C67 - Không nhất thiết, tùy mỗi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Nam nằm trên giường không ngủ được, Lục Thiều không chỉ trang trí phòng ngủ chính màu đỏ, mà cả phòng ngủ thứ hai cũng màu đỏ luôn, chiếc giường cô nằm bây giờ cũng giống như giường cưới , gối đầu trên chiếc gối vĩnh kết đồng tâm, hình trên chăn cũng là đôi uyên ương, lớp vải lụa trơn trượt cọ vào cánh tay cô vô cùng khó chịu, hơn nữa bên cạnh còn có thêm một người, khiến cô có cảm giác như đang nằm trên bàn chông, lưng như bị thiêu đốt, khiến toàn thân cảm thấy khó chịu.

Chẳng lẽ mình đã độc thân quá lâu và không có ai bên cạnh? Thương Nam nghĩ thầm.

Haiz... ít nhiều gì. Ngay cả khi không độc thân, cũng hiếm khi ngủ cùng nhau như thế này. Về cơ bản, cô chỉ gặp gỡ họ khi có thời gian. Thông thường, cô sẽ ở trường, hoặc đọc sách hoặc nghiên cứu. Nghĩ về thời gian đó, cô đã học hành chăm chỉ đến mức nào.

Dưới ánh trăng sáng, Thương Nam quay đầu liếc nhìn Bạch Lê đang ngủ say.

Cô ấy là một cô gái tốt, ngây thơ và bao dung, nhưng cô ấy không đủ may mắn nên đã gặp phải một tên khốn nạn như vậy!

Không sao, sẽ ổn thôi... lần sau sẽ tốt hơn, lần sau chắc chắn sẽ gặp được người yêu thương cô ấy tận đáy lòng.

Thương Nam lặng lẽ hít một hơi, sau đó chậm rãi thở ra...

Muốn hút một điếu thuốc quá đi.

Dải màu trên đèn pha lê là do chính tay cô treo, thành thật mà nói, lần đầu tiên gặp Lục Thiều, cô chưa bao giờ nghĩ đến mọi chuyện sẽ được như thế này. Thứ nhất, thích người cùng giới rất khó. Thứ hai, Lục Thiều lúc đó rất u ám... ngày nào cũng im lặng, suốt cả ngày không dễ thấy được nụ cười của cô ấy. Nên không thể biết được cô ấy có thể yêu ai hay không, khi yêu sẽ trông như thế nào ?

Thương Nam nhếch môi cười. Nhưng... đến hôm nay đều nhìn thấy rồi, cô nàng này ngồi khoanh chân trên sàn nhà, thổi bong bóng. Lúc thì dán những lời chúc phúc chỗ này, lúc thì treo quả ớt lên tay nắm cửa. Sau đó, nơi này y chang như công ty tổ chức tiệc cưới. Rồi nhìn Nhiễm Ninh... người được cô chiều chuộng suốt thời gian qua, trêu chọc nàng rồi cười lớn. Suốt ngày chạy đi tìm nàng. Tình yêu được thể hiện rõ ràng giữa hai người, sống động còn hơn tiểu thuyết hay các bộ phim thần tượng.

Cô thực sự mừng cho họ, cuối cùng tình yêu của họ cũng đã thành hiện thực, họ là hai cô gái, tuy chưa chính thức ra mắt gia đình nhưng theo tính cách của hai người thì chuyện đó sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra.

Cuộc đời này có bao nhiêu người có thể gặp được tình yêu đích thực? Cho dù có may mắn gặp được thì mấy ai có thể ở bên nhau?

Không có người thông minh trong thế giới tình yêu, tất cả đều là những kẻ ngốc.

Hạnh phúc có, thất vọng cũng có.

Thương Nam cảm thấy mình luôn hồi tưởng lại một số điều không tốt trong những khoảnh khắc đẹp đẽ và yên bình như vậy. So với Lục Thiều... những năm này cô dường như chưa bao giờ thắng trong cuộc sống hay các mối quan hệ. Ngày xửa ngày xưa... cô rất khâm phục Lục Thiều, cô ấy có thể vì một người, luôn duy trì tình cảm, thậm chí chỉ cần một lời nói, có thể trao đi tất cả những gì mình có, nhưng Lục Thiều vẫn giữ lại cho mình một chút kiêu ngạo. Còn bản thân cô...

Đừng nói đến sự kiêu ngạo, cả lòng tự trọng, cũng không còn nữa.

Nhưng cuối cùng, cô đã thua hoàn toàn.

Thương Nam tự cho rằng mình không phải là người bi quan, tuy là trẻ mồ côi nhưng liệu tất cả trẻ mồ côi đều phải hứng chịu một cuộc sống tồi tệ sao? Giám đốc Lỗ từng nói rằng những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi đều là những thiên thần bị gãy đôi cánh ở kiếp trước, nói rằng chúng đều là yêu tinh trên thế giới loài người.

Giám đốc Lỗ chưa từng kết hôn hay sinh con vì trại trẻ mồ côi, bà yêu cầu tất cả các bé gọi mình là mẹ, dù chưa sinh con nhưng tình mẫu tử của bà dường như không thua kém gì bất kỳ người mẹ nào, hay thậm chí còn nhiều hơn nữa.

Thương Nam từ nhỏ đã thông minh, cô nhớ kỹ từng lời Giám đốc Lỗ đã nói, không chỉ nghe mà còn thật sự ghi nhớ.

Trừng phạt bản thân vì lỗi lầm của người khác là hành vi ngu ngốc nhất.

Vận mệnh nắm giữ trong tay, nếu muốn thay đổi thì đừng sợ hãi mà phải đối mặt với nó.

Đừng tiêu cực, đừng chìm đắm và đừng chấp nhận số phận của mình.

Thương Nam ghi nhớ từng điểm và thực hiện mọi việc, có lẽ những gì ông trời đã lấy đi sẽ được đền bù.

Điểm số của cô tốt đến mức đáng kinh ngạc.

Khát khao tri thức, khát khao học tập với niềm hy vọng cấp thiết rằng kiến ​​thức có thể thay đổi vận mệnh của mình. Khi còn là sinh viên, cô chưa bao giờ cảm thấy trống rỗng. Cô dường như có thể nắm chặc sợi dây số phận của bản thân.

Chúng ta vốn tầm thường nhưng chỉ cần mở sách ra sẽ thấy đại dương và các vì tinh tú.

Kiến thức nhận được quá nhiều, như đã nói, những gì bạn bị lấy mất sẽ được bù đắp lại.

Một đứa trẻ mồ côi may mắn không trở thành kẻ bị gạt ra ngoài lề xã hội.

Thương Nam tự nhủ không nên kỳ vọng quá nhiều, những ngày tháng này đã là điều mà rất nhiều người mơ ước.

Chỉ là con người không phải cỏ cây, trái tim không phải sắt đá, có khi vẫn không chịu khuất phục... sự bất công...

Tại sao người khác sinh ra có cha mẹ?

Bản thân lại bị bỏ rơi ngay khi được sinh ra?

Tại sao những thứ nằm trong tầm tay của người khác lại nằm ngoài tầm với của bản thân?

Cho dù là Lục Thiều, cô cũng không khỏi ghen tị...

Tại sao cô ấy có thể đợi nhưng chị ấy lại không thể?

Nghĩ đến trong đầu cô lại càng ngày càng rối rắm. Khi trời đã gần sáng, Thương Nam mới chợp mắt được một lúc.

...

Dù cả đêm không ngủ đủ nhưng Thương Nam vẫn có thể dậy sớm, giấc ngủ của cô dường như khác với người thường, đặc biệt là khi khó chịu, căn bản không thể ngủ sâu được. Cô chỉ ngủ thiếp đi, một hoặc hai tiếng là đủ.

Sau khi tắm rửa đơn giản, cô ra ngoài mua bữa sáng.

Thương Nam chưa bao giờ cảm thấy dậy sớm là cực hình, ngược lại cô thích cảm giác dậy sớm, nhìn những chiếc bánh bao hấp trong thúng, những chiếc bánh quẩy mới ra lò và sữa đậu nành mới nấu, mọi thứ đều thật tuyệt vời.

Người ta thường không cảm nhận được niềm vui giản dị này, có lẽ do họ sống quá lặng lẽ, lại luôn tìm kiếm náo nhiệt, cho dù có nhìn người khác như thế nào cũng sẽ không cảm thấy hài lòng.

Khi cô trở về, Bạch Lê đã tỉnh dậy.

Bạch Lê đang dựa vào giường, đầu óc đờ đẫn, vẻ mặt trống rỗng, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cửa phòng.

Thương Nam một tay nắm cửa, tay còn lại ở bên người, nhìn thấy Bạch Lê như vậy, không biết nên phản ứng thế nào.

Cô chỉ cảm thấy như... cô gái này thật trắng trẻo.

Dưới ánh đèn, cô ấy trắng như ngọc bích. Nhưng khi ánh nắng chiếu vào, cô lại trắng như quả trứng mới bóc vỏ.

Có một vẻ ngây thơ tự nhiên trên khuôn mặt ngái ngủ đó, với hai tay chống trên giường, dây áo trên vai trái tuột xuống cánh tay, còn bên vai phải... cũng sắp rơi xuống.

Lúc này, cô đang ngồi, chăn đắp kín chân, mặc một chiếc váy ngủ có dây màu trắng tinh, có phần ren trước ngực, chiếc váy làm tôn lên vòng eo xinh đẹp, tròn trịa giống như một viên ngọc trai.

Thương Nam vô cớ nhìn mấy lần, sau đó mới ý thức được có gì đó không đúng... liền quay mặt đi...

Đó là bản chất của con người, khi bạn nhìn thấy một thứ gì đó đẹp đẽ...dù là đồ vật hay con người, theo bản năng bạn sẽ nhìn thêm vài lần nữa.

Chỉ lạ là người này rõ ràng không béo, nhưng cô lại cảm thấy cô ấy rất đầy đặn.

Giống như...kẹo bông màu hồng.

Bạch Lê dụi dụi mắt, vén chăn ra, kéo dây áo bị tuột lên, đưa tay sờ cổ... phát ra một tiếng rên.

Đây chính là nơi mà Vạn Khang đã bóp cổ cô ngày hôm qua.

Sao có thể không đau được? Đã bầm tím hết... Thương Nam nhìn vết thương.

"Cô dậy sớm thế?"

Bạch Lê nhìn Thương Nam, từ mũi một thanh âm lười biếng, kéo dài, truyền vào tai... giống như tiếng của trẻ con.

"Ừm."

Thương Nam nhẹ nhàng đáp lại, sau đó nửa khép cửa lại, đi tới bên giường, vẻ mặt nghiêm túc ngồi xuống.

Bàn chân của Bạch Lê nhỏ, ngón chân cong lên... không chỉ giọng nói, cô ấy hoàn toàn giống một đứa bé chưa tỉnh ngủ.

Thương Nam: "Thật xin lỗi."

Bạch Lê sửng sốt một lát, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó cô đột nhiên tỉnh táo, lập tức ôm ngực.

"Cô, cô, cô... đối với tôi... tối hôm qua..."

Cô không biết tại sao mình lại nghĩ đến chuyện này, nói xong cô liền ngạc nhiên, chẳng lẽ cô bị Nhiễm Ninh ảnh hưởng sao? Phụ nữ với phụ nữ... như vậy.

Thương Nam không khỏi trừng mắt: "Cô đang nói nhảm cái gì vậy?"

Cô ấy trông có vẻ rất thông minh nhưng lại luôn nói những điều vô nghĩa.

"Tôi đang nói đến Vạn Khang, lẽ ra tôi nên nói cho cô sớm hơn."

Bạch Lê nhún vai.

"Mới sáng sớm sao lại nghiêm túc như vậy?" Giọng điệu của cô hoàn toàn lãnh đạm.

Thương Nam không hiểu được... Đây không phải là chuyện lớn sao?

"Không sao thật chứ?"

"Ờ..."

Bạch Lê chải tóc, có mấy lọn tóc xoăn tự nhiên, buộc hay bới lên trông rất đẹp, nhưng một khi đã quấn khăn, nhất là khi cô ngủ như thế cả đêm, nếu không chỉnh lại... sẽ trông giống như một con sư tử nhỏ.

Cô xuống giường, xỏ dép vào và nhìn quanh tìm dây cột tóc.

"Đây nè."

Thương Nam tháo cái trên cổ tay ra đưa, cô luôn có thói quen đem theo một cái bên mình.

"Cảm ơn."

Bạch Lê hai tay túm lấy mái tóc của mình, xoắn mấy lần liền dễ dàng vén ra sau đầu, sau đó quay người lại, ánh mắt rơi vào Thương Nam, tiếp tục chuyện vừa rồi còn chưa nói xong.

"Chuyện này... thực ra khi tôi nghĩ đến việc cô đã nhắc nhở tôi trên vòng bạn bè, buổi team building và xem phim... nhưng bản thân tôi lại không nghĩ tới. Hơn nữa... không phải một người đàn ông định lừa dối tôi sao? Tôi không thể ngăn hắn lại, chuyện đó không liên quan gì đến cô, không phải cô khiến hắn ta lừa dối tôi. Và dù cô có nói trước với tôi thì cũng chỉ là biết sớm hơn thôi, điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng hắn đã lừa dối. May mắn thay, tôi chưa kết hôn, nếu đã kết hôn... tôi sẽ ghét hắn suốt cả cuộc đời. Bây giờ... vẫn tốt, chỉ là chia tay thôi. Tôi nghĩ như vậy đã ổn thỏa, sự mất mát được ngăn chặn kịp thời."

Bạch Lê nói thật lòng, tuy rằng đôi lúc cô ngốc nghếch, nhưng quan điểm tuyệt đối chính trực, cô sẽ không bao giờ gây sự vô cớ, nếu không cô đã không làm bạn thân với Nhiễm Ninh nhiều năm như vậy.

Thương Nam khoanh tay, mím chặt môi: "Ra ngoài ăn sáng đi.

Thật xấu hổ, một việc được làm trong thời gian dài liền trở nên nhỏ bé.

...

Trong phòng ngủ đối diện, Nhiễm Ninh nhìn chằm chằm Lục Thiều đang nằm sấp ngủ ngon lành trên giường, càng nghĩ càng tức giận... Đột nhiên xoay người ngồi lên trên người người này, giơ tay đánh cô một cái như lời chào buổi sáng.

Lục Thiều bị đánh thức, muốn trở người, nhưng cổ đang bị Nhiễm Ninh đè xuống, đành phải vùi mặt vào gối.

"Cậu biết sai chưa?!"

"Hở?"

"Tôi hỏi cậu biết mình sai ở đâu không?"

Lục Thiều bối rối, chẳng lẽ hôm qua say rượu và làm gì đó với nàng sao?

"Tôi đã làm gì? Ây yo... tạch, tạch!"

Nhiễm Ninh có chút bất lực: "Biết mình sai thì nói tôi nghe thử!"

"Sai, sai rồi, tôi sai rồi, cô hai ơi"

Ngay lúc Nhiễm Ninh đang thắng thế, cửa phòng ngủ mở ra, Bạch Lê đứng ở cửa trợn mắt há mồm.

Nhiễm Ninh đang mặc áo hai dây ngắn cùng quần lót, Lục Thiều tuy nằm sấp nhưng cũng không khá hơn chút nào, toàn bộ phần lưng lộ ra ngoài.

Chưa kể... màu da của hai người này khá giống nhau.

Hai người lập tức dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Bạch Lê phục hồi tinh thần, thu cằm lại, hời hợt mỉm cười.

"Ra ngoài ăn sáng."

Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, thì quay lại và nói thêm.

"Không thể nói Nhiễm Ninh... Dù sao cậu cũng là đại mãnh, nhưng mới sáng sớm... cậu nên kiềm chế một chút."

Nói xong cô đóng sầm cửa lại và xoa tay... Thật kinh dị!

Vẻ mặt Nhiễm Ninh cứng đờ "...."

Lục Thiều nằm trên gối cười lớn.

Nhiễm Ninh nắm gáy Lục Thiều, lắc mạnh.

"Cười cái rắm!"

....

Ăn xong, Thương Nam và Bạch Lê rời đi.

Cửa thang máy vừa đóng lại, bàn tay đang lục lọi trong túi của Thương Nam lấy ra một chiếc khăn lụa.

Bạch Lê nhìn xuống và sửng sốt.

Thương Nam: "Muốn quấn lên không?"

Bạch Lê: "Cô lấy nó ở đâu?"

Thương Nam: "Tôi mua."

...

Đêm đến.

Lục Thiều chăm chỉ phục vụ, có lẽ biết mình đã đắc tội ai đó nên đặc biệt lột một dĩa nho xanh cho nàng, tất cả đều trong suốt và tròn trịa.

Đáng tiếc Nhiễm Ninh liếc nhìn cô rồi bỏ đi, không hề để ý đến cô.

Lục Thiều lo lắng như kiến ​​ngồi trong nồi nước sôi, đuổi theo sau.

"Gì?"

"Cậu đang làm gì thế?"

"Tôi đi tắm rồi đi ngủ."

"Vậy tôi cũng đi tắm!"

Nhiễm Ninh nheo mắt, nhướng mày: "Được, đi lấy khăn tắm."

Lục Thiều chạy rất nhanh, nhưng dù chạy nhanh đến đâu, cô cũng không kịp ngăn cánh cửa đang đóng lại rồi bị khóa bởi Nhiễm Ninh.

Nghe thấy tiếng khóa cửa, Lục Thiều nhận ra mình đã bị lừa!

Cô vội vàng chạy lại, vặn tay nắm cửa, xoay người tìm chìa khóa thì nghe thấy người bên trong nói nhỏ cùng với tiếng nước.

"Đừng tìm nữa, chìa khóa tôi giữ rồi."

"...."

Nhiễm Ninh tắm suốt một tiếng, khi đi ra liền thấy Lục Thiều đang nhìn mình với ánh mắt háo hức.

Lại giả làm cún con nữa rồi...

Lục Thiều nắm ngón tay Nhiễm Ninh, ra vẻ đáng thương.

"Ngày mai tôi sẽ trở lại đội..."

Nhiễm Ninh không hiểu...

"Đó không phải chuyện của tôi."

Xoay người thoa kem dưỡng thể.

Nhiễm Ninh quấn khăn tắm, hai làn mây trắng mềm mại ép vào nhau, đôi chân thẳng thon dài, khi thoa sữa dưỡng thể, từng lỗ chân lông như đang thở.

Lục Thiều bị thu hút, nhìn chằm chằm, tim đập loạn xạ.

Ước chừng bốn năm giây sau, cô bước tới, đưa tay đặt lên bông hoa lớn màu đỏ trên ga trải giường, sờ qua vuốt lại rồi mỉm cười.

"Thật sự tức giận?"

Nhiễm Ninh thoa chân trái xong, liền đi thoa chân phải, vẫn không chịu nói chuyện.

"Tôi đã sai rồi."

Lục Thiều mặt dày, người ta không nói, thì mình tự khơi chuyện thôi.

"Tôi thực sự đã sai rồi. Nếu cậu đánh tôi, tôi sẽ không bao giờ đánh trả... Như vậy có được không?"

"Biến đi."

Nhiễm Ninh dùng chân đá, rõ ràng là có ý định đẩy cô đi, nhưng nàng đã cho cô một cơ hội tốt.

Lục Thiều nắm lấy chân Nhiễm Ninh, vén áo mình đặt lên bụng.

"Này ! Sao lạnh thế? Tôi sưởi ấm cho cậu nhé."

Nhiễm Ninh trừng mắt nhìn cô, nhưng cô không buông tay, ngược lại còn mỉm cười rộng đến mang tai.

"Cậu thử cười xem! Tôi sẽ bóp chết cậu!"

Nắn nắn, xoa bóp.

Lục Thiều đưa mặt về phía nàng, cười toe toét trêu chọc.

"Bóp chết tôi, ngày mai tôi sẽ biến thành quỷ tới tìm cậu, chiếm hữu cậu, chúng ta cả đời sẽ không bao giờ xa cách."

Nhiễm Ninh không muốn liên quan gì đến cô, muốn đẩy cô ra, nhưng đẩy không được, liền véo vào mặt cô, nhưng người này không sợ đau nên cuối cùng nàng lại nổi giận... Cô đưa tay ra xoa lên tóc nàng rồi, xoa tay nàng, cầm lên đặt lên tim mình, nàng chợt dịu lại.

Lục Thiều nhìn vào mắt là biết nàng không còn tức giận nữa.

Cô luôn thắc mắc về suy nghĩ của Nhiễm Ninh từ khi còn nhỏ, ngay cả trong những năm họ xa nhau, cô vẫn thường tự hỏi nàng đang làm gì, đang ở với ai, có ai theo đuổi nàng không, nàng có đang yêu không?

Mỗi lần nghĩ đến điều này, lại đau thấu tâm can...như thể bị dao cứa vào.

Sợ tính tình của nàng khó gần, sợ người khác đối xử tệ với nàng, sợ nàng... thực sự yêu ai đó, Lục Thiều luôn nghĩ đến chuyện hai người sẽ gặp lại nhau như thế nào.

Đừng nghe những lời cay nghiệt của cô trước đó, nếu Nhiễm Ninh thật sự kết hôn và có con...

Cô cũng dự định cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp.

May mắn thay... cuối cùng họ đã gặp lại, và nàng vẫn chưa kết hôn hay sinh con.

Lục Thiều nghiêng người hôn lên mặt Nhiễm Ninh, nhấc chân nàng ra khỏi vòng tay mình, khi nàng không để ý, cô cúi đầu hôn lên mu bàn chân.

"Này!" Nhiễm Ninh né tránh cô, "Đừng làm vậy, bẩn lắm."

"Không bẩn." Lục Thiều nhướng mày, "Mùi vị ngon hơn giò heo nướng."

"Cậu mới chính là giò heo nướng!"

Nhiễm Ninh trừng mắt nhìn cô, nhưng cơ thể nàng không còn phản kháng nữa.

Thực ra, cô cũng không nên tức giận, cô cũng biết mình sai, tự nói với bản thân, thế này để trấn an, nàng sẽ không lặp lại  điều đó trong tương lai.

Lục Thiều hiểu nàng, lúc này việc dỗ dành kết thúc.

Cô mở rộng vòng tay và nói: "Cậu có muốn ôm không?"

Nhiễm Ninh nắm chiếc khăn tắm trên ngực lên, ngoại trừ vẻ mặt miễn cưỡng. Nàng khá trung thực về thể chất và tinh thần, sau một vài khoảnh khắc lúng túng, nàng nghiêng người.

Giống như con thỏ nhỏ, trắng nõn mềm mại, Lục Thiều không khỏi chạm vào.

"Cậu có biết trang phục nào của cậu tôi thích nhất khi còn đi học không?"

"Cái nào?"

"Trông cậu thế nào nhỉ? Màu sắc, như một con sói."

"Cậu không phải kẻ biến thái chứ? Một con sói?"

"Xì? Tôi không phải là con công sao?"

"Giống nhau cả thôi!"

Nhiễm Ninh vỗ cô nói: "Đừng ngắt lời, nói nhanh đi."

Lục Thiều ôm nàng chặt hơn một chút, thỏ nhỏ màu trắng cũng bị ép vào nhau.

Cô nhìn nàng mỉm cười rồi tiếp tục lời vừa nói: "Không phải cậu đã mặc áo len cổ lọ khi còn là học sinh năm hai trung học sao?"

"Áo len?"

"Sọc trắng."

Nhiễm Ninh nhớ lại: "Áo len thì sao? Không phải chúng ta đều mặc áo len vào mùa đông à?"

Lục Thiều hơi nheo mắt, liếm liếm khóe môi.

"Khác. Cậu mặc chiếc áo len đó trông rất đẹp. Có một cảm giác khó tả. Cậu đi ngang qua là tôi chỉ nhìn mãi thôi. Lúc đó... tôi như bị điện giật. Và mỗi lần như vậy đều không thể chịu nổi. Cậu mà mặc chiếc áo len đó, cả ngày tôi gần như không thể làm được việc gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu có nhớ lần tôi bị bà Hồ mắng không?"

"A? Lần nào?" Nhiễm Ninh có chút ngượng ngùng, vuốt cằm của người này, "Cậu bị Hồ bà nội mắng nhiều đến mức không đếm xuể."

"Sao cậu lại vô tâm như vậy? Tôi đã bao giờ bị mắng mà không phải vì cậu chưa?"

"Được rồi được rồi, lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Tại ngươi." Lục Thiều đưa tay vuốt ve bên tai Nhiễm Ninh, oán hận nói: "Tôi thì ngày đêm suy nghĩ, nhưng cậu cái gì cũng không biết, tôi còn có thể làm gì. ...Tôi đặc biệt đến trung tâm thương mại để tìm chiếc áo của cậu..."

Lục Thiều mỉm cười.

"Nói cho cậu biết, tôi thật sự đã tìm thấy. Trong khoảng thời gian đó... Chỉ cần nhớ cậu, tôi sẽ ôm chiếc áo đó ngủ. Tôi nghĩ... khi nào thì không cần ôm áo mà ôm người thật đây."

"Này ! Xin chào, đồ tồi, nhỏ mọn"

"Đồ tồi, nhỏ mọn! Tôi là kẻ si tình, được chứ!"

Nhiễm Ninh mỉm cười, nhéo chóp mũi cô, lớn tiếng nói "Vậy là cậu đã mê tôi sớm như vậy. Lời Bạch Lê nói quả nhiên không sai, còn nhỏ mà không chịu học hành, bày đặt làm người lớn ."

"Cậu"

Lục Thiều còn chưa kịp nói gì, xương quai xanh của cô đột nhiên ngứa ngáy, Nhiễm Ninh hơi ngẩng đầu lên, tay đặt lên xương quai xanh của cô... trượt qua lại.

Lục Thiều cảm thấy ngứa ngáy, muốn gãi, nhưng Nhiễm Ninh đã nắm tay cô.

"Lục Thiều..."

"Ừm?"

"Cậu có muốn thử không?"

"Thử cái gì cơ?"

Nhiễm Ninh chống người lên, áp vào tai người yêu.

"..."

Vào ban đêm, liên tục phát ra những tiếng xào xạc.

"Cậu làm được không đó?"

"Cậu im đi!"

"Ugh! Đừng cắn tôi!"

"Lục Thiều! Cậu lại không thành thật!"

....

....

Nhiễm Ninh cảm thấy đau nhức khắp người khi đi làm vào thứ Hai.

Bạch Lê nhìn liền chạy tới.

"Cổ tay còn đau à? Cô ả Lục Thiều đó thật sự muốn giết cậu sao?"

Nhiễm Ninh đỏ mặt không nói gì.

"Khó trách cậu đánh không lại, cậu ấy đã luyện qua."

"Hả?"

"Cậu không biết sao? Hôm team building, Trần Hoa và những người khác đã nói rằng Lục Thiều nổi tiếng với những tiểu xảo trong đội! " Bạch Lê mím môi. "Cậu cũng ngốc thật, sao có thể đánh trực diện được. Cậu không biết làm nũng sao ? Cứ nói đau xem cậu ấy có dám tiếp tục không ? Phải biết lợi dụng ưu điểm của mình."

Ưu điểm riêng?

Nhiễm Ninh tức giận nghĩ đến chuyện tối qua... Cô đã hứa sẽ không cử động, nhưng cuối cùng lại đảo khách thành chủ...

Nàng cắn má mình, ngày tháng còn dài, sớm muộn gì nàng cũng sẽ đối phó được cô!

Bạch Lê rùng mình khi nhìn thấy, người chị em này... không phải đang muốn ăn thịt người chứ ?

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, đề tài chuyển đến Vạn Khang.

Cuộc chia tay của Bạch Lê không phải là một cuộc chia tay bình thường, bởi vì họ đã đính hôn trước đó, điều này khó tránh khỏi liên quan đến một số vấn đề tài chính.

"Gia đình bọn họ nói thế nào?" Nhiễm Ninh hỏi.

"Còn có thể nói gì nữa đây? Tôi muốn vỡ nợ luôn."

Trước khi chia tay, Bạch Lê chỉ cảm thấy gia đình Vạn Khang khó giải quyết, sau khi chia tay, cô mới nhận ra gia đình này xấu xa đến mức nào, thực sự ứng nghiệm câu nói: Đừng bao giờ dùng tiền để thử lòng người.

Lúc đầu đã thỏa thuận rằng gia đình Vạn Khang sẽ trả toàn bộ giá trị căn nhà, nhưng cuối cùng họ đã yêu cầu Bạch Lê góp một phần, Bạch Lê cảm thấy rằng sắp kết hôn và giấy tờ nhà cũng có tên cô trên đó nên cô không hề keo kiệt ở khía cạnh này, hơn nữa, với việc trang trí và các thiết bị gia dụng có thể coi là giá trị của nửa căn nhà, tổng cộng chi phí không kém gì phía Vạn Khang.

Nhưng bây giờ nhà họ chỉ thừa nhận một phần tiền nhà của Bạch Lê chứ không phải đồ trang trí trong nhà, mẹ Vạn Khang và bà nội hắn đã gọi điện thoại cả buổi sáng, Bạch Lê lập tức chặn số vì khó chịu. Có thể nói gì với những kẻ vô lý đây? Họ sẽ ngụy biện tất cả!

"Bây giờ tôi không muốn đối phó với một nhóm vô lại. Vấn đề chuyên môn giao cho những người có chuyên môn. Tôi đã tìm một luật sư và để luật pháp xử lý. Nếu họ vẫn không biết xấu hổ, đến lúc khởi kiện và trả lại tiền, tôi sẽ giúp họ biết thế nào là giữ thể diện."

Nhiễm Ninh gật đầu, vậy là không vấn đề gì.

"Khi nào cậu đi gặp luật sư? Tôi sẽ đi cùng cậu."

"Tôi đã xin nghỉ phép vào ngày mốt rồi."

"Ngày mốt..." Nhiễm Ninh nhìn tờ giấy, "Hôm đó tôi phải phẫu thuật..."

"Cậu đi làm việc của mình đi, Thương Nam nói sẽ đi cùng tôi."

"Thương Nam?"

Bạch Lê ậm ừ: "Cô ấy cảm thấy có lỗi vì đã không báo trước cho tôi biết chuyện Vạn Khang ngoại tình. Tôi đã bảo cô ấy đừng lo lắng nhưng cô ấy vẫn cảm thấy có lỗi. Hôm qua cô ấy đã đặc biệt gọi điện cho tôi để thảo luận."

"Hai người các cậu, trước đây cậu có lỗi với cô ấy, bây giờ cô ấy lại có lỗi với cậu, coi như huề nhau." Nhiễm Ninh cười, nghiêm túc nói: "Ừ, Thương Nam là người bình tĩnh nhất trong chúng ta. Nếu được lựa chọn, thì cô ấy là người hợp lý nhất đi cùng cậu."

Mặc dù vậy, Nhiễm Ninh vẫn bổ sung thêm: "Nếu có chuyện gì xảy ra nữa, cứ gọi cho tôi."

"Được rồi, tôi hiểu rồi, đừng lo lắng."

....

.....

Sáng sớm hôm sau, Thương Nam đi cùng Bạch Lê đến văn phòng luật Tinh Hải.

Có một tấm bảng tên pha lê đặt trước bàn làm việc màu nâu sẫm, ba từ " Trình Vũ Phàm "

"Có bằng chứng gì trong tay không?"

Người phụ nữ mặc vest và quần tây, khuôn mặt thanh tú không tì vết, lông mày lạnh lùng và sắc sảo, toát ra khí chất đáng sợ.

Chứng cớ....

Bạch Lê sửng sốt: "Chính mắt nhìn thấy có tính không?"

Khóe môi Trình Vũ Phàm nhếch lên, trước đây cô cũng từng gặp phải tình huống này, vì nhiều lý do khác nhau, quá căng thẳng, quá kích động, quá tức giận, chỉ tập trung bắt và đánh tiểu tam, hoàn toàn quên mất việc chụp ảnh và thu thập chứng cứ.

"Không có chụp ảnh, tức là không có bằng chứng hình ảnh. Nếu không thể đưa ra được gì khác mà chỉ có thể cho biết thời gian và địa điểm, thì đây gọi là lời tự sự, không phải bằng chứng."

"...."

Thương Nam ở một bên khẽ cau mày, sau đó lấy điện thoại di động ra.

"Thế cái này thì sao? Chắc được."

Trình Vũ Phàm nhìn xuống và thấy những bức ảnh và video của Vạn Khang và tình nhân bên trong.

"Mối quan hệ giữa hai người là gì?"

"Bạn ơi, lúc đó tôi cũng có mặt. Ảnh chụp ở nhà mới của họ. Ngoài ra còn có camera giám sát trong một tháng. Đáng lẽ nên có video. Tôi nhìn thấy họ tán tỉnh và véo mông trong thang máy."

Trình Vũ Phàm gật đầu: "Không thành vấn đề."

...

Sau khi hai người ra khỏi công ty luật, Bạch Lê còn chưa có phản ứng gì.

"Cô chụp những bức ảnh đó khi nào?"

"Tôi đã chụp ngay khi đến đó."

"Vậy tại sao lúc đó cô không nói gì?"

Thương Nam mím môi nói thật: "Không biết có dùng được không, thứ này quá bẩn, nếu dùng không được, tôi cũng không nghĩ sẽ cho cô xem. Nếu có thể sử dụng nó, thì đưa nó cho cô cũng không quá muộn."

Hóa ra là vậy...

"Cẩn thận!"

Một chiếc xe đạp vụt qua, Thương Nam kéo mạnh Bạch Lê, Bạch Lê không kịp phòng bị, lao vào vòng tay của người này, vừa ngẩng đầu lên đã gặp phải đôi mắt đen láy của cô.

Thương Nam: "Cô không sao chứ?"

Bạch Lê lắc đầu: "Không sao đâu."

Không biết tại sao, lúc này trong lòng cô dường như có một cảm giác kỳ lạ, nhưng cô không thể nói rõ đó là gì, cô cúi đầu nhìn bàn tay Thương Nam đang nắm lấy cánh tay mình...

Lông mi Bạch Lê khẽ run lên.

"Tôi nhớ đến Lục Thiều, khi còn đi học, cậu ấy cũng có một chiếc xe đua như thế, cậu ấy lắp thêm đèn phía trước và hàn thêm ghế phía sau, mỗi ngày tan trường cậu ấy sẽ chở Nhiễm Ninh về nhà, cậu ấy rất nhát gan. Lúc đó, luôn đợi tôi lên xe bus về nhà mới dám đi đến chỗ Nhiễm Ninh. Thực ra, Lục Thiều thực sự rất tốt, dù có bỏ ra bao nhiêu công sức cũng không cần phần thưởng. Chỉ cần Nhiễm Ninh nhìn một cái, cậu ấy sẽ vui vẻ ba ngày..."

Bạch Lê dừng lại, lại nhìn Thương Nam.

"Đây là cách các cô gái yêu nhau à?"

Thương Nam đã buông cánh tay Bạch Lê ra, nhàn nhạt nói.

"Không hẳn. Loại chuyện này mỗi người đều có mỗi cách thể hiện."

____________________________

Editor: vì quá mê Dĩnh bảo, mà cũng không thể bỏ bê Thiều Ninh nên phải ngủ trễ tí 😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro