Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối mặt với vẻ ghét bỏ của Sài Duyệt Ninh, Vưu Lan nhẹ giọng hừ một tiếng: "Cho dù tôi có biến dị, cũng nhất định không quên đòi nợ cô."

Cô ấy nói, sau đó nằm trở lại giường lần nữa, than thở: "Đáng thương cho tháng ngày tốt đẹp của tôi..."

Cuối cùng, lại im lặng không nói lời nào.

Căn phòng nhỏ lần nữa trở nên yên tĩnh.

Phảng phất giống như, tiếng cười đùa vừa rồi chỉ là một màn ảo giác trong nháy mắt.

Sài Duyệt Ninh không biết mình ngủ như thế nào, chỉ biết một đêm mộng mị này không quá bình an.

Cơn ác mộng kỳ quái khiến cô ngủ rồi lại tỉnh, nhiều lần hai mắt mở ra đều kèm theo loại hoảng hốt không rõ lý do.

Thẳng đến khi đài phát thanh buổi sáng của thành phố vang lên như mọi buổi sáng trước đây, cô mới thật sự yên tâm, say giấc trên sàn nhà lạnh lẽo.

Bất quá, một giấc này, chung quy cũng không ngủ được quá lâu.

Lần nữa tỉnh dậy, Sài Duyệt Ninh rón rén ra khỏi phòng, mở đèn phòng khách, nhìn qua chiếc đồng hồ đeo tay của mình, phát hiện lúc này cũng chỉ hơn tám rưỡi sáng.

Cô đứng trước cửa duỗi thắt lưng, lặng lẽ mở cửa nhà, chuẩn bị ra ngoài.

Thế nhưng vừa quay người định đóng cửa lại, cô phát hiện Chử Từ không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa phòng ngủ, mái tóc dài màu trắng bạc có chút xoăn nhẹ, cùng một đôi con ngươi còn chưa tỉnh ngủ mờ mịt hướng về phía cô.

"Tôi ra ngoài mua đồ." Sài Duyệt Ninh nói xong, nhẹ giọng hỏi: "Em đi cùng không?"

Chử Từ gật đầu, rón rén ra ngoài.

Chiếc xe bọc thép quân dụng chạy về hướng chợ giao dịch ở khu chín.

Trên người Sài Duyệt Ninh không có tiền, trên xe lại có thứ gì đó có thể đổi được chút tiền tài, tuy nói loại đổi đồ này tám phần là thua lỗ, thế nhưng trước khi rời khỏi khu chín, cô cần mua một ít đồ gia dụng lưu lại cho Vưu Lan.

Vưu Lan giúp cô một đại ân, cô cũng không thể để Vưu Lan ngay cả một chỗ ở đàng hoàng cũng không có.

Sài Duyệt Ninh chọn ít đồ vật tương đối dễ bán ở chợ giao dịch, hỏi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, rốt cuộc đổi được đủ tiền để mua một ít nồi niêu xoong chảo, chăn ga trải giường để dùng hằng ngày.

Ngay khi cô và Chử Từ một mình kéo hai cái túi lớn vất vả chạy về phía chiếc xe, một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến khiến cô không nhịn được mừng rỡ như điên.

"Đội trưởng!" Lư Khải vọt tới, kích động đến mức lộn xộn: "Đội trưởng, chị không sao rồi! Bọn em không liên lạc được với chị, chỉ lo lắng chị gặp chuyện không may... Tốt quá rồi, cả chị và Chử Từ đều không có vấn đề gì!"

"Cậu ở đây rồi, còn ông già Hướng và Nhẫn Đông đâu?" Sài Duyệt Ninh vội vàng hỏi: "Mọi người đều ổn chứ?

"Không sao cả, tất cả mọi người đều ổn!" Lư Khải nói: "Khi khu mười xảy ra chuyện, bọn em theo quân đội chuyển đến đây, mọi người đều không bị thương!"

Chuyện treo trên đầu quả tim Sài Duyệt Ninh mấy ngay nay, giờ khắc này rốt cuộc cũng có được một chút thả lòng.

"Quá tốt rồi, thật sự quá tốt..." Cô ấy nói lên đây, lại không nhịn được hỏi thêm một câu: "Đỗ Hạ đâu?"

Tuy nhiên, lần này đáp lại cô chỉ còn sự im lặng.

Sau một thời gian ngắn trầm mặc, Lư Khải lắc đầu đáp: "Không có tin tức."

Khu năm là khu đầu tiên rơi vào tay giặc, là nơi gặp chuyện đột ngột nhất, người dân nơi đó thậm chí còn không kịp rút lui về các khu vực khác, các khu vực lân cận cũng liên tiếp mất kiểm soát.

Sài Duyệt Ninh hít sâu một hơi, cười nói: "Cô ấy sẽ không sao đâu. Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi muốn gặp Nhẫn Đông và ông già Hướng."

Lư Khải trả lời cô: "Bọn em ở khu H9!"

Sài Duyệt Ninh không khỏi sửng sốt: "Bọn tôi đang ở khu H12."

Sau một khoảng ngắn trầm mặc, hai người đều khe khẽ thở dài cười.

Bọn họ không ai ngờ được, những người thất lạc nhau mấy ngày nay lại có thể ở gần nhau như vậy.

Sau khi bàn bạc, Sài Duyệt Ninh quyết định chuyển đến khu H9, hai ngày tiếp theo tạm thời ở cùng Nhẫn Đông.

Hiện tại, ngoại thành chỉ còn lại khu hai và khu chín chưa rơi vào tay giặc, số lượng những khu vực đã dâng lên tường khẩn cấp cũng là một ẩn số, dưới tình huống nếu muốn lái xe đến khu năm tiến hành tìm kiếm cứu hộ, lộ tuyến phải mò mẫm rất lâu, mức độ nguy hiểm tuyệt đối không thua gì khu vực nguy hiểm cấp sáu trên mặt đất.

Mấy ngày nay Sài Duyệt Ninh đã chứng kiến quá nhiều cái chết, vậy nên cô không thể mang theo đồng đội đi mạo hiểm, nhưng cũng không dễ dàng tha thứ cho bản thân khi cái gì cũng không làm.

Cô nghĩ, mình nên liên lạc với quân đội thành phố trung tâm, tận lực khả năng vì công cuộc thu phục các khu vực đã thất thủ mà ra sức cống hiến.

Bất quá trước đó, cô phải an bài tốt cho Vưu Lan.

Rất nhanh sau đó, dưới sự giúp đỡ của ông già Hướng và Lư Khải, tất cả đồ dùng hàng ngày mới được mua trên xe đều đã chuyển lên lầu.

Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, Vưu Lan hai mắt đỏ bừng cũng từ trong phòng ngủ chạy ra.

Cô dựa vào cửa phòng ngủ, nhìn những gương mặt quen thuộc bên ngoài phòng, nửa điểm cũng không để ý hình tượng ngày xưa, "Oa oa" khóc lớn.

Đối với tiếng khóc bất thình lình lại nhiệt liệt như vậy, ông già Hướng và Lư Khải sững sờ đem đồ vật trong tay di chuyển vào phòng, đứng sau cửa, một trái một phải bày ra gương mặt ngơ ngác.

Sài Duyệt Ninh hỏi: "Cô động kinh à?"

"Tôi vừa tỉnh đã không thấy các người, tôi cho rằng bị các người bỏ lại..." Vưu Lan nói xong, cầm khăn ướt đẫm trong tay, lau nước mắt: "Hiện tại tôi không có gì cả, nếu như các người thật sự bỏ lại tôi, tôi làm sao sống đây."

"Cô có tay có chân, có thể nói có thể nghĩ, trừ phi là dị thú tràn vào, nếu không thật sự là không chết được." Sài Duyệt Ninh nói xong, tay chỉ vào đống đồ dùng hàng ngày trên sàn: "Tôi đi mua đồ, ít nhất đêm nay cũng để cô có cái giường ngủ đàng hoàng chứ?"

"Đội trưởng Sài!" Vưu Lan giang hai tay chạy về phía trước hai bước, giống như muốn cho Sài Duyệt Ninh một cái ôm thật lớn, thế nhưng từ trong dư quan nhận thấy một tia không vui trong mắt Chử Từ liền lập tức thu lại cánh bướm của mình.

Cô hít hít mũi, làm như không có gì mà vươn tay, mở ra một cái túi lớn màu đen, nhìn thoáng qua rồi nhỏ giọng lầm bầm: "Đều là mua cái gì đây..."

Lời còn chưa dứt, đã thấy Sài Duyệt Ninh đưa đến một sấp tiền được bọc trong túi nilông.

Vưu Lan: "Đây là..."

Sài Duyệt Ninh lại nói: "Trước tiên cô cứ ở đây, thiếu cái gì thì mua cái đó, tiền không nhiều, nhưng cũng là đủ dùng, đủ cho cô qua một đoạn thời gian."

Vưu Lan lắp bắp: "Cô, cô... Cô muốn đi sao?"

Sài Duyệt Ninh trả lời: "Căn cứ đều đã trở thành như vậy rồi, chúng tôi đã quen làm lính đánh thuê vào sinh ra tử, cũng không thể cái gì cũng không làm như vậy, phải không?"

Vưu Lan im lặng một lúc, sau đó cũng không nói thêm lời nào, chỉ lùi về phía sau nhường đường, để Sài Duyệt Ninh và mọi người hỗ trợ đưa đồ vào trong phòng.

Sau một trận dằn vặt, căn nhỏ trống rỗng nhỏ bé rốt cuộc có một chút bộ dáng nhà ở.

Ông già Hướng nói: "Bà chủ Vưu, hẹn gặp lại."

Lộ Khải cũng nói: "Đi đây."

"Hẹn gặp lại." Vưu Lan cười yếu ớt, hướng về phía mọi người khe khẽ vẫy tay.

Chử Từ đặt thẻ phòng vào lòng bàn tay Vưu Lan, sau đó liền theo mọi người cùng nhau xuống lầu.

Từ cái ngày mọi sự trở nên hỗn loạn, đồng đội thất lạc nhau đã năm ngày, mọi người cuối cùng cũng có thể lần nữa ngồi quây quần, mắt to mắt nhỏ trừng nhau, trên mặt của mỗi người dường như đều viết bốn chữ lớn: "Không phải mơ chứ.".

Một món lẩu vô cùng thanh đạm được nấu ra, chính là bữa cơm đầu tiên khi mọi người gặp mặt, mỗi người đều ăn đến vô cùng thỏa mãn.

Thời khắc Sài Duyệt Ninh buông bát đũa, không nhịn được thở dài một tiếng.

Ánh mắt của cô đảo qua từng người một, sau đó làm như tùy ý mà hỏi một câu: "Mọi người có tính toán gì không?"

Trầm mặc, là một mảnh trầm mặc kéo dài. Chử Từ chăm chú nhìn Sài Duyệt Ninh, ba người còn lại tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nửa ngày cũng không có ai trả lời.

Sài Duyệt Ninh nhìn về phía ông già Hướng.

Ông già Hướng gãi gãi đầu: "Tôi sao cũng được, đi đâu cũng được, làm gì cũng được."

Lộ Khải nhấc tay: "Không phải bà chủ Vưu đã đưa xe tốt cho chúng ta rồi sao? Chúng ta lái xe đi tìm Đỗ Hạ đi?"

Nhẫn Đông nói: "Cậu là tìm chết."

Lộ Khải: "... Này, vậy chẳng lẽ cứ tiếp tục chờ sao?"

"Đầu tiên là, xe là cho mượn, xài hư phải bồi thường." Sài Duyệt Ninh tiếp tục nói: "Quan trọng hơn, chúng ta không thể bay qua được tường cách li thành phố, cũng không có cách xác định đường đi, nếu như liên tục trong khu vực nguy hiểm tìm đường cũng... Bị đám dị thú kia gây thương tích, khả năng bị biến dị cao bao nhiêu, căn cứ hẳn là đã công khai rồi chứ?"

"Quân đội và nhân viên an ninh ở cửa thành đã xử bắn rất nhiều người." Nhẫn Đông thấp giọng nói qua, lòng bàn tay ướt đẫm vuốt ve tay vịn của xe lăn.

"Chúng ta đi tìm quân đội hợp tác đi." Sài Duyệt Ninh nói qua, hướng mắt về phía Lộ Khải: "Là quân đội ở thành phố trung tâm."

Lộ Khải: "..."

Sài Duyệt Ninh trầm giọng nói: "Máy liên lạc vẫn còn đó, cậu gọi cho anh rể chút đi."

Lộ Khải: "..."

Sau một hồi trầm mặc, Lộ Khải gỡ máy liên lạc bên hông xuống, trở tay ném cho Sài Duyệt Ninh: "Em sẽ không nói chuyện với anh ta."

"Để tôi nói." Sài Duyệt Ninh nói xong, vừa cúi đầu đã nhìn thấy hai bản ghi âm không được phát.

Sài Duyệt Ninh mở ghi âm, thanh âm không tính là xa lạ, truyền ra từ trong máy liên lạc.

"Lư Khải, em đã rời khu sáu chưa? Nếu như còn sống, mặc kệ ở khu nào, lập tức liên hệ với trung tâm phòng ngự thành phố để bọn họ đưa em về thành phố trung tâm!"

"Lư Khải! Nếu nghe được xin hãy trả lời anh!"

Ông già Hướng nhìn Lư Khải rồi nói: "Thật không để người ta bớt lo."

Lư Khải trợn trắng mắt, đáp trả: "Em chết hay sống làm gì đến lượt anh ta quản?"

Sài Duyệt Ninh đứng dậy, đi vài bước về phía góc phòng, đáp lại kênh truyền vô danh ở đầu bên kia: "Thiếu tướng Tiết, Lư Khải rất ổn. Tôi là đội trưởng Sài của đội lính đánh thuê số mười ba, hiện tại lực lượng tiểu đội tương đối hoàn chỉnh, hi vọng nhận được chỉ thị của quân đội."

Sau khi tần số điện được phát ra, tiếp theo là một trận trầm mặc chờ đợi.

Tiết Chu: "Căn cứ cần mỗi một nhân tài có kinh nghiệm tác chiến với dị thú. Đội trưởng Sài, nếu có thể nhận sự trợ giúp của mọi người chính là vinh hạnh của quân đội."

Sài Duyệt Ninh: "Chúng tôi hiện đang tạm trú ở khu chín, có thể vì căn cứ làm chút gì đó hay không?"

Tiết Chu: "Trong vòng ba ngày, mời toàn đội di chuyển đến thành phố trung tâm."

Thanh âm của vị thiếu tướng kia vẫn trầm ổn như trong trí nhớ.

Nhưng không biết vì sao, Sài Duyệt Ninh vẫn luôn bình tĩnh nhận chỉ thị, lúc này lại cảm nhận được loại áp lực nặng nề khó có thể diễn tả thành lời.

Chỉ trong nháy mắt, lòng cô liền sinh ra dự cảm không tốt.

Cô tự giác hạ thấp giọng nói, nghiêm túc hỏi: "Xin vui lòng cho chúng tôi biết lý do!"

Sự im lặng quét qua cô ấy trong thời khắc này.

Mỗi một đôi mắt phía sau đều đang lẳng lặng nhìn cô.

Sau hơn mười giây im lặng, bên kia của máy liên lạc rốt cuộc cũng lần nữa truyền ra hồi âm.

Tiết Chu nói: "Tối đa là ba ngày nữa, tất cả quân đôi sẽ rút lui khỏi ngoại thành, trở về thành phố trung tâm."

Thanh âm của Sài Duyệt Ninh không nhịn được run rẩy: "Vậy còn khu hai và khu chín thì sao?"

Tiết Chu đáp lời: "Căn cứ sẽ tìm lí do thích hợp, không khiến dân chúng hoảng sợ, sau đó đưa dân số chất lượng đưa về thành phố trung tâm."

"Cho dù toàn bộ ngoại thành bị luân hãm thì thành phố trung tâm tuyệt đối vẫn có thể chống đỡ được công kích của dị thú."

"Chỉ là, thành phố trung tâm có thể dung nạp được bao nhiêu người đây? Hạn ngạch hạn chế như vậy, ai sẽ là người bị bỏ rơi đây?"

Thanh âm của Vưu Lan tựa như quanh quẩn bên tai Sài Duyệt Ninh.

Cô sững sờ há miệng, lại phát hiện bản thân không thể nói nên lời.

Ở đầu kia của máy liên lạc, thanh âm của vị thiếu tướng kia lần nữa vang lên, bình tĩnh nhưng ngập tràn mệt mỏi.

"Tất cả đến quá đột ngột, quân đội tổn thất nghiêm trọng, đã không cách nào đoạt lại ngoại thành."

"Vạn hạnh trong bất hạnh chính là, khi mỗi một tòa ngoại thành được lập ra đều có thiết kế hệ thống tự hủy, công tắc khởi động ở thành phố trung tâm."

"Đội trưởng Sài, căn cứ đã chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất, trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?"

"Trừ phi... Căn cứ có thể sửa chữa tháp tín hiệu mặt đất, cầu cứu trợ giúp từ thành phố Phù Không."

Trong mảnh tĩnh mịch, ChửTừ rũ mắt lẳng lặng nhìn mũi chân mình, suy nghĩ không khỏi bay về phương xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro