Chương 8: Tiểu Huyền công chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bởi vì tỷ tỷ so với ta lớn hơn một chút." Duẫn Nhi công chúa lại nở nụ cười, "Gọi tỷ tỷ không phải chuyện đương nhiên sao?"

"Cũng. . . . . . phải. . . . . ."

Thái Nghiên cũng chỉ đành tiếp nhận xưng hô tỷ tỷ này. "Duẫn Nhi công chúa, Ngự Tiêu đội ở ngoài cung cứu được một cô gái, nàng tự xưng là tỷ tỷ của ngài, công chúa đương triều, chỉ vì gặp bất hạnh mà phải lưu lạc ở bên ngoài. . . . . . Việc này là thật sao?"

Duẫn Nhi công chúa gật gù, "Là thật, từ sau sự kiện kia, ta cũng không có gặp lại được tỷ tỷ. . . . . . Các ngươi đã cứu tỷ tỷ của ta, thật sự là quá tốt. . . . . . Ta rất muốn gặp lại nàng. . . . . ."

Thái Nghiên bị loại biểu hiện có chút đau thương xen lẫn hạnh phúc kia của Duẫn Nhi công chúa đánh động. Thái Nghiên vốn là người rất dễ dàng có cảm tình. Mà Hiếu Uyên ở một bên, yên lặng quan sát cuộc đối thoại này của Duẫn Nhi công chúa và Thái Nghiên.

Thái Nghiên thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói, "Mà như Từ Huyền công chúa từng nói, tiêu đội vận chuyển bức họa kia, chỉ có một nửa. . . . . ."

Bức họa lúc này đang đặt trên mặt bàn đá bạch ngọc. Duẫn Nhi công chúa cầm lấy cuộn tranh kia, từ từ mở ra, nhìn chân dung của mình, trong mắt phiếm lệ quang, "Phải rồi, còn có nửa kia. . . . . . Thái Nghiên tỷ tỷ có thể thay ta tìm trở về không?"

"Ngự Tiêu đội nhất định sẽ vì là công chúa đem phần bức họa bị mất này tìm về."

Thái Nghiên xác nhận được lời nói của Yuri là thực, liền hướng Duẫn Nhi công chúa nghiêm túc bảo đảm nhất định đem bức họa tìm về. Duẫn Nhi công chúa nước mắt thiếu chút liền rơi xuống, thế nhưng nàng vẫn duy trì tôn nghiêm vương thất, đứng lên đối với Thái Nghiên nhẹ thi lễ. Lần này Thái Nghiên hoảng hốt , "Công chúa không thể như vậy. . . . . ."

"Làm ơn nhất định phải thay ta tìm về bức chân dung ấy, hơn nữa. . . . . . đem tỷ tỷ của ta trở về cung."

Trong ánh mắt Duẫn Nhi công chúa nhìn Thái Nghiên có một loại chân tình khiến Thái Nghiên thật sự cảm động. Nghĩ tới là công chúa cao quý của một nước, Duẫn Nhi dĩ nhiên lại thi lễ với mình, nàng cũng sắp kích động đến phát khóc rồi.

Hành trình tới Vương Cung, thuận lợi kết thúc. Thái Nghiên lấy được ngự bút chiếu thư của Vương Thượng. Trên chiếu thư viết rõ, Ngự Tiêu đội cứu được công chúa, công lao rất lớn, tuy nhiên chân dung lại không trọn vẹn, lệnh cho Ngự Tiêu đội để tâm tìm kiếm. Trong thời gian ngắn cấp tốc hộ tống công chúa hồi cung, cũng như tìm ra nửa phần chân dung không trọn vẹn kia, cùng đuổi về, đến lúc đó sẽ ban thưởng hậu hĩnh.

Trọng trách đặt trên người, Thái Nghiên không dám lưu lại thêm nữa ở Vương Cung, mang chiếu thư trên lưng đi ra khỏi Vương Cung. Tới tận khi đã cưỡi lên lục đề thú, nàng đều còn nước mắt uông uông . Hiếu Uyên cười nàng, "Thái Nghiên ngươi lại làm sao rồi! Nhìn thấy công chúa đã kích động như vậy!"

"Ta là cảm thấy siêu cấp cảm động a. . . . . ." Thái Nghiên trên mặt mang theo khao khát, "Uyên tử ngươi không cảm thấy Duẫn Nhi công chúa thực sự là rất hoàn mỹ sao, đẹp đẽ đến không gì tả nổi, còn thiện lương, tỷ muội tình thâm. . . . . ."

"Ừ, ngươi nếu đã nói như vậy ta nghĩ ta có chút bất đồng đây."

Hiếu Uyên thúc cho lục đề thú chạy về phía trước. Thái Nghiên kỵ hành bên cạnh nàng, quay qua hỏi nàng, "Ngươi không cho là như vậy sao?"

"Ta chỉ là cảm thấy rất nghi hoặc." Hiếu Uyên không chắc chắn lắm nói, "Vừa nãy nữ hài ở trên điện kia là ai? Có thể ngồi ở bên người công chúa, ngươi nói nàng là thân phận gì? Tại sao khi Duẫn Nhi công chúa ở thủy đình trong hoa viên triệu kiến chúng ta, nữ hài đó cũng chưa từng xuất hiện vậy?"

Nội cung. Hoa viên. Thủy đình. Duẫn Nhi công chúa trong tay nắm một cuộn tranh, nhìn đám hoa sen tàn trong hồ đến xuất thần. Từ phía sau giả sơn trong hoa viên liền một nữ hài đi ra, trắng nõn đáng yêu, hướng về phía thủy đình đi tới.

"Tỷ tỷ. . . . . ."

Nữ hài đi tới thủy đình hô một tiếng, Duẫn Nhi quay đầu, đối với nàng bi thương cười cười, "Tiểu Huyền. . . . . ."

"Đúng vậy a. Muội là Từ Huyền đây."

Nữ hài nhẹ giọng nói, đi tới bên người Duẫn Nhi, nhìn khuôn mặt nàng, "Thái Nghiên tỷ tỷ nói đã cứu cái kia Từ Huyền công chúa, là ai vậy? Tỷ tỷ tại sao phải nói dối?"

Một giọt nước mắt rơi trên mặt đất. Nữ hài dùng ống tay áo thay Duẫn Nhi xoa xoa nước mắt, "Tỷ tỷ đừng khóc. . . . . ."

"Tiểu Huyền a. . . . . ."

Duẫn Nhi ôm lấy nữ hài, lại là một giọt châu óng ánh lướt qua làn da trắng như tuyết, "Tiểu Huyền a. . . . . . muội còn nhớ Yuri tỷ tỷ không. . . . . ."

"Muội nhớ chứ." Từ Huyền ngoan ngoãn trả lời. "Muội còn nhớ. Yuri tỷ tỷ sắp trở về rồi sao?"

Duẫn Nhi không hề trả lời. . . . . .

Yuri, ngươi nghe thấy không? Tiểu Huyền vẫn nhớ ngươi, giống như ta, nghĩ đến ngươi. Ngươi sẽ trở về sao?

.

.

.

.

.

Thái Nghiên cùng Hiếu Uyên một đường chạy về trạm dịch. Thái Nghiên nghĩ, gặp được phụ thân, sẽ nói cho hắn biết chính mình đã hoàn thành rất tốt nghiệm vụ, không có xảy ra sự cố gì. Gặp được Thuận Khuê rồi, phải nói cho nha đầu kia biết chính mình đã gặp được Duẫn Nhi công chúa. Mà gặp được Yuri. . . . . . Mình nhất định sẽ trong mắt chứa nhiệt lệ đối với Yuri nói thật ước ao có được muội muội tốt nhất trên thế gian này như muội muội của người! . . . . . . Hơn nữa nếu là nói cho Thuận Khuê biết, Thuận Khuê chắc chắn sẽ mất hứng hất lên cái mặt bánh bao đi, ha ha.

—— mà trên thực tế, những việc Thái Nghiên đã nghĩ tới này, một cái đều không có làm được. Điều khiến nàng cùng Hiếu Uyên không ngờ tới là, người trong trạm dịch đều đã đi đâu hết rồi.

Toàn bộ Ngự Tiêu đội cũng không thấy đâu. Liền quan quân trong trạm dịch cũng đều không thấy.

Thái Nghiên vội vàng nhảy xuống khỏi lục đề thú, tìm khắp trạm dịch cũng không thấy dù chỉ một bóng người. Nàng có chút kinh hoảng, phụ thân đâu? Thuận Khuê đâu? . . . . . . Còn có Từ Huyền công chúa cực kỳ quan trọng đâu?

"Thái Nghiên! Thái Nghiên!" Hiếu Uyên vọt tới bên người Thái Nghiên đang hồn bay phách lạc. Thái Nghiên một phát bắt lấy tay Hiếu Uyên , "Uyên tử! Công chúa nàng. . . . . ."

"Ta biết, công chúa bị bắt đi rồi , ngươi xem. . . . . ."

Hiếu Uyên cầm một mảnh giấy, Kim Thái Nghiên giành được liền đọc ngay, trên đó viết, "Ta chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về ta. Đến Tuyết Trì cốc, mang theo chân dung Lâm Duẫn Nhi để đổi lấy người của ngươi. Soo Yeon"

"Thứ thuộc về ta ?" Thái Nghiên siết chặt tờ giấy. Trước mắt tựa như lại hiện lên một màn tuyết rơi ba lần bốn lượt kỳ quái.

"Là cái tên tiểu hồ ly kia." Hiếu Uyên chỉ vào cái tên trên mảnh giấy, "Là nàng cướp đi toàn bộ Ngự Tiêu đội còn có công chúa nữa. Thái Nghiên, chúng ta phải đi tìm nàng. Có điều Tuyết Trì cốc ở nơi nào. . . . . ."

Thái Nghiên gật gù. Nàng tức giận lao ra khỏi trạm dịch, cưỡi lên lục đề thú phát thệ, "Nếu như nàng dám làm tổn thương Thuận Khuê. . . . . . Không, nếu như nàng dám làm tổn thương bất cứ người nào, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!"

"Đừng kích động Thái Nghiên. . . . . ."

Hiếu Uyên kéo lại lục đề thú, "Chúng ta không có bức họa! Bức họa đã trả lại công chúa rồi , chúng ta biết lấy cái gì đi trao đổi lấy Ngự Tiêu đội đây?"

"Ta mặc kệ!" Thái Nghiên khổ sở muốn chết, "Soo Yeon. . . . . . Ta sẽ không đem bức họa đó đưa cho nàng ! Dựa vào cái gì chứ! Uyên tử, ngươi theo ta đi, ta không tin ta không đấu lại con hồ ly xấu xa kia! Ta muốn đem Thuận Khuê bọn họ cùng Yuri cứu trở về!"

"Đương nhiên ta muốn đi cùng ngươi rồi."

Hiếu Uyên suy nghĩ một chút, nhảy lên lưng lục đề thú, "Đi thôi, chúng ta đi hỏi thăm một chút Tuyết Trì cốc ở nơi nào. Thái Nghiên, không nên khinh địch. . . . . ."

Sau nhiều lần trắc trở, Thái Nghiên cùng Hiếu Uyên cũng hỏi thăm được vị trí của Tuyết Trì cốc —— có người nói Tuyết Trì cốc là nơi yêu nghiệt hoành hành. Này ngược lại là không sai, cái băng tuyết mỹ nhân kia , Hiếu Uyên đã nhìn ra nàng là hồ ly rồi. Lập tức hai người bắt đầu tìm kiếm Tuyết Trì cốc, mất một khoảng thời gian không hề ngắn, toàn diện Tuyết Trì cốc đã xuất hiện trước mặt các nàng —— tuyết trắng bao trùm tất cả. Này phiến sắc trắng tinh khiết khiến người ta cảm thấy tiên khí mười phần. Điểm này cũng không giống như là chỗ ở của yêu quái. . . . . .

"Soo Yeon, mau đi ra đây!"

Thái Nghiên liều lĩnh hô to, "Đem Thuận Khuê cùng cha ta giao trả cho ta!"

Nàng nhìn về phía cánh đồng tuyết mênh mông hô lên cái tên đó. Soo Yeon, đây tựa hồ là danh tự thuộc về vương thất rồi. Một hồ ly tại sao có thể có danh tự như vậy đây. . . . . . Thái Nghiên không có cẩn thận suy nghĩ. Thế nhưng Hiếu Uyên lại đang suy nghĩ.

Dưới bầu trời mù mịt, xuất hiện một bóng người mờ ảo. Giữa một màn trắng xóa làm người hoa mắt này, mỹ nhân kia chậm rãi đến gần.

"Các ngươi rốt cuộc đã tới sao?" Nàng bên môi mỉm cười tựa như cánh đồng tuyết này, tràn đầy bí mật, "Ta đã nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại , Kim Thái Nghiên. . . . . ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro