Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong phòng nghỉ của trung tâm phòng thủ thành phố, ánh đèn màu vàng nhạt ấm áp chiếu trên người cả hai, tạo ra hai cái bóng in trên những viên gạch màu xám nhạc.

Các cô được an bài ngồi ở đây, ở trong căn phòng vô cùng thanh tịnh này, dưới sự giám sát của rất nhiều người, chờ đợi kết quả từ một cuộc hội nghị tạm thời của căn cứ.

Món đồ chơi nho nhỏ mà Chử Từ giao nộp vào hai giờ trước đã bị người có liên quan mang đi.

Các kỹ thuật viên đã bước đầu xác nhận rằng đây thực sự giống như một hệ thống theo dõi vị trí thu nhỏ vẫn chưa bị thiệt hại nghiêm trọng, có thể sửa chữa. Nhưng hiện tại các nguyên tắc cấu trúc vẫn không quá rõ ràng, vì cấu trúc của món đồ nhỏ rất phức tạp, để tránh nguy cơ hỏng hóc toàn bộ, bọn họ cần chút ít thời gian để có thể phân tích, chỉnh sửa.

Hi vọng đột nhiên đưa tới, khiến cho căn cứ vì nó mà rung chuyển.

Trong một khoảng thời gian ngắn, việc có khởi phát chương trình tự hủy ở ngoại thành hay không đã trở thành vấn đề cần được thảo luận chặt chẽ.

Nếu như xét trên điều kiện tiên quyết là căn cứ có khả năng liên lạc ra bên ngoài, vậy vật hình vuông nhỏ xíu kia có thể nào gửi định vị của căn cứ Địa Hạ đến với thành phố Phù Không xa xôi hay không?

Và cô gái nhỏ tự xưng là vật thí nghiệm của thành phố Phù Không, đã từng liên lạc với thành phố Phù Không hay không?

Nếu như đây chỉ là một máy định vị không cách nào truyền tin tức, liệu thành phố Phù Không có lưu tâm đến một thí nghiệm bản mẫu ở đâu đó, lại còn vì nghiên cứu này mà phái quân tiếp viện?

Nếu như đáp án của những nghi vấn này đều là có, như vậy bao lâu thì thành phố Phù Không sẽ đưa tiếp viện đến sau khi nhận được định vị?

Vài ngày trôi qua, toàn bộ ngoại thành đã bị vây hãm, vậy quân đội có thể chống đỡ được đến khi tiếp viện tới sao?

Nhưng nếu hỏa lực do nhân loại tạo ra ở ngoại thành không thể ứng phó với dị thú, vậy cho dù là thành phố Phù Không đến tiếp viện, sợ rằng cũng không thể cứu vãn.

Thành phố trung tập lập tức triển khai hội nghị, ngay cả những nhà nghiên cứu ở trạm nghiên cứu cũng đến tham dự, về việc có nên kiên trì cho nổ tung ngoại thành hay không, nhất định vẫn sẽ phải tranh chấp lý lẽ một hồi, mà kết quả cuối cùng vẫn là tràn ngập tranh cãi.

Chỉ là, những chuyện này cùng với người còn đang ngồi trong phòng nghỉ dường như lại chẳng có quan hệ?

Sài Duyệt Ninh giương mắt nhìn camera giám sát trong góc phòng, trầm mặc như một người câm.

Cô quá rõ ràng thân phận và địa vị của mình, ngay cả tư cách ngồi nghe trong cuộc hội nghị kia, cô cũng không có, đừng nói đến là tranh cãi đúng sai.

So với kết quả của cuộc họp, cô lại càng muốn biết, giờ phút này cô gái ngồi cạnh mình rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.

Sài Duyệt Ninh nghĩ thật lâu, nhớ lại ngày đầu tiên hai người gặp nhau, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân dường như chưa từng thật sự hiểu rõ Chử Từ.

Thời điểm đó, cô gặp Chử Từ tại nơi nằm sâu trong khu vực sương mù.

Cô nhìn thấy Chử Từ đang băng bó một vết thương sâu hoắm, trên cánh tay nhiễm đầy máu, dựa theo kinh nghiệm trước kia, tự giác dùng phương thức cắt bỏ da thịt để phòng ngừa lây nhiễm.

Khi đó cô còn lo lắng lời nói có thể bị nhiễm bệnh sẽ khiến nàng đau khổ, nhưng lại nhận được một câu trả lời chắc chắn: "Em không bị lây nhiễm."

Nếu như không phải xảy ra chuyện như hôm nay, cô căn bản chút nữa đã quên, Chử Từ là một loại tồn tại không bị dị thú lây nhiễm.

Một người tin rằng mình sẽ không bị lây nhiễm, cũng không bị lây nhiễm, căn bản không cần phải dùng phương thức ấy để xử lí vết thương.

Chử Từ từng nói, nàng thật sự mất trí nhớ.

Nhưng nếu lời này là thật, vậy thì trước đó các cô vẫn luôn ở cùng một chỗ, thứ cấy vào trong cơ thể đã bị nàng lấy ra từ lúc nào?

Cô nghĩ thế nào đều cảm thấy, chính là vào ngày đầu tiên hai người gặp nhau.

Sài Duyệt Ninh đột nhiên có chút mê man.

Cô hoàn toàn không biết, cũng bắt đầu có chút sợ hãi vì biết được bản thân không rõ những lời Chử Từ từng nói với cô có mấy câu là thật, có mấy câu là giả.

Sự im lặng chết chóc, không biết đã kéo dài bao lâu.

Cuối cùng cô vẫn nhịn không được phá bỏ nó.

Sài Duyệt Ninh hỏi: "Ngày đầu tiên gặp nhau, em đã lấy nó ra rồi phải không?"

Chử Từ cúi đầu, khẽ khàng trả lời: "Ừm."

Sài Duyệt Ninh lại nói: "Em đã từng nói, có một điểm em không lừa tôi, đó là em thật sự bị mất trí nhớ."

Chử Từ hỏi lại cô: "Vậy bây giờ chị vẫn tin em chứ?"

Sài Duyệt Ninh suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng: "Chỉ cần là em nói, tôi liền tin."

Cô nghiêng người nhìn Chử Từ, dường như đang chờ mong điều gì đó.

Chử Từ hơi mím môi, ngón tay gầy gò bất giác siết chặt hai đầu gối: "Là thật."

Chuyện nàng nói rằng bản thân mất trí nhớ là thật, nàng không hề nói dối.

Khi tỉnh dậy, vết thương sâu nhất trên cơ thể nằm bên cánh tay phải, bên trong còn có thứ gì đó, vì vậy nàng đã lấy nó ra.

Nàng không biết thứ đó là gì, cũng không nhớ được bất luận điều gì, nhưng đó là thứ từ cơ thể nàng lấy ra, chắc chắn nó có liên quan đến quá khứ của nàng, vì vậy nàng đã âm thầm giấu nó đi.

Sài Duyệt Ninh hỏi: "Sau đó em nhớ ra rồi sao?"

Chử Từ gật đầu, giọng điệu bình tĩnh đáp: "Ký ức giống như mảnh vụn, mỗi đêm em lại nhớ ra thêm một chút. Dường như em luôn ở trong một bể nước màu xanh, nhìn vào màn hình điện tử bên ngoài phát ánh sáng màu xanh lá cây, hoặc là ở trong khu vực sương mù, có rất nhiều người đi theo. Em không biết điều đó có nghĩa là gì, cho đến khi em nghĩ rằng... Em là một thứ gì đó." Nàng nhẹ giọng đáp, trên mặt không có một tia dao động, đáy mắt tựa như bị một tầng sương mù bao lấy.

Nàng nói: "Em không muốn trở lại."

Thanh âm của nàng rất nhẹ, nhẹ đến mức giống như một người đã sớm thôi giãy dụa, đang nói về một ảo tưởng mà mình tự biết là vô vọng.

"Vậy sao em không vứt nó đi?" Giọng nói của Sài Duyệt Ninh run rẩy: "Thế giới rộng lớn như vậy, không ai có thể tìm được em."

"Chị đã nói, em có thể chọn."

"Đúng là tôi nói như vậy."

"Là vì vẫn luôn có người sẽ nói cho em biết, cái gì là đúng, cái gì là sai, em nên làm thế nào, em có thể vì nhân loại làm chút gì đó. Trước khi gặp chị, em hoàn toàn chưa từng nghĩ đến những điều này." Chử Từ nói xong, mặt mày cong cong, cười lên: "Lựa chọn thật khó khăn, em sợ em chọn sai, nhưng lại không có người nào nói cho em biết như vậy là đúng hay sai."

Sài Duyệt Ninh bất giác nín thở.

Cô sững sờ nhìn Chử Từ, giống như đã quên cách nói chuyện.

"Chị cùng với những người trong trí nhớ của em không giống nhau, chuyện lớn chuyện nhỏ, chị đều để em tự lựa chọn." Chử Từ thần sắc bình tĩnh: "Kỳ thật, em không cần được lựa chọn, em vốn đã quen được người an bài tốt hết thảy, sau đó em sẽ theo sự sắp xếp đó mà trải qua một ngày."

Nàng ngước mắt nhìn về phía camera giám sát ở đối diện, ánh mắt bình tĩnh giống như gặp được "bạn cũ", nửa điểm cũng không nhìn ra sự khó chịu khi bị giám sát.

"Em không biết nên làm gì." Nàng nhẹ nhàng nói: "Bất kể là ai, chỉ cần nói với em phải làm gì, em đều có thể làm, đi đâu cũng được."

"Chị để em lựa chọn cái gì đây? Em cái gì cũng không hiểu, ý nghĩ của em đáng được tôn trọng sao?"

"Chị có thể để em lại ở khu chín, có thể hoài nghi em không phải là người, cũng có thể mong mỏi máy kiểm tra cao cấp có thể hiển em hiện nguyên hình, cũng có thể không quan tâm sống chết của em, không cần cân nhắc cảm thụ của em, dù sao chúng ta cũng không giống nhau. Em thậm chí còn không phải là con người, dù chị có nổ súng với em, hay là đưa em đến phòng nghiên cứu, em cũng không thấy bất ngờ."

Chử Từ nói, ánh mắt sâu kín hướng về phìa Sài Duyệt Ninh.

Sau đó, nàng hỏi cô: "Không phải chị có thể làm ra lựa chọn sao? Vì sao lại không giúp em chọn?"

Thế nhưng lời này nói ra không mang theo bất kì một tia trách cứ nào, chỉ có hiếu kỳ.

Nhân loại này thật sự kỳ quái, cùng với những nhân loại mà nàng đã từng gặp không hề giống nhau.

Rõ ràng chính mình trải qua cũng không tốt, lại phải gánh vác thêm một người.

Rõ ràng hoài nghi nàng không phải loài người, nhưng vẫn muốn quan tâm an nguy của nàng, muốn dẫn nàng trốn tránh kiểm tra, còn muốn đưa chìa khóa chiếc xe thiết giáp duy nhất cho nàng, để nàng có thể một mình thoát khỏi nguy hiểm.

Rõ ràng biết nàng là một dị chủng, biết rõ nàng có giá trị nghiên cứu, rõ ràng đã từng động lòng muốn đem nàng đưa cho căn cứ nghiên cứu, nhưng vẫn nghĩ đến cảm thụ của nàng, thay nàng giấu diếm tất thảy những người khác.

Nhân loại này thật sự kỳ quái, rõ ràng đã nhìn thấy dáng dấp chân thật nhất của nàng, thế nhưng vẫn đối xử với nàng tốt như vậy, lại nghiêm túc đối đãi nàng, để nàng có thể nắm giữ lựa chọn của chính mình.

Nàng cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, nàng lại cảm thấy lưu luyến nơi này.

Trước đó, vốn dĩ ở nơi nào cũng không quan trọng.

Người bên cạnh khẽ thở dài một tiếng.

Đầu nàng méo xệch, quay người nhìn về phía người kia.

"Sài Duyệt Ninh." Nàng thấp giọng hỏi: "Nếu như chị biết trước giao em ra sẽ có thể cứu được ngoại thành, vậy chị sẽ lựa chọn thế nào?"

Sài Duyệt Ninh nhất thời im lặng.

Dường như có thứ gì đó kẹt ở cổ họng cô, lại giống như rong rêu dưới đáy hồ, trói buộc trên người, không ngừng kéo cô xuống.

Chúng nặng, thật sự nặng.

Cô dường như đã mất đi năng lực để hô hấp.

Nếu như cô có thể lựa chọn...

Cô lại hi vọng bản thân không có bất kỳ lựa chọn nào.

Nếu như thế giới này đang sụp đổ, một người như cô là không đủ.

Nỗ lực giãy dụa, nổ lực sống sót rồi lại chết đi.

Giống như Tiết Chu đã nói, một phàm nhân không cần phải tự chỉ trích bản thân vì những việc mà không ai có thể làm được.

Thế nhưng nếu như, sự lựa chọn của cô có thể thay đổi điều gì đó.

Nếu như, cô có quyền lựa chọn hi sinh một vật thí nghiệm đang trông ngóng tự do để cứu được vô số người...

Đây rõ ràng là một lựa chọn vô cùng đơn giản, nó có thể cứu được hàng chục ngàn đến mấy chục ngàn người, thậm chí là trong số đó, còn có những chiến hữu đã từng cùng cô vào sinh ra tử.

Ngay cả trẻ con ba tuổi cũng biết nên chọn thế nào.

Thế nhưng không biết vì sao, cô lại không thể nói ra miệng đáp án kia.

"Cảm ơn chị đã do dự." Chử Từ cười cợt: "Bất quá lần này không đến phiên chị chọn, đây là lựa chọn của chính em."

"..."

"Em có thể chọn mà, đúng không"

"Phải."

"Vậy lần này em chọn đúng sao?"

"Em sẽ trở thành anh hùng của căn cứ."

"Giống như chị sao?"

"Tôi không phải."

Sài Duyệt Ninh trầm giọng đáp.

"Chị phải."

Chử Từ nhún vai, lòng bàn tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt bình tĩnh, giống hệt như đoạn thời gian tầm thường trước đó cùng cô trả qua ngày đêm.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng họp đóng chặt lại bị người mở ra.

Sài Duyệt Ninh đứng dậy, theo bản năng nhấc tay phải, muốn bảo hộ Chử Từ ở sau lưng.

Sau khi cửa phòng mở, có người từ ngoài đi vào.

Người đó nhìn các cô, thần sắc nghiêm túc: "Chuyện của ngoại thành, căn cứ đã ra quyết định."

Sài Duyệt Ninh theo bản năng hít sâu một hơi.

Chử Từ ở bên cạnh cũng đứng dậy, nhìn về phía Tiết Chu, trong mắt ngập tràn chờ mong.

"Tuy rằng còn rất nhiều yếu tố không thể xác định, thời gian cấp bách và quyết định sau cùng như vậy là vô cùng nguy hiểm, nhưng căn cứ vẫn như cũ cảm tạ hai người vì đã mang đến lựa chọn cho chúng tôi."

Vị thiếu tướng nói, ngữ khí vô cùng trịnh trọng.

"Lần này, căn cứ lựa chọn tin tưởng hi vọng."

----

Tác giả có lời muốn nói:

Một ngày nào đó, hai người nhìn đèn màu...

"Em thấy nó thế nào?"

"Giống lúc trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro