Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đã khuya, Sở quận vương đứng tại cửa cung chờ rất lâu nhưng vẫn không thấy Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ đi ra, nhân dịp cửa cung còn chưa đóng lại ông liền dẫn theo Sở vương phi xoay người lên xe ngựa rời đi.

Cũng chính vì nguyên nhân đó mà Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ phải đi chung một chiếc xe.

Đông Nhi vốn luôn theo hầu Lượng Vũ, nhưng lúc nãy nàng bị Sở vương phi kêu ra xe ngựa hầu hạ nên thành ra trên xe chỉ có Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ hai người các nàng. Không khí bên trong xe ngựa thập phần ngột ngạt khó xử.

Từ lúc ra khỏi hoàng cung, trong xe ngựa vẫn giữ nguyên một bầu không khí im lặng, không ai nói chuyện với ai câu nào, mà việc này làm cho người hiếu động như Nguyệt Hiểu có chút không quen.

"... Quận chúa..." Tôi có thể ngồi gần người không?

Nguyệt Hiểu đưa mắt nhìn về phía Lượng Vũ đang ngồi im nhắm mắt dưỡng thần, Nàng muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí ảm đạm lúc này, nhưng Nàng không dám nói lớn. Thanh âm có phần nhỏ nên hình như Lượng Vũ không nghe thấy Nàng nói gì. Mà nếu thật sự là như vậy Nàng cũng không dám nói lớn, Nàng rất sợ Lượng Vũ nổi giận. Khi đó không biết quận chúa sẽ phạt Nàng quỳ tới bao giờ nữa đây.

"Ngươi nói cái gì? "

Đôi chân mày thanh tú của Lượng Vũ nhíu lại , trong đầu nàng nghĩ, sao lúc nào nói chuyện với nàng tên này cứ ấp a ấp úng, nhút nhát sợ chuyện, thật không giống với vừa rồi uy phong lẫm liệt mà giáo huấn Hoắc Trục Nhật.

Đúng là cùng vừa rồi một trời một vực, trên đời lại có người có thể thay đổi nhanh đến thế sao?

Nguyệt Hiểu nhìn chằm chằm Lượng Vũ, chắc chắn rằng nàng ta đã chú ý tới sự tồn tại của Nàng, vì vậy từ từ tới gần Lượng Vũ:

"Quận chúa ~ "

Còn chưa để cho Nguyệt Hiểu nói xong câu nói của mình thì đã bị Lượng Vũ ngăn lại.

"Nói gì thì nói đi, làm gì phải thân cận với ta quá vậy, ngươi muốn làm gì chứ? "

Lượng Vũ từ từ mở ra đôi mắt đẹp lung linh của nàng, cũng vì vậy mà tự nhiên nhìn thấy khoảng cách giữa Nguyệt Hiểu và nàng chỉ còn chừng một cánh tay.

Khoảng cách gần như vậy làm cho Lượng Vũ có chút không quen, trước đến này nàng không thích bị người thân cận, dù là người thân thì cũng giữ một khoảng cách nhất định, mà nàng và Nguyệt Hiểu lúc này thì........

Nguyệt Hiểu có chút xấu hổ mà nở nụ cười, tự nhiên Nàng cũng biết thân biết phận mà lui về chỗ cũ. Nàng biết Lượng Vũ không thích Nàng lại gần, nhưng đâu phải Nàng muốn đâu chứ, chuyện gì cũng có nguyên do của nó.

Nguyệt Hiểu làm sao có thể nói cho Lượng Vũ biết được nguyên do là nàng đang sợ, nếu Lượng Vũ biết chắc sẽ khinh thường Nàng hơn, khi còn bé Nàng được nghe rất nhiều chuyện ma quỷ hại người lại hay bị Dạ Hiểu lấy ra hù dọa. Lúc này đây giữa lúc đêm khuya thanh tĩnh, xung quanh lại không có người lai vãng, hỏi thử làm sao Nàng không sợ cơ chứ, Nàng sợ ma....

Tuy nói bình thường không làm chuyện xấu, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa... Nhưng Nàng cũng không phải người tốt lành gì, vẫn nịnh trên đè dưới, nếu có dịp thi phi vẫn bỏ thêm dầu vào lửa, vậy nên vẫn là có cái cảm giác run rẫy, rất sợ ma quỷ!

Nhưng Nguyệt Hiểu đâu biết vừa trả lời Nàng xong Lượng Vũ cũng chẳng thèm để ý Nàng làm gì, nhìn bộ dạng của Nguyệt Hiểu lúc này, Lượng Vũ đương nhiên biết Nàng sợ gì.

Nhưng thật sự Lượng Vũ không có rãnh rỗi để nói rõ với Nguyệt Hiểu, nàng còn đang suy nghĩ về mọi chuyện phát sinh trong ngày hôm nay.

Không hiểu sao hôm nay lại nhiều chuyện thế này, tất cả cứ rối rắm cả lên làm cho nàng không biết phải đối mặt với Nguyệt Hiểu thế nào.....

Để cho Nguyệt Hiểu một mình trên xe ngựa rộng lớn, yên lặng ngồi niệm tâm kinh ... 『 có bái trời phật thì trời phật mới phù hộ! 』

-----------------------------------------------------------------------------

Phút chốc, phát sinh dị biến!

Trầm Lượng Vũ lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, tay phải nhanh chóng rút ra nhuyễn kiếm quấn trong thắt lưng, tay trái lôi kéo Nguyệt Hiểu, thi triển khinh công, phá tan đỉnh xe ngựa mà nhảy ra ngoài, cũng nhờ đó hai người các nàng mới tránh thoát vô số ám khí.

Lúc này Nguyệt Hiểu còn đang không biết xảy ra chuyện gì, đợi cho Nàng hiểu rõ thì đã bị Lượng Vũ lôi kéo nhảy ra bên ngoài xe ngựa. Trong lúc nhất thời thân mình cách mặt đất vài mét, làm cho nàng sợ đến chết khiếp chỉ biết nắm chặt thắt lưng của Lượng Vũ không dám nhúc nhích, Nàng sợ rằng chỉ cần chính mình động đậy một chút thôi thì sẽ rơi xuống tan xác.

Mặt dù trên người phải kéo theo Nguyệt Hiểu, chịu thêm một phần trọng lượng cực đại nhưng tư thế của Lượng Vũ vẫn thanh tao thoát tục như trước, không chút gượng ép thô cứng.

Nàng nhanh chóng vung tay, nhuyễn kiếm xoẹt ngang một đường đánh bay lượt ám khí thứ hai công kích, thậm chí còn mượn lực đánh lực, đem hầu như toàn bộ ám khí nhất nhất trả lại cho thích khách. Chiêu thức của nàng như hoa lan u nhã lại thêm nhiều phần lực đạo cho người ngoài nhìn vào cảm thấy như tiên tử gián phàm....

Mà cũng một chiêu này của Lượng Vũ làm cho hơn phân nữa thích khách không phòng bị nhất thời mà thụ thương.

Cũng chẳng biết nên nói là đám thích khách này quá khinh địch hay chính bản thân Lượng Vũ quá giỏi, tài nữ đúng là tài nữ, văn võ khiêm toàn, còn Nguyệt Hiểu thì....... Aiiii

Mà hai người các nàng cũng nhân cơ hội thích khách hàng ngũ tán loạn phân tâm mà an toàn rơi xuống đất.

Mà nằm ngoài kế hoạch của bọn chúng đã định, xe ngựa của Sở quận vương lúc đầu khởi hành về trước, nhưng nửa đường thì phát giác có chút gì đó khác thường nên mới quay đầu trở về tìm kiếm Lượng Vũ và Nguyệt Hiểu.

Đúng là người tính không bằng trời tính!!!

Cả đám thích khách lo sợ bại lộ thân phận nên đồng thời rút lui, chỉ có một ít thích khách bị Lượng Vũ đả thương nằm la liệt trên mặt đất cùng với mấy cái tử sĩ thà chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ thì còn ở lại vây xung quanh các nàng.....Thế cuộc đã định rõ trước mắt, bọn chúng còn có thể thắng sao...???

"Phong Nguyệt Hiểu, ngươi còn không buông ta ra? Ngươi muốn hai chúng ta cùng chết sao ? "

Vừa rồi chỉ lo chú ý hành động của thích khách mà không có lưu ý hành vi của Phong Nguyệt Hiểu, hiện tại có thời gian rảnh rỗi một chút chú ý tới hắn, nàng mới phát hiện nàng bị Phong Nguyệt Hiểu chiếm hết tiện nghi, đã nhút nhát vậy mà còn thêm là một cái sắc lang!

Nàng thật muốn một kiếm chém hắn ra trăm mảnh.........

Thì ra Nguyệt Hiểu không chỉ hai tay ôm chặt lấy thắt lưng nhỏ nhắn của Lượng Vũ, đầu của hắn còn hoàn toàn chết tiệt mà tựa vào trước ngực nàng, thử hỏi như vậy làm sao mà nàng không tức được cơ chứ.

Nghe qua quận chúa nhắc nhở, Phong Nguyệt Hiểu mới biết tư thế của chính mình có mờ ám bao nhiêu, khó trách Nàng cảm thấy kì quái làm sao lại thoải mái như thế cơ chứ...

"Quận chúa, trước lo đối phó với kẻ địch, đừng chú ý tới tôi ! "

Nói xong, Nguyệt Hiểu tự nhiên lui về phía sau Lượng Vũ, Nàng đúng là vô dụng lúc này đây Nàng chẳng thể làm được gì, chỉ mong không làm Lượng Vũ thêm vướn tay vướn chân !

"Đáng ghét! Xem chiêu! "

Một cái hắc y nhân đột nhiên nảy sinh ác độc bổ đao về phía Lượng Vũ, nhưng tiếp không được Lượng Vũ mấy chiêu thì bại trận.

Lúc này đây ở hiện trường chỉ còn lại ba gã nam tử, nhìn ra đều là tử sĩ, mục đích của bọn chúng là bằng mọi giá phải giết chết cho được Lượng Vũ dù chết cũng không lùi bước.

Mà từ góc nhìn của Lượng Vũ mà nói, bọn thích khách này cũng không gây cho nàng chút nào sợ hãi, nàng ra chiêu chậm rãi từ tốn, chiêu chiêu chừa một đường sống, nàng nghĩ lưu lại người để còn có thể tra hỏi kẻ chủ mưu đứng sau lưng ám sát nàng là ai..

Nguyệt Hiểu đứng một bên xem Lượng Vũ mua kiếm như mèo vờn chuột, chậm rãi mà từ tốn trêu chọc đám thích khách, tâm trạng nhất thời có chút bất an.

Quả nhiên, một gã thích khách lén hướng Lượng Vũ đánh ra ám khí, mà Nguyệt Hiểu hầu như theo bản năng dùng thân thể giúp nàng đỡ đòn.

"Phong Nguyệt Hiểu! "

Lượng Vũ ngây người, hết hồn nhìn thân ảnh mạo muội tiến nhập vòng chiến đấu, nhuyễn kiếm trong tay nhất thời ngừng lại.

Đám tử sĩ nhìn thấy vậy thì nhanh chóng tận dụng thời cơ này lấy kiếm tự vận, đúng lúc này Sở quận vương cũng thống lãnh hộ vệ chạy tới.

Nhưng những chuyện này cũng không ảnh hưởng chút nào tới Lượng Vũ, trong mắt nàng lúc này chỉ có thân ảnh của kẻ ngu ngốc kia vì nàng mà bị thương...

"Không phải ta nói ngươi không được cử động rồi hay sao?... Ngươi thế nào không nghe ta nói?"

"... Thị Nguyệt... Tôi muốn tìm Thị Nguyệt..." Đây là lời nói cuối cùng Nguyệt Hiểu nói trước lúc hôn mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro