CHƯƠNG 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Ninh Thanh Uyển gõ cửa phòng khách, một lúc lâu sau cửa mới mở.

Mạnh Hạ dựa vào cửa, mặt mày nhợt nhạt, yếu ớt gọi, "Chị"

"Không khỏe à?" Ninh Thanh Uyển nhíu mày hỏi.

"Đầu hơi đau." Mạnh Hạ xoa xoa thái dương.

Đêm qua vừa uống một chai rượu lại bị mưa ướt, tối lại trằn trọc không ngủ được, sáng dậy cảm thấy người không còn sức, đầu đau như búa bổ.

"Để em thay đồ." Mạnh Hạ nhìn thấy quần áo trong tay Ninh Thanh Uyển, vươn tay lấy.

Ninh Thanh Uyển tránh tay, "Ngủ thêm một chút đi."

Mạnh Hạ mím môi, cô cũng muốn ngủ thêm, nhưng Ninh Thanh Uyển chắc bận lắm, không biết có lịch trình gì không, vẫn không nên làm phiền.

Cô nghĩ vậy, liền nói, "Em về nhà rồi ngủ cùng được."

"Lên giường nằm đi." Ninh Thanh Uyển không nói nhiều, kéo cô vào phòng.

"Chị, chị đưa em về." Mạnh Hạ dừng lại, thấy Ninh Thanh Uyển nhíu mày, mặt trở nên nghiêm túc, biết cô đã hết kiên nhẫn, vôi vàng giải thích mềm mỏng, "Em sợ làm phiền chị."

"Đưa em về cũng là phiền phức đấy." Ninh Thanh Uyển nhìn khuôn mặt ủ rũ của Mạnh Hạ, mim cười, "Chọc em thôi, hôm nay chị không có lịch trình, vẫn có thời gian chăm sóc em."

Đầu đau quá, Mạnh Hạ ngoan ngoàn nghe lời Ninh Thanh Uyển, nằm lại lên giường.

"Chị." Mạnh Hạ thò đầu ra khỏi chăn, đôi mắt hạnh long lanh nhìn người bên cạnh giường, Ninh Thanh Uyển vẫnchưa rời đi.

"Ừ? Chị giúp em xoa bóp nhé?" Ninh Thanh Uyển nhẹ giọng hỏi.

Dù hỏi nhưng cô đã đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp hai bên thái dương của Mạnh Hạ, đầu ngón tay mát lạnh làm giảmđau một cách kỳ diệu.

Mái tóc dài uốn nhẹ rủ xuống theo tư thế cúi người của Ninh Thanh Uyển, chạm vào cổ Mạnh Hạ gây cảm giác ngứa ngáy, cô đưa tay dùng đầu ngón tay cuộn tóc của Ninh Thanh Uyển.

"Đỡ hơn chưa?" Ninh Thanh Uyển nheo mắt, nhìn vào ngón tay thon của Mạnh Hạ đang quấn lấy mái tóc màu đen tuyền.

"Ừm, cảm ơn chị." Mạnh Hạ mím môi cười nhẹ, "Chị, chị thật tốt."

Lực trên ngón tay nhẹ nhàng, người trước mặt dịu dàng, Ninh Thanh Uyển có lẽ là người tốt nhất với cô trên thế giới này, Mạnh Hạ mơ hồ nghĩ.

Ninh Thanh Uyển thản nhiên nói, "Đây là tấm thẻ người tốt thứ hai rồi." Tay hơi ngừng lại, "Tại sao em luôn khen chị tốt?"

Mạnh Hạ ngước lên nhìn Ninh Thanh Uyển, đôi mắt đào hoa của cô như một hồ nước trong veo và sâu thẳm.

Cơn đau đầu đã giảm đi nhiều, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn, những lời của La Khả vang lên trong đầu Mạnh Hạ.

Mạnh Hạ giả vờ bình tĩnh giải thích, "Vì chị thực sự rất tốt. Trước đây em đã luôn muốn có một người chị, không ngờ sau khi xuyên sách lại thực hiện được."

Khi nhìn vào mắt Ninh Thanh Uyển, cô không thể không muốn thú nhận tất cả, Mạnh Hạ cố tình tránh ánh mắt đó, nhưng vẫn cảm thấy có chút chột dạ, hy vọng chị ấy sẽ không phát hiện điều gì bất thường...

Chỉ là chị thôi sao? Ninh Thanh Uyển liếc nhìn người trên giường, quay mặt không dám nhìn cô, tai từ từ ửng đỏ.

"Ngủ đi."

Chỉ khi Mạnh Hạ ngủ say, Ninh Thanh Uyển mới rút tay lại, xoay cổ tay, nhìn một lúc lâu vào Mạnh Hạ đang ngủ say.

Ánh nắng chiếu vào phòng, đậu trên khuôn mặt trắng trẻo, hàng mi dài khẽ run rẩy, Mạnh Hạ ngủ không yên giấc, lông mày nhíu lại.

Lông mày nhíu chặt dần dần giãn ra theo động tác nhẹ nhàng của ngón tay, Ninh Thanh Uyển khẽ mỉm cười, "Thôi, thời gian còn dài."

Buổi chiều, ánh nắng càng thêm gay gắt, chiếu qua rèm cửa màu trắng, phủ lên giường một lớp ánh sáng mềm mại Mạnh Hạ đấu tranh một lúc rồi mở mắt ra.

Ninh Thanh Uyển đã không còn trong phòng, cạnh giường để sẵn bộ quần áo mới.

Ngủ một giấc, đầu không còn đau nhiều, Mạnh Hạ dậy khỏi giường, thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng.

Khi đi đến bếp, cô ngẩn ngơ một lúc. Trong mắt Mạnh Hạ, một thiên thần như Ninh Thanh Uyển dường như không liên quan đến việc bếp núc.

Nhưng bây giờ Ninh Thanh Uyển đang nấu ăn trong Bếp, động tác thuần thục, cử chỉ tao nhã, mỗi khung hình đều như một bức tranh.

"Chị ơi, cần em giúp không?"

''Không cần, sắp xong rồi." Ninh Thanh Uyển nói mà không quay đầu lại, "Đầu còn đau không?"

"Đỡ nhiều rồi."

Đối với căn bếp của Ninh Thanh Uyển, Mạnh Hạ không quen thuộc, muốn giúp nhưng không muốn làm vướng, nên chờ Ninh Thanh Uyển dọn xong món thì giúp bưng ra bàn.

Bốn món mặn một món canh, đều là những món ăn gia đình, tay nghề của Ninh Thanh Uyển rất tốt, mỗi món đều rất ngon, Mạnh Hạ vừa nhai vừa nhóp nhép miệng ăn rất ngon lành.

Ninh Thanh Uyển không ăn nhiều, chỉ ăn một nửa chén rồi buông đũa, chống cắm nhìn Mạnh Hạ ăn.

Cô bé này đêm qua ăn bánh kem thì rất thanh lịch, bây giờ lại như một chú chuột nhỏ, miệng nhồi đầy thức ăn.

"Đói không?" Ninh Thanh Uyển mìm cười nhìn cô, "Đồ ăn hợp khẩu vị không?

Mạnh Hạ gật đầu, quả thật cô rất đói, nuốt thức ăn trong miệng xuống, chân thành khen, "Chị nấu ăn ngon quá."

Lời khen chân thành, Ninh Thanh Uyển cảm thấy mình được thỏa mãn, mắt cong cong, "Lâu rồi chị không nấu, cứ nghĩ là sẽ làm hỏng."

"Chị bận quá nên không có thời gian nấu ăn hả?"

"Trước đây chị từng nấu một bàn ăn cho một người, người đó chỉ nhìn một cái, cuối cùng tất cả món ăn đều bị đổ đi."

Mạnh Hạ ngạc nhiên, trong lòng có chút không vui, một mặt băn khoăn không biết Ninh Thanh Uyển nấu ăn cho ai, một mặt lại cảm thấy đau lòng vì tấm lòng của Ninh Thanh Uyển bị người ta chà đạp...

So với băn khoăn, cảm giác đau lòng càng rõ ràng hơn, cô cắn đũa nhìn Ninh Thanh Uyển, nghiêm túc nói, "Em sẽ ăn hết tất cả."

Ninh Thanh Uyển nhướng mày, "Ăn vừa sức thôi."

Mạnh Hạ nhìn xuống bàn, lượng thức ăn không nhiều, hai người hoàn toàn có thể ăn hết, nhưng Ninh Thanh Uyển dường như không có ý định ăn tiếp.

"Chị ăn cùng em cho hết nhé." Cô gắp một miếng thịt cá đặt vào bát của Ninh Thanh Uyển.

Ninh Thanh Uyển sững lại, mắt càng sáng hơn, trêu chọc, "Vậy thì em phải năn nỉ chị."

Mạnh Hạ chỉ muốn Ninh Thanh Uyền ăn nhiều hơn, không suy nghĩ nhiều, buột miệng nói, "Xin chị mà~ "

Giọng nói mềm mại, nửa như cầu xin nửa như làm nũng, cười tươi như một đứa trẻ, nếu giọng nói thêm chút dịu dàng nữa... Ninh Thanh Uyển theo bản năng liếm môi, thật là một cô bé ngốc nghếch mà không biết minh quyến rũ.

"Chị..." Mạnh Hạ đợi Ninh Thanh Uyển đáp lại, nhưng Ninh Thanh Uyển chỉ chống cằm, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, nhìn đến mức cô thấy bối rối, trái tim như bị nhồi nhét bởi một con nai nhỏ đang chạy loạn...

Mạnh Hạ lại không kìm được đỏ mặt, cúi đầu, bặm môi nhai đũa. Một lúc sau, cô thấy Ninh Thanh Uyển cầm đũa lên và bắt đầu ăn từ tốn.

Sau bữa ăn, nghỉ ngơi một chút, Mạnh Hạ đưa cho Ninh Thanh Uyển địa chỉ căn nhà mới thuê.

Đổi sang một chiếc xe khác, Ninh Thanh Uyển làm tài xế.

Lên xe, Ninh Thanh Uyển tìm kiếm chỉ đường, địa chỉ là một khu dân cư gần Đại học Z, "Nhà em?"

"Không phải, đây là nhà mẹ em thuê cho em, em... không muốn về nhà." Mạnh Hạ cài dây an toàn, cúi đầu xoa bụng, ăn no quá.

"Kỷ tổng ở bên cạnh Mạnh lão cha giả vờ quá tốt, Mạnh lão cha bây giờ một lòng muốn ghép đôi em với anh ta." Mạnh Hạ dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Nhưng em đã nghĩ ra cách rồi."

"Nói chị nghe xem nào." Ninh Thanh Uyển có vẻ hứng thú, cô rất tò mò về cách mà cô bé thỏ ngốc này nghĩ ra.

Mạnh Hạ do dự một lúc, rồi lên tiếng. "Em muốn thử thuyết phục mẹ ly hôn, trong sách có vài chi tiết có thể tận dụng để kích động mâu thuẫn giữa họ."

Cô đã suy nghĩ kỹ, Mạnh Viễn Tu không xứng đáng với một người tốt như Hạ Niệm, nếu họ ly hôn, có lẽ cuộc đời của Hạ Niệm và cô sẽ thay đổi rất nhiều.

Không thể đảm bảo sẽ là sự thay đổi tốt, nhưng chắc chắn sẽ không tồi tệ hơn so với nguyên tác.

Nói thẳng ra là cô muốn phá hoại hôn nhân của Hạ Niệm và Mạnh Viễn Tu.

Mạnh Hạ mím môi, ngón tay không tự nhiên cuộn lại, trên mu bàn tay căng thẳng hiện rõ các mạch máu xanh.

Cô lo lắng nhìn Ninh Thanh Uyến. "Chị, chị có nghĩ là em rất xấu không?''

Chiếc xe chạy đều, Ninh Thanh Uyển nhìn thẳng lái xe, cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng tinh tế của Ninh Thanh Uyển, cô im lặng không trả lời, lòng Mạnh Hạ tử từ trĩu xuống.

Đèn đỏ sáng lên ở ngã tư, xe dừng lại, đúng lúc Mạnh Hạ thất vọng quay đi, một tiếng cười khẽ vang lên bên tai.

Theo sau là giọng trầm khàn đặc biệt của Ninh Thanh Uyển, thấp và khàn, mê hoặc lòng người.

"Hóa ra không phải thỏ con, mà là cáo con~ Rất xấu, nhưng chị thích."

Tim Mạnh Hạ như lỡ nhịp, cô quay đầu nhìn lên, đối diện với đôi mắt đào hoa, ánh nhìn như hòa quyện với ánh nắng, dịu dàng nhưng cũng có chút nóng bỏng.

Mạnh Hạ vội vàng quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, con đường chỉ xem Ninh Thanh Uyển là chị gái này thật dài và đầy chông gai....

Cùng lúc đó, Ninh Thanh Uyển cũng rút lại ánh nhìn, cảm thấy việc quyến rũ thỏ con cũng thật dài và phải từ từ, không được vội vàng, nếu làm cô ấy sợ chạy mất thì không hay.

Xe dừng lại dưới lầu, Mạnh Hạ tiện miệng nói: "Chị muốn lên ngồi một lát không?"

Ban đầu chỉ là câu nói khách sáo, cô nghĩ Ninh Thanh Uyển không có hứng thú với căn nhà nhỏ của mình, cũng sẽ không thực sự đồng ý.

Nhưng ngay sau đó, Ninh Thanh Uyển trả lời: "Được."

Vậy là hai người xuống xe, Mạnh Hạ dẫn Ninh Thanh Uyển lên lầu, vào nhà.

"Đồ đạc đều mới? Ninh Thanh Uyển quét một lượt nhìn nội thất trong nhà, rất mới, không có dấu vết sử dụng.

Mạnh Hạ giải thích: "Mẹ em sợ đồ dùng của người khác không vệ sinh, nên mua mới toàn bộ. Bà nói nếu em thấy ở thoải mái, sau khi tốt nghiệp sẽ mua luôn."

"Nhưng em muốn mẹ mua sớm, vì nếu ly hôn thì có nhà cũng tốt."

Mạnh Hạ vào bếp, mở tủ lạnh, bên trong chỉ có sữa và sữa chua, Hạ Niệm không cho cô uống nước ngọt.

Cô quay đầu hỏi Ninh Thanh Uyển: "Chị uống sữa chua hay sữa?"

"Sữa chua."

Mạnh Hạ chọn một hộp sữa chua vị dâu tây, cô nhớ Ninh Thanh Uyển thích đồ ngọt có vị dâu tây.

Ninh Thanh Uyển nhận lấy hộp sữa chua, mở ống hút chọc vào hộp, bàn tay thon dài trắng trẻo cầm hộp sữa chua, đôi môi đỏ khẽ mở ngậm lấy ống hút, uống hai ngụm rồi thả ra, sau đó liếm nhẹ môi.

Uống sữa chua cũng đẹp đến thế, Mạnh Hạ ngây người nhìn trong hai giây, sau đó vội quay đi, cắn vào ống hút sữa chua của mình, im lặng không biết nói gì tiếp theo.

"Có thể xem phòng em không?" Ninh Thanh Uyển lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Ờ..." Mạnh Hạ do dự. Trong phòng cô, Hạ Niệm đã rửa ra tấm ảnh cô và Ninh Thanh Uyển ôm nhau, đặt trong khung ảnh trên tủ đầu giường.

"Ừm?"

"Được..." Mỗi lần chỉ cần một âm tiết cũng khiến cô nhượng bộ, Mạnh Hạ mim môi, chậm rãi đi đến cửa phòng ngủ ngủ và mở cửa.

Ninh Thanh Uyển nhìn vào bên trong một cách hờ hững, phòng không lớn, chủ yếu là màu hồng và trắng, cách bày trí sạch sẽ và ấm cúng, chuông gió vỏ sò tinh xảo, rèm cửa màu trắng, bệ cửa sổ có nhiều thú bông, trên giường có một gối ôm in hình của cô.

Trên tủ đầu giường có một khung ảnh, bên trong là tấm ảnh chụp cái ôm tại buổi hòa nhạc. Mạnh Hạ bước vào phòng, nhấc khung ảnh trên tủ đầu giường xuống.

Ninh Thanh Uyển liếc nhìn khung ảnh dưới tay Mạnh Hạ, nhướng mày, "Chị đã thấy rồi."

"...Cái này là mẹ em rửa ra." Mạnh Hạ cắn môi giải thích yếu ớt, cảm thấy chưa đủ, cô bổ sung thêm, "Fan nào cũng vậy với thần tượng của mình."

"Ừ, chị biết." Ninh Thanh Uyển nhếch môi cười nửa miệng, "Đặt ở đầu giường, chẳng phải rất dễ mơ thấy chị ban đêm sao?"

Mạnh Hạ cắn môi, cảm thấy mặt mình như đang cháy, cho dù không đặt ở đầu giường, cô vẫn sẽ mơ thấy. Nhưng cô không dám nói ra.

Thấy Mạnh Hạ càng lúc càng xấu hổ, Ninh Thanh Uyển cảng cười tươi, nhưng không muốn ép quá, liền quay người nói, "Chị về đây."

Mạnh Hạ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng theo sau tiễn Ninh Thanh Uyển xuống lầu.

"Chị đi cẩn thận nhé. Khi nào về nhà chị nhắn tin cho em nhé." Mạnh Hạ suy nghĩ một chút rồi nói thêm.

Nhìn cô giống hệt một cô vợ nhỏ lo lắng, Ninh Thanh Uyển cười cười, nhéo má Mạnh Hạ, "Được, khi về đến nhà chị sẽ báo bình an."

-----------------------------------

Vote cho bé đi mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro