CHƯƠNG 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng đã mưa.

Trong mơ hồ, dường như nghe thấy tiếng chuông báo thức vang lên, nhưng nhanh chóng bị ai đó tắt đi. Không biết đã bao lâu trôi qua, lông mi khẽ chớp. Mạnh Hạ giật mình tỉnh dậy.

Có lẽ do trời mưa và rèm cửa che ánh sáng, trong phòng mờ mờ tối, tiếng mưa rơi rì rào bên ngoài, một lúc khó phân biệt là ngày hay đêm.

Cổ họng khô khốc như muốn bốc khói, Mạnh Hạ muốn lật người, nhưng phát hiện cơ thể hơi đau nhức, cô quay đầu nhìn bên cạnh, gương mặt như tạc tượng của Ninh Thanh Uyển hiện ra.

Không giống như cô còn mơ màng, Ninh Thanh Uyển dường như đã tinh từ lâu, đôi mắt trong veo, "Tinh rồi?"

Mạnh Hạ dụi dụi mắt, còn chút buồn ngủ, "Chị..." Giọng nói không còn trong trẻo như mọi khi, hơi khàn khàn.

"Cổ họng khó chịu lắm không?" Ninh Thanh Uyển nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Mạnh Hạ ngây người một lúc, cổ họng thực sự rất khó chịu, cô tức giận nhìn kẻ gây họa, sao còn có mặt mũi hỏi...

Nhớ lại đêm qua, ảnh mắt Ninh Thanh Uyễn đầy nóng bỏng, cái nhìn khao khát khiến Mạnh Hạ không dám đối diện.Nhớ lại đêm qua, ánh mắt Ninh Thanh Uyển đầy nóng bỏng, cái nhìn khao khát khiển Mạnh Hạ không dám đối diện. Những nụ hôn dày đặc như mưa xuân, Mạnh Hạ bị hôn đến mềm nhũn, rõ ràng nên đẩy ra nhưng lại thành dáng vẻ muốn cự tuyệt nhưng không đành lòng. Ninh Thanh Uyển nhớ rõ lời mình, giữ lý trí không đi đến bước cuối cùng, những ngoại trừ bước cuối, mọi thứ đều đã làm.

Nghĩ đến vấn đề cách âm của căn nhà, cô luôn cố kìm tiếng, nhưng Ninh Thanh Uyển càng thấy cô cắn môi nhịn tiếng đến rơi nước mắt, càng nghe cô không chịu được mà phát ra những tiếng thở gấp, tay càng không ngừng nghỉ.

Ninh Thanh Uyển khẽ cười, hôn nhẹ lên trán Mạnh Hạ. Không phải cô không đau lòng, chỉ là dáng vẻ muốn kêu mà không dám của ai đó quá quyến rũ, tiếng thở khe khẽ càng làm tim rung động.

"Có muốn uống nước không?" Chưa chờ cô trả lời, Ninh Thanh Uyển đã ngồi dậy lấy ly nước ấm đã chuẩn bị sẵn trên tủ đầu giường.

Không biết vô tình hay cố ý, chữ "nước" dường như được nhấn mạnh, Mạnh Hạ lập tức đỏ bừng mặt.

Đêm qua Ninh Thanh Uyển hỏi cô "lửa em châm làm sao dập." Cô vô thức trả lời "dùng nước." Sau đó Ninh Thanh Uyển hỏi đầy ẩn ý "dùng nước ở đâu."

Ban đầu cô còn mơ hồ, cho đến khi Ninh Thanh Uyển chạm vào nơi đó, cô mới hiểu, lúc đó thật xấu hổ muốn chết.

"Đang nghĩ gì?" Ninh Thanh Uyển nhìn cô đầy ý tứ.

Mạnh Hạ đỏ mặt không trả lời, chống người ngồi dậy, đưa tay lấy ly nước từ tay Ninh Thanh Uyển, bất chợt thân thể loạng choạng, Ninh Thanh Uyển nhanh chóng đỡ eo cô, tay kia cầm ly nước đưa ra xa một chút, nhưng vì động tác mạnh, nước bắn ra tay Ninh Thanh Uyển.

"Chị." Mạnh Hạ nhỏ giọng kêu lên. "Nước nóng không, tay có sao không."

"Nước ấm thôi, không sao. Tay chỉ ướt chút thôi."

Tay ướt....

".." Mạnh Hạ không nói gì nữa, vừa xấu hổ vừa tức, cảm thấy sau một đêm, mình đã không còn trong sáng, bất cứ lúc nào cũng nghĩ lung tung.

"Để chị rót ly khác." Ninh Thanh Uyển nhìn cô, vẻ mặt bình thản.Như thế mọi thứ chỉ là nói cho có, không hề có ẩn ý gì.

"Ly này được rồi, chỉ đỗ chút thôi." Mạnh Hạ khô cổ họng, chỉ muốn uống nước ngay.Ninh Thanh Uyển đưa ly nước cho cô, Mạnh Hạ nhận lấy, nhìn bàn tay ướt của cô, nhắc nhở, "Chị có cần lau tay không."

"Em lau cho chị?"

Giọng nói trầm thấp, kéo dài, như đêm qua... Mạnh Hạ ngẩng lên, thấy ánh mắt đầy ý cười của Ninh Thanh Uyển.

Cúi đầu tránh ánh mắt, Mạnh Hạ đỏ mặt uống từng ngụm , không nói gì, bây giờ cô chắc chắn, Ninh Thanh Uyển nói có ý đồ khác.

Ninh Thanh Uyển cười khẽ, lấy khăn giấy từ từ lau tay.

Nước ấm chảy vào họng làm dịu cổ khô, Mạnh Hạ nhìn động tác của cô, ký ức như nước chảy ùa về, cô lắc đầu như muốn xua đi những suy nghĩ mơ hồ.

"Sao vậy?" Thấy cô hành động, Ninh Thanh Uyển hỏi.

"Không, không có gì." Uống hết ly nước, Mạnh Hạ đưa ly lại cho Ninh Thanh Uyển.

Ninh Thanh Uyển nhìn lướt qua khuôn mặt đỏ bừng và đôi tai ửng đỏ của Mạnh Hạ, đôi mắt dịu dàng hiện lên nét cười, cô nhận lấy ly nước và đặt nó lên tủ đầu giường.

Sau đó, Ninh Thanh Uyển ôm eo Mạnh Hạ, xoa bóp nhẹ nhàng, dịu dàng hỏi, "Còn chỗ nào không thoải mái không? Muốn ngủ thêm chút nữa không?"

Cảm giác tê tê, thoải mái ở eo khiến Mạnh Hạ không kìm được mà run nhẹ, cắn môi giữ tay Ninh Thanh Uyển lại, mặt đỏ bừng, cố nén cơn buồn ngủ, lắc đầu, "Không ngủ nữa, dậy thôi. Em còn phải đưa chị đến trường mà."

Hôm nay còn có nhiệm vụ "hẹn hò", hơn nữa nếu hai người ở trong phòng quá lâu sẽ dễ khiến người khác nghi ngờ.

"Được."

Hai người cùng rời giường, vào phòng tắm để rửa mặt. Mạnh Hạ còn ngái ngủ, mơ màng rửa mặt xong, định ra ngoài thì Ninh Thanh Uyển từ phía sau ôm lấy cô, đột nhiên nói một câu, "Nhà chị có phòng tập múa."

"Hả?"

"Có một bức tường toàn là gương"

Mạnh Hạ lập tức tỉnh táo, nhìn vào gương thấy mặt mình đỏ bừng.

Ngay lập tức, ký ức ùa về như cơn sóng cuộn trào.

Không biết tối qua lăn lộn đến mấy giờ, cuối cùng hai người lại tắm chung, Ninh Thanh Uyển bế cô ngồi lên bồn rửa.

Cô đã sao lại để cho Ninh Thanh Uyển hôn từng chút một lên cơ thể mình, thậm chí đến cả chỗ đó...

Lại còn bị Ninh Thanh Uyển trêu chọc, bắt cô nhìn vào gương.

Mạnh Hạ cảm thấy không thể đối mặt với phòng tắm này nữa, cắn môi muốn đi ra, nhưng Ninh Thanh Uyển giữ chặt không cho cô bước đi nửa bước.

Đối diện với bồn rửa và gương, cảm giác xấu hổ lên đến đỉnh điểm, Mạnh Hạ không chịu nổi, dùng tay che mặt, bây giờ cô chỉ muốn tìm một chỗ để chui vào trốn.

Ninh Thanh Uyển thấy dáng vẻ xấu hổ đến không chịu nổi của cô, thật đáng yêu, không kìm được lại muốn trêu cô thêm. Ninh Thanh Uyển xoay Mạnh Hạ đối diện với mình, ngập ngừng, giọng có chút buồn bã, "Em yêu, tối qua..."

"Hả?" Mạnh Hạ mở ngón tay, nhìn lén qua kẽ tay, thấy vẻ mặt buồn bã của Ninh Thanh Uyển, sao tự dưng lại không vui? Cô buông tay xuống, hỏi, "Sao vậy?"

Nhưng khi Mạnh Hạ buông tay, trên khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Thanh Uyển đâu còn vẻ buồn bã, lập tức hiện lên nụ cười đắc ý, ánh mắt đầy gian xảo, "Thoải mái không?"

!!!

Mạnh Hạ đã xấu hổ đến mức không còn chỗ trốn, cô yếu ớt đẩy Ninh Thanh Uyển, nhưng tay lại lỡ kéo lệch cổ áo ngủ của Ninh Thanh Uyển, lộ ra một vết đỏ dưới xương quai xanh.

"Chị là của em."

"Muốn đánh dấu không?"

"Chị dạy em, cắn một cái."

Giọng nói khàn khàn trong ký ức, lời nói quyến rũ vang lên bên tai. Ánh mắt Mạnh Hạ dừng lại ở vết đỏ đó một lúc lâu mới dời đi.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Ninh Thanh Uyển cười vui vẻ, "Em yêu, em chưa trả lời chị."

Khuôn mặt nhỏ đỏ hồng như hoa, Mạnh Hạ mím môi không trả lời.

"Tối qua rõ ràng rất dũng cảm mà."

"Còn để lại dấu nữa."

"Còn không chỉ một cái—" Ninh Thanh Uyển vừa nói vừa kéo cổ áo mình xuống.

Mạnh Hạ xấu hổ không dám nhìn, không để ý đến hành động của cô, chỉ vội vàng đưa tay che miệng Ninh Thanh Uyển, giận dỗi, "Đừng nói nữa."

Cúi đầu nhìn thấy làn da trắng như tuyết với những vết đỏ, tim Mạnh Hạ đập loạn xạ, cảm giác như trái tim sắp trào ra khỏi cổ họng, bàn tay cô bị liếm nhẹ, Mạnh Hạ sợ hãi rụt tay lại ngay.

Mạnh Hạ xấu hổ đến cực điểm, nhỏ giọng van xin, "Chị... đừng trêu em nữa..."

"Vậy, hôn chị."

"..." Tim đập thình thịch, đối diện với khuôn mặt yêu kiều của Ninh Thanh Uyến, đây là một lời mời quyến rũ, giống như một mệnh lệnh từ nữ hoàng. Mạnh Hạ nuốt nước bọt, nghiêng người, khi sắp chạm vào đôi môi đỏ, lại đột ngột dừng lại.

Mọi chuyện hôm qua bắt đầu từ một nụ hôn của cô, lúc này Mạnh Hạ có chút do dự, sợ lại châm ngòi lửa.

Nhưng cô không động, Ninh Thanh Uyển cũng không động, rõ ràng lần này Ninh Thanh Uyển không có ý định chủ động.

"Nụ hôn chào buổi sáng em còn chưa cho chị."

Lời vừa dứt, sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, Mạnh Hạ nhượng bộ, nhẹ nhàng chạm môi lên môi Ninh Thanh Uyển, mang theo tình cảm dịu dàng, chút e thẹn, vụng về và ngây ngô.

Ninh Thanh Uyển siết chặt tay, kiềm chế để Mạnh Hạ dẫn dắt nụ hôn này, phối hợp nhẹ nhàng đáp lại, môi và răng đều ngọt ngào như thuộc về cô.

Kết thúc nụ hôn chào buổi sáng, Ninh Thanh Uyển vẫn chưa thoả mãn, buông cô ra, hai người thay đồ. Vết hằn trên xương quai xanh quá rõ, Mạnh Hạ chọn một chiếc váy cổ tròn nhỏ, tóc đen dài đến eo buông xõa tự nhiên, làm nổi bật vẻ dịu dàng trong sáng.

Sau khi thay đồ, thấy Ninh Thanh Uyển nhìn mình chăm chú, Mạnh Hạ ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng hỏi, "Đẹp không"

"Đẹp." Ninh Thanh Uyển cười, chỉnh lại tóc cho cô.

Mạnh Hạ nhìn Ninh Thanh Uyển mặc áo thun ngắn và quần dài, trang phục đơn giản nhưng lại mang đến vẻ thoải mái và phóng khoáng.

Cô muốn nói chị cũng đẹp, nhưng chưa kịp nói, đã nghe Ninh Thanh Uyển thêm một câu, "Không mặc còn đẹp hơn."

"..." Mạnh Hạ mím môi, giận dỗi nói, "Nói là không trêu em nữa mà."

Đáp lại cô là tiếng cười khẽ của Ninh Thanh Uyển.

Hai người lần lượt xuống lầu, vì có nhiệm vụ "hẹn hò", mọi người trong biệt thự đã đi từ sớm. Chỉ có Kỷ Đồng đang trong bếp, chuẩn bị bữa sáng, Susan và anh là hai người không muốn hoàn thành nhiệm vụ nhất, tối hôm trước Susan khỏi anh có cần dậy sớm không, anh không nghĩ nhiều mà trả lời không cần. Kết quả là Susan vẫn đang ngủ nướng.

"Chào buổi sáng." Nghe tiếng động, Kỷ Đồng ngạc nhiên nhìn hai người, đã 10 giờ, lẽ ra hai người này phải ra ngoài sớm nhất.

"Chào buổi sáng." Vì lịch sự, hai người đều đáp lại.

Ninh Thanh Uyển dịu dàng nói với Mạnh Hạ. "Đi lấy bánh cuộn thỏ trắng đi."

Mạnh Hạ gật đầu, bước tới tủ lạnh, mở cửa lấy hai phần bánh cuộn thỏ trắng ra, chạm vào bánh cuộn thì ngây người một chút, mím môi, cô lấy bánh cuộn ra, đóng cửa tủ lạnh. Khi quay lại, khuôn mặt trắng nõn đã ửng đỏ rõ rệt.

Kỷ Đồng nhận thấy sự không tự nhiên của cô, không khỏi quan tâm hỏi, "Hạ Hạ, em sao thế?"

"Không có gì." Mạnh Hạ lắc đầu, trong lòng tràn đầy phiền muộn, lại không kiểm soát được mà nhớ lại.

Ninh Thanh Uyển nhìn gương mặt đỏ ứng của cô, trong lòng hiểu rõ, nụ cười trên môi thêm đậm, cố ý hỏi, "Bánh cuộn thỏ trắng không có thỏ, tại sao lại gọi là bánh cuộn thỏ trắng?"

Một câu hỏi rất bình thường, ban đầu Kỷ Đồng không nghĩ nhiều, còn liếc nhìn bánh cuộn trên tay Mạnh Hạ, đoán, "Có lẽ vì giấy gói."

Nhưng khi nói xong, ánh mắt anh ta di chuyển lên Mạnh Hạ, thấy mặt cô càng đỏ hơn, điều này khiến anh ta khó hiểu. Ánh mắt anh ta qua lại giữa Mạnh Hạ và Ninh Thanh Uyển đẩy tò mò.

Ninh Thanh Uyển thản nhiên nhìn anh ta, dưới ánh nhìn lạnh lùng của cô, ánh mắt dò xét của Kỷ Đồng thu lại.

Mạnh Hạ đỏ bừng mặt, hoàn toàn không muốn thảo luận thêm về vấn đề này, trong đầu toàn nghĩ đến tối qua Ninh Thanh Uyển cũng hỏi cô câu tương tự - "Bánh cuộn thỏ trắng đâu rồi." Lúc cô đang đau đầu nghĩ cách giải thích, Ninh Thanh Uyển tự trả lời "Ở đây." và bàn tay mát lạnh của cô ấy chạm vào làn da mềm mại của cô...

Càng nghĩ càng nóng mặt, Mạnh Hạ cắn môi, bước đến bên Ninh Thanh Uyển kéo tay cô, thúc giục, "Đi thôi."

Ninh Thanh Uyển cười càng tươi, "Được." Trước khi đi, cô nghiêng đầu chào tạm biệt Kỷ Đồng. "Chúng tôi đi hẹn hò đây, Kỷ tổng, tạm biệt."

Từ "hẹn hò" được cô nhấn mạnh đặc biệt.

Mặt Kỷ Đồng lập tức tái nhợt.

------------------------------

Vote cho mình đi mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro