Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố Phù Không vừa được căn cứ sương mù trao cho tin tức vô cùng trọng yếu. Lúc này, Dịch Thư Vân rời khỏi phòng nghiên cứu căn cứ để hỗ trợ dẫn đường, tránh cho Sài Duyệt Ninh và Chử Từ phải gặp phiền phức không cần thiết.

Dù sao thân phận của các cô cũng quá mức đặc thù, một người là bản mẫu suýt chút bị người của căn cứ đốt giết, một lại là người trộm đi bản mẫu bí mật của căn cứ.

Cũng may là các cô mang về thành quả nghiên cứu trọng yếu, vì vậy quân đội của căn cứ vẫn cần các cô chỉ đường tìm kiếm khu vực sương mù, nên tình cảnh của các cô tạm thời sẽ không quá mức tệ hại.

Thế nhưng nếu muốn tự do hành động, sẽ khá phiền toái.

Ngày ấy, người dẫn các cô rời khỏi phòng nghiên cứu chính là Diệp Khinh. Chuyện này không tiện nói với quân đội, Diệp Khinh là trợ thủ của Dịch Thư Vân, ở căn cứ được tự do ra vào, cũng không ít người biết mặt, vì vậy nếu cô ấy dẫn người đi tìm người cũng không đến nỗi bị đóng sầm cửa trước mắt.

Có điều, tốc độ phải nhanh, càng nhanh càng tốt, bằng không đến lúc căn cứ kịp phản ứng nhất định sẽ hạn chế tự do của các cô.

Sau khi rời đi phòng nghiên cứu, Diệp Khinh tìm người hỗ trợ tra thông tin người nhà bà lão kia, sau đó theo thanh âm của hệ thống dẫn đường trên xe chỉ đến nhà bọn họ.

"Trương Hàm Thanh, chín mươi bốn tuổi, nhân viên của phòng nghiên cứu bí mật của thế giới cũ. Sau khi đi tới căn cứ vẫn một lòng dấn thân vào nghiên cứu dung hợp vật chủng, cống hiến rất nhiều thành quả kiệt xuất cho căn cứ, là một vị tiền bối đáng kính." Diệp Khinh hai tay vịn bánh lái, mắt nhìn thẳng cây cầu rộng lớn phía trước, nói rằng: "Nhưng hai, ba mươi năm trước, bà ấy đột nhiên vì một lần xuống mặt đất làm nhiệm vụ đã phát điên. Tâm tình bà ấy trở nên rất bất ổn, không phải không nói một lời, nhưng lời nói toàn là lời nhảm nhí, vì vậy căn cứ không thể không để bà ấy rời khỏi viện nghiên cứu."

"Thời điểm bà ấy phát điên đã hơn bảy mươi tuổi, người nhà bà ấy không muốn người thân mình là kẻ điên, ngày thường không cho phép bà ấy ra ngoài, nói quá mất mặt. Nhưng không để cho ra ngoài thi thôi đi, ở nhà cũng không muốn ở cùng bà, chỉ có thể mời người chăm sóc." Diệp Khinh vô cùng cảm khái than trách: "Nếu như không phải căn cứu mỗi tháng đều có tiền trợ cấp, mà phần tiền trợ cấp này lại đủ cho bọn họ một nhà không cần làm gì cũng cơm áo vô lo, vậy một người điên như bà ấy phỏng chừng cũng không sống nổi lâu như vậy."

"Nguyên lai bọn họ nuôi bà ấy là vì tiền..." Sài Duyệt Ninh không khỏi nhíu mày.

"Ừm." Diệp Khinh gật đầu: "Cũng không coi như là bọn họ, con gái bà ấy đã sớm mất, còn lại con trai không có tình cảm sâu sắc gì cũng đã qua đời mấy năm trước. Cháu nội và bà ấy như người xa lạ, dù sao một người chừng hai mươi tuổi chưa từng gặp dáng vẻ bình thường của bà ấy sao có thể thật lòng quan tâm? Rất nhiều người biết bà ấy đều nói rằng, bà ấy sống như vậy không khác gì bị giam lỏng... Liền ngay cả người cầm tiền để chăm sóc bà ấy cũng chưa từng cho bà ấy sắc mặt tốt."

"Bà ấy rất yên lặng." Sài Duyệt Ninh còn nhớ rõ, bà lão kia rất ít nói, phần lớn thời gian đều ngồi trên đường nghe phát thanh, lúc trợn to ánh mắt tan rã nhìn cô, bà ấy dường như há mồm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là muốn nói lại thôi.

Trong mắt tất cả mọi người, bà ấy là một kẻ điên, lời của kẻ điên, không một ai muốn nghe.

Bà ấy đã quen với việc không ai để tâm, vì lẽ đó từ lâu đã không dễ dàng mở miệng.

Ngoại trừ câu nói cuối cùng trước khi biến dị, Sài Duyệt Ninh hoàn toàn không còn nghe được chuyện gì từ trong miệng bà.

Cô đột nhiên có chút tiếc nuối, nếu như trước đây lúc mình chăm sóc bà ấy có thể để tâm một chút, có thể cùng bà ấy nói chuyện phiếm, cho dù chỉ là nghe bà ấy nói một ít chuyện người bên ngoài cho là lời điên khùng có lẽ cũng sẽ khiến lòng bà dễ chịu hơn một ít, chính mình cũng có thể biết được những tin tức hữu dụng.

Cô ôm lấy tiếc nuối nhìn về phía ngoài cửa sổ, áng mây trời xa xa nơi đó bao phủ lấy thành trì cao nhất của nhân loại, cùng với ánh đèn chằn chịt.

Tùy ý cũng có thể nhìn thấy máy bay không người lái tuần tra bốn phía quanh thành.

Các cô theo Diệp Khinh đến một tiểu khu, đợi thang máy lên lầu, gõ cửa sắt.

"Ai vậy? Tối mù tối mịt rồi..."

"Tôi đến từ viện nghiên cứu căn cứ, Diệp Khinh."

Một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, hơi phát tướng, trên người chỉ mặc áo ba lỗ và quần cộc, đẩy cửa phòng ra.

Ban đầu khi nhìn thấy Diệp Khinh, anh ta theo bản năng điều chỉnh thái độ một chút, đáy mắt thoáng qua một tia bất an, nhưng mà sau khi khi chạm mặt Sài Duyệt Ninh liền sinh ra vài phần mờ mịt.

Sài Duyệt Ninh nhìn chút liền nhận ra cậu ta.

Đây là ông chủ trước đây của cô, anh Vương.

Chính là cháu nội của bà lão kia, ngày bà lão xảy ra chuyện, anh ta còn muốn đem hết thảy trách nhiệm đổ lên người cô, chỉ lo bị bà lão biến dị làm liên lụy theo.

"Chuyện này... Đây là thế nào?"

"Viện nghiên cứu của căn cứ muốn hỏi một chút chuyện của bà nội cậu." Diệp Khinh đáp.

"Lần trước không phải đã nói rõ ràng rồi sao?" Anh Vương lo lắng cười, nói với ba người ở bên ngoài, sau đó nghênh đón mọi người vào trong, vừa đi vừa nói: "Tôi thật sự không biết vì sao bà ấy lại biến dị, thường ngày tôi rất ít tiếp xúc với bà ấy. Lại nói, bà nội tôi cũng không hại ai, chuyện này... Đều đã qua lâu như vậy, căn cứ không lẽ lại muốn truy cứu sao?"

Anh ta nói rồi, liếc mắt nhìn Sài Duyệt Ninh, vội vàng chỉ tay vào cô: "Bà nội tôi biến dị ở trước mặt cô ta, có chuyện gì các người cứ hỏi cô ta."

Diệp Khinh: "Cô ấy mà biết tôi còn cần tìm anh à?"

Anh Vương: "..."

Diệp Khinh: "Yên tâm đi, tôi cũng không phải người của quân đội, chính là có một số chuyện cần phải biết rõ. Chuyện này ít nhiều liên quan đến viện nghiên cứu chúng tôi, không phải là để truy cứu trách nhiệm." Diệp Khinh ngồi trên sô pha, Sài Duyệt Ninh và Chử Từ đứng ở hai bên trái phải sau lưng cô.

Hai người biểu cảm nghiêm túc, vốn dĩ đứng ở đó cũng không có ác ý gì, thế nhưng lại làm cho tim anh Vương kia nhảy tới cổ rồi.

Anh ta vốn định ngồi xuống, thế nhưng cái mông rơi xuống một nửa lại vội vã đứng dậy, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay bất giác ôm trước người, hoảng hốt nói: "Này, chuyện này... Nghiên cứu gì chứ? Bà nội của tôi từ khi tôi sinh ra đã không làm nghiên cứu viên nữa rồi, ba tôi đã mất nhiều năm trước, tôi... Tôi hoàn toàn không biết những chuyện liên quan đến nghiên cứu của bà nội..."

"Nghe nói bà ấy thường nói những lời kỳ lạ, anh có nhớ không?"

"Chuyện này, chuyện này sao mà nhớ được, ngày thường tôi cũng không có giao tiếp với bà ấy, vẫn luôn là tìm người chăm sóc bà ấy..."

"Hoàn toàn không có nói chuyện sao?"

"Thật ra, vẫn có, một chút... Nhưng mà ai sẽ nhớ mấy lời điên rồ đó chứ?"

Diệp Khinh nhíu nhíu mày: "Có vẫn là có, nói chúng tôi nghe qua đi."

Anh Vương cúi đầu, khom lưng nghĩ nghĩ: "Khi còn bé thì phải, khi còn bé tôi đã gặp bà ấy vài lần, mẹ tôi nói bà ấy ở một mình đáng thương nên muốn đón về nhà, nhưng được nửa năm vẫn là tiễn đi vì bà ấy quá mức kỳ quái."

Anh ta nghiêm túc nhớ lại, nói tiếp: "Bà ấy luôn nói cái gì mà, Thần hay Ngài gì đó, có tội, mở miệng không phải là báo ứng chính là thế giới sắp tận diệt..."

Anh Vương nói xong, đột nhiên "rít", hít vào một hơi khí lạnh, sợ hãi nói: "Tôi nói nhưng lời này, sẽ không bị bắt xử tội chứ?"

Diệp Khinh: "Không, anh cứ nói..."

Anh Vương lại tiếp tục: "Bà ấy còn nói gì mà, cái gì sẽ đến, ngày đó sẽ không quá xa..."

Sài Duyệt Ninh hỏi: "Là cái gì?"

Anh Vương: "Ai mà biết được?"

Sài Duyệt Ninh tiếp tục truy hỏi: "Còn nữa không?"

Anh Vương nhíu nhíu mày, gãi đầu nửa ngày cuối cùng nói ra được một câu: "Hoa, bà ấy thường nhắc tới hoa, nói là ở vực thẳm..."

Chử Từ bất giác lẩm bẩm lặp lại: "Vực thẳm..."

Anh Vương: "A, đúng rồi, bà ấy nói hoa nở ở vực thẳm."

Sài Duyệt Ninh hỏi: "Hoa gì? Vực nào?"

Anh Vương: "Tôi không biết."

Sài Duyệt Ninh: "Còn có ai nhận chăm sóc bà ấy không? Anh có thể cung cấp danh tính và địa chỉ cho chúng tôi không?"

Anh Vương lại đáp: "Cái này tôi nhớ thế nào được, phần lớn là người từ ngoại thành vào nhận việc, làm không được mấy ngày liền chạy, hợp đồng cũng lười ký... Nói không chừng, bọn họ đều đã cùng ngoại thành nổ tung rồi?"

Sài Duyệt Ninh bất giác hít sâu hai cái.

Không biết, không nhớ rõ, hỏi cái gì cũng không có kết quả, cô chưa từng gặp qua người nhà nào không đáng tin cậy đến mức này.

Cô nhìn chung quanh, Diệp Khinh vẫn tiếp tục tra hỏi, thế nhưng vẫn chỉ nhận được vài lời vô dụng.

Cuối cùng, các cô rời khỏi nơi đó, lúc rời đi chỉ mang theo một tờ giấy, bên trên viết mấy cái tên khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy đau đầu, cùng với cách xưng hô tương ứng và đặc điểm ngoại hình đại khái.

Tiểu Lục, Tiểu Phương, Tiểu An, dì Trần, chị Dương, chị Vương...

Người thì cao gầy, làn da đen, một số thì mắt nhỏ, một số thì miệng lớn.

Sài Duyệt Ninh thở dài một tiếng: "Dựa vào những thông tin này có thể tìm được người sao?"

Diệp Khinh đáp: "Phải thử thôi."

Sài Duyệt Ninh xoay người nhìn Chử Từ, nàng vẫn trước sau như một trầm mặc, thế nhưng đôi mắt kia không còn là bộ dáng tĩnh lặng như giếng cổ trước đó.

Cô mím môi, ít nhiều muốn an ủi nàng, nhưng lại không biết phải nói gì.

Đêm đó, Diệp Khinh đưa các cô về nhà mình, gian phòng kia giống hệt lúc Sài Duyệt Ninh lần đầu đến, bày biện cũng không mảy may thay đổi.

"Hai người ngủ trong phòng đi, tôi ngủ sô pha là được rồi." Diệp Khinh nói xong liền lấy ra một cái mền từ trong tủ quần áo, xoay người ra khỏi phòng ngủ, năm lên sô pha.

Tuy nhiên, đêm đó họ cũng không thể có được một giấc ngủ ngon.

Hai người vừa mới thay phiên tắm rửa một thân phong trần, giặt giũ quần áo, tóc còn chưa khô đã nghe thấy tiếng gõ cửa nặng nề vang lên.

Quân đội phái người đến "tiếp đón" các cô, Diệp Khinh mới vừa thay váy ngủ nhẹ nhàng cầm máy liên lạc vừa gọi Dịch Thư Vân vừa một đường chạy theo đến dưới lầu, thế nhưng cũng không thể ngăn cản quân đội đưa hai người đi.

"Đừng lo lắng, tôi đang ở đây, không có chuyện gì!"

Từ bên đầu kia của máy liên lạc truyền đến thanh âm của Dịch Thư Vân, nhẹ nhàng động viên tâm tình Diệp Khinh. Đồng thời nhắc nhở Sài Duyệt Ninh và Chử Từ, hi vọng các cô không manh động.

Sự thực chứng minh, các cô thật sự không có chuyện, quân đội chỉ muốn đem các cô đặt dưới mí mắt mà thôi.

Các cô ở trong quân khu đầy giám sát. Nơi này ngược lại cách viện nghiên cứu rất gần.

Lưu An đưa tới cho các cô một máy liên lạc, bên trong chỉ có hai tần số để lựa chọn, anh ta nói cho các cô biết cần gì có thể tìm anh ta, hoặc là nói với tiến sĩ Dịch.

Anh ta nói rằng căn cứ rất cảm kích các cô đã quay về, chỉ cần các cô chỉ dẫn phương hướng cho căn cứ, căn cứ sẽ đáp lễ và bảo hộ các cô.

Thành phố Phù Không tuy rằng ổn định các cô nhưng cũng không cho các cô được bao nhiêu tự do, chuyện này giống như đúc trong phán đoán của Sài Duyệt Ninh, cô cũng chẳng thấy bất ngờ chút nào.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Sài Duyệt Ninh nhìn về phía Chử Từ ngồi bên giường ngẩn người, nhịn không được tiến lên hỏi nàng: "Em đang nghĩ gì?"

"Vực thẳm, bà ấy 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro