CHƯƠNG 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể bị hủy dung, có thể còn phải ngồi tù...

Ninh Cảnh Kiệt không biết phải giải thích thể nào về tình hình mà bảo vệ đã báo cáo với anh.

Một vài từ ngắn gọn, không thể chịu đựng được sự nặng nề.

Chiếc cốc trong tay Hạ Niệm rơi xuống đất, âm thanh trong trẻo, thân cốc nứt ra, bà từ từ cúi xuống nhặt lên, mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay, tay lơ lửng giữa không trung, một hai giọt mắt rơi xuống vùng cơ trên sản nhà.

"Tai sao chứ?"

"Tại sao lại đối xử với cô bé như vậy..."

Tiếng ù tai dần dần giảm bớt, âm thanh ong ong dần tan biến, Ninh Thanh Uyên không thể ngừng run rẫy, một ngọn lửa thiêu đốt khiến cô đau đớn khắp người, mồ hôi túa ra sau lưng, cô chỉ cảm thấy lạnh, lạnh đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy.

Cô mím chặt môi thành một đường thẳng, sự lạnh lẽo và hung ác hiện rõ trong mắt, hòa lẫn trong những cảm xúc phức tạp khó tả.

"Sắp xếp đi, trở về C thành."

Ninh Cảnh Kiệt hít một hơi thật sâu, anh nhìn chằm chằm vào Ninh Thanh Uyển, hai người nhìn nhau một lúc, lời từ chối mắc kẹt trong cổ họng, khi thốt ra chỉ thành một từ, "Được."

Dù thế nào cũng phải trở về xem.

M thành cách C thành không gần, máy bay riêng của nhà họ Ninh hôm nay cũng chưa xin được lệnh bay, may mắn là Ninh Cảnh Kiệt có nhiều mối quan hệ, máy bay riêng của một người bạn ở M thành đã xin được lệnh bay, người bạn đó rất vui lòng giúp Ninh Cảnh Kiệt.

Sau khi đến C thành, cả nhóm không ngừng nghỉ mà đi thẳng đến bệnh viện, theo sắp xếp của Ninh Cảnh Kiệt, Mạnh Hạ đáng lẽ đã được đưa đến bệnh viện, nếu phẫu thuật xong, bây giờ cô ấy chắc đang ở phòng bệnh riêng.

Trợ lý của Ninh Cảnh Kiệt đã làm thủ tục nhập viện cho Ninh Thanh Uyển.

Khi đến cửa phòng bệnh, Ninh Cảnh Kiệt thấy nhóm bảo vệ mà anh cử đi tìm Mạnh Hạ, người dẫn đầu có đôi mắt bò to, mũi lớn, người trông thật thà, có sức mạnh đã học đấu vật, họ Trần, các anh em gọi anh ta là Trần Đại Lực.

Vừa thấy Ninh Cảnh Kiệt, Trần Đại Lực vỗ đầu, lầm bẩm, "Hỏng rồi, hỏng rồi.''

''......''

Ninh Cảnh Kiệt cau mày, tình hình còn tồi tệ hơn sao, "Người đâu?"

Trần Đại Lực gãi mặt, "Tôi quên báo cho anh biết...

Chưa dứt lời, Ninh Thanh Uyển đã đẩy của phòng bệnh ra, nhưng không bước thêm bước nào, Hạ Niệm thấy người nằm trên giường bệnh liền chạy vội vào phòng.

Ninh Cảnh Kiệt liếc nhìn Ninh Thanh Uyển.

Mái tóc dài như rong biển che kín nửa khuôn mặt, không thể thấy rõ biểu cảm của cô.

Ninh Thanh Uyển không bước vào phòng, cô xoay người ngồi xuống ghế ngoài hành lang, ánh mắt trống rỗng nhìn cánh cửa phòng bệnh, một lát sau cô hồi thần, nói với Trần Đại Lực, "Kể lại tình hình lúc đó."

Trần Đại Lực liếc nhìn Ninh Cảnh Kiệt, thấy anh gật nhẹ đầu, ánh mắt trống rỗng, nhớ lại những gì đã xảy ra lúc đó.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng họ tìm thấy Mạnh Hạ trong một biệt thự ở ngoại ô C thành, khi đến nơi chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, khiến vài người trong nhóm cảm thấy rợn tóc gáy, dựng đứng cả da gà.

Họ không kịp suy nghĩ, lập tức phá cửa sổ vào.

Mùi máu tanh xộc vào mũi, trên đất đầy mảnh vỡ thủy tinh, không biết máu của ai nhuộm đỏ cả nền gạch, màu đỏ tươi loang ra trên nền gạch trắng, khiến người ta kinh hãi.

Trần Đại Lực lập tức tiến vào vài bước, đá phải thứ gì đó, khi nhìn rõ thì dù tâm lý anh ta rất vững, cũng không khỏi trợn mắt, dạ dảy lộn ngược sắp trào lên họng, nhưng bị anh ta mạnh mẽ đè xuống.

Mấy người phía sau đã chạy ra ngoài nôn.

Anh ta ra lệnh cho vài bảo vệ trẻ báo cảnh sát, gọi xe cứu thương, rồi cầm điện thoại gọi cho Ninh Cảnh Kiệt, vừa bước qua sofa, điện thoại vừa kết nối, đồng tử anh ta co lại, vô thức nuốt nước bọt, "Ninh thiếu... chúng tôi đến muộn rồi.''

Sau ghế sofa là một nam một nữ toàn thân đẫm máu, hầu như không nhìn rõ mặt, nam là Kỷ Đồng, máu dưới thân anh ta vẫn chảy, cả người vì đau mà co rúm lại, thân thể run rẩy không ngừng, Kỷ Đồng run rẩy đưa tay nắm lấy ống quần của bảo vệ, giọng run rẩy, "Cứu... cứu tôi."

Trần Đại Lực không tâm đến anh ta, ra lệnh người cầm máu cho Kỷ Đồng, anh ta vội vàng kiểm tra người phụ nữ còn lại, khi lật cô ấy lại, tim anh ta đập mạnh, có lẽ do ngã sắp mặt, mặt cô ấy bị dính nhiều mảnh kính, đầy máu, nhìn thật thảm hại, anh ta đưa tay đến gần mũi cô ấy, vẫn còn thở.Không xa chỗ người phụ nữ có một con dao dính máu...

Chắc chắn tác phẩm trên người Kỷ Đồng đều là từ tay cô ấy, Trần Đại Lực cau mày, đây là xã hội pháp luật, dù cho vết thương trên người phụ nữ có được chữa lành, cô ấy cũng phải trả giá cho hành vi của mình. Anh ta nhìn lại khuôn mặt thảm hại kia, có lẽ sẽ để lại sẹo.

Anh ta báo cáo tình hình tại hiện trường cho Ninh Cảnh Kiệt.

Một người đàn em tiến lại gần, cau mày nhìn kỹ một lúc lâu, rồi lấy điện thoại ra so sánh với bức ảnh trên màn hình, càng nhìn càng nhíu mày.

Khi Trần Đại Lực kết thúc cuộc gọi, đàn em đưa điện thoại cho anh ta, không chắc chắn hỏi, "Đại ca, đây... là Mạnh tiểu thư? Sao tôi thấy không giống lắm?"

Khuôn mặt đầy máu mà cũng nhận ra? Trần Đại Lực bán tín bán nghi nhìn vào bức ảnh trên điện thoại, với chứng mù mặt của anh ta thì không thấy có gì khác biệt, nhưng nếu không phải... thì càng tốt.

"Thật sự không giống?''

Đàn em gật đầu, lại lắc đầu, nhìn biểu cảm của Trần Đại Lực cũng khiến cậu ta không chắc chắn. Cậu ta cúi xuống cẩn thận lau sạch máu trên mặt người phụ nữ, "Anh xem kỳ lại, có phải không?"

Trần Đại Lực nhìn điện thoại, nhìn người phụ nữ, chỉ muốn chửi thề, anh ta làm sao mà nhận ra được!

Hai người đang bối rối thì nghe thấy âm thanh từ bên ngoài.

"Chết tiệt, cậu làm vậy quá nguy hiểm!"

"Ây da! Cẩn thận!''

Người bảo vệ mới được tuyển bên ngoài, chàng trai trẻ chưa từng thấy cảnh này, vừa rồi đã chạy ra ngoài nôn.

Một tiếng hít sâu và ngay sau đó là tiếng kêu đau đớn của chàng trai, âm thanh vỡ vụn của lọ hoa, tiếng kêu đau của thiếu nữ.

Hai người nhìn nhau, đồng loạt đứng dậy bước ra ngoài, lần theo âm thanh.

Trần Đại Lực bước chân dừng lại, môi khẽ mở, sững sờ.

Chàng trai trẻ quỳ gối, cong lưng, ngẩng đầu nhìn Trần Đại Lực, khuôn mặt méo mó, môi và cằm đều bị trầy xước, cậu ta đau đớn, miệng lẩm bẩm chửi rủa.

Bên cạnh là một thiếu nữ ngồi, trời lạnh mà chỉ mặc áo dài quần dài mỏng manh, tóc dài đến eo, quay lưng lại với họ, Trần Đại Lực thấy trên lưng cô ấy bị mảnh lọ hoa cắt ra một vết, mép áo dinh máu, tay cô ấy cũng có vết trầy xước.

Gió lạnh thổi, phía trên dường như có thứ gì đó đang bay, Trần Đại Lực ngẩng đầu nhìn, là tấm ga giường, đầu kia buộc vào lan can ban công tầng hai.

Thiếu nữ quay mặt lại nhìn Trần Đại Lục và những người khác, ánh đèn ngoài biệt thự rất sáng, chiếu rọi khuôn mặt cô, làn da trắng ngọc lạnh, ngũ quan tinh tế như tranh vẽ, cô nâng cằm, ánh mắt đối diện với Trần Đại Lực, biểu cảm lạnh như băng, hỏi một cách thản nhiên, "Người chết chưa?"

Giọng cô không có chút nhiệt độ, ánh mắt cũng không có cảm xúc, nhưng lại có một sức uy hiếp kỳ lạ.

Trần Đại Lực gần như theo bản năng mà báo cáo.

Thiếu nữ nghe mô tả của anh ta, một tay đưa ra trước mặt chàng trai trẻ, "Áo khoác."

Chàng trai trẻ co rúm miệng, cởi áo khoác, định giúp cô khoác lên, nhưng thiếu nữ đã nhanh hơn một bước, tự lấy áo khoác mặc vào.

Trần Đại Lực báo cáo xong, thiếu nữ nhếch môi, trên khuôn mặt ngọc lạnh của cô hiện lên một nụ cười khinh miệt, "Không chết là tốt."

Chàng trai trẻ đứng dậy, lúc này để đỡ cô, môi, cằm, lòng bàn tay đều bị trầy xước, cậu ta vừa đau vừa lầm bầm, "Nếu không phải tôi đỡ cô, có lẽ cô đã ngã chết rồi!"

Cậu ta vừa dứt lời, cảnh sát và xe cứu thương đã đến.

"Sau đó bận rộn làm báo cáo, sắp xếp nhập viện. Vừa xong việc thì các anh đến, tôi cũng chưa kịp gọi cho anh." Trần Đại Lực giải thích, ''Người phụ nữ bị hủy dung là thư ký của KỷĐồng, có lẽ cũng là tình nhân của anh ta. Mạnh tiểu thư nhảy từ tầng hai xuống, gãy chân, lưng bị mảnh lọ hoa cắt một vết, tay có vết trầy xước. Tất cả đều đã được xử lý.''

Anh ta nhớ lại cảm giác bị cô gái nhỏ trong phòng điều khiển, không tự nhiên chớp mắt hai lần, bổ sung, "Kỷ Đồng và nữ thư ký cũng ở bệnh viện này, Mạnh tiểu thư sắp xếp."

Bệnh viện này thuộc về gia đình Ninh, theo lệnh của Ninh Cảnh Kiệt, họ chỉ cần đưa Manh Ha đến bệnh viện này, còn hai người kia thì không cần quan tâm. Không ngờ cô gái nhỏ đó tuy tuổi không lớn nhưng gan dạ không nhỏ, khi làm báo cáo thì rất bình tĩnh, sắp xếp mọi việc rất gọn gàng.Ninh Cảnh Kiệt nghe vậy không khỏi nhìn vào phòng bệnh.

Mạnh Hạ mà Trần Đại Lực nói, giống như những người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán mà anh ta từng gặp trong thương trưởng. Hơn nữa, Trần Đại Lực từng là tay anh chị trong thế giới ngầm, đến lời của Ninh Thanh Uyển cũng không nghe, vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lời Mạnh Hạ sắp xếp, thậm chỉ không coi điện xin chỉ thị của anh ta.

Trong phòng bệnh, hai mẹ con ôm nhau, Hạ Niệm khóc không thành tiếng, cô gái cúi đầu, tóc đen rủ xuống che khuất khuôn mặt, một tay băng bó ôm lấy Hạ Niệm, tay kia chậm rãi vỗ nhẹ lưng bà.

Dường như không có gì khác biệt với Mạnh Hạ mà anh ta từng tiếp xúc, cũng không có gì kỳ lạ. Kỳ lạ là —

Ninh Cảnh Kiệt quay đầu nhìn Ninh Thanh Uyển.

Cô cúi đầu, im lặng không nói gì, hàng mi như cánh bướm khẽ rung, bàn tay không bị thương nắm chặt thành nắm đấm, các mạch máu trên mu bàn tay trắng sứ hiện rõ.

Bạn gái nhỏ không sao, Ninh Thanh Uyển lại không vui, cô thậm chí không bước vào phòng bệnh.

Ninh Cảnh Kiệt thở dài, anh hiểu Ninh Thanh Uyển, nếu cô không muốn nói, có hỏi cũng vô ích, anh không nói gì thêm. Chỉ khi đã sắp xếp mọi việc xong xuôi, anh mới trở về xử lý công việc của công ty.

---

Ninh Thanh Uyển vào phòng bệnh sau khi Hạ Niệm được thuyết phục về nhà nghỉ ngơi.

Đã là giữa đêm, đèn trong phòng bệnh vẫn sáng, cô đẩy cửa bước vào một mình, thiếu nữ trên giường bệnh ngồi dậy.

Là gương mặt mà cô quen thuộc và yêu thương nhất, là linh hồn xa lạ nhất.

Chỉ cần nhìn một cái, cô đã chắc chắn, người trước mắt không phải là Mạnh Hạ sẽ gọi cô là "chị".

"Cô đến rồi à." Thiếu nữ trên giường bệnh bình tĩnh đối diện với Ninh Thanh Uyển, "Cảm ơn cô đã cứu mẹ tôi."

"Đó là việc nên làm." Ninh Thanh Uyển đáp lại một cách lãnh đạm. Cô cứu Hạ Niệm cũng là vì bản thân mình.

"Mạnh Hạ" cười khẩy một tiếng, ánh mắt lướt qua chiếc ghế bên cạnh giường, "Ngồi đi."

Ninh Thanh Uyển cảm thấy có chút khó chịu, khuôn mặt giống hệt nhưng cảm giác mang lại hoàn toàn khác nhau, cô hơi nhíu mày, không di chuyển.

"Mạnh Hạ" cũng không ép cô, hỏi, "Kỷ Đồng đã được cứu chưa?"

Ánh mắt Ninh Thanh Uyển trở nên lạnh lẽo hơn, "Cứu rồi."

Nếu không phải đưa đến bệnh viện này, có lẽ anh ta đã không cứu được.

"Mạnh Hạ" nhếch môi, cười nhạt nhìn Ninh Thanh Uyển, "Cô muốn anh ta chết đúng không?"

Ninh Thanh Uyển giật mình, đúng là cô muốn Kỷ Đồng chết, khi biết anh ta bắt cóc Mạnh Hạ, cô hận không thể xé xác anh ta thành từng mảnh.

"Căn biệt thự đó, tôi đã sống rất lâu, trong biệt thự có một tầng hầm, lối vào ngay sau tủ bếp, ở đó có rất nhiều dụng cụ tình dục."

Cổ họng Ninh Thanh Uyển nghẹn lại, ánh mắt lạnh lùng bùng phát mạnh mẽ.

"Mạnh Hạ" nhắm mắt lại, khuôn mặt tái nhợt, năm ngón tay siết chặt, một lúc sau, cô mở mắt đối diện với ánh mắt Ninh Thanh Uyển.

Có những điều không cần nói rõ, chỉ cần nhắc đến là Ninh Thanh Uyển hiểu. Nếu không phải cô, nếu cơ thể này là của đứa trẻ kia, làm sao có thể toàn thân mà rút lui.

Như vậy liệu chỉ muốn anh ta chết là đủ không....

"Có lúc, chết mới là giải thoát." Cô nhếch môi cười khinh, mắt đỏ hoe, chỉ nhìn nhau một lát rồi quay đầu tránh ánh mắt Ninh Thanh Uyển.

Đôi mắt đẹp như pha lê không có chút nước mắt, nhưng đầy ắp sự đau thương, cảm giác đau buồn gần như chạm vào máu thịt, thấm sâu vào xương tủy. Đó là nỗi đau mà người ta có thể cảm nhận.

Cô ấy thực sự muốn chết...

Nếu cô ấy chết, Mạnh Hạ có trở lại không...

Tim Ninh Thanh Uyển như bị kéo ra, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực, như bị bóp nghẹt cổ, cổ họng khô rát.

"Khi nào cô sẽ trả lại cô ấy cho tôi?"

"Mạnh Hạ" trên giường nghiêng đầu nhìn Ninh Thanh Uyển, "Nếu tôi nói..."

"Không trả lại thì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro