Chương 12: Tâm tư đôi ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không được chạy!" Ở phía sau có một nữ thành quản đuổi theo bọn họ.

Vu Tư Linh làm gì gặp qua cảnh tượng này, một bên kinh hồn bạt vía mà đi chạy Lê Nguyệt Uẩn ở phía trước, một bên nhịn không được mà quay đầu lại xem khoảng cách giữa thành quản.

Chính là khi quay đầu lại, cả cơ thể đột nhiên bị kéo vào trong hẻm nhỏ, nàng theo phản xạ có điều kiện mà la lên một tiếng, thì miệng đã bị người khác dùng tay bưng kín lại.

"Ưm."

Hai người ẩn nấp ở chỗ ngã rẽ, Lê Nguyệt Uẩn lặng lẽ lú mặt ra phía ngoài để nhìn thoáng qua đường lớn, buông tay ra ra hiệu cho nàng im lặng, Vu Tư Linh gật gật đầu.

"Đứng lại, không được chạy!" Gi ọng nói của thành quản càng ngày càng gần, đối phương cũng đi vào hẻm nhỏ.

Trái tim của Vu Tư Linh sắp nhảy ra ngoài, sợ sệt nhút nhát mà nhìn Lê Nguyệt Uẩn, có ý muốn giao lưu ánh mắt cùng với cô.

Lê Nguyệt Uẩn cúi đầu nhìn cô một cái, mở miệng tạo ra khẩu hình miệng, không phát ra thanh âm nào.

Nhưng Vu Tư Linh vừa nhìn đã hiểu, lời cô muốn nói chính là 'Đừng sợ."

Lúc này, Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên duỗi tay ôm lấy bản thân, đồ đạc ở trên tay đều bị cô giấu ở sau lưng.

Cả người Vu Tư Linh được ôm lấy, một làn hô hấp ấm áp phả lên trên cổ của nàng, nhưng đối phương cũng không có trực tiếp đem mặt tựa vào cổ của nàng, mà bảo trì khoảng cách một chút.

Nhưng đại khái đoán được ý tưởng của đối phương, ngay khi tiếng bước chân càng ngày càng lại gần, liền cùng lúc duỗi tay ra ôm lấy Lê Nguyệt Uẩn, đem mặt giấu đi, lộ ra hai đôi mắt to tròn sáng long lanh, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào phía bên cạnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.

Một lát sau, thành quản đi qua bên cạnh các nàng, dư quang thoáng nhìn hai người đang ôm nhau, nhất thời không chú ý đến, lập tức chạy về phía tìm người.

Thẳng đến khi bóng dáng của thành quản biến mất ở con đường tắt, Vu Tư Linh mới dám tự do hô hấp, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Một lát sau, nàng bật cười thành tiếng.

Lê Nguyệt Uẩn buông nàng ra, nhìn nụ cười nơi nơi miệng của nàng, cũng nở nụ cười theo.

Lúc này, đèn đường đã được bật, hai người đối diện nhau một lát, đồng thời né tránh ánh mắt đi.

Vu Tư Linh lén lút xoa xao gò má nóng lên của mình, Lê Nguyệt Uẩn thu lại cảm xúc rung động hưng phấn khi nãy.

Vu Tư Linh trì hoãn một chút, thấy tay cô còn đang kéo đồ đạc ra, vội vàng nhận lấy nói: "Đồ đạc có nặng lắm không?"

"Không nặng, để tôi làm cho, chút cân nặng này không tính là gì." Lê Nguyệt Uẩn bất động thanh sắc mà đoạt về, thoạt nhìn không có vẻ là đang gắng sức, dưới ánh mắt sùng bái của Vu Tư Linh, trong lúc nhất thời cằm hình như càng nâng càng cao.

Vu Tư Linh thật sự sùng bái, có lẽ đây là cô gái tự lập tự cường chăng, làm việc ở công trường, chút cân nặng này tính là gì chứ!

"Cô thật là lợi hại a." Vu Tư Linh vẫn lấy một chút đồ đạc từ trong tay cô, hai người xoay người đi ra hướng đường lớn, "Không chỉ dọn đồ nhanh, còn chạy rất nhanh nữa. Tốc độ phản ứng vừa nãy của cô, vừa dứt khoát vừa lưu loát, ngay cả tôi đều bội phục đến mức ngũ thể đầu địa (năm vóc chạm đất: gối trái, gối phải, tay trái, tay phải, đầu đều chạm xuống đất - đây là cách kính lễ cao nhất ở trong đạo Phật), có phải cô đã có rất nhiều kinh nghiệm hay không?"

"À..." Lê Nguyệt Uẩn nhìn nàng một cái, có thể nói thẳng là lo lắng cô gái nhỏ cảm thấy mất mặt sau khi bị bắt cho nên mới phát hết tất cả tiềm lực kinh người ra , tin được không nhỉ?

Phỏng chừng là không rồi, người trẻ tuổi thể diện rất lớn. Cô cũng không muốn nói thẳng ra, liền gật đầu cho có lệ: "Ừ, đúng thế, trước kia cũng từng bày hàng để bán."

"Thật sao, vậy cô bán gì vậy?"

"À...Xem phong thủy." Lê Nguyệt Uẩn nói.

Vu Tư Linh kinh ngạc nhìn cô một cái, nhìn thế nào cũng không giống vị đại sư xem phong thủy nha: "Thiệt hay giả vậy?"

"Thiệt mà, khai sơn pha thổ, tìm long hỏi huyệt, bói âm bói dương, bố cục phong thủy." Lê Nguyệt Uẩn nói xong, đột nhiên cười, "Đều là gạt người cả, giống y như cô."

Vu Tư Linh cười ha hả không ngừng: "Cô cũng thật là thú vị."

"Như nhau thôi."

Vu Tư Linh lại hỏi: "Vậy cô hiện tại còn bày hàng bán không?"

"Không bày nữa, có công việc ổn định rồi."

Vu Tư Linh uyển chuyển hỏi: "Là công việc ở công trường sao?"

Lê Nguyệt Uẩn im lặng một lát.

Vu Tư Linh khẩn trương nhìn cô, cho rằng cô đang xấu hổ mà thừa nhận, lập tức phả ra cái răm cầu vòng: "Là vậy sao? Nếu thật là làm việc ở công trường thì tốt quá rồi, ba của tôi cũng từng làm ở công trường, tôi rất có cảm giác thân thiết, tình cờ cũng đi mở rộng tầm mắt vài lần!"

"Vậy sao?" Lê Nguyệt Uẩn kinh ngạc mà nhìn nàng một cái: "Cô thích công trường?"

"Thích chứ, nếu không phải có những người lao động đó, thành phố làm sao có thể xây dựng tốt như vậy chứ." Vu Tư Linh chỉ tòa nhà ở cách đó không xa. "Cô nhìn xem, những tòa cao ốc building đó, vỗ luận các nhà thiết kế ra thứ hình dạng thế nào, đều sẽ có người đem nó hoàn thành, có phải rất tuyệt hay không?"

Lê Nguyệt Uẩn mặt mày rạng rỡ: "Cô nói rất đúng."

"Cho nên tôi vô cùng thích những công tác giả (người chuyên làm một công việc nào đó) vừa nghiêm túc vừa kiên định đó." Vu Tư Linh cổ vũ mà nhìn cô.

Lê Nguyệt Uẩn nhìn hai ngọn lửa nhỏ trong đôi mắt của nàng, thật sự không ngờ tới bản thân là một nhà thiết kế lớn, ở trong mắt của nàng thế nhưng lại không đáng được nhắc tới, nhưng lại không đành lòng đánh gãy niềm vui sướng của nàng, theo bản năng gật đầu: "Ừ, tôi chính là người khuân gạch."

"Vậy thì cô quá tuyệt vời rồi." Vu Tư Linh thật tình nói, "Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, với công việc đòi hỏi sức mạnh như cô, tôi thật sùng bái cô!"

Lê Nguyệt Uẩn quả thật bị nàng nói có chút ngượng ngùng, cái đánh rắm màu cầu vòng này quả thật là khen cô đến bay đến tận mây, liền trúng thưởng của chưa vui được như vậy.

Gia cảnh của Vu Tư Linh tuy rằng khá tốt, nhưng quen biết bạn bè trước nay không để ý đến gia cảnh, dù sao cũng không phải là nàng không tiền.

Vì tỏ vẻ cảm tạ, Vu Tư Linh quyết định mời cô ăn một bữa cơm: "A Lê, tôi mời cô một bữa cơm nhé."

"Được a." Lê Nguyệt Uẩn bản thân nhàm chán không muốn về nhà, ăn một bữa cơm cũng không tệ.

"Cô muốn ăn cái gì?" Vu Tư Linh vỗ vỗ túi, "Tôi đều mời cô!"

Lê Nguyệt Uẩn nhìn cái túi xẹp lép của nàng, trong mắt hoài nghi bên trong cũng chỉ có ba mươi tệ cô vừa đưa khi nãy.

Lê Nguyệt Uẩn: "Cơm chiên thôi, tôi muốn ăn cơm chiến. " Rẻ, năm tệ một phần, sẽ không để Vu Tư Linh bị áp lực kinh tế.

"Cô thích ăn cơm chiên?" Vu Tư Linh chép chép miệng, bác bỏ ý tưởng muốn mời đối phương đi ăn ở nhà hàng Michelin, lại nghĩ lần trước khi gặp nhau, nàng còn nói bản thân là một sinh viên nghèo nữa.

Vừa nghe như vậy, cơm chiên xác thật là lựa chọn tốt nhất.

"Tôi biết gần đây có một phố ăn vặt, cô chờ tôi trở về trường học trước để để lại một số đồ đạc được không?"

"Được."

"Vậy cô ở ngay đây đợi tôi nha, không được đi lung tung." Vu Tư Linh nói xong liền cầm theo đồ đạc chạy về phía trước, sau đó gọi điện thoại cho Đào Thư Cần, "Ê, mau đến giúp mình một chút đi, tớ ở bên Lam Tường này."

Hơn mười phút sau, Đào Thư Cần lái xe dừng lại ở trước mặt nàng: "Cậu hôm nay lại giả dạng thành gì nữa rồi?"

"Đừng nói nữa, trải nghiệm cuộc sống mà." Vu Tư Linh đem đồ đạc nhét vào trong xe, "Có mang tiền mặt theo không? Đưa cho tới một chút đi."

Đào Thư Cần từ trong bóp tiền lấy ra một chút tiền lẻ: "Cậu muốn đi đâu? Không trở về nhà hả?"

"Không trở về, đi ăn cơm với một người bạn, bái bai." Vu Tư Linh đóng cửa xe lại liền chạy trở về, kết quả ở trên đường gặp được Lê Nguyệt Uẩn, "Sao cô lại tới đây?"

Lê Nguyệt Uẩn từ trong tay lấy ra một tờ giấy, mặt trên còn viết hai chữ 'Đoán mệnh': "Cô quên cầm theo cái này."

"À, xem trí nhớ của tôi này. "Vu Tư Linh cười nhận lấy.

Lê Nguyệt Uẩn ngẩng đầu nhìn về nơi xa, nhìn vườn trường của Lam Tường ở phía trước: "Cô là sinh viên của Lam Tường?"

"Hả?" Vu Tư Linh quay đầu nhìn lại, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.

Lê Nguyệt Uẩn lo lắng cô sinh viên nhỏ nhất thời cảm thấy mất mặt, cổ vũ nói: "Khá tốt, công nhân kỹ thuật ở Lam Tường đến chỗ nào cũng đều nổi danh, mọi thứ đều mạnh."

"Ha ha ha, đúng vậy đúng vậy."

Lê Nguyệt Uẩn lại hỏi: "Cô là học kỹ thuật gì?"

Vu Tư Linh thấp thỏm nói: "Học máy xúc đất...."

Lê Nguyệt Uẩn: "Kỹ thuật này có chút vất vả."

Vu Tư Linh khéo léo nói: "Đúng vậy, cho nên tôi đổi chuyên ngành rồi, tôi hiện tại đang học lái xe ngâng, không vất vả như vậy."

Lê Nguyệt Uẩn giơ ngón cái lên: "Ưu tú."

---------Hết chương 12-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro