CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Thanh Uyển mim cười, mở cửa xe bảo mẫu và kéo Mạnh Hạ lên xe.

Vừa ngồi xuống, Ninh Thanh Uyển đã cúi người nắm lấy cổ chân của Mạnh Hạ, "Còn đau không?"

"Không đau nữa." Mạnh Hạ vô thức rụt chân lại, nhưng không thể thoát khỏi tay của Ninh Thanh Uyển, sau đó khi Ninh Thanh Uyển dùng lực, cô nhăn mặt, "Đau..."

Ninh Thanh Uyển nhìn cô với ánh mắt mỉm cười, kéo chân cô lại.

Cái vẻ mặt nửa cười nửa không rõ ràng là đang chế giễu cô, Mạnh Hạ phồng má không hài lòng, hừ một tiếng, bảo chữa: "Là chị dùng lực quá mạnh thôi, thật sự không đau nữa."

"Vậy à..." Ninh Thanh Uyển giảm bớt lực, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, nheo mắt hỏi, "Giờ thì sao? Thoải mái chưa?"

Lực không quá nhẹ cũng không quả nặng, vừa đủ, Mạnh Hạ mím môi không trả lời Ninh Thanh Uyển, cô nhìn Ninh Thanh đang xoa bóp cổ chân cho mình, cổ áo rộng, vì tư thế cúi người mà lộ ra đôi xương bướm đẹp và một mảnh da trắng như tuyết...

Mạnh Hạ chỉ cảm thấy hơi thở của mình rối loạn, trong xe rõ ràng đã bật điều hòa, nhưng cô lại cảm thấy nóng nực không ngừng dâng lên.

"Hửm?" Ninh Thanh Uyển ngẩng đầu nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cổ chân mịn màng của cô, yêu cầu cô trả lời.

Ánh mắt chạm nhau, Mạnh Hạ hoảng hốt dời mắt đi, lầm bầm: "Thoải mái lắm."

Mạnh Hạ trong lòng cảm thấy hối hận, cô cho rằng bản thân quá không trong sạch, một câu hỏi đơn giản mà cô lại nghĩ tới những điều mờ ám và quyến rũ.

Nhưng sự xoa bóp trên cổ chân giống như kích thích, từng giây từng phút khiến cô tâm hồn rối bời.

"Chị ơi, để em tự xoa là được rồi." Cô đưa tay chạm vào tay của Ninh Thanh Uyển rồi rút lại như bị điện giật, một lúc tay chân lóng ngóng.

Thật đúng là nhát gan, Ninh Thanh Uyển cười khẽ một tiếng, sau khi xoa bóp thêm một lát mới buông chân của Mạnh Hạ ra.

Mạnh Hạ nhẹ nhàng thở phào, "Chị ơi, em... em đi trước đây, bạn em còn đang đợi."

Ở lại với Ninh Thanh Uyển thêm một giây nào nữa, cô sợ mình sẽ không thở nổi, tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì nghe thấy giọng nói đặc trưng vang lên bên tai.

"Nhớ sở thích của chị chỉ vì theo đuổi thần tượng thôi sao?"

"Ban đầu chỉ vì... thay đổi số mệnh, nghĩ rằng hiểu thêm một chút sẽ dễ dàng có cơ hội tiếp cận chị hơn." Mạnh Hạ có chút chột dạ, nhưng lại không muốn nói dối.

Cô vừa nói xong câu này, trong xe chìm vào im lặng, nghĩ rằng Ninh Thanh Uyển có lẽ đang giận, liền quay đầu nhìn lai.

"Thế bây giờ thì sao?"

Ninh Thanh Uyển hỏi cô, ánh mắt đặc biệt chăm chú, trong đôi mắt như hoa đào ấy dường như chứa đựng cả dải ngân hà, khoé môi hơi cong lên, đẹp mê hồn. 

Mạnh Hạ không tự chủ được mà bị cuốn theo, muốn nói ra những suy nghĩ sâu thẳm nhất trong lòng, "Bây giờ là vì____"

Chuông điện thoại đột ngột vang lên, kéo cô về thực tại, lời nói bị cắt ngang, "Vì thật sự thích chị, fan đối với thần tượng đều rất tận tâm."

Nói xong câu này, Mạnh Hạ lợi dụng lúc Ninh Thanh Uyển nghe điện thoại mà chuồn mất.

Ở đầu dây bên kia, Mạc Ly luyên thuyên không ngừng, Ninh Thanh Uyển chỉ nghe được câu cuối cùng, "Chị đang ở đâu thế?"

"Trong xe bảo mẫu."

Ninh Thanh Uyển nhìn theo bóng dáng của Mạnh Hạ một lúc lâu, cong môi cười lạnh, đúng là không nên xoa bóp chân cho cô nhóc này, chạy nhanh thật.

"Nhớ sở thích của chị chỉ vì theo đuổi thần tượng thôi sao?''

Mấy ngày nay, câu nói này cứ thỉnh thoảng lại vang lên bên tai Mạnh Hạ.

Ninh Thanh Uyển có phải là hồ ly biến thành không, suýt chút nữa là cô đã bị mê hoặc mà thổ lộ hết suy nghĩ thật.Nếu chị không thích con gái, không thích cô, nói ra rồi cô làm sao đối mặt với chị đây.

Nếu chị thích thì sao?

Trong đầu hồi tưởng lại lúc Ninh Thanh Uyển từ chối cô lần đầu, còn nói cô quá nhỏ, chắc là sẽ không thích đâu. Mạnh Hạ nằm dài trên ghế sofa, càng nghĩ càng buồn.

"Con yêu, mẹ muốn mở một tiệm váy cưới, con thấy thế nào?"

Sau khi trở về từ thành phố A, Hạ Niệm đón cô về căn nhà đã thuê sẵn, một phòng một sảnh, nhà không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi.

Mạnh Hạ tỉnh táo lại, ngồi dậy nhìn mẹ mình đang bận rộn trong bếp.Trong nguyên tác, Hạ Niệm đến chết cũng không mở được tiệm váy cưới, sau khi công ty của Mạnh Viễn Tu gặp vấn đề, Hạ Niệm luôn phải vất vả vì ông.

Hình ảnh kết cục của Hạ Niệm hiện lên trong đầu, Mạnh Hạ cảm thấy đau nhói. Nếu số phận của cô có thể thay đổi số phận của Hạ Niệm chắc chắn cũng có thể thay đổi.

"Tốt quá~ Vậy con có thể làm việc cho mẹ rồi!"

Hạ Niệm từ bếp đi ra phòng khách, đặt đĩa táo đã cắt sẵn lên bàn, cười nói: "Sau khi tốt nghiệp con có thể thực tập ở công ty của ba."

"Con không muốn đến công ty của ba." Mạnh Hạ lấy một miếng táo đưa đến miệng Hạ Niệm, "Con chỉ muốn làm việc cho mẹ."

"Được ~ Con gái của mẹ xinh đẹp thế này, có thể làm người mẫu cho mẹ rồi."Mạnh Hạ cười, ôm lấy Hạ Niệm thân mật cọ cọ. "Đó là nhờ di truyền tốt ~"

Hai mẹ con trò chuyện một lúc, Hạ Niệm nhớ ra có hẹn làm đẹp với bạn, dặn dò Mạnh Hạ vài câu rồi đi.

Sau khi Hạ Niệm đi, Mạnh Hạ lấy điện thoại ra xem WeChat, mấy ngày nay cô không liên lạc với Ninh Thanh Uyển.

Đang do dự có nên gửi gì đó không, điện thoại của La Khả gọi đến.

"Hạ Hạ! Buổi tụ tập tối nay cậu đi không?

Mạnh nhíu mày, nhớ lại trong nhóm fan ở thành phố C có nói tối nay sẽ tụ tập, địa điểm là quán bar không xa trường học.

Trong nguyên tác nữ chính uống say ở quán bar, trên đường về gặp Kỷ Đồng, sau đó hiến nụ hôn đầu.

Nghĩ đến thôi cũng thấy ghê tởm, Mạnh Hạ lập tức từ chối, "Tớ không đi."

"Ôi chao, đi đi mà! Cậu đi với tớ đi ~"

Mạnh Hạ do dự một lúc, không chịu nổi sự năn nỉ của La Khả, đành phải đồng ý. Cô nghĩ chỉ cần không uống quá nhiều là được.

Chiều tối, Mạnh Hạ và La Khả hẹn gặp nhau ở cổng trường, rồi bắt taxi đến quán bar.

Xuống xe, hai người đi thẳng vào trong quán. Ánh sáng trong quán mờ mờ, trên những bức tường loang lỗ treo đầy chai rượu đủ màu sắc, ánh đèn chiếu vào những chai rượu phản chiếu lấp lánh.

Trên sân khấu có người đang hát bài của Ninh Thanh Uyển, giọng khàn khàn, nhưng không giống sự quyến rũ đặc biệt của Ninh Thanh Uyển.

Trong nhóm fan ở thành phố C không nhiều người, chỉ khoảng mười mấy người, chỉ có năm fan nam, còn lại đều là nữ.

Mạnh Hạ gặp Nam Hoa trong nhóm, cô ấy mặc khá hở hang, áo ngắn cổ chữ V sâu, khuôn mặt trang điểm đậm, Mạnh Hạ nhìn cô ấy một lúc mà không thể nhớ ra là bạn cùng phòng nào trong buổi huấn luyện quân sự.

Các cô gái đều vây quanh Mạnh Hạ, các chàng trai thì vây quanh Nam Hoa, ghế sofa hình tròn bị chia thành hai hàng giữa bàn chất đầy rượu.

Nam Hoa đẩy chai rượu tới trước mặt Mạnh Hạ, "Hạ Hạ thật khôn khéo, chúng tôi đã uống mấy chai rồi, mà cậu một giọt cũng không đụng đến."

Mạnh Hạ liếc nhìn chai rượu, "Tôi không uống rượu."

"Ơ kìa~ đừng" làm mất mặt chứ! Thế này nhé, tôi uống ba chai, cậu chỉ cần một chai thôi." Một chàng trai cười nói, "Chỉ một chai thôi, không sao đâu."

"Này! Sao lại cứ ép Hạ Hạ của chúng ta uống. Để tôi!" La Khả đưa tay định lấy chai rượu, nhưng bị Nam Hoa nhanh tay hơn cướp mất.

"Hạ Hạ, La Khả đã uống thay cậu nhiều rồi, làm người không thể thiếu đạo lý như vậy."

Mạnh Hạ nhíu mày nhìn Nam Hoa, cảm thấy cô ấy có vẻ thù địch với mình, "Tại sao cậu cứ ép tôi uống?"

"Cậu nói thế sao được, mọi người đều uống, chỉ có cậu không uống, chẳng phải muốn tỏ ra khác biệt sao?" Nam Hoa che miệng cười, "Độ cồn không cao lắm, cậu sợ gì chứ."

Mạnh Hạ mím môi, nhận lấy chai rượu từ tay Nam Hoa, ngửa đầu uống cạn chai.

Thấy cô uống hết một chai, chàng trai kia quả nhiên uống ba chai, mọi người liền bị thu hút sự chú ý bởi chàng trai.

Chẳng bao lâu sau, Mạnh Hạ cảm thấy đầu óc choáng váng, mặt nóng bừng, chắc là rượu bắt đầu ngấm, cô đứng dậy nói nhạt, "Trễ rồi, tôi phải về."

La Khả lập tức đi theo, "Tôi cũng về."

Quán bar cách trường không xa, đi bộ khoảng hai mươi phút, gió mát buổi tối mùa hè vẫn còn chút hơi nóng, MạnhHạ lắc lắc cái đầu choáng váng, cô nhớ trong nguyên tác nữ chính gặp Kỷ Đồng ở cổng trường.

Mạnh Hạ dừng chân, "Tôi không về trường nữa."

"Hả?" La Khả ngạc nhiên, "Thế cậu đi đâu?"

"Tôi về nhà." Mạnh Hạ vẫy tay, cô không muốn gặp Kỷ Đồng.

Cô chào tạm biệt La Khả, đón một chiếc taxi, lên xe trong trạng thái choáng váng và báo địa chỉ.

"Đến... Khu dân cư Nhạc Phong." Mạnh Hạ nhắm mắt lại, lẩm bẩm, "Nơi đó an toàn nhất."

-------------------------------

Vote cho bé đi mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro