự là có chuyện."

Ngược lại, Chử Từ nghe không hiểu như vậy, chỉ cần cô không xấu hổ, vậy trong phòng cũng sẽ không còn ai lúng túng.

Vưu Lan thay đổi tư thế ngồi, khôi phục bộ dáng thong dong thường ngày, vừa thưởng thức bộ móng mới làm xong, vừa nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì?"

"Tôi muốn đưa người đến khu chín, sau đó có lẽ sẽ đến khu mười hoặc khu năm." Sài Duyệt Ninh nói: "Tôi cần súng uy lực càng lớn càng tốt, đạn dược tiếp tế cũng như vậy."

Vưu Lan nhíu nhíu mày, nhẹ giọng đáp lại cô: "Nghe nói đã thất thủ hết bảy ngoại thành, mức độ nguy hiểm đã ngang ngửa với mặt đất rồi."

"Tôi biết." Sài Duyệt Ninh tiếp tục nói: "Vì vậy nên, nếu có thể, tôi còn muốn thêm một chiếc xe thiết giáp quân dụng, chính là loại trước kia La Côn từng sử dụng. Không phải mua, tôi mua không nổi, chắc sẽ mượn dùng mấy ngày, sau đó trả cô."

"Cô... Thật sự muốn đi?"

"Nếu thật sự không tìm được loại ấy, kém một chút cũng không sao. Nhưng quá kém thì cũng không mấy khác biệt với chiếc xe của tiểu đội tôi." Sài Duyệt Ninh nói qua, sau đó từ trong túi lấy ra tất cả tiền bạc của mình: "Trên người tôi chỉ có như vậy, không biết có thể ứng trước được không?"

Vưu Lan không khỏi rơi vào một mảnh trầm mặc.

Sài Duyệt Ninh nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy những yêu cầu vừa rồi của mình thật có chút quá đáng.

Thời điểm này, toàn bộ ngoại thành đã bị vây hãm, ở trong mắt người khác, việc cô làm không khác tìm chết là bao. Vưu Lan là một người phụ nữ làm ăn, vô cùng khôn khéo, chắc hẳn là không muốn kí giấy nợ với một người chết.

Vậy nên cô đành làm vẻ thờ ơ, sửa miệng: "Thôi quên đi, cô xem số tiền này đủ làm bao nhiêu thì chuẩn bị giúp tôi bấy nhiêu nhé."

Vưu Lan do dự một lúc, cuối cùng vẫn cầm lần khoảng tiền kia trong tay Sài Duyệt Ninh.

"Vậy cô ở đây chờ tôi một hai ngày, chuyện này thực sự phiền phức đấy." Cô ấy nói, sau đó đứng dậy, đạp gót giày màu đen, ưu nhã ra khỏi cửa.

Một khắc khi cửa phòng sắp đóng, cô xoay người nhìn Sài Duyệt Ninh một chút: "Sợ phần đời còn lại của cô hẳn cũng không trôi qua được mấy ngày tốt lành liền xác cũng đã lạnh, tôi miễn cho cô hai ngày tiền thuê phòng, nơi này sẽ có người đúng giờ đưa thức ăn, an tâm chờ tin tức của tôi."

Sài Duyệt Ninh: "..."

Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại cô và Chử Từ.

Người nói chuyện khó nghe đã đi, Sài Duyệt Ninh tâm tình phức tạp thở dài một hơi.

Chữ Từ nhón mũi chân, để xích đu lần nữa lắc lư.

Sau một hồi trầm mặc, nàng giương mắt nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Ban nãy bà chủ Vưu nói về chuyện gì?"

Sài Duyệt Ninh dở khóc dở cười: "Cô ấy nói tôi sắp chết chắc, vì lẽ đó nên mới dâng lên lòng tốt, quyết định trước khi tôi chết liền thương hại một chút."

Chử Từ lại hỏi: "Cô ấy nói tắt đèn thì giới tính cũng không thành vấn đề, là có ý gì?"

Sài Duyệt Ninh: "..."

Chử Từ vẫn tiếp tục: "Cô ấy nói tối qua chị đạt được thành tích, là có ý gì?"

Sài Duyệt Ninh: "..."

Thời đại này, dị chủng đềumuốn hiểu biết nhiều như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro