Chương 6: Nữ vương Soo Yeon nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái Nghiên đem chuyện tình Yuri nói có liên quan tới bức họa kể hết cho phụ thân. Cái tình huống mới này làm cho hành trình của Ngự Tiêu đội nhất định phải có chút thay đổi. Theo như Từ Huyền công chúa từng nói, Duẫn Nhi công chúa đối với một nửa bức họa bị thất lạc này cực kỳ quý trọng. Đã như thế, việc tìm kiếm nửa bức họa liền là nhiệm vụ tất nhiên phải thêm vào —— Ngự Tiêu đội nhưng thật ra còn được cơ cấu một chi nhánh chuyên phụ trách tìm kiếm bảo vật của cung đình lưu lạc trong dân gian. Chân dung của Duẫn Nhi công chúa chính là do phụ thân của Thái Nghiên dẫn người đi tìm trở về . Như vậy, Ngự Tiêu đội có hay không phải nể mặt Từ Huyền công chúa, đi tìm lại một nửa bức họa mà gần như ai cũng chưa từng nhìn thấy?

"Thái Nghiên a. . . . . ."

Đội trưởng Ngự Tiêu đội tâm sự nặng nề. "Ta nghĩ con thay Ngự Tiêu đội, trước vào cung báo cáo cho Vương Thượng cùng công chúa việc này, rồi căn cứ theo ý chỉ của Vương Thượng mà hành động."

"A, quả nhiên lại là ta."

Thái Nghiên trộm cười trong lòng. Là như vậy: Ngự Tiêu đội trước đây cũng đã có tình huống tương tự, trên đường hộ tiêu mới biết được thêm thông tin mới. Mà sách lược của đội trưởng liền để cho Thái Nghiên làm người đi trước vào cung báo cáo những công việc tương quan, còn Ngự Tiêu đội trú đóng ở trong trạm dịch, chờ Thái Nghiên mang chiếu thư về rồi mới quyết định Ngự Tiêu đội nên làm cái gì. Sở dĩ nhiệm vụ đi tiền trạm này sẽ rơi xuống trên người Thái Nghiên. . . . . . Đó là bởi vì, Thái Nghiên có thú cưỡi ngày đi ngàn dặm hiếm quý, với cái điều kiện này, ai cũng không sánh được.

"Được rồi." Thái Nghiên tiếp nhận nhiệm vụ này, "Phụ thân yên tâm, con sẽ đem chuyện Từ Huyền công chúa và bức họa kia đều hướng về Vương Thượng báo cáo . . . . . ."

"Phải cẩn thận."

Ngự Tiêu đội trưởng quan tâm mà nhìn Thái Nghiên, nữ nhi duy nhất của hắn, "Nhất thiết phải cẩn thận a!"

"Biết rồi phụ thân, con cũng sẽ gọi Hiếu Uyên đi cùng."

Thái Nghiên nói xong rồi nhảy cà tưng ra khỏi gian phòng. Vừa nghĩ tới lại có thể nhìn thấy Hiếu Uyên , Thái Nghiên cảm thấy quả thực so với chuyện Vương Cung trước mắt này còn muốn cho nàng cao hứng hơn.

Bạch hồ điệp không những chỉ là sủng vật của Thái Nghiên, đó còn là tín vật triệu hoán của nàng cùng Hiếu Uyên. Thuận Khuê nghe Thái Nghiên nói muốn tìm Hiếu Uyên cùng vào cung, ngóng trông hỏi, "Tỷ, ta có thể đi cùng không?"

"Muội không được đi. Đây không phải đi chơi, chúng ta là đi chấp hành nhiệm vụ a!" Thái Nghiên nói. Nàng lấy ra hộp gấm, mở nắp, bạch hồ điệp liền bay ra, đôi cánh đập đập vài cái đã không thấy tăm hơi. Từ trên đôi cánh của nó rơi xuống một ít phấn bạc. Thuận Khuê mất hứng ở bên cạnh nói, "Này tỷ đi rồi ai sẽ chơi với ta đây?"

"Từ Huyền công chúa a." Thái Nghiên đáp. Thuận Khuê đơn thuần nghe vậy lại bắt đầu cao hứng, "Hay lắm vậy ta liền đi tìm Yuri!"

"Muội a, phải gọi công chúa. . . . . ." Thái Nghiên xoa xoa đầu Thuận Khuê. Thuận Khuê nói, "Yuri so với ta còn nhỏ hơn đấy!"

"Cũng phải a. . . . . ." Thái Nghiên cười cợt, "Nhưng nàng là công chúa, không giống nhau."

Hiếu Uyên đến, cưỡi một con bạch lục đề thú, phía sau còn dẫn theo một con màu đen . Thái Nghiên đeo một cái túi nhỏ, vừa đi ra khỏi trạm dịch, nhìn thấy Hiếu Uyên ngồi trên lục đề thú, liền vui sướng hô to, "Uyên tử!"

"Phó đội ~" Hiếu Uyên từ trên lục đề thú nhảy xuống, hướng về phía Thái Nghiên chạy tới. Hai người ôm trầm lấy nhau. Thái Nghiên oán trách nói, "Tại sao ngay cả ngươi cũng gọi ta là phó đội a!"

"Bởi vì ngươi là tiểu đội trưởng của Ngự Tiêu a." Hiếu Uyên buông nàng ra, nụ cười lớn nổi bật dưới bầu trời sáng sủa có vẻ phi thường có sức sống.

Hiếu Uyên là đồng học của Thái Nghiên ở Viễn Sơn, cùng theo tiên nhân học tập pháp thuật. Hai người quan hệ rất tốt, khi ở trên núi cả ngày cùng nhau, như hình với bóng. Sau đó Thái Nghiên nhận được thư của phụ thân phải xuống núi, còn Hiếu Uyên tiếp tục ở lại trên núi. Mỗi khi Thái Nghiên dùng bạch hồ điệp hô hoán nàng, nàng sẽ hạ sơn mà đến, hiệp trợ Thái Nghiên hoàn thành sứ mệnh. Thái Nghiên thích cùng Hiếu Uyên đánh lộn, đối với nàng mà nói kỳ thực làm nhiệm vụ cũng gần như là đi chơi vậy. . . . . .

"Khi ta đang trồng hoa mai, bạch hồ điệp bay đến đậu trên vai ta. Ta biết ngươi lại có việc cần nên dẫn theo lục đề thú đến ngay!"

Hiếu Uyên vừa bắt chuyện vừa dắt con hắc lục đề thú đi tới trước mặt Thái Nghiên. "Lần này lại là chuyện gì vậy?"

"Là chuyện một bức họa, còn liên quan đến đến một vị công chúa."

Thái Nghiên ung dung nhảy lên lưng con hắc lục đề thú —— kỳ thực lục đề thú chính là một con vật có lưng dài với sáu cái chân lớn, lớn hơn ngựa một chút. Hiếu Uyên cũng cưỡi bạch lục đề thú đi lại cạnh nàng. "Vậy chúng ta đi!"

Lục đề thú phi như bay, hai người vội vã đi theo hướng về phía Vương Cung. Dọc trên đường đi, Thái Nghiên hướng về Hiếu Uyên kể lại những chuyện phong ba liên quan với bức họa này. Hiếu Uyên lộ ra vẻ mặt trợn tròn mắt đặc hữu của nàng, Thái Nghiên cảm thấy vui vẻ vô cùng liền cười vang, "Ha ha, Uyên tử ta cảm thấy ngươi lúc này nhìn như con ếch vậy. . . . . ."

Thái Nghiên nói như vậyHiếu Uyên dứt khoát hất hàm, "Như thế này càng giống chứ?"

"Ha ha, Hiếu Uyên là (oa oa) ếch Uyên."

"Oa oa Uyên, Oa oa Uyên. . . . . . Uyên hài tử?" Hiếu Uyên tự mình liên tưởng một phen, "Ta là Hiếu Uyên trưởng thành mặt hài tử. . . . . ." *

"Kì nha, giờ lại muốn giành biệt danh mặt hài tử của ta a! Ta đây mới là mặt hài tử!"

"Thái Nghiên là mặt phó đội."

"Cái gì là mặt phó đội a! Có loại mặt đó sao?"

"Có, chính là mặt Thái Nghiên đấy."

"Lừa người! Hiếu Uyên là mặt con ếch."

"Ha ha, như vậy Thái Nghiên chính là mặt nòng nọc."

"Đồ —— kì —— quặc!"

Thái Nghiên cùng Hiếu Uyên dọc theo đường đi chính là cứ cãi qua cãi lại như thế. Vốn là các nàng có thể vẫn một đường an ổn như vậy mà tới cổng Vương Cung , thế nhưng, một chuyện bất ngờ làm cho các nàng đang vui vẻ tranh chấp đôi co phải dừng lại. Lục đề thú vừa chạy vào trong một sơn cốc, Hiếu Uyên đột nhiên im bặt.

"Thái Nghiên, ta cảm thấy thật giống như bị người nhìn chằm chằm. . . . . ."

"Thật sao?"

Hiếu Uyên bởi vì nhiều năm ở trên núi tu tiên nên giác quan vô cùng nhạy bén. Nghe nàng nói như vậy, Thái Nghiên cũng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Quả nhiên, cũng cảm thấy một loại khí tức không rõ. Ngay khi nàng nghĩ đây sẽ là tình huống như thế nào. . . . . . Mâý chục mũi tên nhọn từ trên trời bắn xuống.

"Thái Nghiên cẩn thận!"

Hiếu Uyên điều khiển lục đề thú hướng về bên phải nhảy một cái, nhắc nhở Thái Nghiên có nguy hiểm. Thái Nghiên phản ứng tự nhiên cũng không chậm, này trận mưa tên tất cả đều rơi vào trên đất trống. Hắc bạch lục đề thú bị tách ra , Thái Nghiên gọi Hiếu Uyên, "Uyên tử! Có thể là những kẻ cướp tiêu lần trước kia. . . . . ."

Sự thực chứng minh Thái Nghiên đã đoán đúng. Hai nàng ngẩng đầu, nhìn thấy ở cao cao trên vách núi cheo leo, có một đám người áo đen đứng ở đàng kia nhìn các nàng.

Một tiếng hô lên, người áo đen thẳng tắp từ độ cao cả trăm trượng trên vách núi cheo leo nhảy xuống, mà khi rơi xuống đất dĩ nhiên không có phát ra một điểm âm thanh. Thái Nghiên cùng Hiếu Uyên nhìn những tên mới tới không có ý tốt này, đều lấy vũ khí ra. Thái Nghiên dùng cung tên, Hiếu Uyên sử dụng kiếm.

"Ha ha Uyên tử ngươi vẫn còn dùng thanh kiếm trước đây kia a."

Mặc cho đám người áo đen hung ác kia nhìn mình chằm chằm, Thái Nghiên vẫn như cũ thảnh thơi đối với Hiếu Uyên nói chuyện. Hiếu Uyên xem ra cũng không có dáng vẻ gì là sợ sệt, "Kiếm nhưng là vạn binh chi quân nha, Thái Nghiên, thanh kiếm này đã bầu bạn cùng ta thật nhiều năm , là bảo vật của ta đấy, bảo vật không thể thất lạc cũng không thể lấy đổi đi."

Hai người bày ra tư thế chiến đấu. Thế nhưng những người mặc áo đen kia không nhúc nhích, trầm mặc đứng, chỉ có hai con mắt lộ ra bên ngoài bắn ra những tia hung ác.

Hoa tuyết từ trên trời lâng lâng hạ xuống. Thái Nghiên đưa tay ra tiếp được một mảnh hoa tuyết, "Lại có tuyết rồi. . . . . ."

Tuyết rơi vào bên trong, một bóng người cũng từ trên cao nhảy xuống, đám người áo đen nhất thời toàn bộ quỳ gối trên mặt đất. Dáng người kiều diễm cứ thế đứng yên tại chỗ , Thái Nghiên suy tư xem đây là vị khách phương nào tới.

—— đây là một vị mỹ nhân,đẹp đẽ đến lạ kỳ, nhưng biểu hiện lạnh lùng, đôi mắt trong suốt đều là màu đen băng lãnh . Thái Nghiên trong lòng than thở, thế nhưng tay vẫn nắm chặt cây cung, càng thêm cảnh giác.

Mỹ lệ gì đó thường thường rất nguy hiểm. Đây là một chân lý.

*thanh oa là con ếch, oa cũng là con ếch, oa oa là đứa trẻ/ hài tử :v


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro