CHƯƠNG 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miệng đầy mùi rượu trái cây ngọt ngào, hương thơm lưu lại trên môi và răng, Mạnh Hạ khẽ run rẫy hàng mi, cảm giác nóng bừng lan tỏa trên má. Cô không thể phân biệt được liệu là do nụ hôn vừa rồi hay vì lời nói của Ninh Thanh Uyển khiến tim cô mất kiểm soát mà đập liên hồi.

Mũi cô ngứa ngáy, giống như giấc mơ đêm đó. Khoảng cách rất gần, chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể chạm vào đôi môi của Ninh Thanh Uyển.

Ánh sáng trong quán bar mờ ảo, khiến mọi thứ đều chìm trong sương mù, cô bỗng nhiên sinh ra một cảm giác không thật, liệu có phải đây cũng chỉ là một giấc mơ?.

Ninh Thanh Uyển hơi lui lại một chút, từ đầu đến cuối không buông tay, dù cô luôn có bàn tay lạnh, nhưng cầm tay lâu như vậy, lòng bàn tay của họ đã đổ mồ hôi, hơi ẩm ướt.

"Thỏ nhỏ, trả lời chị."

"Em..." Mạnh Hạ mở miệng, lắp bắp, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lại Tiểu Manh đang bước tới.

"Uyển Uyển! Chơi trò chơi thôi!!"

Mạnh Hạ theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng không thoát được, Ninh Thanh Uyển nắm chặt tay hơn, xoa nhẹ lên mu bàn tay cô. lực không mạnh không nhẹ nhưng đủ để Mạnh Hạ run lên.

Lại Tiểu Manh chạy lại, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Ninh Thanh Uyển, lại nhìn thấy Mạnh Hạ mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn lên, cô còn tưởng Ninh Thanh Uyển đang quở trách Mạnh Hạ, liền vỗ đùi nói, "Bé cưng uống rượu rồi sao? Em đã nhờ Susan trông coi cô ấy mà..."

Giọng nói đột nhiên ngừng lại, Lại Tiểu Manh cảm thấy ánh mắt của Ninh Thanh Uyển có sát khí, cô rụt cổ lại, vừa lùi vừa yếu ớt thúc giục, "Ha ha ha, đi chơi trò chơi đi, mọi người đang đợi... Tiểu khả ái nếu không khỏe thì có thể văn phòng nghỉ ngơi..."

Càng nói càng nhỏ giọng, dưới ánh nhìn lạnh lùng của Ninh Thanh Uyển, Lại Tiểu Manh quay đầu chạy.

Ninh Thanh Uyển bóp trán, so với Lại Tiểu Manh cô càng bực mình với hành động né tránh của Mạnh Hạ. Cô nhìn sang Mạnh Hạ, thấy người nào đó đỏ mặt, mơ màng dụi mắt, ánh mắt cô ngay lập tức trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi, "Buồn ngủ rồi?"

Vừa rồi chú ý của Mạnh Hạ đều tập trung vào Ninh Thanh Uyển, Lại Tiểu Manh vừa đến, không chỉ kéo cô trở lại từ những suy nghĩ mơ hồ mà còn khiến cơn say ập đến. Mạnh Hạ ngước nhìn Ninh Thanh Uyển, đôi mắt hạnh nhân đầy hơi nước, khẽ kêu lên một tiếng, "Ừm... Chị ơi, em chóng mặt quá."

Nhìn cô như vậy mềm mại nũng nịu, lông mày Ninh Thanh Uyển dần dần giãn ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười bất lực, mọi câu trả lời đều không quan trọng, chỉ là không muốn thấy cô khó chịu.

"Để chị đưa em vào phòng nghỉ ngơi nhé." Ninh Thanh Uyển nói rồi kéo cô dậy.

Vừa đứng lên, Mạnh Hạ như giẫm phải một đám bông, chân không vững, loạng choạng đứng không vững, cô vừa chao đảo, Ninh Thanh Uyển theo bản năng liền đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng.

Mạnh Hạ tựa vào lòng Ninh Thanh Uyển, để giữ thăng bằng, theo bản năng vòng tay qua eo cô, mùi hương bạc hà nhạt thoang thoảng xộc vào mũi, có thích mùa này, không yên ổn cọ cọ trong lòng Ninh Thanh Uyển để ngửi thêm.

Đôi môi ấm áp mơn trớn xương quai xanh, di chuyển lên cổ, Ninh Thanh Uyển thở dồn dập, cô liếm môi, kìm nén cảm giác bức bối.

Nụ hôn như cơn nghiện, nếu không bị Lại Tiểu Manh thúc giục, cô còn muốn thêm một chút, Ninh Thanh Uyển hít một hơi, kéo người trong lòng ra một chút. Hai tay cô nâng khuôn mặt Mạnh Hạ, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên khóe môi cô, giọng trầm thấp hỏi, "Có thể đi được không?"

Giọng cô hơi khàn.

Hương thơm nhạt dần, Mạnh Hạ không hài lòng nhíu mày, đầu óc mơ hồ, một lúc sau mới phản ứng được Ninh Thanh Uyển đang hỏi cô, liền gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Ninh Thanh Uyển khẽ cười qua mũi, cúi người bế Mạnh Hạ lên, cô bé nhanh chóng vòng tay qua cổ cô, dụi đầu vào ngực cô, thì thầm, "Thơm quá."

Quán bar là một chi nhánh của Nhan Khanh, có phòng riêng dành cho các thành viên ban nhạc. Ninh Thanh Uyển bế Mạnh Hạ vào phòng, đặt cô lên ghế sofa, mái tóc dài màu xanh đen rũ xuống mặt Mạnh Hạ, khẽ quét qua, hơi ngứa.

Trong lòng cũng ngứa ngáy, Mạnh Hạ mím môi, đầu ngón tay khẽ vướng lấy một lọn tóc, không nỡ bỏ đi ngay, bèn quấn quanh hai vòng.Ninh Thanh Uyển cho rằng cô vô thức nghịch ngợm, rất phối hợp giữ nguyên tư thế cúi người, để cô chơi đùa với mái tóc, thấy cô chơi đủ mới ngồi xuống, khẽ véo má cô, giọng nói cưng chiều, "Ngủ một lát nhé?"

"Ừm." Mạnh Hạ mềm mại kêu một tiếng, ngược lại cũng véo véo má Ninh Thanh Uyển, thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Ninh Thanh Uyển trong giây lát, cô liền thu tay lại, ngượng ngùng che mặt.

"Càng ngày càng có gan ha~" Ninh Thanh Uyển nắm lấy tay cô kéo xuống, nhìn khuôn mặt xinh xắn càng đỏ hơn trước, cô khẽ mỉm cười, giọng dịu dàng trêu chọc, "Đã véo rồi, còn xấu hổ sao."

Nghe Ninh Thanh Uyển nói vậy, mặt Mạnh Hạ càng đỏ hơn, ánh sáng trong phòng sáng hơn bên ngoài, ánh sáng vàng ấm áp lên người Ninh Thanh Uyển, dịu dàng đến chết người, tim đập thình thịch, Mạnh Hạ cảm thấy mình sắp chết mê trong sự dịu dàng của Ninh Thanh Uyển rồi.

Nếu đây là một giấc mơ, cô thà nguyện cả đời không bao giờ tỉnh dậy.

"Chị."

Hàng mi dài khẽ chớp, đôi mắt hạnh nhân như chứa đựng hàng vạn ngôi sao sáng lấp lánh, làm lòng Ninh Thanh Uyển xao động, ánh mắt dịu dàng như nước, giọng nói càng thêm êm ái, "Sao thế? Chỗ nào không thoải mái à?"

Sự quan tâm như vậy khiến sống mũi Mạnh Hạ cay cay, cô cúi đầu, nhìn tay Ninh Thanh Uyển đang nắm tay mình, nhẹ nhàng nói, "Em thích chị, rất thích." Dừng lại một chút, vô cùng nghiêm túc nói, "Rất rất thích."

Ninh Thanh Uyển im lặng một lúc, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười dịu dàng, lan đến tận đáy mắt, ánh lên trong đôi mắt rực rỡ, cô tiến tới cầm lấy mặt Mạnh Hạ, khẽ hôn lên khóe môi cô, giọng khàn khàn nói, "Chị biết rồi."

Bàn tay hơi lạnh phủ lên gò má nóng bừng của Mạnh Hạ, cô dễ chịu nhắm mắt lại, lẩm bẩm, "Lạnh lạnh." Đầu cô đau dữ dội, cô bĩu môi với chút khó chịu, uất ức nói, "Đầu em đau quá, em sẽ không uống rượu nữa."

Ninh Thanh Uyển cười nhẹ, giúp cô xoa đầu một lúc, cho đến khi Mạnh Hạ nhắm mắt, hô hấp đều đặn, tay cô từ từ chuyển xuống thái dương, ánh mắt dõi theo chuyển động của tay, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày, khóe mắt, gò má của cô, dừng lại ở bên môi.

Đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng, chăm chú nhìn người đang ngủ say, như muốn khắc ghi vào lòng. Sau một lúc lâu, Ninh Thanh Uyển lặng lẽ thu tay về.

Mạnh Hà có một giấc mơ rất tệ.

Trong giấc mơ, cảnh vật mờ ảo không rõ ràng, trước mặt cô là một người con gái, dáng người giống hệt cô, ban đầu quay lưng lại đứng, như đang khóc, vai không ngừng run rẩy, tiếng khóc như tiếng thút thít của con thú nhỏ, đứt quãng.

Mạnh Hạ ngập ngừng lên tiếng, nhẹ nhàng hỏi, "Cô không sao chứ?"

Cô gái ấy đột ngột cứng đờ, nhưng không quay lại, Mạnh Hạ từ từ bước tới gần, khi chỉ còn vài bước, cô do dự một chút rồi đưa tay ra, nhưng chưa kịp chạm vào vai cô gái thì cô gái đột nhiên bật cười khanh khách.

Trong giấc mơ yên tĩnh, tiếng cười đó có chút rợn người, Mạnh Hạ rùng mình, muốn rút tay lại nhưng bị cô gái nắm chặt, bàn tay lạnh buốt. Khói mờ bao quanh, cô gái cúi đầu, cô không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng trong lòng cảm thấy mơ hồ, càng thêm bất an và sợ hãi. Cô muốn vùng thoát, nhưng cô gái lại mạnh bất thường, cổ tay đau nhói, không sao thoát được.

Cô gái từ từ ngẩng đầu lên, khói mờ dần tan, Mạnh Hạ mở to mắt, nhìn thấy đôi môi đỏ của cô gái khẽ động, con ngươi co rút, tim như bị ai nắm chặt, thắt lại đến mức không thở được, cổ họng nghẹn lại, cô không kìm được giọng mình, sắp nghẹt thở...

Mạnh Hạ giật mình mở mắt, hai tay nắm chặt tấm chăn mỏng, thở hổn hển, ngón tay siết chặt đến trắng bệch, những mạch máu xanh trên mu bàn tay hiện rõ, toàn thân run rẩy.

Cô gái đó, trông giống hệt cô... Cuối cùng, cô ấy đã nói gì....

Mạnh Hạ xoa đầu nhưng không thể nhớ ra người trong mơ đã nói gì, đèn trong phòng tắt, Ninh Thanh Uyển để lại cho cô một chiếc đèn ngủ nhỏ, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Mạnh Hạ nhìn tấm chăn mỏng trong tay, định thần lại.

Trên bản có một chai nước, chắc là do Ninh Thanh Uyển chuẩn bị. Mạnh Hạ đứng dậy cầm lấy chai nước, mở nắp, uống từng ngụm nhỏ, suy nghĩ không ngừng trôi dạt, cô vẫn không thể nhớ ra người trong mơ đã nói gì.

Ngồi một lúc, Mạnh Hạ quyết định không làm khó mình về giấc mơ đó, gấp chăn mỏng lại đặt trên sofa, rồi bước ra khỏi phòng.

"Susan, đã ba năm rồi, sao chị chơi trò chơi mà vẫn chẳng tiến bộ chút nào vậy."

"Tôi không chơi nữa." Susan tựa vào lưng ghế sofa, phẩy tay.

"Chị Thanh Uyển, giúp chị Susan đi."

"Không giúp "

Giọng của Ninh Thanh Uyển vang lên, Mạnh Hạ chợt nhớ lại những chuyện khi say, vừa rồi tâm trí đều tập trung vào giấc mơ đáng sợ, giờ ký ức tràn về, hiện rõ trong đầu, mỗi lần nhớ lại một hình ảnh, cô lại không kìm được lùi lại một bước, tim cũng run rẩy theo.

Trong khoảnh khắc, xấu hổ, căng thẳng, bối rối và những cảm xúc phức tạp khác nhau trộn lẫn, ùa về, làm sao cô có thể tỉnh táo đối mặt với Ninh Thanh Uyển đây.

Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Ninh Thanh Uyển ngồi ở góc, tay kẹp điếu thuốc, đột ngột quay đầu nhìn lại, chạm vào ánh mắt hoảng loạn của Mạnh Hạ.

Mạnh Hạ giật mình, có cảm giác tội lỗi, theo bản năng rút lui, trốn vào phòng, đóng cửa lại, ngăn cách tầm nhìn của Ninh Thanh Uyển, không kìm được xoa xoa ngực, tim đập loạn xạ.

Nhìn người nào đó trốn đi, Ninh Thanh Uyển thu hồi ánh mắt, khẽ nhướn mày, dập điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn, đứng dậy bước tới.

Mạnh Hạ ngồi lại trên ghế sofa, mặt đỏ bừng, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, hai ngón cái cọ vào nhau, trông ngoan ngoãn nhưng đầy bất an.

"Tỉnh rồi?" Ninh Thanh Uyển đóng cửa lại, liếc nhìn Mạnh Hạ trên ghế sofa, xem chừng cô đã tỉnh rượu.

Mạnh Hạ khẽ giật mình, nhẹ nhàng đáp, "Ừm." Cô cũng không biết làm sao để đối mặt với Ninh Thanh Uyển, đành cúi đầu.

Ninh Thanh Uyển ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô, khẽ nhíu mảy, "Sao tay lạnh thế này?"

Bình thường tay Mạnh Hạ ấm hơn tay cô, trong phòng điều hòa cũng không mở quá lạnh, nhưng giờ tay cô lại lạnh ngắt.

Mạnh Hạ để mặc Ninh Thanh Uyển nắm tay mình, hàng mi khẽ chớp, nhẹ giọng nói, "Qua một lúc sẽ ổn thôi." Về giấc mơ kia cô không nhắc đến.

"Chị, chị uống rượu à." Cô ngửi thấy mùi rượu trên người Ninh Thanh Uyển.

"Thua trò chơi nên uống thôi." Ninh Thanh Uyển giải thích.

"Chị dạ dày không tốt, đừng uống nhiều rượu quá." Mạnh Hạ dừng lại, nhớ đến dáng vẻ cô hút thuốc vừa rồi, "Cũng đừng hút nhiều thuốc."

"Được, nghe em." Ninh Thanh Uyển khẽ cười, quay đầu nhìn cô luôn cúi đầu, vươn tay nâng cằm cô, xoay khuôn mặt Mạnh Hạ đối diện với mình, "Tại sao không nhìn chị?"

Mạnh Hạ nhìn vào mắt Ninh Thanh Uyển, nhỏ giọng biện minh, "Em không có không nhìn." Nhưng chỉ sau một lúc nhìn chằm chằm, cô lại ngượng ngùng quay đi, ánh mắt lảng tránh, không dám định hình trên khuôn mặt của Ninh Thanh Uyển.

"Tiểu quản gia, nghiện thuốc lá rất khó bỏ." Ninh Thanh Uyển tiến tới gần, chạm nhẹ lên môi cô, khẽ cắn một cái, "Có thể dùng gì thay thế không?"

Mạnh Hạ đỏ mặt, nuốt nước bọt, chuyện xảy ra khi say đều là thật, cô không biết trả lời thế nào, im lặng một lúc rồi khẽ đáp. "Ừm."

Trả lời xong đầu mới quay lại, ý của Ninh Thanh Uyển là dùng nụ hôn thay cho việc hút thuốc sao, mà mình lại đồng ý rồi. Mạnh Hạ xấu hổ muốn chết, không kìm được mà đưa tay che mặt.

Bộ dáng quá đáng yêu, Ninh Thanh Uyển không nhịn được cười, Mạnh Hạ càng ngượng ngùng cô càng muốn nhìn, lập tức nằm lấy tay cô kéo xuống, má cô ủng hồng, trắng hồng lẫn lộn, xinh đẹp quyến rũ.

Làm người ta không kìm được muốn "trêu chọc" một chút, Ninh Thanh Uyển thả tay cô ra, chuyển sang xoa nhẹ má cô, cảm giác ấm áp, làn da mịn màng, khiến cô không ngừng véo, lúc thì véo một cái, lúc thì vuốt ve.

Mạnh Hạ khẽ nói, "Chị, má sẽ bị véo to ra." Cô ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt Ninh Thanh Uyển, chỉ trong chớp mắt đã nhanh chóng dời ánh nhìn.

Cô hoàn toàn không thể đối diện trực tiếp, luôn có cảm giác trong mắt Ninh Thanh Uyển mình như trần trụi, chỉ cần đối diện là cảm giác xấu hổ bùng nổ.

Ninh Thanh Uyển không nhịn được cười, tạm thời bỏ qua việc trêu cô, chuyển sang nắm tay cô, năm ngón tay đan xen vào nhau, cười nói, "Ra ngoài chơi với họ một lát."

"Ừm." Mạnh Hạ để Ninh Thanh Uyển kéo cô ra ngoài, ngẩn ngơ một lúc, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, trong lòng như được tẩm mật, khóe môi không kìm được mà cong lên.

-------------------------------------

Vote cho bé đi mọi người


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro