Chương 2: Học tỷ, thật đáng sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một thời gian kể từ khi Du Tử thả Cung Di ra.

Trong khoảng thời gian này, Cung Di cảm giác toàn thân mình của nàng đều có gì đó không thích hợp.

Nhìn cái gì, nàng cũng đều có thể nhớ đến Du Tử, nhớ tới có một lần Du Tử ở trước mặt nàng khóc tới đôi mắt đều phiếm hồng, nhớ tới đôi môi hồng nhuận của em ấy, nhớ tới hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt trên người em ấy.

Du Tử đáng yêu như vậy, nhất định rất thích ăn đồ ngọt có phải không.

Cung Di cảm giác mình bị bệnh rồi, một loại bệnh kì quái, nhưng nàng cũng không cảm thấy mình sẽ mắc loại bệnh trạng như hội chứng Stockholm này.

Vấn đề là vừa nghĩ tới Du Tử, trong lòng nàng lại có một trận sóng nổi lên, tê tê dại dại.

Luôn cảm thấy, khi mình nhìn thấy Du Tử, sẽ nhớ đến cái gì đó.

Một tay Cung Di chống mặt, ở giữa cái nhìn chăm chú của mọi người mà suy nghĩ đã bay đến phương trời khác.

Hội nghị kết thúc, cổ đông đều đi cả, ngẫu nhiên có người nhìn đến cái vị vừa đi du lịch trở về đã lập tức trở thành giám đốc này, nhưng cũng không ai nhắc nhở Cung Di là đã tan họp.

Từng nhìn thấy ở đâu, cặp mắt kia.

Tiểu học? Trung học? Cao trung?

... Cao trung.

Năm nhất? Năm hai? Năm ba?

... Năm ba!

Hình như là vào một ngày mùa thu, thời điểm lá vàng bắt đầu rụng, có một học muội ngồi giữa bầu trời ấm áp đó, hốc mắt hồng hồng.

Sau nữa, khi nàng nói chuyện với bạn học của mình mới biết được, ở khối năm nhất có một học muội, tên Du Tử, bộ dáng rất được công nhận, học tập cũng thật không tồi, đáng tiếc nhân duyên không tốt lắm.

Chính là em ấy.

Không thể sai.

Cung Di cũng không biết bản thân sao lại để ý tới Du Tử đến vậy, nhưng hiện tại nàng thật sự rất muốn thấy Du Tử một chút, muốn ôm em ấy, cùng em ấy....

Hiện tại liền đi tìm em ấy.

Nàng nghĩ.

Bằng vào năng lực của mình, Cung Di tìm thấy Du Tử. 

Đáng tiếc, nàng thấy, là ở trên đường cái, là Du Tử và một cô gái khác.

Tình chàng ý thiếp, ấp ấp ôm ôm, không ra thể thống gì, dù như vậy thì cũng phải với nàng chứ.

Người đó đáng lẽ không phải nàng sao?

"Du Tử."

Du Từ lắc lắc cổ, thấy rõ người tới không khỏi sửng sốt, "Học tỷ?"

Dứt lời, lại nở một nụ cười mang hàm ý xin lỗi với cô gái bên cạnh, "Nghi Nghi, cậu đi mua đồ trước đi, mình muốn nói chuyện với bạn mình một chút."

"Được rồi, đi trước nha."

Cung Di sau khi nghe được, mặt đen.

Nghi Nghi??

Đi trước nha??

Du Tử tiến lên phía trước, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Cung Di.

"Học tỷ, chị....."

Trước khi đến Cung Di chỉ nghĩ muốn thấy Du Tử, hiện tại nàng lại không biết nói cái gì.

"Du Tử, chị thích em."

Du Tử nghe thấy lời nói của nàng nháy mắt liền ngây ngốc.

Có ý gì? Là muốn lừa nàng đi tới nơi nào đấy để ám sát sao? Ngồi tù thì nàng tự nguyện, nhưng sinh mệnh lại rất quý giá được chứ.

"Học tỷ, thực cảm ơn chị thích em, nhưng em phải đi."

Du Tử nói xong liền lập tức quay đầu chạy.

Từ sau sự kiện lần đó diễn ra, Cung Di sau khi biết cô gái kia chỉ là bạn của em ấy, cũng vẫn không xuất hiện trước mặt Du Tử nữa.

Cho tới khi.........

Cung Di nghe nói —— Du Tử đang theo đuổi một cô gái 

Hiện tại, nàng cái gì cũng không màng, chỉ muốn trói Du Tử lại.

Hạt giống âm u bắt đầu nảy mầm.

Du Tử đáng yêu như vậy, sao có thể trở thành của người khác?

Vì thế, vào một đêm khuya, Du Tử thật sự bị Cung Di cầm tù rồi.

Lần cầm tù này, thật sự so với lần trước đó của Du Tử phải cao cấp hơn gấp mấy trăm lần.

"Du Tử, em biết không? Sau đó chị mới nhớ tới, lúc chị học năm ba từng gặp một học muội, người đó chính là em......... Ngoan, đừng lộn xộn."

"Học tỷ...... Chị buông tha em đi." thanh âm mềm mại đã có chút khàn khàn.

Cung Di không vui, lại bắt đầu làm xằng làm bậy.

Lần này, tiếng kim loại va chạm nhau vang lên hết đợt này tới đợt khác.

"Học tỷ, xin chị, xin chị, thả em đi đi." Thiếu nữ khóc.

"Không được, hiện tại nha, em khiến chị rất không vui đó." Cung Di dựa gần vào tai của nàng, nhẹ nhàng thổi một chút, lại ngậm lấy vành tai trắng nõn mềm mại.

Sau đó, mỗi ngày, Du Tử đều sống chung với xiềng xích và tình ái.

Cung Di tựa như nghiện rồi.

Sau đó nữa, có một lần đèn giường tự dưng rớt xuống.

Và rồi, Du Tử dùng vai thế Cung Di chặn lại.

Lại tiếp tục rất nhiều cái sau đó, xiềng xích trên người Du Tử cuối cùng cũng được cởi bỏ, nhưng nàng vẫn không được phép ra khỏi cánh cửa kia, mỗi ngày nàng đều sẽ viết nhật kí sau đó giấu đi, mà mỗi lần đó, dòng cuối của mỗi trang nhật kí đều sẽ được nàng lặng lẽ viết thêm "Nhưng mình vẫn còn yêu học tỷ nha"

Chậm rãi, thời gian tiếp tục trôi đi, Du Tử cũng được phép ra khỏi cánh cửa kia rồi, mà sự chiếm hữu dục của Cung Di cũng càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Không cho phép nàng tiếp cận người khác, càng không cho phép nàng sử dụng đồ mà người khác đã dùng qua.

Học tỷ, thật đáng sợ.

Nhưng, Du Tử cũng thực sự yêu học tỷ nha.

Mùa thu lần ấy mới gặp, là Du Tử cho rằng mình đơn phương hướng tới, nhưng cũng là Cung Di âm thầm tâm động.

Chỉ mong mỗi tình yêu trên thế gian này đều là hai bên tình nguyện.

End.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đôi lời editor:

Đoản văn này quả thực không có cao trào, nhưng mình rất thích sự nhẹ nhàng trong lời kể của tác giả, dù vẫn còn non, nhưng rất ngọt ngào.

Chỉ là một việc tử tế của mùa thu năm ấy, đã trở thành hạt giống trong lòng hai người, ấm áp và giản dị. Có lẽ, tình yêu đôi khi chỉ cần như vậy.

Cung Di, hãy yêu thương Du Tử nhiều nhé! 

Tạm biệt Cung Di, tạm biệt Du Tử!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro