Chương 18: Tiệm net

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ cửa sau chạy ra được mấy trăm mét, hẳn là sẽ không bị ai phát hiện cả, Vu Tư Linh lúc này mới vỗ vỗ bả vai của Lê Nguyệt Uẩn: "Được rồi được rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi."

Lê Nguyệt Uẩn lúc này mới dừng lại, Vu Tư Linh từ trên lưng cô nhảy xuống, thương tiếc mà bóp bóp bả vai của cô: "Vất vả rồi."

"Không sao." Lê Nguyệt Uẩn lắc lắc cánh tay, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Gặp một người không muốn gặp." Vu Tư Linh mơ hồ nói, ở trong lòng yên lặng mà quỳ xuống xin lỗi Đào Thư Cần.

Lê Nguyệt Uẩn thấy dáng vẻ không muốn nói của nàng, không muốn tiếp tục hỏi nữa, mà thay đổi đề tài: "Hiện tại muốn đi đâu?"

Vu Tư Linh nghĩ nghĩ, nói :"Có chỗ nào có thể thoải mái ngồi hưởng máy điều hòa , lại có thể tiêu tốn thời gian, ví dụ như xem phim hay không?"

Lê Nguyệt Uẩn kiểm tra một vòng, nhìn về phương hướng nào đó, ánh mắt sáng ngời: "Thật sự có."

Vu Tư Linh: "Chỗ nào?"

"Đi với chị." Lê Nguyệt Uẩn lôi kéo nàng băng qua đường lớn.

Vài phút sau, Vu Tư Linh đứng ở cửa, ngẩng đầu lên thấy —— Tiệm Net Tinh Tinh.

Vu Tư Linh: "..."

"Hai máy, mở hai tiếng. "Lê Nguyệt Uẩn đứng ở trước quầy, ông chủ gõ phiếu xong, đặt hai phiếu lên trên quầy.

Lê Nguyệt Uẩn dứt khoát lưu loát mà lấy đi, quay đầu nhìn về phía Vu Tư Linh, đầu nghiêng về phía bên cạnh nói: "Đi thôi."

"Ừ." Vu Tư Linh bước nhỏ đuổi theo, tỉ mỉ suy nghĩ, chỗ nay còn không phải là chỗ vừa rẻ lại vừa có điều hòa sao, còn có thể xem phim được nữa.

Tiệm net trừ bỏ tiếng bàn phím được đánh lên điên cuồng, thì chỉ còn lại vài câu chửi thề thô tục mà thôi. Hai người vừa vào cửa, liền có không ít người chú ý đến các nàng, các game thủ đều đang dành ra rất nhiều thời gian mà nhìn các nàng chằm chằm.

Lần đầu tiên tới tiệm net, Vu Tư Linh theo bản năng níu lấy phần lưng áo ở phía sau Lê Nguyệt Uẩn, vừa khẩn trương vừa thích thú mà nhìn Đông nhìn Tây.

Lê Nguyệt Uẩn quay đầu lại, nhìn biểu tình ngơ ngác của nàng, có chút dễ cưng, giống như nai con bị sai vào rừng rậm kiếm mồi. Cô không tiếng động mà cười cười, đem bàn tay đang níu lấy áo của mình xuống, đặt vào lòng bàn tay của mình.

Vu Tư Linh thuận thế để cô dắt tay đi, đi qua một dãi có ghế sofa hai người ngồi, nàng ngồi ở bên trong. Màn hình máy tính có chút lớn, sau khi khởi động máy, bàn phím máy móc đều tỏa ra ánh sáng đủ loại màu sắc.

"Oa." Vu Tư Linh nhỏ giọng kêu lên.

Lê Nguyệt Uẩn chép miệng nín cười: "Lúc trước chưa từng tới sao?"

"Chưa từng." Vu Tư Linh thành thật gật đầu.

Lúc này, cuộc gọi của Đào Thư Cần lại gọi tới, nàng nhanh tay ngắt đi, sau đó xoay người gửi tin nhắn WeChat cho Đào Thư Cần, nói bản thân có việc về nhà trước, buổi tối thì đến buổi tiệc sinh nhật.

Đào Thư Cần không hỏi sâu, lại tiếp tục vội vàng đi xem triển lãm tranh.

Vu Tư Linh lúc này mới cẩn thận cất lại điện thoại, mở ra app video, tìm một bộ phim điện ảnh, sau đó dựa vào sofa, chú ý tới Lê Nguyệt Uẩn cũng đang mở ra một giao diện mua sắm.

"Đây là gì thế?" Vu Tư Linh hỏi.

"Đặt đồ ăn." Lê Nguyệt Uẩn hỏi, "Em muốn đặt món gì không?"

"Còn có thể đặt ăn?" Vu Tư Linh ngồi thẳng người, nhìn xung quanh bốn phía, thật sự có một cửa hàng tiện lợi ở một góc, trên kệ bày đầy những đồ ăn vặt và thức uống.

"Em muốn ăn đậu phụ khô, măng chua, có không?" Vu Tư Linh hỏi.

"Có." Lê Nguyệt Uẩn lập tức ở giỏ hàng thêm vào đậu phụ khô và măng chua, "Có muốn khoai tây chiên và Coca không?"

"Muốn." Vu Tư Linh thò lại gần, nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh sáng xanh mờ mờ từ màn hình chiếu vào mắt nàng, "Oa, có nhiều như vậy sao, em còn muốn cái này, cái này, còn cái này nữa nè."

Lê Nguyệt Uẩn đều đặt mỗi thứ cho nàng, cuối cùng đặt cho bản thân một chai nước khoáng.

Vài phút sau, người phục vụ liền mang đồ ăn vặt đưa tới, Vu Tư Linh ôm một túi lớn đồ ăn vặt, nằm la liệt trên sofa, khiếp sợ không thôi: "Đây là ngày tháng thần tiên gì thế này, khó trách bọn họ đều đóng quân ở chỗ này."

Nói xong, nàng quay đầu chỉ vào một người nam sinh đang ở khu vực đại sảnh, trên người còn đắp một cái thảm, ngủ ngon gì đâu, lâu lâu lại còn ngáy nữa.

Lê Nguyệt Uẩn cười cười.

Vu Tư Linh mở gói khoai tây ra, rột rột mà ăn lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, nhưng mà tâm trí lại không tập trung vào bộ phim.

Nàng đem cái gói đặt ở trước mặt Lê Nguyệt Uẩn: "Chị cũng ăn chút đi."

Lê Nguyệt Uẩn: "Em cứ ăn đi, chị không thích ăn cái này."

Vu Tư Linh: "Vậy thôi."

Một lát sau, Vu Tư Linh lại tiến sát đến bên người cô, nhỏ giọng hỏi: "Chị thoạt nhìn giống như khách quen vậy, thường xuyên đến tiệm net sao?"

"Tình cờ thôi." Lê Nguyệt Uẩn giải thích nói: "Trước kia em gái của chị thích cùng bạn bè tới chỗ này, thường xuyên đến các tiệm nét lớn là có thể tìm được nó."

"Thì ra là thế, vậy sau khi chị tìm được cô ấy thì có mắng cô ấy không?" Vu Tư Linh hiếu kỳ hỏi.

Lê Nguyệt Uẩn trả lời: "Sẽ không mắng, nhưng chị sẽ trừng phạt nó."

"Trừng phạt thế nào a?" Vu Tư Linh tò mò vô cùng, nhìn thế nào cô cũng không giống như một người bạo lực dã man a.

Lê Nguyệt Uẩn vân đạm phong kinh: "Lúc nó đang chơi game đến cao trào, dứt khoát tắt nguồn điện."

Vu Tư Linh: "..." Rất tàn nhẫn !

"Có chị em thật tốt." Vu Tư Linh có chút xíu hâm mộ: "Em cũng muốn có em gái...mà thôi đi, vẫn là chị gái thì tốt hơn, hu hu hu em cũng muốn có chị gái."

Lê Nguyệt Uẩn cười: "Muốn chị gái cũng không đơn giản đâu."

Vu Tư Linh khó hiểu, rồi sau đó mới lĩnh ngộ thâm ý trong lời nói của cô, vui vẻ nói: "Thế nào, chị muốn nói nhận chị là chị gái hả?"

"?" Lê Nguyệt Uẩn chau mày, thật ra cô không nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy ý tưởng này cũng không tệ: "Đúng vậy."

Vu Tư Linh trực tiếp vỗ bàn: "Mua thêm hai lon bia!"

Lê Nguyệt Uẩn: "Em muốn uống?"

Vu Tư Linh: "Đương nhiên, chúng ta phải làm cái lễ kết nghĩa chứ!"

Lê Nguyệt Uẩn: "..."

Sau khi đưa bia tới xong, Vu Tư Linh khui nó ra , đưa cái lon lên, dũng cảm nói: "Nào, từ hôm nay trở đi, chị chính là chị gái khác cha khác mẹ của em!"

"..." Lê Nguyệt Uẩn chạm vào lon một cái, "Kính Linh Linh."

"Kính A Lê." Vu Tư Linh ngửa đầu, uống lên mấy ngụm liền bỏ xuống, "Chuyện vui thế nào uống một ngụm thì không được rồi, chị gái chị đừng để ý, không phải em kinh thường chị đâu."

Lê Nguyệt Uẩn hết sức vui mừng: "Ngày thường chắc đến không ít quán rượu nhỉ, ngôn ngữ trong nghề đều thông thạo đến vậy."

"Cũng được thôi há há." Vu Tư Linh làm bộ xấu hổ mà xua xua tay. "À đúng rồi, nếu chúng ta đã kết bái rồi, đương nhiên là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, chị nói đúng không?"

"Đúng." Lê Nguyệt Uẩn không biết nàng nhắc tới vấn đề này làm gì, nhưng vẫn theo bản năng là trả lời câu hỏi của nàng.

Vu Tư Linh cười ha ha: "Vậy chị phải đưa hóa đơn cho em nha, mấy đồ ăn vặt này cũng phải theo kiểu AA, quẹt thẻ cũng phải AA luôn."

Lê Nguyệt Uẩn: "..."

Khó lòng phòng bị a.

Hóa ra là bày mưu mà chờ cô.

"Linh Linh, tuy rằng chị nghèo, nhưng không đến mức một chút đồ ăn này cũng không mua được."

"Em cũng vậy a, em hoàn toàn có thể tự mình trả tiền mà." Vu Tư Linh nói hợp tình hợp lý, cho nên AA là tốt nhất."

Lê Nguyệt Uẩn bị buộc đến bất đắc dĩ, dưới ánh mắt kiên quyết cùng thái độ ngang ngược của nàng, lại lần nửa mở Alipay ra.

Vu Tư Linh sau khi chuyển khoản xong, lúc này mới thoải mái, lại thấy nàng giống như ăn không ngồi rồi, liền hỏi: "Chị muốn xem phim điện ảnh cùng nhau không?"

"Phim gì?"

"Siêu kinh điển nha, em đều xem không dưới mười lần." Vu Tư Linh chỉ vào màn hình máy tính, long trọng giới thiệu nói, "[Sự cứu rỗi của Starbucks], nội dung chính là về một người đàn ông muốn đến Starbucks ăn uống, cầm theo một cái muỗng nhỏ, mỗi ngày ông ta lén lút đến gian nhà ở cách vách một khoát lỗ nhờ vào cái muỗng. Hai mươi năm sau, vào một đêm mưa, ông ta rốt cuộc cũng ăn được món ăn của Starbucks!"

Lê Nguyệt Uẩn: "...."

-----------Hết chương 18------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro