CHƯƠNG 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí trong phòng lập tức trở nên vi diệu, nhưng bầu không khi mờ ám không duy trì lâu.

Chỉ trong một khoảnh khắc, cô gái nhỏ trong vòng tay nghiêng đầu dựa vào vai cô, lầm bầm hai câu, nhẹ nhàng rên lên, "Buồn ngủ. Mai em ăn bánh kem"

Mạnh Hạ nhắm mắt, liếm môi, cảm giác "bánh kem" giống như trứng đã bóc vỏ, trơn mịn.

Đầu càng lúc càng choáng, như đang ở trong mây mù, đôi mắt đã khóc mỏi mệt, thay vì ăn trứng, cô càng muốn tìm một chiếc giường để ngủ.

Bánh kem? Ninh Thanh Uyển nhíu mày, cảm giác ẩm ướt trong khoảnh khắc ấy như vẫn còn trên da.

Hóa ra chỉ nghĩ là đồ ăn thôi sao, Ninh Thanh Uyển mỉm cười bất lực.Ninh Thanh Uyển xoa đầu Mạnh Ha, lòng bàn tay chạm vào những sợi tóc mềm mại, nửa ướt nửa khô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan, tắm xong rồi ngủ."

Giọng nói trầm khăn mà gợi cảm, đặc biệt và cuốn hút, như có ma lực.

"Ừm..." Mạnh Hạ khẽ ừ, ngoan ngoãn buông tay đang ôm eo cô, lùi lại một bước, "Tắm xong là có thể ngủ rồi đúng không?"

Ninh Thanh Uyển nhìn xuống, cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt hơi say đỏ hồng, đôi mắt hạnh linh động thường ngày đây mơ màng, trong đôi mắt đen láy như quả nho là hình bóng của cô.

Như một đứa trẻ cẩn thận hỏi cha mẹ liệu có được nhận kẹo nếu ngoan không.

Ngoan ngoãn đến mức đáng thương.

Ninh Thanh Uyển không tự chủ được mà nở một nụ cười nhẹ, giọng càng mềm mại hơn, "Tắm xong, sấy khô tóc, mới có thể ngủ."

"Được rồi." Mạnh Hạ sờ vào mái tóc hơi ướt, nhíu mày có chút bất đắc dĩ.

Ninh Thanh Uyển kéo cô lên lầu, vẫn là phòng khách lần trước, nghĩ Mạnh Hạ buồn ngủ nên không xả nước vào bồn, mà trực tiếp mở vòi hoa sen điều chỉnh nhiệt độ.

Tiếng nước chảy rào rào trong không gian yên tĩnh, mỗi âm thanh đều mang theo tiếng vang.

"Đứng mà cũng ngủ được sao?" Khi Ninh Thanh Uyển quay lại thì thấy Mạnh Hạ nhắm mắt, nghiêng người dựa vào khung cửa.

"Không ngủ đâu." Mạnh Hạ dụi mắt, cúi đầu dùng ngón tay xoắn tua rua trên áo, nhỏ giọng phản bác.

"Nhiệt độ nước đã điều chỉnh xong, đi tắm đi, chị đi lấy quần áo cho em."

Mạnh Hạ gật đầu.

Sau khi Ninh Thanh Uyển ra ngoài, Mạnh Hạ vào phòng tắm, nước ấm chảy lên người, cảm giác cơn say cũng giảm đi nhiều.

Nhớ lại cuộc cãi vã với Mạnh Viễn Tu, cô cũng nhớ lại nhiều nội dung của nguyên tác.

Nhân vật Mạnh Viễn Tu, không có tài năng cũng không có trách nhiệm, lại còn cố chấp và kiêu ngạo.

Nguyên tắc đã mô tả Mạnh Viễn Tu khởi nghiệp nhờ vào sự hỗ trợ của gia đình nhà mẹ đẻ của Hạ Niệm, trong những năm đầu công ty cũng là Hạ Niệm chạy đôn chạy đáo giúp ông đàm phán công việc, khi Hạ Niệm mang thai, Mạnh Viễn Tạ hầu như không quan tâm, chỉ một lòng muốn kiếm tiền lớn.Nhưng Mạnh gia nhiều năm qua, có chút tiền nhưng cũng không thể nói là giàu có.

Kỷ Đồng trước mặt Mạnh Viễn Tu dựng lên một hình tượng quá tốt, cho chút ân huệ, vẽ ra một tương lai hứa hẹn đã dụ dỗ Mạnh Viễn Tu bước vào vực thẳm, luôn nghĩ rằng Kỷ Đồng là người tốt, con gái có thể giao phó cho anh ta, sau này nhờ vào mối quan hệ với con rể, công ty sẽ phát triển tốt hơn.

Nhưng khi có chuyện xảy ra, Mạnh Viễn Tu lại chìm đắm trong hối hận và đau khổ không thể đứng dậy, không nghĩ đến việc nỗ lực bù đắp mà chỉ muốn kết thúc bằng cái chết.

Để lại con gái chịu đựng mọi đau khổ, vợ thần trí mơ hồ và qua đời trong một vụ tai nạn xe.

Ông ta không phải là một người chồng tốt, cũng không phải là một người cha tốt.

Mùi hương của dầu gội rất quen thuộc, giống như mùi của Ninh Thanh Uyển, mùi bạc hà thanh khiết tràn ngập trong mũi, Mạnh Hạ nhắm mắt lại, cắn môi, trong lòng đưa ra quyết định.

Nếu không thể thay đổi Mạnh Viễn Tu, thì phải tìm cách thoát khỏi ông ta, và mang theo Hạ Niệm cùng đi.

Dù sao ông ta cũng không phải là cha của cô, Mạnh Hạ nghĩ một cách vô tình.

Cha của cô, dù nghiêm khắc, ít nói cười, quản lý nhiều, nhưng Mạnh Hạ biết cha rất yêu cô, tình yêu đó không thể diễn tả bằng lời, thấm vào từng chi tiết, là sự quan tâm lặng lẽ.

Mạnh Hạ cúi đầu nhìn bọt dưới chân bị nước cuốn trôi, cô sẽ không bao giờ gặp lại ông nữa.


Ngón tay thon dài dừng lại trên chiếc váy ngủ màu hồng, Ninh Thanh Uyển nghĩ nếu Mạnh Hạ đến đây lần nữa, cô cần phải chuẩn bị thêm một số quần áo trong tù.

Điện thoại reo, Ninh Thanh Uyển liếc nhìn rồi nhấc máy.

"Uyển Uyển! Bọn em xuất phát rồi, Yến Thanh nói dự kiến một tiếng nữa sẽ đến!" Giọng nói trong trẻo nhưng hơi ồn ào của Lại Tiểu Manh truyền đến từ đầu dây bên kia.

"Ồ! Khát quá, Uyển Uyển bảo quản gia mang ít kem đến nhé!"

Ninh Thanh Uyển xoa trán, cô suýt quên mất chuyện các thành viên trong ban nhạc sẽ đến nhà.

Ngón tay đẩy chiếc váy ngủ màu hồng sang một bên, Ninh Thanh Uyển lấy một bộ đồ ngủ khác phía sau.

Lại Tiểu Manh ríu rít nói về đồ ăn, Ninh Thanh Uyển nghe một lúc lâu thấy cô ấy không có ý định dừng lại, liền ngắt lời, "Biết rồi, trên đường cẩn thận."

Nói xong, điện thoại bị cúp máy.

Lại Tiểu Manh ngồi trong xe, mặt ngơ ngác, "Chết tiệt, Uyển Uyển lần đầu tiên trong lịch sử cúp máy của tôi...

"Trương Trần Tinh xoay người, mắt ngái ngủ nhìn cô, giọng lười biếng, "Chắc Uyển Uyển đã chịu đựng cậu lâu lắm rồi, không chịu nổi nữa."

Trình Tự yếu ớt đồng tình, "Chị Manh, cuộc điện thoại này kéo dài hơn nửa tiếng rồi, chị Uyển mới cúp máy thật sựlà rất kiên nhẫn."

"Em chê chị lắm mồm à?!" Lại Tiểu Manh trừng mắt nhìn cô, tay nhéo một cái vào đùi Trình Tự.

Trình Tự lập tức đỏ bừng mặt.

Sau khi cúp máy Lại Tiểu Manh, Ninh Thanh Uyển cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng khách, vừa đặt quần áo xuống thì nghe thấy tiếng của phòng tắm mở ra.

Quay người lại, thấy Mạnh Hạ quấn khăn tắm, để lộ bờ vai và cổ trắng mịn, đôi chân dài và thẳng dưới khăn làn da mịn màng và ẩm ướt.

Ninh Thanh Uyển không động thanh sắc, nhìn đi chỗ khác, liếc thấy mái tóc dài của cô ấy xõa xuống. "Tại sao không sấy khô tóc?"

"Ừm... sấy mệt quá."

Rõ ràng có khăn che, nhưng Mạnh Hạ lại cảm thấy mình không khác gì cởi trần, căng thẳng lùi lại vào phòng tắm.

Chẳng phải không mặc quần áo, sao lại xấu hổ như vậy, Ninh Thanh Uyển không tự chủ được mà mỉm cười, đi vào phòng tắm, khẽ vén tóc cô ấy, thấy tóc nửa khô nửa ướt, liền lấy máy sấy giúp cô sấy tóc.

Mạnh Hạ nhìn vào gương, thấy khuôn mặt mình dần đỏ lên, Ninh Thanh Uyển nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.

"Hồi trước khi lười, ba cũng hay sấy tóc giúp em, chị ơi, ba mẹ chị thế nào?"

Ninh Thanh Uyển hơi sững lại, cười nhẹ, giọng lạnh lùng, "Chị chỉ có anh trai thôi."

Giọng nói không có chút cảm xúc, như đang kể chuyện của người khác, Mạnh Hạ qua gương nhìn Ninh Thanh Uyển, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ.

Dù là trong thông tin cá nhân hay các bài báo phỏng vấn, Ninh Thanh Uyển chưa bao giờ nhắc đến gia đình.

Ban đầu, Mạnh Hạ chỉ nghĩ rằng nhà Ninh Thanh Uyển quyền lực lớn không tiện tiết lộ, nhưng bây giờ cô đột nhiên hiểu tại sao Ninh Thanh Uyển luôn tạo cho người ta cảm giác lạnh lùng và cô đơn.

Im lặng một lúc lâu, Mạnh Hạ biết rằng lời nói nào cũng trở nên vô nghĩa, cô liền quay lại ôm chầm lấy Ninh Thanh Uyển.

"Không sợ rơi khăn tắm à?" Ninh Thanh Uyển tắt máy sấy, cười nhìn cô gái trong lòng.

Thật ra bao nhiêu năm rồi, cô đã không còn bận tâm nữa. Không ngờ cô bé này trước đó còn xấu hổ, giờ thì không cần biết gì, muốn an ủi cô.

"...Chắc không rơi đâu." Mạnh Hạ rất muốn buông tay để giữ khăn tắm, nhưng vừa ôm đã thả thì sự an ủi này quá hời hot.

''Lát nữa mấy người trong ban nhạc sẽ đến, em có muốn ăn gì không?" Ninh Thanh Uyển để mặc cô ôm, khẽ vuốt mái tóc của cô bé trong lòng, tóc đã khô gần hết.

Mạnh Hạ mím môi, đôi mắt có chút mệt mỏi, liền từ chối, "Vẫn muốn ngủ."

"Đi thay quần áo rồi ngủ đi. Khi mọi người đến, chị sẽ bảo họ nhỏ tiếng lại, chắc sẽ không làm phiền em đâu." Ninh Thanh Uyển dừng lại, cúi nhìn Mạnh Hạ vẫn đang ôm lấy mình, cười trêu, "Khăn tắm sắp rơi rồi."

"Á...." Mạnh Hạ vội buông tay, cúi đầu nhìn khăn tắm trên người, vẫn quấn chặt trên người.

Nhận ra Ninh Thanh Uyển đang trêu mình, cô bĩu môi, giận dỗi trừng mắt nhìn cô.

Thật đáng yêu, Ninh Thanh Uyển cười càng tươi, an ủi: "Nhận được sự an ủi rồi, cảm ơn em."

Mạnh Hạ nhẹ nhàng gật đầu.

Đợi đến khi Ninh Thanh Uyển ra ngoài và đóng cửa, Mạnh Hạ mới bước ra khỏi phòng tắm, thay bộ đồ ngủ.

Lần này là bộ đồ ngủ ngắn tay và quần ngắn, không phải là váy ngủ như lần trước. Váy ngủ lần trước dù đáng yêu nhưng có vẻ hơi ngắn...

Đầu vẫn còn chút choáng váng, Mạnh Hạ không suy nghĩ nhiều, leo lên giường và chui vào chăn, nhắm mắt lại và ngủ ngay.

"Uyển Uyển, đôi dép hình con lợn mà em tặng đâu rồi!"

Chưa đến nửa giờ, Lại Tiểu Manh cùng mọi người đã đến, khi thay giày ở cửa ra vào, Lại Tiểu Manh lục tung tủ giày cùng không thấy đôi dép hình con lợn.

Không những không thấy, Lại Tiểu Manh còn tinh mắt phát hiện có đôi dép, nhìn qua đã biết không phải phong cách của Ninh Thanh Uyển.

"Uyển Uyển, nhà chị có người khác à!"

Ninh Thanh Uyển lạnh lùng liếc nhìn Lại Tiểu Manh đang nhảy nhót, "Đang ngủ trên lầu, giọng nhỏ xuống một chút."

Mọi người nhìn nhau, Trình Tự phản ứng đầu tiên,"Chị Uyển, là fan nhỏ đó phải không?

"Ừ." Ninh Thanh Uyển cầm một hộp bánh kem trên bàn vào bếp.

Lại Tiểu Manh ngửi thấy mùi tám chuyện, vội kéo tay Trình Tự ngồi xuống ghế sofa, hạ giọng tò mò hỏi: "Fan nhỏ nào thế?"

"À... là fan của chị Uyển, trông có chút giống chị ấy, nhìn rất ngoan ngoãn." Trình Tự đỏ mặt, rút tay ra khỏi tay LạiTiểu Manh.

"Ồ! Nhớ rồi, là cô bé đã ôm chị Uyển trong buổi hòa nhạc lần trước..." Lại Tiểu Manh nhớ lại đã gặp một lần ở nhà hàng, "Không phải cô bé được Kỷ tổng để ý sao?"

Ninh Thanh Uyển từ bếp bước ra, đưa một hộp kem cho Lại Tiểu Manh, "Ăn nhiều ít nói."

Lại Tiểu Manh: "......" Cảm giác như có sát khí.

Mạc Ly cầm một miếng bánh mousse trên bàn rồi ăn, "Tối muộn toàn là đồ ngọt."

Ninh Thanh Uyển nhướng mày đề nghị: "Em có thể không ăn."

"Không được, trước mỹ thực mà không ăn thì là đồ ngốc." Mạc Ly vừa ăn vừa tò mò hỏi: "Chị và cô bé kia có chuyện gì vậy?" Lần trước đã định hỏi, nhưng bận quá nên quên mất.

"Không có chuyện gì." Giọng điệu thản nhiên, Ninh Thanh Uyển nghĩ chuyện Mạnh Hạ xuyên sách không nên nói cho người khác biết, "Chị đi hút thuốc."

Mạc Ly nhìn theo Ninh Thanh Uyển đang ngậm điếu thuốc đi ra vườn sau, ánh mắt vô thức nhìn sang Trương Trần Tinh và Yến Thanh đang âu yếm bên cạnh.

Trương Trần Tinh cảm nhận được ánh mắt của Mạc Ly, mỉm cười, biết cô đang nghĩ gì, "Uyển Uyển chắc là một người phụ nữ thẳng đuột, không cong đâu."

Trình Tự ngạc nhiên, "Cứ tưởng chị Uyển thích cả nam lẫn nữ."

"Phụt, chị ấy giống như một nhà sư đã đạt đến đỉnh cao, tứ đại giai không." Trương TrầnTinh cười nhạo, rồi nhìn sang Lại Tiểu Manh, "Không tin thì hỏi chị Manh đi."

"Hồi đại học, rất nhiều cô gái theo đuổi Uyển Uyển, chị ấy lần nào cũng từ chối. Có lần bọn chị tham gia cuộc thi ca sĩ của trường, vừa kết thúc buổi tổng duyệt thì có một cô gái xinh đẹp đến tỏ tình, Uyển Uyến nhìn cô ấy một cái, rồi nói," Lại Tiểu Manh giọng bắt chước vẻ lạnh lùng của Ninh Thanh Uyển, "Xin lỗi, tôi không cong."

"Vậy khi có con trai theo đuổi chị Uyển thì sao?" Trình Tự tò mò hỏi.

"Muốn biết à~" Lại Tiểu Manh nháy mắt, "Em bóp vai cho chị đi."

Trình Tự liếc nhìn Trương Trần Tinh, bất lực nói, "Tôi không biết, Manh Manh học cùng lớp với cô ấy, biết nhiềuhơn."

Không còn cách nào khác, Trình Tự đành làm công việc vất vả, Lại Tiểu Manh thoải mái nhắm mắt lại, "Chị Uyển của em chỉ nhìn người ta từ trên xuống dưới, không nói gì mà bỏ đi."

"Cái ánh mắt đó, như thể đã lột sạch người ta ra mà đánh giá một lượt, rồi đưa ra kết luận – cậu không được."

Yến Thanh lạnh lùng thêm vào: "Rõ ràng là, cậu quá ngắn."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Không ai chú ý đến cánh cửa phòng trên lầu khẽ mở rồi lại nhẹ nhàng đóng lại.

Mạnh Hạ tựa vào cửa, mở to mắt nhìn một lúc, cảm thấy trong lòng trống rỗng, khô miệng khát nước không cảm nhận được nữa.

-------------------------------------

Vote cho bé đi mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro