25-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25

Một phần cơm chiên, Hạ An chỉ cần vài phút để tiêu diệt hơn nửa, nghĩ đến Diệp Vãn bị bệnh đang chờ ở nhà, tốc độ ăn cơm của Hạ An còn nhanh hơn cả khi ở bệnh viện.

Cúi đầu, một muỗng lại một muỗng.

Qua giờ cơm tối đã lâu, Diệp Quan vốn không cảm thấy gì nhưng khi nhìn tướng ăn của Hạ An, Diệp Quan nhìn nhìn phần cơm chiên trên bàn, có chút muốn ăn.

Sao có thế ăn cái gì cũng đều ngon mắt như vậy?

Hạ An cảm thấy Diệp Quan vẫn luôn nhìn mình, miệng ngậm cơm chiên ngẩng đầu nhìn, cảm giác của nàng không sai, nuốt cơm trong miệng, liếm môi hỏi: "Tối chị ăn gì chưa?"

Diệp Quan không né tránh ánh mắt, đảo mắt nhìn xuống bờ môi của Hạ An: "Ăn rồi."

"Để em ăn nhanh hơn." Để người đợi lâu, Hạ An cũng cảm thấy xấu hổ.

Diệp Quan vốn định nói ăn chậm một chút, ra miệng lại là: "Mới có mấy phút."

Diệp Quan vừa nói xong Hạ An lập tức thẳng lưng, rướng cổ: "Ây..."

"Sao vậy?"

"Nghẹn." Hạ An vỗ vỗ ngực.

"Ăn chậm một chút."

Hạ An trợn mắt nghĩ, chị cứ nhìn em chăm chăm như vậy không lẽ em còn không biết ngại mà chậm ăn hay sao? Cổ họng nghẹn đến lợi hại, Hạ An cầm lên ly không xoay người đi tới phòng bếp rót nước.

Diệp Quan liếc mắt nhìn Hạ An một chút sau đó quay đầu, sự chú ý rơi vào hộp cơm chiên trên bàn đã bị Hạ An ăn hơn một nửa, nghĩ nghĩ vài giây, cô xúc một muỗng đưa lên miệng, chậm rãi thưởng thức...

Hạ An cầm ly nước đứng phía sau nhìn Diệp Quan nên đương nhiên thấy hết, Diệp Quan đang dùng muỗng của nàng xúc cơm.

Vừa nãy kêu cùng ăn còn ghét bỏ từ chối, giờ thì....

Diệp tổng, chị có cần đáng yêu như vậy không??

Hạ An sờ sờ cổ: "Em đi lấy thêm muỗng."

Nghe thấy Hạ An lên tiếng, Diệp Quan nhấc mắt.

Sau đó...hai người lặng yên đối mặt vài giây.

Lúng túng, yên tĩnh.

Diệp Quan chậm rãi nuốt cơm xuống, im lặng vài giây vẻ mặt trấn định nhìn nàng nói: "Không cần."

Hạ An mím mím môi, vờ bình tĩnh.

Thấy Diệp Quan đàng hoàng trịnh trọng như vậy nàng rất muốn cười, nhiều lần khắc chế làm nàng suýt nội thương.

Cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng.

Diệp Quan: "..."

Hạ An lấy ra muỗng sạch, nàng còn tưởng Diệp Quan không thích cùng ăn một phần cơm với mình, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vừa nãy của Diệp tổng, nàng cảm thấy chính mình lo xa...

"Cùng ăn đi." Hạ An nói: "Một mình em ăn không hết, lãng phí."

Hạ An cười đến như mảnh trăng khuyết, rất động lòng người

Lần đầu tiên hai người gặp mặt, Diệp Quan thừa nhận cô bé trước mặt này đã hấp dẫn sự chú ý của mình, nhìn Hạ An vài giây, Diệp Quan nhận lấy muỗng mới.

Hai người cùng chia nhau một phần cơm chiên.

Hạ An chỉ cần hơi ngẩng đầu sẽ lập tức nhìn thấy khuôn mặt làm nàng kinh diễm không chỉ một lần, nàng dịu dàng cười hỏi: "Ăn ngon không?"

"Không tệ."

"Chị không ăn đậu hũ hả, đưa cho em đi."

Hai người cùng ăn, cơm chiên có vẻ càng ngon.

Diệp Quan vừa ăn vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Hạ An, không khí ở chung như vậy làm cô có cảm giác dễ chịu. Cô chưa từng dẫn ai tới căn nhà nhỏ này, phong cách trang trí cũng giống như cô, lạnh băng.

Ánh đèn trên đầu mang theo dư vị lành lạnh, Hạ An lại cười đến ấm áp ngọt ngào, Diệp Quan cũng cầm không được khoé miệng nhẹ cong.

Tuy Hạ An nhìn thấy Diệp Quan giả lả ý cười, nhưng trong lòng đã rất thoả mãn, không chỉ là cuời thôi, phải nói là, mỗi khi đến gần Diệp Quan nàng đều thấy thoả mãn.

Nếu như nàng và Diệp Quan không phải kết hôn giả....

Hạ An lại suy nghĩ lung tung, trước đây nàng sẽ không hao tổn tinh lực để lung tung suy nghĩ như vậy

"No chưa?" Diệp Quan thấy Hạ An không ăn nữa, hỏi.

"No rồi."

....

Xe hơi quen thuộc, ghế phụ quen thuộc.

Hạ An phát hiện, ghế phụ của Diệp tổng là đặc biệt chỉ dành cho mình.

Về đến nhà thì đêm đã khuya. Diệp Vãn không nhìn thấy hai người nên không chịu đi ngủ, dù cho bà Lương và dì Chu dỗ như thế nào cũng không chịu, thuốc cảm cũng không uống

"Bà ngoại, Vãn Vãn ngủ chưa ạ?" Hạ An vào nhà, một bên đổi giày một bên hỏi.

"Vẫn chưa, đang giận dỗi ở trong phòng đó, thuốc cũng không uống." Bà Lương đau đầu nói: "An An cuối cùng cũng về nhà, ta còn tưởng con và Quan Quan đang giận nhau."

"Không có, do dạo này lịch học dày quá nên con ở ký túc xá cho tiện, bởi vậy nên mới không có thời gian về nhà chơi với bà."

"Bà ngoại biết nghiên cứu sinh bận bịu, hai đứa không giận nhau là tốt rồi." Bà Lương vì hai đứa trẻ này lo đến mệt tim

Vừa mới kết hôn còn chưa kịp đi tuần trăng mật thì đã tách nhau ra, có lúc Hạ An tranh thủ trở về nhà thì Vãn Vãn đòi cùng nhau ngủ, cả hai không có không gian riêng tư nào. Bà Lương sợ rằng cảm tình của hai người sẽ vì vậy mà phai nhạt.

"Quan Quan." Bà Lương nghĩ đến một cách.

"Dạ?"

"Hay con tìm một căn gần trường học của An An đi. Nếu lúc nào An An không tiện về nhà thì con ở bên đó ở chung với con bé, người trẻ tuổi bây giờ đều muốn có thế giới hai người mà, hai đứa cũng vừa một kết hôn còn chưa đi tuần trăng mật nữa, không thể cứ ở riêng như vậy được."

"Không cần như vậy đâu ngoại, trường học bên con hết bận rồi, sau này mỗi tối đều sẽ về nhà." Hạ An giải thích xong,lại nói: "Con lên phòng nhìn bảo bảo."

Diệp Quan nghĩ thầm, tính giác ngộ của Hạ tiểu thư đúng là không thấp, vừa định đi theo Hạ An lên lầu thì bà Lương lập tức kéo cô lại: "đợi một chút."

"Sao vậy ngoại?"

Đợi Hạ An lên lầu, bà Lương mới chất vấn Diệp Quan: "hai đứa rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Tụi con rất tốt, ngoại đừng bận tâm."

"Có phải con lạnh nhạt con bé không?"

Diệp Quan bất đắc dĩ lắc đầu: "Không có "

"Còn nói không có, gần đây hoặc là An An không về nhà, hoặc là vừa về liền cùng Vãn Vãn một chỗ. Bà ngoại là người từng trải, nào có người mới kết hôn nào giống hai đứa hả?" Bà Lương tận tình khuyên: "ta biết công việc con bận rộn, nhưng hôn nhân cũng là một môn kinh doanh hao tốn tâm tư, An An là cô gái tốt con nhất định phải quý trọng, ngạn vàn lần đừng để con bé thiệt thòi."

Tính cách Hạ An tốt đến không thể tả, như ánh mặt trời thoải mái biết lấy lòng người, khi bà Lương nghe Diệp Quan nói Hạ An là bạn gái của cô thì bà đã vui mừng đến không thể ngừng cười, bởi vì Hạ An vừa vặn bổ sung cho tính cách của Diệp Quan.

Nếu mà hai đứa nhỏ này giận nhau, bà Lương cảm thấy vấn đề liền từ chỗ Diệp Quan phát sinh, tính khí khó chịu của Diệp Quan bà biết rõ nhất.

"Con biết rồi, ngoại đi ngủ sớm đi."

"Quan Quan, đêm nay hai đứa đừng ngủ chung với Vãn Vãn." Bà Lương cười cong mắt, nhỏ giọng nói: "Tối nay dỗ nhà con vui vẻ một chút, biết chưa?"

"Ngoại à..."

"Rồi rồi không nói không nói, ta đi ngủ." Bà Lương ha hả cười nói: "Con cũng lên lầu đi."

Phòng ngủ lầu hai.

Diệp Vãn cầm bút màu vẽ vẽ gì đó trên tờ giấy trắng, khoé miệng xụ xuống.

"Vãn Vãn." Hạ An nhẹ nhàng đi tới, kéo ghế ngồi cạnh Diệp Vãn: "Đang làm gì đó?"

Diệp Vãn khép lại hoạ bút, không để ý tới Hạ An.

"Bảo bảo giận mẹ sao?" Hạ An ôm Diệp Vãn vào lòng, cúi đầu nhìn khuôn mặt mang theo nước mắt của tiểu gia hoả, Hạ An an ủi nói: "Mẹ nhận sai có được không?"

Diệp Vãn vẫn cứ rầu rĩ không vui.

"Bảo bảo không để ý tới mẹ mẹ rất buồn đó." Hạ An hôn lên đỉnh đầu Diệp Vãn, tiếp tục dỗ dành: "Bảo bảo uống thuốc trước được không...."

Diệp Quan đứng một bên nhìn Hạ An vừa dỗ vừa ôm Diệp Vãn, không thể không thừa nhận, Hạ tiểu thư đây là một người "mẹ" tuyệt đối hợp lệ.

Diệp Quan thấy Hạ An dỗ một lúc lâu mà Diệp Vãn vẫn cứ giận dỗi, cô nói: 'Vãn Vãn, uống thuốc đi ngủ."

Hạ An ôm Diệp Vãn, nhìn Diệp Quan: "Chị dữ như vậy làm gì"

"Đừng chiều con bé quá." Trước khi Hạ An tới đây, Diệp Vãn hiểu chuyện hơn bây giờ rất nhiều, xưa nay không nháo không khóc.

Hạ An liếc mắt nói: "Do chị nghiêm quá thôi."

"..."

Vì con trẻ tranh luận một trận, Hạ An có cảm giác quan hệ hai người càng giống như thật.

Diệp Quan không biết dỗ dành, nào giống Hạ An, Diệp Vãn vừa nghe Hạ An nói sẽ về nhà mỗi ngày thì mới chịu phản ứng: "mẹ không được gạt Vãn Vãn."

"Móc ngoéo~."

Diệp Vãn khịt khịt mũi, vui ra mặt.

"Uống thuốc sẽ không khó chịu nữa, mẹ đút con uống nha."

"Dạ~"

Uống thuốc xong Diệp Vãn vẫn không có ý đi ngủ, kim đồng hồ chậm rãi nhích tới mười một giờ.

Hạ An đổi váy ngủ, ở trên giường kể chuyện cổ tích cho Diệp Vãn nghe.

Phòng ngủ rất yên tĩnh, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

Nghe tiếng nước, Hạ An liếc mắt nhìn về phía phòng tắm, không khỏi nghĩ đến một màn lúng túng lúc nãy.

Mặt cũng vì vậy mà hơi nóng.

Hai mươi phút sau Diệp Quan mặc váy ngủ từ phòng tắm đi ra, một bên lau tóc một bên nhìn một lớn một nhỏ trên giường vừa nói vừa cười

Diệp Quan đi tới bên giường: "Sao còn chưa ngủ?"

Diệp Quan mặc quần ngủ dài, dáng người lả lướt, rất rất đẹp mắt, Hạ An nhất thời nhìn đến xuất thần, sau đó cúi đầu xoa xoa đầu Diệp Vãn nói: "Vãn Vãn muốn đợi chị cùng ngủ."

Diệp Quan đưa thuốc mỡ cho Hạ An, nhẹ giọng nói: "Bôi một chút."

"Hả? À được..." Nhìn thuốc mỡ trong tay, Hạ An mới nhớ trán bị bầm một mảng, còn sưng một cục.

"Mẹ ơi, có phải rất đau không?" Diệp Vãn ở trong lòng Hạ An cực kỳ hiểu chuyện hỏi, sau đó tay nhỏ vén tóc Hạ An lên, chu miệng thổi thổi vào vết thương của nàng.

"Ừm." Hạ An thấy dáng vẻ đáng yêu của tiểu gia hoả, pha trò nói: "Hôn một cái mẹ sẽ không đau nữa."

Diệp Vãn nghe xong quay đầu kéo kéo tay Diệp Quan: "Mẹ, mẹ nhanh hôn một cái~~~."

Chương 26

Diệp Quan vừa mới ngồi xuống đã bị Diệp Vãn nắm tay lôi kéo, phản ứng của Diệp Vãn làm hai người lớn nhất thời không biết nên làm sao, tiểu quỷ này mở miệng liền có chút kinh người.

Hôn một cái....

Con trẻ bắt cầu nhưng người lớn lại trầm mặc, người nói đơn thuần người nghe phức tạp.

Hạ An theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Quan, vừa vặn Diệp Quan cũng đang nhìn nàng.

Dù không nói lời nào nhưng khi ánh mắt chạm vào nhau, không gian liền có chút ám muội

Chí ít Hạ An cảm thấy ám muội.

"Mẹ hôn một cái đi, mẹ tiểu Hạ sẽ không đau nữa á." Diệp Vãn quấn lấy Diệp Quan, nói vô cùng tích cực, nghe Hạ An nói đau, tiểu gia hỏa cũng đau lòng theo.

Diệp Quan: "..."

Diệp Vãn lại giục: "Mẹ, nhanh nhanh hôn một cái."

Diệp Quan liếc nhìn Hạ An, yên lặng chờ đợi Hạ tiểu thư giải thích với tiểu quỷ, mấy chuyện dỗ trẻ con này trước giờ đều do Hạ An làm.

Nhưng mà Hạ An lại không nói gì.

Hạ An thừa nhận mình có chút chờ mong phản ứng của Diệp Quan, có lẽ do cảm thấy Diệp Quan ngày thường quá cao lãnh nên nàng đặc biệt muốn nhìn một bộ mặt khác của Diệp tổng.

Cũng giống như phần cơm chiên đêm nay....

Hiện tại nhớ tới Hạ An vẫn không nhịn được cười.

Hạ An và Diệp Vãn ôm ôm nhau, tóc dài đen nhánh như nhau, nhìn xa nhìn gần đều như mẹ con ruột, ngay cả vẻ mặt nhìn người cũng tương tự nhau

Diệp Quan bị vẻ mặt đơn thuần của hai người làm cho không biết nên nói gì, cô híp híp mắt nhìn Hạ An, Hạ tiểu thư lại giả ngu không phản ứng, hiển nhiên là đang xem trò vui.

Diệp Quan không có dây thần kinh đùa giỡn, nghiêm mặt nói: "Bôi thuốc rồi ngủ."

Trả lời đúng quy đúng củ, quả thật còn vô vị hơn mình đã nghĩ, Hạ An oán thầm. Nghĩ đi nghĩ lại Hạ An bất đắc dĩ cười cười, cũng đúng, giữa nàng và Diệp Quan làm gì có cái gì thú vị để nói.

Hạ An cúi đầu, xoa xoa mặt Diệp Vãn nói: "Bảo bảo hôn mẹ một cái đi.'

"Dạ." Diệp Vãn ôm Hạ An, cẩn thận tỉ mỉ hôn lên trán nàng một cái: "Mẹ ơi, bây giờ còn đau không?"

"Vãn Vãn hôn một cái liền không đau."

"Con bôi thuốc cho mẹ nha."

"Giỏi quá, Vãn Vãn là ngoan nhất~"

Nhận được lời khen Diệp Vãn hài lòng nhếch lên miệng nhỏ, như bà cụ non nói với Hạ An: "Đau nhớ nói với Vãn Vãn nha~"

Hạ An mượn cơ hội trêu chọc Diệp Quan: "Diệp tổng, con gái chị biết xót người hơn chị nữa đó."

Diệp tổng vẫn là vẻ mặt dù trời có sụp cũng không biến sắc làm Hạ An cười gượng một tiếng

"Mẹ có đau không?"

"Không đau."

Ngồi trên giường, Diệp Quan nhìn Diệp Vãn chăm chút tỉ mỉ bôi thuốc mỡ cho Hạ An, tình cảnh vô cùng vô cùng hài hòa, tựa như tất cả sự chật vật xảy ra đêm nay chưa từng phát sinh.

Thật sự có thể nghĩ thoáng sao?

Cô lại nghĩ tới câu nói kia của Hạ An, không cười chẳng lẽ khóc?

Đối phương cũng đang nhìn cô chằm chằm.

Hạ An phát hiện đêm nay Diệp Quan cứ hay nhìn chằm chằm nàng, Hạ An bị nhìn đến tâm loạn, tuy Diệp Quan không nói gì nhưng thỉnh thoảng lại nhìn như vậy.

Đây là ý gì?

Hạ An muốn nói, ánh mắt như vậy rất dễ làm người ta hiểu lầm, cộng thêm khuôn mặt của Diệp tổng thì nói đang trêu chọc người cũng không quá đáng.

Hạ An vốn có cảm giác đặc biệt với Diệp Quan nên khi bị Diệp Quân nhìn chằm chằm như vậy thì hô hấp sẽ nhanh hơn bình thường một chút, đêm nay lúc Diệp Quan ôm nàng vào lòng, nàng đã nghĩ, có phải Diệp Quan cũng có cảm giác đặc biệt với nàng? Bằng không thì tại sao Diệp Quan lại chăm sóc nàng như vậy?

Quan hệ hợp đồng có cần thiết quan tâm vậy không?

Hay chỉ là sự an ủi không hàm chừa bất kỳ ý nghĩa khác nào, thậm chí là thương hại....

Lần đầu tiên Hạ An xoắn xuýt đến vậy, không ngừng tự hỏi có phải người kia yêu thích mình?

Có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều, nếu Diệp Quan thật sự có cảm giác với nàng thì sẽ không mọi lúc mọi nơi giữ khoảng cách với nàng, càng sẽ không nhiều lần cường điệu hợp đồng quan hệ.

"Chị có chuyện muốn nói sao?" Hạ An hỏi Diệp Quan.

Diệp Quan cũng không nhận thức được ánh mắt đêm nay của cô vẫn luôn tập trung vào Hạ An, cô nói: "không, đi ngủ."

"Ừm."

Diệp Quan nói xong cũng chui vào ổ chăn. Không biết từ khi nào, Hạ An đã ngầm thừa nhận chuyện "một nhà ba người" ngủ cùng một chỗ.

Diệp Vãn uống thuốc xong thì vài phút sau đã lăn ra ngủ say...

Trước khi Diệp Quan muốn tắt đèn, Hạ An nói: "Cho chị xem cái này."

Diệp Quan nhìn bức vẽ trong tay Hạ An.

"Là Vãn Vãn vẽ, đáng yêu ha."

Diệp Quan cúi đầu nghiêm túc nhìn bức vẽ bằng sáp màu, tiểu gia hoả vẽ một nhà ba người, bút pháp non nớt đơn giản, ba người tay trong tay.

Hai người dựa vào đầu giường cùng nhìn một bức vẽ. Một nhà ba người, hình ảnh thật thật ấm áp

Hạ An nhìn đến xuất thần, mình cũng là một thành viên trong đó.

Thật ra Hạ An không có khái niệm về 'nhà', mẹ bỏ gia đình đi từ rất sớm, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có nàng và ba, hầu như không có ký ức ấm áp nào.

Hạ An chỉ chỉ người bên phải bức hình: "Người này vừa nhìn liền biết là chị."

"Hửm?" Diệp Quan liếc mắt nhìn nhìn Hạ An.

"Không cười đó."

"..." Yên tĩnh một lúc, Diệp Quan chỉ hình bên trái, nói: "Này chắc chắn là cô."

"Tại sao?"

"Lùn."

Lấy đạo của người trả lại cho người.

Hạ An không còn gì để nói, Diệp tổng xem ra còn thù rất dai...

Diệp Quan nhìn Hạ An, vốn là muốn nói đi ngủ nhưng thấy vẻ mặt như ăn khổ qua của đối phương, cảm thấy thú vị nên đả kích thêm một nhát: "Lẽ nào tôi nói sai?"

Không sai, lời chị là lời ngọc lời ngà, sẽ không sai.

"Diệp tổng." Hạ An tiếp tục đáp trả: "Chị cứ vậy sẽ không tìm được đối tượng đâu."

Diệp Quan không đáp lại, đặt bức vẽ lên tủ đầu giường: "Ngủ."

Đèn tắt, đen kịt một màu. Hạ An nhắm mắt lại nghiêng người ngủ, theo thói quen ôm ôm thân thể nhỏ nhắn của Diệp Vãn, Diệp Vãn tựa như rất thích còn sát lại gần Hạ An.

Đêm đen, không biết mấy giờ thì Hạ An giật mình tỉnh dậy, bàn tay chậm rãi lần mò mơ mơ màng màng cảm nhận được là lạ, nàng mở mắt tỉnh táo lại thì mới phát hiện cánh tay mình đang ôm lấy eo Diệp Quan

Tiểu gia hoả bị kẹp ở giữa.

Hạ An vẫn duy trì tư thế này, ý thức càng lúc càng tỉnh táo, cánh tay khoác lên eo Diệp Quan có chút cứng đờ.

Không có thu về cũng không có tiến lên. Trong bóng tối có thể ngửi được mùi hương chỉ duy độc thuộc về Diệp Quan, còn có nhiệt độ ấm áp ở trong lồng ngực, Hạ An mở to mắt, không thể nào ngủ lại.

Tựa như có tâm sự...

Thức đến không biết bao lâu, Hạ An mới chậm rãi nhắm lại mắt. Tháng mười một, nhiệt đồ về đêm của Nam thành rất thấp.

Hạ An sợ lạnh, chăn không đủ dày là tay chân lại lạnh băng, vì vậy chất lượng giấc ngủ của Hạ An khi còn ở ký túc xá rất kém, không thể so khi ở Diệp gia, ngủ ở đây có người ôm đến ấm áp.

Trời vừa tờ mờ sáng thì Diệp Vãn tỉnh dậy, trở mình

"Sao vậy?" Hạ An mông lung mở mắt.

"Đi vệ sinh."

"Mẹ dẫn con đi."

"Mẹ ngủ đi, Vãn Vãn tự đi." Diệp Vãn xưa này ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngay cả đi vệ sinh cũng một mình đi, không nháo không quậy.

"Ừm, ngoan." Hạ An nhẹ giọng đáp, tối qua uống quá nhiều rượu nên hơi nay đầu nặng như đeo chì.

Đi vệ sinh xong quay lại, Diệp Vãn đứng bên giường nhìn hai mẹ đang ngủ say, suy nghĩ một chút sau đó rón rén quay về phòng ngủ của mình. Bởi vì bà cố luôn nói với bé con, phải hiểu chuyện, không thể suốt ngày đòi ngủ cùng hai mẹ

Diệp Vãn hỏi tại sao không thể.

Bà Lương nói, bởi vì một khi ngủ cùng, mẹ sẽ làm mẹ tiểu Hạ vui vẻ, mẹ tiểu Hạ vui vẻ thì mỗi đêm đều sẽ về nhà.

Diệp Vãn tuy không hiểu gì nhưng nhớ rõ trong lòng.

Trên giường Hạ An hơi động, theo bản năng dịch đến nơi ấm áp, cho tới khi Diệp Quan mở mắt thì phát hiện hai người mới chiếm có nửa cái giường, đầu Hạ An còn gối lên gối của cô, gắt gao sát vào thân thể cô, Diệp Vãn đã rời giường từ khi nào.

Trong phòng hơi sáng, Diệp Quan nghĩ nghĩ chậm rãi nghiêng đầu.

Tầm mắt là khuôn mặt thanh thuần trắng nõn của Hạ An, hơi thở đều đều.

Diệp Quan liếc nhìn hồi lâu sau đó mới nhẹ nhàng nghiêng người. Hai người càng dán sát vào nhau.

Bởi vì tác dụng của cồn nên Hạ An ngủ rất say.

"Ngoan, đừng động..." Hạ An nỉ non nói, nghĩ mình đang ôm tiểu gia hoả nên lấy tư thế ôm Diệp Vãn đem Diệp Quan ôm vào lòng.

Càng lúc càng thân mật.

Diệp Quan để Hạ An ôm, phải nói lúc cô nghiêng người thì trong tiềm thức đã hi vọng Hạ An sẽ ôm cô, nếu như lần đầu Hạ An ôm cô, nội tâm cô còn có chút kháng cự thì giờ phút này không những cô không kháng cự mà trái lại còn rất hưởng thụ.

Qua một đêm Diệp Quan thấy được vết thương trên trán Hạ An đã chuyển sang xanh tím

Hạ An hơi di chuyển đầu.

Bởi vì Hạ An đột nhiên đến gần nên môi của Diệp Quan súyt chút đã chạm vào trán của nàng, chỉ thiếu một chút.

Diệp Quan sửng sốt, theo bản năng nghiêng đầu giữ khoảng cách, cô nhìn chằm chằm một góc xanh tím trên trán Hạ An, qua một lúc lâu lại thử chậm rãi tới gần.

Gần thêm chút nữa chính là hôn.

Diệp Quan cụp mắt, trong lòng không có cảm giác buồn nôn, cô nhìn mặt mày Hạ An, trong đầu hiện lên một loại thử nghiệm, thử xem khi hôn người khác thì cô có phản cản không thể tiếp nhận như trong tưởng tượng hay không.

Khát vọng thật sự rất đơn giản, có thể giống như bao người...

Diệp Quan còn đang thất thần nên không để ý Hạ An đã trực tiếp vùi đầu vào ngực cô, còn nhẹ nhàng sượt sượt.

Đúng lúc đặt vào vị trí không nên.

Trong nháy mắt trong lòng Diệp Quan như có loại cảm giác kỳ quái, Hạ An ôm eo cô, mũi và môi chỉ cách thân thể cô một lớp váy ngủ mỏng mảnh, còn nhẹ cọ cọ.

Tim đập không đều, còn có cảm giác tê dại.

Hạ An chỉ cảm thấy vừa mềm, thơm lại còn ấm.

Cuối cùng Hạ An cũng cảm thấy có gì đó không đúng...

"A?!" Nàng giật mình tỉnh dậy, quả nhiên ôm sai người.

Lúng túng muốn chết!!

Hạ An lập tức thả Diệp Quan ra, tim đập ầm ầm muốn nhảy ra ngoài, nàng bật dậy, tay chân luống cuống nói: "Vãn Vãn...dậy rồi sao??"

Tim Diệp Quan đập nhanh không kém nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: "Dậy."

"Sao hôm nay con bé dậy sớm vậy..." Hạ An nghĩ đến hành vi lưu manh của mình lúc nãy, không biết nên nói cái gì.

Diệp Quan vén chăn xuống giường, nhìn Hạ An, nói: "hôm nay nếu rảnh thì chúng ta cùng đưa Vãn Vãn đi nhà trẻ."

"Ừm."

"Còn nữa..."

"Hả?"

"Cuối tuần nhà trẻ mở đại hội thể dục thể thao, Vãn Vãn đã ghi danh cho chúng ta."

Chương 27

Đại hội thể dục thể thao ở nhà trẻ được tổ chức một năm hai lần.

Trước giờ Diệp Vãn đều không tham gia. Bởi vì tiểu gia hỏa tự ti, bé con chỉ có một mẹ, không giống các bạn nhỏ khác. Vì vậy mỗi khi nhà trẻ mở đại hội thể dục Diệp Vãn đều không tham gia.

Nhưng bây giờ không giống, Diệp Vãn chỉ muốn lập tức cho cả thế giới biết, mình có hai người mẹ cực kỳ cực kỳ xinh đẹp, giáo viên vừa nhắc đến đại hội thể dục là Diệp Vãn lập tức giơ tay ghi danh, còn không báo trước với Hạ An và Diệp Quan.

"Tuần này sao?" Hạ An hỏi.

Có chút đột ngột, không biết có kịp xin nghỉ ở bệnh viện hay không.

"Vãn Vãn đã báo danh rồi, nhưng nếu không tiện thì có thể giải thích với con bé." Diệp Quan hời hợt đáp.

"...tiện chứ." Hạ An nghĩ, tiểu quỷ nhất định rất muốn tham gia, tựa như những lúc nàng và Diệp Quan cùng đưa bé con đi học, bé con lúc nào cũng cười đến rực rỡ.

"Không cần miễn cưỡng." Thật ra Diệp Quan không thích tham gia những hoạt động tập thể, cũng chưa từng tham gia: "Trước giờ đều không có tham gia."

"Trước đây là trước đây, bây giờ không giống, nhất định Vãn Vãn rất muốn tham gia." Bằng không tiểu gia hoả đã không hào hứng ghi danh.

Diệp Quan nghĩ nghĩ vài giây, gật đầu, xoay người đi tới phòng tắm.

Ngoài cửa số ánh nắng vươn dài xuyên qua rèm cửa rọi vào phòng ngủ.

Không chói mắt mà nhu hoà sưởi ấm.

Hạ An mơ mơ hồ hồ ngồi trên giường, xoa xoa đầu, trong chăn ấm áp còn có mùi hương cùng hơi ấm của người nào đó.

"Không cần ngủ một phòng, càng không cần chung giường." Hạ An nghĩ tới ước định trước đây.

Kết quả bây giờ thì sao?

Nàng và Diệp Quan, mười lần hết tám là ngủ cùng phòng cùng giường.

Tối qua còn...

Hạ An sờ sờ cánh tay, có phải mình ôm Diệp Quan cả đêm? Chẳng trách ấm áp như vậy, Diệp tổng tuy làm người lạnh như băng nhưng khi ôm vào thì ấm đến không tưởng.

Cúi đầu nhìn chăn gối có chút nhăn nhúm, Hạ An như lên mây, thất thần nghĩ đến mấy chi tiết nhỏ, ví như lúc mới vừa tỉnh dậy...

Một người trong phòng tắm rửa mặt, một người đờ đẫn ngồi trên giường, sinh hoạt mỗi ngày đều như vậy cũng tốt...

Hạ An cảm thấy giữa nàng và Diệp Quan ngoại trừ không tồn tại tình cảm thật sự thì không thiếu bất kỳ phương diện nào của 'người một nhà' cần có.

Đại hội thể dục thể thao...

Hạ An ôm gối, không nghĩ đến mình mới hai mươi ba đã làm phụ huynh người ta.

Nhưng nàng cũng có chút chờ mong hoạt động cuối tuần này, tiểu gia hỏa nhất định vui đến hỏng rồi, còn có Diệp tổng, Hạ An quả thật không thể tưởng tượng ra được Diệp Quan với dáng vẻ đoan trang sẽ như thế nào khi cùng con trẻ chơi đùa.

....

"Hạ An." Trong ký túc xá, Kha Nhược Sơ ôm theo một chồng tư liệu thật dày đi tới bên cạnh Hạ An, trăm phương ngàn kế nghĩ cách cùng nàng nói chuyện: "những chỗ này tớ đều không hiểu lắm, cậu giải thích giúp tớ được không?"

"Được..."

Biện pháp tốt nhất để đến gần học bá nữ thần là thỉnh giáo vấn đề học tập , mỗi lần Kha Nhược Sơ nhờ Hạ An chỉ điểm, mắt lúc nào cũng dán lên mặt đối phương, một lòng một dạ ngắm nhìn hoàn toàn không biết đối phương đang nói gì.

Mặt của cậu ấy sao có thể sạch sẽ đẹp đẽ như vậy...

"Cậu có nghe không vậy?" Hạ An nhìn Kha Nhược Sơ đang ngồi ngốc không nói tiếng nào, hỏi.

"À...cậu giải thích dễ hiểu thật, lúc nào cũng làm phiền cậu, thật ngại quá." Kha Nhược Sơ thử kéo cánh tay Hạ An, chỉ vì được đến gần một chút mà đắc ý: "Tớ sợ cậu thấy tớ phiền."

"Không có, cùng trao đổi mới tiến bộ." Hạ An cười nói, nhìn nhìn Kha Nhược Sơ: "Nếu không còn chuyện gì khác thì tớ đi trước."

"Cậu...lại đến Dạ Sắc sao?"

"Nghỉ việc rồi."

Không đến Dạ Sắc, thời gian của Hạ An dư dả hơn một ít, ký xuống giấy nợ với Diệp Quan trong vòng hai năm trả hết tiền chữa bệnh, hiện tại xem như đã có cơ hội nghỉ ngơi, áp lực cũng vì vậy ít đi rất nhiều. Sau này nàng có thể tập trung tinh lực vào học nghiệp và bệnh viện.

"Thật sao?!" Kha Nhược Sơ vui mừng hỏi lại lần nữa: "Thật sự nghỉ việc hả?"

"Ừm, tớ muốn dành nhiều thời gian làm việc tại ngoại khoa, dù sao đó cũng là mục tiêu của tớ mà."

"Cậu có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi. Vậy tiền bệnh của chú..."

"Tớ gồng được, đừng lo."

Kha Nhược Sơ muốn hỏi, tiền từ đâu ra? Rõ ràng Hạ An từng vì tiền chữa bệnh tiều tụy không ít, Kha Nhược Sơ còn sợ nàng không thể tiếp tục chịu được, sợ nàng mệt nhọc quá độ tổn hại thân thể.

"Sau này tớ sẽ không về ký túc xá nữa." Hạ An nghĩ nghĩ vài giây lại nói: "xin lỗi vì khoảng thời gian này cứ về muộn làm phiền cậu nghỉ ngơi."

"Cậu...dời ra ngoài à?"

"Ừm."

"Nhưng không ở ký túc xá thì cậu ở đâu?"

"Nhà bạn."

Lại là bạn...

"Là ai vậy?" Kha Nhược Sơ hỏi, hai người bình thường đều bận rộn, vòng xã giao ít đến đáng thương, nếu như là bạn cùng trường thì Kha Nhược Sơ nhất định cũng quen biết, lại nói Hạ An cũng không có bạn bè nào.

"Cậu không quen." Hạ An không có ý định giải thích.

Kha Nhược Sơ suy nghĩ một chút, im lặng thật lâu mới hỏi: "Có phải quen biết ở quán bar không..."

Giọng điệu này rõ ràng là hiểu lầm ...

Bây giờ đâu đâu cũng có tin đồn nữ sinh viên đại học được người bao dưỡng, Hạ An vốn xinh đẹp, lại đột ngột có tiền chữa bệnh, còn nói muốn dọn ra ngoài ở với bạn.

Với tất cả những điều trên, Kha Nhược Sơ không muốn nghĩ nhiều cũng không được.

"Tớ đi trước nha."

"Tớ...." Kha Nhược Sơ nghe Hạ An muốn dọn đi, phản ứng đầu tiên là mặc kệ thế nào cũng phải giữ nàng lại, nhưng một chữ cũng nói không ra: "Tớ..."

"Chỉ là không về ký túc xá thôi, sau này vẫn gặp ở bệnh viện mà." Nói đến, nàng chỉ có một mình Kha Nhược Sơ là bạn hơi thân, tuy không thân thiết đến mức không có bí mật nhưng Hạ An vẫn rất quý trọng tình bạn giữa hai người.

"Là người bạn nào? Tớ...tớ không yên tâm, hay là cậu đừng dọn đi được không?" Kha Nhược Sơ nín nưả ngày, rốt cuộc cũng nói ra được.

Hạ An do dự, với tính cách của Kha Nhược Sơ, nếu không cho cô ấy một lý do hợp lý thì cô sẽ lại lo lắng mười ngày nửa tháng.

"Được rồi, tớ chuyển đến ở cùng bạn gái, yên tâm rồi chứ?" Hạ An nhất thời không thể nói ra chữ 'vợ'

Bạn gái....

Nghe hai chữ này, Kha Nhược Sơ như nghe được tiếng sấm rền bên tai, cô choáng váng, cảm thấy mình nghe nhầm, Hạ An nói....bạn gái???

"Cậu có bạn gái..." Kha Nhược Sơ cũng không biết cô nên dùng vẻ mặt nào, ngữ điệu nào để nói bốn chữ kia...

"Ừm." Hạ An trước sau duy trì nụ cười xán lạn, hoàn toàn không biết tâm tình của Kha Nhược Sơ khó chịu ra sao.

"Khi nào cậu..."

"Cũng được một khoản thời gian rồi, chỉ là không nói với cậu thôi."

"Khoản thời gian này...." Kha Nhược Sơ không có dũng khí nhìn thẳng Hạ An, cô kiềm nén nước mắt, mất tự nhiên hỏi: "Cậu đều qua đêm ở nhà cô ấy sao?"

"Ừm" Hạ An thu dọn xong sách vở, nói: "Tớ phải đi, cô ấy đang ở dưới lầu chờ tớ."

Đúng là có bạn gái...

Kha Nhược Sơ ngơ ngác đứng yên, không tiễn Hạ An xuống lầu, cũng không nói gì, đợi đến khi cửa vừa đóng, nước mắt tức khắc tràn mi.

Nức nở khóc.

Kha Nhược Sơ từ nhỏ đến lớn đều rất dễ khóc, chuyện nhỏ chuyện lớn đều có thể khóc, là một người mau nước nước mắt.

Nghĩ đến Hạ An, Kha Nhược Sơ ngồi trước bàn sách, một người khóc đến nửa đêm, người khác thất tình chưa chắc có thể khóc thảm đến như vậy. Khóc đã rồi, chuyện nên thế nào sẽ như thế ấy, trước giờ Hạ An đối với cô thế nào thì hiện tại cũng sẽ như vậy

Kỳ thực dù cho Hạ An có độc thân thì cậu ấy cũng sẽ không thuộc về mình, Kha Nhược Sơ không ngừng an ủi chính mình, Kha Nhược Sơ nghĩ, Hạ An thật sự đã có bạn gái, giấc mộng ban ngày của mình rốt cuộc phải tan.

Nhưng tự an ủi chính mình không có hiệu quả.

Ngày hôm sau Kha Nhược Sơ đều trong trạng thái mất tập trung, học xong tiết buổi sáng liền bị lão sư gọi lên văn phòng giáo huấn một trận.

Phòng cấp cứu khoa nội bệnh viện Trường Nam.

"Mấy nay uống nhiều nên nhập viện rồi." Thịnh Như Khởi nằm trên giường bệnh gọi điện thoại, uống rượu đến nhập viện mà Thịnh Như Khởi vẫn có thể nói đến ung dung.

"Uống rượu cũng nên có chừng mực." Diệp Quan nghỉ ngơi tại phòng hội nghị cùng Thịnh Như Khởi nói điện thoại, tình hình này có lẽ Thịnh tiểu thư sẽ không theo kịp hội nghị dành cho hạng mục mới nhất

"Không có gì, dạ dày đau chút thôi, chút nữa xuất viện tôi sẽ đến công ty." Thịnh Như Khởi cũng là người cuồng công việc, nếu không đâu thể chỉ dựa vào một mình Diệp Quan mà JM có quy mô như ngày hôm nay.

"Công ty có tôi, cậu nghỉ ngơi hai ngày đi."

"Aiz, vẫn là Diệp đại tiểu thư tốt với tôi~" Thịnh Như Khởi chậm rì xoay người, uống rượu đến nhập viện kiểu này tám phần mười đều do xã giao công việc, là vì việc công sinh bệnh,: "Có chuyện gì thì gọi cho tôi."

"Ừm, nghỉ ngơi đi."

Cúp điện thoại Thịnh Như Khởi lại uể oải nằm xuống, nhìn nhìn thời gian, sắp một giờ mà trợ lý vẫn chưa đến đón nắng xuất viện.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang.

"Vào đi." Thịnh Như Khởi híp mắt.

Kha Nhược Sơ đẩy cửa vào, cầm trên tay bảng báo cáo, liếc mắt nhìn người phụ nữ tóc dài xoăn trên giường bệnh, đến gần nhẹ giọng nói: "Thịnh tiểu thư, bây giờ cảm giác cảm thấy thế nào?"

"Vẫn vậy." Thịnh Như Khởi nhàn nhạt nói.

Cảm giác đụng trúng bệnh nhân tính khí không tốt, Kha Nhược Sơ vẫn trước sau mềm mềm nhẹ nhẹ nói: "báo cáo kiểm tra của ngài chủ nhiệm Dương đã xem qua...nếu như không có gì không ổn thì hôm nay có thể xuất viện."

Thịnh Như Khởi càng nghe càng cảm thấy giọng nói ngươi này quen quen, nàng miễn cưỡng trở mình.

Ha...

Đối phương mặc áo blouse trắng, tóc búi cao, ngũ quan tuy không tính tinh xảo nhưng đơn thuần đáng yêu.

Thịnh Như Khởi quên mất phải nói gì, cứ vậy nhìn chằm chằm cô bé trước mặt, sau đó khoé miệng nhẹ cong. Đột nhiên cảm thấy uống rượu đến nhập viện cũng không tê.

"Ngài ..."lời muốn nói kẹt ở yết hầu, Kha Nhược Sơ nhìn rõ mặt mũi Thịnh Như Khởi thì cả khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, bởi vì cô cũng nhận ra Thịnh Như Khởi, là người phụ nữ đêm đó cùng cô hôn môi...

"Xin lỗi Thịnh tổng, trên đường kẹt xe nên đến trễ." Trợ lý hấp tấp xông vào giường bệnh, hỗn hển nói: "Tôi đi làm thủ tục xuất viện cho ngài."

"Không cần." Thịnh Như Khởi lập tức ngăn lại trở lý: "Hôm nay không xuất viện."

"Hả?" Trợ lý mặt mộng, mở to mắt nhìn.

Dù cho lúng túng thì Kha Nhược Sơ vẫn cố gắng duy trì sự chuyên nghiệp, cô cười hỏi: "có chỗ không thoải mái sao?"

"Ừm..." Thịnh Như Khởi nhìn chằm chằm người trước mặt, lần này tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả đi: "Đột nhiên...có chút đau."

"Đau chỗ nào?"

"Không rõ lắm, chỉ cảm thấy có chút đau."

Kha Nhược Sơ cúi người, đưa tay chạm lên vị trí dạ dày của Thịnh Như Khởi, nhẹ ấn: "Chỗ này?"

"Không phải."

"Đau bên trong sao?"

Thịnh Như Khởi nhìn chằm chằm khuôn mặt gần kề của Kha Nhược Sơ, khoé miệng thoả mãn cong cong: "Cũng không phải, ở phía trên..."

Cảnh tượng đêm đó hiện lên trong đầu, từng chi tiết nhỏ đều nhớ đến rõ ràng, Kha Nhược Sơ đỏ mặt bừng bừng, đầu ngón tay hướng lên trên một chút: "Ở đây?"

Ánh mắt không rời khuôn mặt đối phương, Thịnh Như Khởi nhẹ giọng nói: "Lên một chút."

Lại lên...

"Thịnh tiểu thư." Kha Nhược Sơ ngừng động tác, vô cùng chuyên nghiệp nói với Thịnh Như Khởi: "Nếu tuyến nhũ của ngài không thoải mái thì tôi kiến nghị ngài nên đến khoa nhũ làm kiểm tra."

Chương 28

Khoa nhũ???

Thịnh Như Khởi bị dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng của Kha Nhược Sơ làm cho cười ra tiếng, nàng cúi đầu nhìn nhìn, tay của đối phương vẫn còn kề sát bên cạnh.

Ngón tay tinh tế xinh đẹp, vô cùng thon dài.

Không nghĩ tới tiểu bạch thỏ vậy mà làm bác sĩ, dáng vẻ nhẹ nhàng nói chuyện dịu dàng càng khiến người khác muốn...

Khụ, Thịnh Như Khởi thu lại bảy sắc cầu vồng trong đầu, lần trước cũng do mình quá nhiệt tình doạ chạy bé con.

Thịnh Như Khởi âm thầm nghĩ, lúc này cho dù có dùng trăm phương nghìn kế cũng phải bắt tiểu bạch thỏ làm bạn gái của mình.

"Thịnh tiểu thư?" Kha Nhược Sơ bị Thịnh Như Khởi nhìn chằm chằm, lúng túng đến đỏ mặt.

"Chắc do tác dụng tâm lý, bây giờ không sao rồi." Thịnh Như Khởi nhìn Kha Nhược Sơ, dịu dàng nói, dẹp sạch dáng vẻ hồ ly tinh thường ngày, phô bày ra hình tượng chị gái xinh đẹp dịu dàng.

"Nếu ngài vẫn không an tâm thì có thể lại đi kiểm tra."

"Ừm, được." Thịnh Như Khởi một bên trả lời một bên nghĩ thầm, bạn gái tương lai của mình mềm tính quá, động một cái liền đỏ mặt

Nếu mà ở trên giường thì....Thịnh Như Khởi chỉ cần hai giây lại nghĩ đến bảy sắc cầu vồng...

Dẹp dẹp.

Trợ lý lúng túng đứng giữa, ở không được mà đi cùng không xong, thế là cô nao nao xin chỉ thị của Thịnh tiểu thư: "Thịnh tổng?"

"Cô về công ty đi" lúc này Thịnh Như Khởi mới chú ý đến bóng đèn hình người trong phòng.

"Nhưng..."

"Kêu cô đi thì đi đi."

"Được, ngài cần gì cứ gọi." Trợ lý đã đi theo Thịnh Như Khởi mấy năm, xem như hiểu rõ tính tình của bà chủ, dám chắc bà chủ xem trúng tiểu bác sĩ, muốn trêu ghẹo nhân gia.

Phòng bệnh chỉ còn lại hai người.

Trên bản tên của đối phương viết Kha Nhược Sơ. Thịnh Như Khởi yên lặng ghi nhớ ba chữ này.

"Không còn việc gì thì tôi đi trước..." Làm xong chức trách của mình, Kha Nhược Sơ liền lập tức muốn chạy trốn, bởi sau những chuyện đã xảy ra nàng thật xấu hổ khi nhìn thấy Thịnh Như Khởi.

"Bác sĩ Kha."

"Ừm." Nói chuyện với Thịnh Như Khởi, Kha Nhược Sơ chỉ thấy khó chịu, giống như có trăm vạn con kiến bò lên người

"Có phải vừa khóc không? Mắt sưng cả rồi." Giọng nói của Thịnh Như Khởi giờ phút này nhẹ nhàng đến có thể bắn ra nước, không kém diễn viên phái thực lực là bao.

Mắt Kha Nhược Sơ có chút sưng, sáng sớm bị chủ nhiệm mắng một trận, sau lại trốn vào toilet khóc một chút, đến giờ vẫn chưa tiêu.

"Bị bắt nạt sao?" Thịnh Như Khởi dùng các kiểu ôn nhu tấn công.

Đúng là người vừa đẹp vừa mềm, Kha Nhược Sơ nghĩ. Đến tận khi Kha Nhược Sơ bị Thịnh Như Khởi lừa đến trên giường thì cô vẫn còn loại suy nghĩ đó

Hiện tại là thời gian làm việc, không tiện nói chuyện cá nhân, Kha Nhược Sơ cười cười, nói: "Tôi đi trước."

"Tối hôm đó..." Thịnh Như Khởi gọi lại Kha Nhược Sơ: "Là tôi uống say, có phải làm cô sợ rồi không?"

"Tôi cũng vậy." Nhắc đến chuyện đó, Kha Nhược Sơ cắn cắn môi, căng thẳng nói: "Vậy, xem như không có gì xảy ra đi."

Đêm đó Thịnh Như Khởi hôn cô trước, nhưng bản thân cô cũng chủ động ôm lấy Thịnh Như Khởi. Lúc đó Kha Nhược Sơ vẫn còn một chút tỉnh táo, chỉ là không biết tại sao không ngăn đối phương lại mà còn chủ động hôn lại đối phương.

Giống như nếm được một viên kẹo mình chưa từng ăn qua, dù biết là không nên nhưng có loại cảm giác thoải mái thoả mãn, Kha Nhược Sơ bị suy nghĩ của chính mình làm cho xấu hổ.

Thịnh Như Khởi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Kha Nhược Sơ, xem như chưa xảy ra chuyện gì sao? Thịnh Như Khởi cười nói: "Ừm, xem như không có gì xảy ra."

Có một số người, dù ngoài miệng nói xem như không có gì xảy ra, nhưng đầy đầu đều đã tưởng đến dáng vẻ khóc thút thít khi ở trên giường của nhân gia.

Hiện tại xem như chưa từng xảy ra, đều là bệ phóng cho những gì xảy ra sau này.

"Dạ dày cô không tốt, ít uống rượu một chút."

Tiểu khả ái chủ động quan tâm, Thịnh Như Khởi mỉm cười, lần đầu tiên trong đời cảm thấy nằm viện cũng thật vui vẻ: "Có thể thêm wechat không? Sau này nếu tôi có vấn đề thì có thể trực tiếp hỏi cô."

Kha Nhược Sơ do dự.

"Bác sĩ Kha, tôi là bệnh nhân của cô phải không?"

"Ừm." Kha Nhược Sơ không biết từ chối người khác, Thịnh Như Khởi vừa nói như vậy cô lập tức gật đầu.

Thịnh Như Khởi có được phương thức liên lạc dễ hơn trong tưởng tượng, nhưng cho dù hôm nay Kha Nhược Sơ không cho nàng wechat thì nàng đã biết chỗ cô làm việc, chạy trời cũng đừng mong khỏi nắng.

Kha Nhược Sơ đi rồi, Thịnh Như Khởi nhìn màn hình điện thoại cười vui vẻ, hoá ra mới hai mươi ba tuổi, cỏ non này Thịnh Như Khởi ăn chắc rồi.

....

Hạ Hạ phẫu thuật cấy ghép xem như thuận lợi, tạm thời chỉ có chút phản ứng bài xích, nhưng vẫn còn phải quan sát thêm trong một khoản thời gian dài

Dù sao tháng ngày ngày gian nan nhất cũng đã trôi qua.

Mọi chuyện rốt cuộc cũng chịu phát triển theo phương hướng tốt đẹp, cắn răng lại, lại tiếp tục cố gắng vượt qua.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Hạ An đứng trên hành lang khu nội trú, tay cầm ly cà phê nóng chậm rãi nhấp từng ngụm, quay đầu nhìn thấy máy bán hàng tự động, lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra hơn một tháng trước, lúc đó nàng và Diệp Quan là hai người xa lạ, còn bây giờ thì...

Hạ An không khỏi nghĩ đến, nếu như mình không gặp Diệp Quan, mình có thể vượt qua ngày tháng đó sao?

Hạ An chưa từng dùng bất hạnh hay may mắn để hình dung cuộc đời của mình, mặc kệ tốt xấu, Hạ An đều sẽ dùng thái độ thật bình thường để đối mặt, nhưng từ khi gặp gỡ Diệp Quan, nàng cảm giác được sự may mắn.

Tinggg~

Di động nhắc nhở tin nhắn

Vẫn là Diệp tổng với câu nói mười ngày như một: Vãn Vãn hỏi tối nay cô có về nhà ăn cơm không?

Hạ An tiện tay trả lời: tám giờ mới tan tầm, không cần chờ em.

Giống như càng lúc càng quen với đối thoại kiểu này, Hạ An chậm chú nhìn điện thoại, đầu ngón tay lướt trên lịch sử tán trò chuyện, nàng mím môi cười cười.

"Nhìn gì mà vui vẻ vậy? Cho tôi nhìn ké với nào." Kỳ Mộc Nghi đi tới gần Hạ An thì thả chậm bước chân.

"Kỳ lão sư." Hạ An dẹp điện thoại.

"Tiểu Hạ." Kỳ Mộc Nghi nhẹ vỗ bả vai Hạ An, nói: "Theo tôi một chút ".

Hạ An lập tức đi theo phía sau, có lẽ đã quen với môi trường làm việc gấp gáp, tốc độ đi của Kỳ Mộc Nghi rất nhanh, vừa đi vừa nói: "Lão Tống muốn ra ngoài khảo sát một tháng nên lão giao cô cho tôi, thời gian cô thực tập ở khoa ngoại đều đi theo tôi, biết chứ?"

"Chuyện này giáo sư Tống đã nói với tôi."

Đi theo Kỳ Mộc Nghi, không biết có bao nhiêu bác sĩ trẻ hâm mộ Hạ An, ở bệnh viện Trường Nam ai mà không biết bác sĩ Kỳ gần gũi bình dị y thuật cao siêu, quan trọng hơn là Kỳ Mộc Nghi là đại mỹ nữ, còn đang độc thân.

"Buổi tối có trận giải phẫu, cô làm trợ lý cho tôi."

Có cơ hội để tiến vào phòng giải phẫu là cầu mà không được, Hạ An cũng cảm giác được Kỳ Mộc Nghi rất săn sóc mình: "Được, cám ơn lão sư."

"Không cần khách sáo, nói không chừng sau này chúng ta sẽ là động nghiệp. Cố lên, tôi rất chờ mong sau này có thể cùng cô kề vai chiến đấu."

"Tôi nhất định sẽ cố gắng." Hạ An cười gật đầu, nghĩ thầm, ngồi ở vị trí cao nhưng không chút làm giá, cũng khó trách Kỳ Mộc Nghi rất được ngoại khoa hoan nghênh.

Những năm nay Kỳ Mộc Nghi dạy qua không ít tiểu bác sĩ, lần đầu thấy được người chịu cực chịu khổ như Hạ An, thiếu nữ tích cực, thích cười thật sự khiến người ta vui tai vui mắt.

Kỳ Mộc Nghi nhìn chằm chằm Hạ An một lúc.

"Sao vậy lão sư?"

Kỳ Mộc Nghi cười cười, nhẹ nói: "Cô cười lên rất đẹp mắt."

Tán thưởng như vậy Hạ An nghe đến quen.

...

Tám giờ mười lăm Diệp Quan về đến nhà. Dì Chu đang bận rộn trong phòng bếp, bà Lương và Vãn Vãn đã ăn cơm tối, ngồi ở phòng khách say sưa xem hoạt hình.

"Diệp tổng ăn tối chưa?"

"Em ấy về chưa?"

Dì Chu ngẩn người một lúc mới nói: "Bác sĩ Hạ vẫn chưa về, để dì hâm canh lại cho con dùng trước."

"Không cần."

Dì Chu tưởng Diệp Quan lại thấy không khẩu vị, vừa định khuyên hai câu thì đã nghe Diệp Quan bổ sung: "Em ấy sắp trở về, chờ chút nữa con và em ấy cùng ăn."

"Vậy được." Dì Chu cười đáp lại.

Thời gian chậm rãi trôi, Diệp Quan ở phòng khách cùng Vãn Vãn xem tivi, sắp tới chín giờ Hạ An vẫn chưa về.

"Hôm nay An An lại tăng ca à? Công việc ở bệnh viện đúng là mệt người mà." Bà Lương nhìn nhìn đồng hồ, lại nhìn Diệp Quan: "Con đừng cho An An nữa, ăn trước đi..."

Còn chưa kịp nói hết thì điện thoại của Diệp Quan đã vang lên, nội dung đại khái là về công việc, nhìn điệu bộ của Diệp Quan hẳn là lại sắp bận rộn, bà Lương đau lòng nói: "Con ăn gì đi rồi hẳn làm việc."

"Con không đói." Nói xong Diệp Quan đứng dậy đi lên lầu

"Aiz~ cái đứa nhỏ này."

Ngồi trước máy tính, văn kiện công việc tựa như kéo dài bất tận.

Diệp Quan ngã người dựa vào ghế chợp mắt một lúc, sau đó cầm lên điện thoại, sắp mười giờ, đêm nay có về hay không Hạ tiểu thư cũng không nhắn lại.

Mới mấy ngày trước còn lời thề son sắt sẽ nghiêm túc chịu trách nhiệm.

Mới mấy ngày mà đã...

Rót một ly rượu đỏ, Diệp Quan dựa vào tay vịn ban công ở lầu hai, Diệp Quan không giống Thịnh Như Khởi, cô uống rượu rất có chừng mực, ngoại trừ những lúc cần xã giao, thỉnh thoảng sẽ uống một chút rượu đỏ, nhấp mấy ngụm rồi thôi, xem như thả lỏng tinh thần khi áp lực hoặc mệt mỏi.

Chiếc xe hơi trắng dừng trước cửa lớn hấp dẫn sự chú ý của Diệp Quan....

"Là ở đây sao?" Kỳ Mộc Nghi ngừng xe lại hỏi.

"Ừm, đêm nay làm phiền ngài rồi."

Buổi tối Hạ An đứng suốt mấy tiếng trong phòng giải phẫu, cường độ công việc như vậy làm nàng có chút không quen, lúc ra khỏi bệnh viện không cẩn thận bị vấp té, Kỳ Mộc Nghi vừa lái xe ra khỏi gara bệnh viện thì thấy được Hạ An bị thương ở chân, sẵn tiện chở nàng về.

"Muốn chăm sóc bệnh nhân thì trước tiên phải chăm sóc bản thân, biết không? Thân thể này của cô sẽ không trụ được lâu trong phòng giải phẫu đây, ngoại khoa rất mệt, cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."

"Dạ biết cám ơn lão sư."

"Ra khỏi bệnh viện đừng gọi tôi là lão sư, thật ra tôi cũng không lớn hơn cô bao nhiêu." Kỳ Mộc Nghi nhìn chân Hạ An, lại nói: "Chân còn đau không, hay để tôi đỡ cô vào?"

"Không sao, em tự đi được." Suy nghĩ vài giây, Hạ An vẫn không lên tiếng mời Kỳ Mộc Nghi vào nhà ngồi, tuy rất không phải phép nhưng nơi này cũng không phải nhà của nàng, tùy tiện dẫn người vào lại càng lúng túng thêm.

"Thật không?"

Hạ An cười nói: "em lừa chị làm gì."

"Tôi thấy em rất thích cậy mạnh". Nói xong Kỳ Mộc Nghi tháo đai an toàn, cùng Hạ An xuống xe.

Ban công lầu hai, Diệp Quan cụp mắt nhìn xuống dưới lầu

Nhìn thấy bóng người quen thuộc.

Đó là Kỳ Mộc Nghi??

Người vừa bước xuống xe...thật sự là Kỳ Mộc Nghi!

Tác giả có lời muốn nói:

Kịch thấu một chút đi: Lão Diệp là tình địch lớn nhất.

Diệp cao lãnh, kiêu ngạo, ghen tị, căng thẳng: "Ta đang đợi vợ cùng nhau ăn cơm, nhưng lại thấy nàng lêu lổng với những người phụ nữ khác, thật tan nát cõi lòng."

Dự đoán sai lầm, hôm nay không có viết đến đường.

Lão Diệp cũng có câu chuyện của riêng mình, bắt đầu chậm rãi bàn giao.

Chương 29

Diệp Quan đã nghe Thịnh Như Khởi đề cập đến chuyện Kỳ Mộc Nghi vừa về nước tháng trước, đang không hiểu vì sao Kỳ Mộc Nghi lại xuất hiện trước nhà thì đúng lúc nhìn thấy dáng người quen thuộc.

Cô gái bước xuống từ xe Kỳ Mộc Nghi không phải ai khác mà là Hạ An. Trước xe, hai người trò chuyện vui vẻ.

Diệp Quan hơi nhíu mày, Kỳ Mộc Nghi về nước thì làn việc tại bệnh viện Trường Nam, vậy thì cũng không lạ khi hai người họ quen biết.

"Em không có gì đâu." Hạ An xoay người nói với Kỳ Mộc Nghi, tuy cổ chân hơi đau nhưng không đến mức chịu không nổi: "Chị lên xe đi, đêm nay lạnh lắm."

Ban đêm nhiệt độ rất thấp, vừa ẩm vừa lạnh.

Cùng Kỳ Mộc Nghi trò chuyện mấy lần nàng phát hiện cô ấy không lạc hậu như mấy vị lão sư khác, có lẽ do tuổi tác nên khi ở cùng không có mấy áp lực.

"Không có gì là tốt rồi." Kỳ Mộc Nghi đánh giá Hạ An một chút, nhẹ giọng nói

Có người, nhìn nhiều thêm vài giây sẽ làm người ta sinh ra ý muốn bảo vệ.

Kỳ Mộc Nghi đưa tay sờ sờ đầu Hạ An, giúp nàng vén tóc, quan tâm vài câu: "Em mau vào đi, mặt lạnh cả rồi, ngày mai nhiệt độ có lẽ sẽ lại hạ, mặc ấm một chút."

Hạ An ngẩn người, tuy bên ngoài không biểu hiện gì nhưng trong lòng lúng túng, nàng xem Kỳ Mộc Nghi như tiền bối, không quá quen thuộc sự dịu dàng tri kỷ như thế này, nàng cười cười nói: "Lão sư, mai gặp."

"Còn gọi lão sư." Kỳ Mộc Nghi bất đắc dĩ cười: "Được rồi, mai gặp."

Hạ An nhìn Kỳ Mộc Nghi lên xe, đợi đến khi xe hoàn toàn biến mất...

Diệp Quan trên lầu nhìn chằm chằm bóng lưng yếu đuối mỏng manh của Hạ An. Người ta đã đi xa rồi, còn đứng đó nhìn

Uống hết ly rượu, tâm tình của Diệp Quan cũng không thoải mái như đã nghĩ, ẩn ẩn sự phiền lòng không yên, sau đó liếc mắt nhìn nơi khác

Hạ An xoay người chuẩn bị vào nhà, nàng thoáng ngẩng đầu lập tức bị bóng người đẹp đẽ trên ban công hấp dẫn.

Nhìn thấy Diệp Quan, Hạ An cong khoé môi, vừa đình vẫy tay chào thì Diệp Quan chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, sau đó xoay người đi vào phòng, tư thái cao lãnh.

Hạ An đứng dưới lầu, gió lạnh thổi qua, nụ cười trên mặt phai nhạt đi nhiều. Diệp tổng là người nhạt nhẽo đến vậy sao? Hạ An Giang bất đắc dĩ cúi đầu nhìn mũi chân, trong lòng dấy lên chút mất mác.

Dì Chu nghe được tiếng mở cửa vội đi lên đón, giúp Hạ An cầm giỏ, nói: "Bận đến giờ mới về sao con, đói lắm rồi phải không, có muốn ăn gì không? Tối dì làm mì vằn thắn, có muốn ăn thử không?"

"Không cần đâu dì Chu, con ăn bên ngoài rồi." Hết giờ làm Hạ An và Kỳ Mộc Nghi cùng nhau đi ăn, Hạ An hiếu học ở trên bàn cơm không ngừng hỏi đến kiến thức chuyên nghiệp, chăm chỉ đến quên thời gian cho nên mới về muộn như vậy.

"Ăn rồi sao?" Dì Chu bất ngờ: "ai ui, Diệp tổng nói con sẽ về nhà ăn, vẫn chờ con tới giờ đó."

Hạ An bỡ ngỡ: "Chị ấy... chờ con?"

"Ừm, dì kêu Diệp tổng ăn trước đi nhưng Diệp tổng nói muốn đợi con cùng ăn."

Nghe dì Chu nói như vậy Hạ An có chút thất thần. Cũng có vài buổi tối nàng và Diệp Quan cùng nhau ăn cơm, nhưng lúc đó Hạ An cho rằng là do hai người đều về trễ, trùng hợp mà thôi.

Vậy là chị ấy vẫn luôn chờ mình sao?

Khó trách trùng hợp đến như vậy.

"Còn ăn bên ngoài không báo với Diệp tổng một tiếng sao?"

Đúng là không có báo...

Hạ An chỉ nói tối này về nhà, không có nói sẽ ăn bên ngoài, Hạ An về muộn bà Lương sẽ dặn dì Chu để lại cơm.

Hạ An nhất thời không thể nói lên tư vị trong lòng, lại nghĩ đến dáng vẻ dửng dưng của Diệp Quan...

Diệp tổng, chị có thể muộn tao (thảo maiiii) đến mức nào vậy?

Nhưng đây vốn dĩ là phong cách của Diệp tổng, rõ ràng có rất nhiều lúc quan tâm người khác nhưng vẫn ráng trưng ra dáng vẻ như mây như gió, Hạ An nghĩ nghĩ, khoé môi nhẹ cong, hình như nàng đã hiểu biết Diệp Quan thêm một chút.

"Dì Chu, dì làm dùm con mì vằn thắn đi, tụi con ăn khuya." Hạ An cười nói: "Dì vừa nhắc làm con có chút đói, lúc nãy cũng không ăn bao nhiêu."

"Được vậy dì đi nấu, nhanh lắm."

Hạ An đi lên lầu, cửa phòng Diệp Vãn vẫn còn mở, bà Lương và tiểu gia hỏa ngồi chơi ở bàn sách.

"Bà ngoại, Vãn Vãn, sao còn chưa ngủ?" Hạ An đứng bên cửa hỏi .

"Mẹ tiểu Hạ~" Diệp Vãn từ ghế nhảy xuống, chạy tới Hạ An nhào vào lòng nàng làm nũng: "Sao giờ mẹ mới về."

"Bệnh viện bận quá hả con?" Bà Lương thân thiết hỏi.

"Dạ, buổi tối có ca nên con mới về trễ." Hạ An biết thân thể bà Lương không tốt, nói: "Ngoại ơi, ngủ sớm một chút đi, để con chơi với Vãn Vãn."

"Con về là bà yên tâm rồi." Người trẻ tuổi bận bịu là chuyện thường tình bà Lương nghĩ nghĩ nhẹ thở dài nói: "Cả tối Quan Quan đều đợi con, vẫn chưa ăn gì, chút nữa con kêu nó ăn chút gì đi."

"Dì Chu đang nấu mì ạ."

Đợi bà Lương ra khỏi phòng, Hạ An ôm lấy Diệp Vãn: "Hôm nay bảo bối ở nhà trẻ có ngoan không?"

"Ngoan ạ~" Diệp Vãn nói xong, kề miệng vào tai Hạ An thì thầm, như báo cáo tình báo: "Mẹ đang giận mẹ tiểu Hạ đó."

"Giận mẹ?"

Diệp Vãn gật gật cái đầu nhỏ: "Mẹ tiểu Hạ về trễ nên mẹ giận đó, cả tối đều không có vui, còn không ăn cơm."

Hạ An bị vẻ mặt nghiêm túc của tiểu gia hoả chọc cười, tuổi nhỏ xíu mà nói chuyện như cụ vậy: "Thật sao?"

Diệp Vãn trịnh trọng gật đầu, cực kỳ hiểu chuyện nói: "Tối mẹ tiểu Hạ không cần ngủ với Vãn Vãn đâu, Vãn Vãn có thể ngủ một mình, mẹ tiểu Hạ mau mau đi dỗ mẹ, con không muốn thấy mẹ không vui."

Có con gái đang yêu hiểu chuyện như vậy, kiếp trước Diệp tổng hẳn là đã cứu cả thế giới, Hạ An hôn hôn lên khuôn mặt phúng phính, nhẹ giọng nói: "Vậy giờ Vãn Vãn ngoan ngoãn đi ngủ, mẹ tiểu Hạ đi dỗ mẹ có được không?"

"Dạ~" tiểu gia hoả tươi cười thoả mãn: "Thật ra mẹ rất thích mẹ tiểu Hạ á."

Tuy nói trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ nhưng khi Hạ An nghe Diệp Vãn nói như vậy, trong lòng vẫn có cảm giác đặc biệt: "Con nói cái gì?"

"Từ sau khi mẹ tiểu Hạ chịu làm bạn gái của mẹ, mẹ vui vẻ lên nhiều lắm á." Diệp Vãn ngoan ngoãn nói, tuy tuổi nhỏ nhưng trực giác rất tốt, Diệp Quan trước đây rất nghiêm túc gần như không cười, nhưng từ khi Hạ An đến, Diệp Quan thi thoảng sẽ cười.

Hạ An cười hỏi: "Thật sao?"

"Dạ, Vãn Vãn biết mẹ yêu thích mẹ tiểu Hạ mà, vậy nên sau này mẹ tiểu Hạ có thể về nhà sớm một chút không, như vậy có thể nhiều ở cạnh mẹ và Vãn Vãn..."

Trước giờ Hạ An không từ chối yêu cầu của Diệp Vãn: "nghe theo tiểu khả ái. Sau này mẹ tiểu Hạ tan tầm sẽ lập tức về nhà"

"Dạ~!" Diệp Vãn chu miệng, hôn lên mặt Hạ An: "Mẹ ngủ ngon, Vãn Vãn buồn ngủ rồi."

"Bảo bối ngủ ngon."

Rời khỏi phòng Vãn Vãn, Hạ An gõ gõ cửa phòng ngủ của Diệp Quan nhưng không có ai đáp, không cần nghĩ nhiều cũng biết cô đang ở thư phòng.

Hiệu quả cách âm của căn phòng khá tốt, nhất là thư phòng lại càng yên tĩnh, chỉ có tiếng sàn sạt khi lật văn kiện, đầu ngón tay xẹt qua giấy trắng, Diệp Quan khép lại văn kiện, hơi thẩn thờ nhớ lại cảnh ở dưới lầu.

Là quan hệ bình thường đúng không?

Cô biết Kỳ Mộc Nghi yêu thích phụ nữ.

Tiếng gõ cửa đánh gãy suy nghĩ của Diệp Quan. Qua hai giây, Hạ An đẩy cửa đưa nửa thân vào.

Diệp Quan nhìn ra cửa, má lúm đồng tiền của Hạ tiểu thư ánh vào trong mắt, trước sau vẫn thuần khiết xinh đẹp, nhưng là không xán lạn tươi cười như khi ở dưới lầu với Kỳ Mộc Nghi.

"Ăn khuya." Hạ An mở miệng trước: "Mì vằn thắn tôm bóc vỏ của dì Chu, em vừa ăn thử, rất ngon. Chúng ta cùng ăn nha?"

Hạ An nghĩ Diệp Quan sẽ đồng ý.

Nhưng kết quả....

"Không ăn." Diệp Quan lạnh lùng nói, lật ra văn kiện tiếp tục nhìn.

Thái độ này....nếu không có dì Chu và bà Lương nói trước với nàng, Hạ An sẽ không bao giờ nghĩ đến phương diện Diệp Quan cố ý đợi nàng cùng nhau ăn cơm.

Hạ An đứng một chỗ yên tĩnh đánh giá Diệp Quan một lúc lâu.

"Không có gì thì cô ra ngoài đi." Diệp Quan không ngẩng đầu, nói.

Không vui?

"Ờ." Hạ An không nói nhiều, suy nghĩ vài giây, đóng cửa xoay người đi xuống lầu

Cứ vậy mà đi à??...

Gian phòng lại trở về yên tĩnh, Diệp Quan ngẩng đầu.

Đối phó với Diệp tổng, lời ít làm nhiều mới hiệu quả

Hạ An trực tiếp đi tới nhà bếp cằm tô mì vằn thắn lên thư phòng, bởi vì chân đau nên đi rất chậm, tư thế cũng kỳ kỳ.

Không gõ cửa, Hạ An tiền trảm hậu tấu đặt bát mì lên bàn của Diệp Quan, vì do quá nóng nên khi đặt bát mì xuống thì lại lập tức nắm lấy vành tai của mình.

"Ăn trước rồi lại bận." Hạ An tự chủ trương dọn dẹp văn kiện của Diệp Quan.

"Tôi nói không ăn." Diệp Quan nhìn Hạ An, lập lại.

Hạ An cụp mắt, ánh mắt khoá chặt Diệp Quan, đáy mắt nổi lên chút tham lam, dùng tham lam để hình dung cũng không sai, mỗi khi nàng nhìn khuôn mặt này luôn nhịn không được mà nhìn lâu thêm vài giây, Hạ An nhỏ giọng giải thích: "Em không biết chị chờ em về cùng ăn cơm."

"..."

"Hay là ăn một chút đi, em biết sai rồi, lần sau nếu không về ăn cơm sẽ báo sớm với chị, được không?" Thái độ nhận sai của Hạ An rất thành khẩn, nàng nói tiếp: "Hôm nay em về trễ là vì..."

"Cuộc sống riêng tư không cần nói với tôi." Diệp Quan chen ngang lời giải thích của Hạ An.

Hạ An nghẹn lời.

Diệp Quan nhớ tới lúc nãy Hạ An và Kỳ Mộc Nghi ở dưới lầu. Diệp Quan đối với phương diện này mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều.

"Tuy tôi sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của cô, nhưng hi vọng sau này cô có hẹn hò thì kín đáo một chút, đừng đưa đến trước cửa nhà.

Hạ An mù mịt: "Hẹn hò gì?"

Diệp Quan không nói.

Mất vài giây sau Hạ An mới kịp phản ứng lại, khẳng định Diệp Quan hiểu lầm quan hệ của mình và Kỳ Mộc Nghi: "Vừa nãy là lão sư đưa em về, em đau chân chị ấy tiện đường nên đưa về. Hôm nay em trả lời chậm là vì tham gia phẫu thuật."

Dù đối phương nói không cần giải thích nhưng Hạ An vẫn là nhịn không được muốn giải thích.

Hạ An không thích người khác can thiệp vào đời tư của nàng, nhưng không tính Diệp Quan, bởi vì trong lòng nàng, Diệp Quan rất đặc biệt.

Hai người lâm vào yên tĩnh.

Diệp Quan liếc mắt nhìn chân Hạ An, bị thương sao? Khó trách lúc nãy đi chậm rì, cô nhỏ giọng nói: "Chân đau có thể gọi cho tôi."

Hạ An nhìn chằm chằm Diệp Quan. Rõ ràng là quan tâm...

Mỗi một lần Diệp Quan quan tâm nàng, mỗi một lần cô sưởi ấm nàng, nàng đều lặng lẽ ghi vào đáy lòng.

"Diệp tổng." Hạ An cố ý dỗi Diệp Quan, nói: "Cuộc sống riêng tư của em, sao em có thể phiền phức chị?"


Diệp Quan nghe được lời hờn dỗi của Hạ An, trong lòng nhất thời không biết nên nói gì.

Nhìn Diệp Quan nhíu mày không nói nên lời, Hạ An nhịn vài giây sau đó bật cười, nàng đã quen phong cách nói một đằng làm một nẻo của Diệp tổng.

Thấy Hạ An vui vẻ tươi cười, Diệp Quan mới thoáng thở phào.

"Ăn mì, không là nguội đó." Hạ An thấy cô không phản ứng gì, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Diệp Quan, mặt dày nói: "Chị cứ bận việc của chị, em đút chị ăn."

Diệp Quan quay đầu nhìn Hạ An, nghĩ, không biết Hạ tiểu thư đây lại muốn làm trò gì.

"Em đã hứa với Vãn Vãn tối này sẽ làm chị vui vẻ."

Chương 30

Diệp Quan phản ứng hững hờ

Hạ An chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn cô, khoé môi cong cong,nhỏ giọng hỏi: "Giận em sao?"

Thư phòng yên tĩnh, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của Hạ An làm người nghe rất thoải mái, Diệp Quan nghiêng đầu liếc nhìn nàng, nụ cười này làm cô nhớ đến lần đầu gặp gỡ Hạ An, chính là dáng vẻ tiểu hồ ly.

Rõ ràng có khuôn mặt thanh thuần, nhưng nụ cười lại có sức sát thương câu dẫn rất lớn, Diệp Quan có suy nghĩ này là bởi vì đêm đó cô cũng bị nụ cười này câu đi.

Hạ An nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Quan.

Loại cảm giác kia lại ngo ngoeo muốn đến

Diệp Quan chỉ nhìn chằm chằm lấy nàng, không nói lời nào.

Không tới hai giây vậy mà Hạ An cảm thấy thật dài. Nàng không nhận mình là kiểu người tự mình đa tình, nhưng ở trước mặt Diệp Quan thì....có lẽ có một chút.

Mỗi khi Diệp Quan nhìn nàng như vậy, Hạ An sẽ không nhịn được có một chút suy nghĩ kỳ quái...

Hạ An nghĩ tới rất nhiều thứ, hảo cảm của nàng dành cho Diệp Quan là yêu thích sao? Mấy hôm trước nửa đêm mất ngủ khi Hạ An phát hiện ra nàng đang ôm Diệp Quan thì vấn đề này xuất hiện.

Có phải là loại yêu thích kia?

Có lẽ đi, Hạ An chưa từng trải qua cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng nếu đổi góc độ khác rồi tự hỏi mình, nếu như Diệp Quan theo đuổi nàng, nàng sẽ từ chối Diệp Quan như những người khác sao?

Vấn đề đưa ra không cần quá nhiều xoắn xuýt, đáp án thật nhanh đã có.


Nàng sẽ không, không từ chối.

"Con gái ngoan của chị nói em chọc giận chị." Hạ An không tránh né ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm khuôn mặt làm nàng yêu thích: "kêu em đến làm chị vui vẻ."

Tuy Diệp Quan lớn hơn nàng rất nhiều nhưng không ảnh hưởng đến chuyện Hạ An cảm thấy Diệp Quan rất đáng yêu, nếu như có thể, nàng hi vọng mình có thể tiếp xúc với bộ mặt không lãnh đạm của Diệp tổng

Tuy là Diệp Vãn nói, khi mình chuyển đến Diệp gia thì Diệp Quan vui vẻ lên rất nhiều, nhưng Hạ An không cảm giác được, bởi vì trước giờ nàng chưa từng thấy Diệp Quan cuời đến thoải mái.

Hạ An cúi đầu xúc lên vằn thắn đưa tới bên miệng Diệp Quan, giọng điệu giống như dỗ trẻ con, nói: "Ăn một chút đi, dì Chu nấu rất cực~."

Diệp Quan cụp mắt nhìn vằn thắn bên miệng, lần đầu tiên có người đối với cô như đang dỗ trẻ con như vậy, Hạ tiểu thư trong đầu nghĩ gì vậy? Diệp Quan không nói gì, có chút muốn cười.

"Ăn thử đi, ngon lắm."

Dỗ dành núi băng là chuyện có độ khiêu chiến rất cao, đưa đến miệng rồi mà Diệp tổng vẫn không có chút phản ứng, Hạ An cảm thấy bản thân thật gan dạ, nàng tự biết thân biết phận, không hi vọng có thể làm Diệp tổng vui vẻ nhưng hi vọng Diệp tổng có thể ăn một chút, đói cả một buổi tối rồi còn đâu

Diệp Quan nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Đừng nghịch, y như trẻ con."

Hạ An oán thầm, Diệp tổng giận hờn bỏ ăn thì chắc người lớn ha? Nghĩ thì như vậy nhưng vẫn để lại mặt mũi cho Diệp Quan: "Vậy ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng giận em nữa."

"Tôi nói tôi giận sao?" Diệp Quan phản bác.

"Được." Đêm nay nếu nàng không nhìn thấy Diệp Quan ăn cơm, nàng sẽ không bỏ qua: "Chị không giận thì ăn hết đi."

Nhìn tô lớn vằn thắn trên bàn, Diệp Quan nói: "Logic gì đây?"

Hạ An không đáp, trực tiếp đưa thìa lên sát miệng Diệp Quan.

Rõ ràng là đang chờ Diệp tổng há miệng.

Hạ tiểu thư đây làm chuyện gì cũng cố chấp như vậy, Diệp Quan dừng một chút sau đó mở miệng, thuận theo ý Hạ An.

Nhìn Diệp Quan nhẹ nhàng ngậm lầy thìa vằn thắn mình đưa tới, Hạ An mới phát hiện, hoá ra đút người khác ăn có thể ám muội động lòng người đến vậy.

Diệp Quan tinh tế thưởng thức, nước dùng ngon, nêm nếm vừa vị.

"Ngon đúng không?"

"Tay nghề dì Chu vốn tốt."

"Ăn thêm một chút, bà ngoại và Vãn Vãn đều sợ chị đói." Hạ An nhịn xuống câu "Em cũng sợ"

Ngay lúc Diệp Quan cho rằng Hạ An sẽ tiếp tục đút mình thì Hạ An lại đưa thìa tới tay cô, để cô tự ăn.

Thật ra Hạ An vốn muốn đút tiếp nhưng ngẫm lại thì, Diệp tổng cố sức phối hợp ăn một miếng là đã quá nể tình rồi.

"Chị ráng ăn thêm một chút đi, bằng không em không thể báo kết quả cho Vãn Vãn được đâu." Hạ An sợ Diệp Quan không ăn, liền lôi tiểu gia hỏa ra nói.

Một quãng thời gian rất dài sau này, hai người đều mượn cớ vì Vãn Vãn mà âm thầm quan tâm lẫn nhau.

Diệp Quan chậm rãi ăn từng chút, còn tưởng tám giờ sẽ được ăn cơm tối, kết quả chờ Hạ An đến hơn mười giờ, đúng là có chút đói bụng.

Hạ An ở cạnh không có ý định rời đi, Diệp Quan chỉ nhìn nàng chứ cũng không kêu nàng ra ngoài.

"Ngày mai đi gara chọn một chiếc xe đi."

"Chọn xe?"

"Tự mình lái xe, đi làm thuận tiện."

"Em không có bằng lái."

Diệp Quan ngẩng đầu, thả thìa trong tay xuống, vài giây sau mới nói: "vậy sau này ngồi xe tôi."

Sau này ngồi xe tôi? Hạ An không nghĩ tới Diệp Quan sẽ nói như vậy, tuy hài lòng nhưng Hạ An vẫn cố ý hỏi: "Có phiền chị không?"

"Đưa đón nhà mình đi làm chẳng lẽ không nên?"

Nghe Diệp Quan nói câu này, Hạ tiểu thư xưa nay bình tĩnh chỉ trong nháy mắt tim đập loạn xạ: "Hả?"

"Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn bà ngoại yên tâm." Diệp Quan bình tĩnh giải thích: "cho nên khi nào tan làm thì báo với tôi trước, tôi đi đón cô, nếu bận sẽ để tài xế đến đón."

Diệp Quan nhàn nhạt giải thích như xối một chậu nước lạnh vào Hạ An, làm nàng tỉnh táo lại rất nhiều

Câu nói lúc nãy của Diệp Quan đã làm Hạ An hiểu lầm, súyt chút quên mất giữa hai người đều là hữu danh vô thực.

"Đã biết." Nụ cười trên mặt vẫn tươi không vì sóng lớn trong nội tâm mà biến hoá

Có lúc tươi cười đến chói mắt, có khi mặt lạnh như băng sơn. Trên thực tế, Hạ An và Diệp Quan rất giống nhau, đều rất giỏi khoản che giấu. Nếu không phải ở trước mặt người mình yêu thích, chắc chắn sẽ không tháo xuống mặt nạ, sẽ không để lộ ra vẻ mặt chân thật nhất của mình

Hạ An muốn gỡ mặt nạ của Diệp Quan xuống, Diệp Quan cũng hiếu kỳ, đến tột cùng Hạ tiểu thư đây là người thế nào?

Diệp Quan yên tĩnh ăn no năm phần thì dừng lại

"Không ăn nữa?" Hạ An nhìn tô mì vằn thắn còn gần một nửa, hỏi

"No rồi."

"Ăn có chút mà no?"

Diệp Quan nhìn Hạ An: "Tôi không phải cô."

"..." Vấn đề ăn uống của Hạ tiểu thư đây rất hay trở thành đề tài công kích của Diệp tổng.

Diệp Quan nói xong nhìn vẻ mặt vô tội của Hạ An, cười nhạt.

"Từ sau khi mẹ tiểu Hạ làm bạn gái của mẹ, mẹ vui vẻ lên nhiều lắm." Hạ An nghĩ tới Diệp Vãn.

Lẽ nào sự thật là vậy sao?

Hạ An không hiểu Diệp Quan, càng không biết quá khứ của cô, chỉ biết mình rất thích nhìn chị ấy cười, đặc biết là vì mình mà cười

Nghĩ tới đây Hạ An nhìn Diệp Quan, nụ cười càng thêm chói mắt.

Kết hôn hơn một tháng, Diệp Quan cũng không biết bắt đầu từ khi nào cô và Hạ An có thể thỉnh thoảng nói chuyện không đầu không đuôi, tuy vụn vặt tẻ nhạt nhưng lại tràn đầy hơi thở cuộc sống.

Cuộc sống như vậy là điều Diệp Quan chưa bao giờ trải qua, tuy là kết hôn giả nhưng thân phận của Hạ An cũng vô cùng đặc biệt.

Lúc Hạ An đút cô ăn thì cảm giác ấm áp trong lòng dâng lên rất nhiều, Diệp Quan nghĩ, nếu là một cuộc hôn nhân bình thường, hình thức ở chung chắc cũng sẽ như vậy?

Diệp Quan sinh ra một loại ảo giác, ảo giác như cô gặp được cuộc sống mình từng trông ngóng, không còn cô độc một mình, có nửa kia cùng mình đi qua ngày tháng, bình thản vụn vặt một ngày nhưng khắp lối dịu dàng quan tâm.

Vài giây sau nụ cười trên mặt Diệp Quan nhạt dần, hình ảnh khi Hạ An và Kỳ Mộc Nghi ở dưới lầu hiện lên trước mắt...

Lúc ở cùng Kỳ Mộc Nghi, Hạ tiểu thư đây cũng tươi cười như hoa, khoé miệng chỉ thiếu một chút là đến mang tai.

Liên quan đến Kỳ Mộc Nghi, Diệp Quan vốn muốn hỏi Hạ An, nhưng nghĩ lại thì không có cái gì để hỏi

Hạ An thấy Diệp Quan có lời muốn nói nhưng đợi hồi lâu không thấy cô nói năng gì, nàng cười nói: "ăn xong rồi vậy em đem tô xuống."

Diệp Quan nhìn Hạ An muốn đứng dậy, ánh mắt dời xuống chân nàng: "Để tôi."

"Không sao."

Rốt cuộc nhịn không được vẫn hỏi: "Chân làm sao?"

"Buổi tối không cẩn thận bị té."

Suy nghĩ một chút, Diệp Quan nói: "Chân không tiện thì đừng tham gia đại hội thể dục thể thao."

Cũng sắp đến cuối tuần.

"Không sao, cũng không nghiêm trọng." Hạ An thử hoạt động cổ chân, còn có chút đau nhưng hai ngày sau phỏng chừng sẽ không còn cảm giác.

"Đừng cậy mạnh."

"Thật sự không có chuyện gì mà, em cũng đã xin nghỉ ở bệnh viện rồi..." Nói xong Hạ An đột nhiên ý thức được một vấn đề, nàng nhìn Diệp Quan hồi lâu, hỏi: "Diệp tổng, có phải chị đặc biệt không muốn tham gia?"

Loại hoạt động gia đình này, Diệp Quan không có chút hứng thú, lần này là do không kịp cản lại Diệp Vãn nên mới chịu trận.

"Ừm."

Không muốn tham gia, lý do hơn nửa là không bỏ được hình tượng nữ thần, dù sao bầu không khí ở đại hội thể dục và khí chất của Diệp tổng không chút liên quan nhau.

"Vậy..." Hạ An nghĩ nghĩ đến gì đó

Diệp Quan cho rằng Hạ tiểu thư sẽ nói vậy thôi

"Vậy..." Hạ An nhếch miệng, tươi cười đẹp mắt nhìn Diệp Quan: "Em càng mong đợi cuối tuần."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro