Chương 1: Duẫn Nhi - nàng công chúa xinh đẹp nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lại nói tới Kim Thái nghiên – ngươi xem nàng là họ Kim, liền biết lai lịch của nàng không nhỏ rồi. Họ Kim ở Đan Tuyết quốc là dòng họ tôn quý. Cha của Kim Thái Nghiên là đội trưởng Ngự Tiêu đội. Ngự Tiêu đội chính là đội ngũ vận chuyển báu vật cho vương thất. Mà Kim Thái Nghiên từ nhỏ đã cùng với phụ thân nàng vận tiêu, vì lẽ đó có nhân xưng phó đội...

Phó đội Kim Thái Nghiên một ngày kia đang ở trong sân chơi cùng với sủng vật bạch hồ điệp của nàng, thì phụ thân nàng đi vào. Nhìn vẻ mặt ngây thơ tính trẻ con của con gái, người đàn ông kia trên mặt lộ ra ý cười.

"Thái Nghiên, mới có tiêu, lần này a, con nhất định phải đi với ta."

"Vâng."

Thái Nghiên đập đập tay, "Phụ thân, lần này lại là cái gì vậy? dạ minh châu? hoàng kim? ngọc bích?"

"Không." Phụ thân Thái Nghiên lắc lắc đầu, "Lần này là một bức họa. Một bức họa đã thất lạc từ rất lâu rồi của vương thất. Sau khi chúng ta đến Vương Cung, con phải đem bức họa này đến trước mặt Duẫn Nhi công chúa. Bởi vì công chúa đã nói rồi, thà rằng bỏ đi tính mạng của chính mình, cũng phải gặp lại được bức họa kia."

Ngay sau đó Thái Nghiên theo tiêu đội xuất phát. Cùng đi còn có muội muội của Thái Nghiên, Thuận Khuê. Dọc theo đường đi hai người rất vui vẻ —— nhưng mà các nàng so với ai khác càng thấp hơn rất nhiều. . . . . . Quá đau lòng đi.

"Đúng rồi phó đội. . . . . ."

"Đừng gọi ta phó đội, gọi ta là tỷ."

Kim Thái Nghiên biểu thị danh xưng phó đội này tạo cho nàng áp lực rất lớn.

"Được rồi, tỷ!" Thuận khuê ở bên tai Thái Nghiên gọi, "Muội nghĩ muốn nhìn bức họa kia!"

"Không được." Thái Nghiên lập tức cự tuyệt, "Đây chính là bức họa dâng cho Duẫn Nhi công chúa, hộp đựng tranh đều đã niêm phong rồi, cho muội xem sẽ phạm tội khi quân đấy!"

"Chán ghét ~" Thuận Khuê bắt đầu nũng nịu, con mắt chớp chớp , "Tỷ ~ ta nghĩ xem mà, bọn họ nói bức họa kia có một truyền thuyết rất thần kỳ, ta muốn nhìn một cái thôi!"

"Truyền thuyết? Ta không biết." Thái Nghiên đối với Thuận Khuê nói, "Hừ, muốn làm bộ đáng yêu sao? Có làm nũng ta cũng không cho muội xem. Muội có biết lần vận ngự tiêu này sự tình rất nghiêm trọng hay không, vạn nhất xảy ra cái sự cố gì coi như xong đời đấy. Aish!"

"Hì hì, ta biết rồi."

Thuận Khuê cười mị mị nói, "Thế nhưng ta còn biết một chuyện. Tỷ khi còn bé đã theo tiên nhân trong núi sâu học được tiên thuật đúng không?"

"Mới không có chuyện này."

Thái Nghiên xấu xa nhìn Thuận Khuê. Không sai, Thái Nghiên khi còn bé học được tiên thuật, bởi vì nàng là con gái đội trưởng Ngự Tiêu, trong tương lai có thể kế thừa vị trí đội trưởng Ngự Tiêu, vì lẽ đó khi nàng còn rất nhỏ, phụ thân liền đem nàng đưa đến bên trong một ngọn núi cách rất xa Đan Tuyết quốc, tìm được tiên nhân trong truyền thuyết, dạy nàng tu tập tiên thuật. Đến khi Thái Nghiên trở về, nàng đã mười tuổi rồi. Không có ai biết trong mấy năm qua nàng đã học cái gì, thế nhưng mọi người đều biết Thái Nghiên học tiên thuật. Lúc này Thuận Khuê nhắc lại chuyện này, đương nhiên là có dụng ý của nàng.

"Tỷ, tiên nhân có thể làm được rất nhiều chuyện người thường không làm được chứ? Tỷ như từ một chiếc hộp đã bị phong kín lấy ra một bức họa, sau đó lại trả về nguyên vẹn?"

Thuận Khuê ôm lấy cổ Thái Nghiên, "Tỷ, giúp ta một lần đi mà, ta thật sự rất muốn nhìn qua bức họa!"

"A, nha đầu chết tiệt kia. . . . . ."

Thái Nghiên bị Thuận Khuê ngồi chồm hổm đến bá lấy cổ nàng có chút ngứa ngáy, "Được rồi đáp ứng ngươi! Thế nhưng không được nói chuyện này với ai đâu đấy!"

Buổi tối, Ngự Tiêu đội trú đóng ở trong trạm dịch, trời tối người yên, ngoại trừ người canh gác bên ngoài, tất cả mọi người đều đi ngủ. . . . . . Nha, không đúng, Thái Nghiên cùng Thuận Khuê cũng không có ngủ. Thuận Khuê đứng trong nhà , nhìn cái hộp màu vàng hình chữ nhật kia mặt đầy hiếu kỳ.

"Tỷ, nhanh lên một chút đem bức họa lấy ra đi!"

"Nói hoài, qua liền nhìn một chút đi a. . . . . . Ta đều không có dám xem qua đây. . . . . ."

Thái Nghiên thật tình chưa từng được nhìn qua bức họa này. Giờ khắc này nàng cũng có chút hiếu kỳ, để nữ tử tôn quý nhất Đan Tuyết quốc, Duẫn Nhi công chúa như vậy yêu quý bức họa tựa trân bảo, đến tột cùng là trên đó vẽ cái gì đây?

Nàng vươn tay trái ra trên không trung vẽ một phù hiệu, chiếc hộp màu vàng óng trong nháy mắt biến mất. Thuận Khuê chỉ cảm thấy không khí mát lạnh, một giây sau, nàng liền nhìn thấy trên tay Thái Nghiên xuất hiện một món đồ bao quanh bằng một cái mảnh vải trắng.

"Tỷ, thật là lợi hại a!"

Trong mắt Thuận Khuê lóe lên những vì sao. Thái Nghiên chỉ đặt một ngón tay trên môi, "Nhẹ chút! Muội muốn đánh thức phụ thân ta sao? Bức họa này vốn phải là đặt ở đầu giường của hắn đấy."

"Cho nên mới nói tỷ tỷ lợi hại mà!"

Thuận khuê vẻ mặt sùng bái, "Mau mau mở bức họa ra đi!"

Thái Nghiên suy tư một lúc, đánh bạo tháo ra sợi dây đỏ quấn giữ quanh tấm vải trắng, mảnh vải liền trượt xuống rơi trên mặt đất.

"Oa!"

Thuận Khuê hưng phấn kêu lên. Thái Nghiên nạt nàng một chút, "Làm gì a, ta còn chưa mở bức họa mà, aish!"

"Vậy thì mau mở ra đi!"

Thuận Khuê cầm lấy cánh tay của nàng lay lay. Bị kẻ không có kiên nhẫn kia giục giã khiến tay Thái Nghiên run lên, mở ra cuộn tranh kia.

Thái Nghiên bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ quái. Nàng dường như nghe được thanh âm của đồ vật rơi trên mặt đất, thanh âm kia giống như là, giống như là. . . . . . lưu ly hay ngọc thạch gì đó rớt bể .

Thế nhưng trên mặt đất lại không có thứ gì. Thuận Khuê đoạt lấy bức tranh kia, lại oa kêu lên, "Oa, tỷ ngươi mau đến xem a, rất đẹp, như tiên nữ ấy!"

"Ta đây không phải bên cạnh ngươi sao. . . . . ."

Thái Nghiên đưa đầu qua, tựa ở trên vai Thuận Khuê. Động tác này làm cho nàng phát hiện một sự thật. . . . . . Chính mình so với Thuận Khuê cao hơn, ha ha!

"Ta cao hơn ngươi rồi haha Lý Thuận Khuê!" Thái Nghiên ôm bờ vai của nàng. Thế nhưng Thuận Khuê chỉ ngơ ngác nhìn bức họa kia, nói qua, "Tỷ, thật là đẹp a. . . . . ."

"Để ta xem một chút. . . . . . Thật sự đây, thật là đẹp. . . . . . Ôi. . . . . . Chuyện này. . . . . . Đây không phải Duẫn Nhi công chúa sao?"

Vừa nhìn bên dưới, Thái Nghiên không khỏi nín thở. Trên bức họa kia là Duẫn Nhi công chúa đang nở nụ cười xinh đẹp, không thể nghi ngờ, khuôn mặt công chúa đẹp khuynh quốc khuynh thành. Nàng nở nụ cười, giống như cả cánh đồng tuyết trong nháy mắt nở đầy hoa, khiến người ta thán phục với tạo vật xán lạn. Người trong bức họa quả thực xinh đẹp đến vô thực, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà này dung nhan xinh đẹp, thần thái tựa như đang có chuyện muốn nói, quả thực làm cho người ta cảm thấy như đây là mỹ nhân thật sự, mà không phải một bức họa mỏng manh.

Chẳng biết từ lúc nào, từ trên đầu Thuận Khuê rơi xuống vài bông hoa tuyết. Nàng đưa tay đem hoa tuyết đỡ lấy, "Tỷ, có tuyết rồi này. Trong phòng cũng sẽ có tuyết rơi sao?"

Thái Nghiên phục hồi tinh thần. Nàng nhìn hướng lên trên đầu Thuận Khuê, thật sự có vài mảnh hoa tuyết trắng tinh. Thuận Khuê nghiêng đầu nói, "Nguyên lai đây chính là Duẫn Nhi công chúa a! Thật sự là rất rất đẹp. . . . . . A tỷ, ta phải tiến cung thôi, ta cũng muốn tận mắt nhìn Duẫn Nhi công chúa. Nàng chân nhân điệu bộ càng xinh đẹp hơn chứ?"

"Ta mới chỉ gặp công chúa một lần. . . . . . Lần đó là khi ta vừa trở về. . . . . . Để ta nghĩ xem. . . . . ."

Thái Nghiên chăm chú nhìn bức họa đến xuất thần. Tuy rằng đó là nhiều năm về trước, thế nhưng, Thái Nghiên vẫn nhớ rất rõ ràng. Công chúa và chính mình dáng người từa tựa nhau, nhưng lại đẹp đẽ đến không giống như là phàm nhân. Người đi theo phía sau cũng nói, công chúa Đan Tuyết quốc quả thực là tiên tử. Thái Nghiên nỗ lực nhớ lại. Khuôn mặt mỹ nhân trong bức họa kia. . . . . . cùng Duẫn Nhi công chúa trong hồi ức của của nàng có điểm tương tự. Không có sai , này phân kinh động như gặp thiên nhân mỹ lệ. . . . . .

"Không sai, đây chính là chân dung Duẫn Nhi công chúa."

Thái Nghiên gật gật đầu. Tóc đen tựa như cẩm, khuôn mặt hoàn mỹ như ngọc. Này nở nụ cười, kinh diễm đến có thể cuốn lên bão tuyết trong lòng bất kỳ ai. Duẫn Nhi công chúa bên trong bức họa, dường như có linh hồn vậy.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro