Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thương Hàn trước giờ vẫn là một người có chút trì độn, nếu không thì Thành Lăng cũng sẽ không 5 năm như một sử dụng đi sử dụng lại một chiêu trò cũng vẫn như cũ hữu hiệu, ngày hôm nay cô ấy đột nhiên sâu sắc hẳn lên, đùng một cái liền nắm bắt ngay được điểm bất thường.

Thành Lăng bởi vì chuyện Thương Hàn đột ngột nhạy bén có chút đơ, nhưng cô phản ứng mau lẹ, rất nhanh thì hồi phục lại tinh thần, cũng rốt cục tìm ra được hòm thuốc cất giấu ở sâu bên trong tủ TV, cô lấy thuốc mỡ từ bên trong ra, nhìn qua ngày tháng, xác nhận là chưa bị quá hạn sử dụng mới đặt hòm thuốc trở lại vị trí cũ, một tay cầm thuốc mỡ, tay kia nắm tay Thương Hàn, cô ngồi trên ghế sô pha, tựa như không có việc gì bôi thuốc cho cô ấy.

"Học tỷ?" Thương Hàn thấy Thành Lăng thật lâu không trả lời câu hỏi của mình, cô lại hỏi lại một lần nữa: "Sao chị biết em thích ăn kem vào mùa đông?"

Thành Lăng nhẹ nhàng bôi thuốc cho Thương Hàn, sợ lực tay mạnh khiến cho Thương Hàn bị đau, cô cẩn thận ở nơi sưng đỏ bôi lên một lớp thuốc mỡ, sau đó lại cúi đầu thổi thổi trên miệng vết thương. Cô ấy cúi đầu, đôi môi đỏ mọng mân mê thành một chút độ cong, giống như là muốn hôn bàn tay của Thương Hàn. Thương Hàn nhìn những cánh môi đó, dưới ánh đèn lóe lên một chút nước, khuôn mặt đột nhiên hồng lên.

Thật sự là một đôi môi thích hợp để hôn, Thương Hàn đỏ mặt nghĩ, mùi vị nhất định phải rất tuyệt vời. Cô chặc chặc lưỡi, dường như có chút hồi ức về tư vị đó. Trong khi cô đang đắm chìm hoàn toàn vào ảo tưởng về mùi vị đôi môi của Thành Lăng, câu hỏi vừa đặt ra đã bị cho trôi vào quên lãng.

Thành Lăng thổi thổi miệng vết thương của Thương Hàn, khi cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy người nọ đang nhìn chằm chằm vào cô ngẩn người, đôi mắt cô ấy có màu đỏ, giống như hận không thể ăn cô vậy, Thành Lăng cười cười, đưa tay vỗ ót, sẵng giọng: "Em lau nước miếng đi kìa, biết nó chảy đến cổ rồi không? Đầu óc đang nghĩ đi đâu vậy hả?"

"Dạ?" Thương Hàn giật mình một cái, ý thức rốt cục cũng nhẹ nhàng trở về, cô nghe Thành Lăng nói như vậy, còn thật sự nâng tay áo lên lau miệng, cô nhớ tới việc trong đầu mình vừa có tiểu tâm tư với học tỷ, lại thấy Thành Lăng đang cười, dường như có chút nhìn thấu bản thân, gương mặt cô bỗng chốc đỏ lên giống như là máu, Thành Lăng thấy thế, càng không kiêng nể gì cười trêu: "Được rồi được rồi, tôi đùa chút thôi, em lại cho là thật đấy à? Mặt em đỏ như là vừa uống rượu rồi kia, hay là bị tôi đoán trúng rồi đấy, có thật trong lòng có ý xấu gì với tôi rồi không?"

Thương Hàn che đi gương mặt đỏ đến độ đổ mồ hôi, cô lên tiếng xin tha: "Học tỷ, chị đừng trêu em nữa, không phải chị đến đây để ăn cơm à?"

Thành Lăng mím môi ngừng cười, nhưng bên miệng ý cười vẫn còn chưa kịp tản đi, cô nhìn qua tay Thương Hàn, hỏi thăm: "Em như vậy còn có thể nấu ăn sao? Em cứ ngồi đây, hôm nay để tôi trổ tài." Vừa nói vừa sắn tay áo đi vào phòng bếp, để lại Thương Hàn một mình ngồi trên ghế sô pha, bán tín bán nghi đối với bóng lưng của Thành Lăng, tay của học tỷ nhìn qua đã biết mười ngón tay không dính xuân thủy. Nấu cơm? Chị ấy làm được sao?

Mãi cho đến lúc từ trong bếp vang lên những tiếng xèo xèo, Thương Hàn mới nhớ ra, cô ấy đang hỏi Thành Lăng về vấn đề kia, Thành Lăng vẫn còn chưa trả lời cô ấy.

Sự nghi ngờ của Thương Hàn đối với tài nghệ nấu ăn của Thành Lăng phút chốc tan thành mây khói, cô phá lệ ăn đến hai bát cơm, gió cuốn mây tan, quét sạch một bàn đồ ăn, như vậy mới chịu buông đũa, vỗ cái bụng cách một lớp quần áo có thể rõ ràng nhìn ra đã to như cái trống.

"Học tỷ, chị học nấu ăn từ ai vậy? Thật ngon quá đi! So với mẹ em nấu thì còn ngon hơn, em chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy đấy!" Thương Hàn sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, bật ngón cái tặng cho Thành Lăng lời ca ngợi từ tận đáy lòng. Thương Hàn kỳ thật là người rất kén chọn, trước đây cô bị người mẹ tài nghệ nấu nướng vô biên của mình dưỡng thành khẩu vị, không ăn cái này bỏ qua cái kia, ngay cả đồ ăn của khách sạn cao cấp cũng khó khiến cho cô vừa lòng, vậy mà đồ ăn Thành Lăng xào lại có thể hợp khẩu vị của cô đến từng món, Thương Hàn một mặt cảm giác bất khả tư nghị, một mặt lại có chút bất đắc dĩ nổi giận, quả nhiên con người vĩ đại làm cái gì cũng vĩ đại, chỉ sợ có dành ra cả đời mình cũng không thể đuổi kịp vị học tỷ này.

Thành Lăng cười nói: "Nếu em thích thì mỗi ngày tôi đều nấu cho em."

Thương Hàn cũng cùng cười, không cho lời nói đó là thật. Đùa, thời gian của học tỷ thật sự quý giá, sao lại có thể đến làm cơm cho cô mỗi ngày? Chẳng qua đó chỉ là lời khách sáo thôi.

Ăn uống no đủ rồi, Thương Hàn lại nghĩ tới câu hỏi trước kia của mình, cái sự nghi hoặc này mà để nghẹn ở trong lòng, chỉ sợ tối nay cô ngủ sẽ không được ngon, vì vậy cô lại không nhịn được lần thứ ba đặt ra câu hỏi: "Học tỷ, sao chị lại biết..."

"Biết rằng em thích ăn kem vào mùa đông." Thành Lăng giúp cô hoàn thành câu hỏi, cô ấy nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp, có chút cổ quái nói không nên lời.

Bầu không khí trong phòng lập tức trầm xuống, Thương Hàn có cảm giác sợ hãi, cúi đầu sờ bụng, không dám nói lời nào, cũng không dám đối diện với Thành Lăng.

Không khí trầm mặc như vậy tầm năm phút đồng hồ, Thành Lăng đột nhiên nở nụ cười, mí mắt hơi thấp xuống một chút, tầm mắt từ gương mặt Thương Hàn chuyển qua mặt bàn, cô nhìn chằm chằm vào một giọt nước còn đọng trên mặt bàn: "Trước đây em có nói với tôi."

Cái gì? Thương Hàn nháy mắt mấy cái, khó hiểu nhìn về phía Thành Lăng. Mình nói? Sao một chút ấn tượng cũng không có như vậy?

"Là em không nhớ." Thành Lăng lại cười, thở dài một hơi cảm thán: "Đương nhiên là em không nhớ."

Sức lực toàn thân đều theo tiếng cảm thán thoát ra, đôi vai luôn đứng thẳng bị kéo xuống dưới, cô nửa tựa vào mặt ghế, nửa suy nghĩ, tự giễu mà cười: "Có đôi khi tôi có cảm giác chính mình thật vô dụng."

Thương Hàn không biết vì sao Thành Lăng đột nhiên lại trở nên cam chịu như vậy, cũng không biết vì sao đối phương lại nói ra những lời có chút ủ rũ như vậy, giống như là trái tim đang bị tổn thương, Thành Lăng dường như là người không gì là không thể làm được, hôm nay lại còn có thêm đề mục "tài nghệ nấu ăn siêu đẳng" thêm vào, nếu người như vậy cũng nói bản thân mình vô dụng, thế thì Thương Hàn cảm giác chính mình đừng nên sống cho xong.

Hơn nữa, nhìn Thành Lăng thương tâm, Thương Hàn cũng cảm thấy chính mình thương tâm, ở một góc nào đó trong lòng mà cô chưa phát hiện ra bắt đầu cảm thấy khổ sở: "Học tỷ..." Cô muốn an ủi Thành Lăng, nhưng không biết là nên an ủi như thế nào, cô tạm dừng một lúc lâu, sau đó mới ngập ngừng nói: "Chị không vô dụng..."

Trong nháy mắt, Thương Hàn cũng bắt đầu ủ rũ, nhìn đi, chính mình mới thật sự là vô dụng, ngay cả một câu an ủi cũng không nghĩ ra được, cô bắt đầu hối hận tại sao mình lại đi truy vấn vấn đề kia, báo hại học tỷ khó chịu như vậy.

Câu an ủi này đương nhiên không khiến cho tâm tình Thành Lăng trở nên tốt đẹp hơn, khóe miệng cô gượng gạo thành một nụ cười khó coi: "Mùa đông em thích ăn kem, mùa hè lại chỉ muốn ăn dưa hấu bình thường, em ghét những nguyên liệu nặng mùi như tỏi và hành tây, thế nhưng lại tình hữu độc chung đối với rau cần, à đúng rồi, em còn thích uống nước có ga nữa, có vẻ chuyện này em cũng đã quên nhỉ?"

Thương Hàn ngơ ra một lúc, cô đúng là đã quên. Tai nạn xe cộ 5 năm trước đã làm tổn thương đầu óc của cô, sau này bác sĩ có dặn dò, đồ ăn vặt, nước có ga và các loại đồ ăn chứa chất kích thích khác cô phải cực kỳ hạn chế, Thương Hàn tiếc mạng, sợ chính mình ăn vào sẽ xảy ra chuyện, dù sao cô cũng không nhớ rõ nước có ga có mùi vị như thế nào, đã 5 năm cô không uống thứ đồ uống đó, vậy nên không biết trước đây mình từng thích uống nước có ga.

Thành Lăng thu lại cảm xúc trên mặt, thản nhiên nói: "Chuyện này, em khiến cho tôi phải nhớ rõ, vậy mà em lại quên đi."

"Em..." Thương Hàn thực lòng cảm thấy áy náy, cô biết mình đã quên đi một vài chuyện, nhưng nó không ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân, cô nghĩ nó cũng không có gì quan trọng, chậm rãi liền không để ý đến nó nữa, thế nhưng hiện tại, xem ra những chuyện cô đã quên phải thực sự rất quan trọng, trong đó có mối quan hệ mật thiết của cô với Thành Lăng.

Thành Lăng lại thở dài, mang chén đĩa thu dọn vào trong phòng bếp, Thương Hàn lười, nếu như có thể không cần tự mình động thủ thì nhất quyết sẽ không động thủ, vậy nên các thiết bị trong nhà cơ hồ đều là các thiết bị thông minh, máy rửa chén, người máy quét dọn linh tĩnh. Thành Lăng bỏ bát đũa vào trong máy rửa bát, mở chốt, thời điểm cô đi ra từ phòng bếp, Thương Hàn đã đứng ở cửa, yên lặng nhìn cô, đôi mắt cũng rất mê man.

"Học tỷ, có phải em đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng không?" Cô ấy giống như một đứa trẻ làm sai, chỉ biết là người lớn giận, nhưng không biết mình đã chọc gì khiến cho người lớn nổi giận, chân tay luống cuống đứng ở trước mặt Thành Lăng, khổ sở tự trách khiến cho Thành Lăng đau lòng.

"Thương Hàn, có đôi khi tôi nghĩ, chuyện này, đời này em không nên nhớ lại mới tốt. Nhưng cũng có lúc tôi lại cảm giác, như vậy thì có phải có chút bất công với tôi không."

Thành Lăng đứng ở trước mặt Thương Hàn, mệt mỏi tựa đầu vào vai cô: "Tiểu Hàn, tôi đợi em 5 năm, có một số việc em không thể trốn tránh nó cả đời được."

"Học tỷ..."

"Gọi tên của tôi đi." Thành Lăng nói: "Cái từ học tỷ này nghe rất xa lạ."

Thương Hàn trầm mặc trong chốc lát, mới nhỏ giọng gọi: "Thành Lăng."

Gương mặt Thành Lăng ở trên hõm vai Thương Hàn tranh tối tranh sáng có chút xanh xao, cô chán nản mà cười nói: "Như vậy, cũng đủ rồi."

Trong nội tâm Thành Lăng có chút không cam tâm, Thương Hàn chưa từng thấy cô ấy chán nản thất vọng như vậy.

Một bữa cơm tốt đẹp lại thành ra thế này, rõ ràng lúc mới bắt đầu còn thật vui vẻ, nhưng bởi vì câu hỏi của Thương Hàn mà trong nháy mắt biến mất, Thương Hàn tự trách bản thân không hiểu chuyện, lại trách bản thân đã quên đi những chuyện quan trọng, tóm lại là cô khiến cho học tỷ thương tâm khổ sở, ngàn sai vạn sai đều là cô sai, tâm tình cô phiền muộn, thẳng cho đến lúc đưa Thành Lăng đi ra đến cửa, gương mặt vẫn mang dáng vẻ cau mày.

Thương Hàn tiễn Thành Lăng đi xuống dưới lầu, cô nhìn Thành Lăng lên xe, trong đầu đột nhiên lóe lên một đoạn ngắn, đột ngột lên tiếng hỏi: "Học tỷ, chị có thích trẻ con không?"

Hai tay Thành Lăng nắm chặt tay lái, đồng tử co rút lại, cau mày chán ghét nói: "Cực kỳ chán ghét."

Nói xong câu này, cô nổ máy phóng đi, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng không nói với Thương Hàn.

Thương Hàn nghe được câu "Cực kỳ chán ghét." kia của Thành Lăng, không hiểu sao lại có cảm giác đau khổ, trái tim của cô phát hiện ra nỗi đau ẩn giấu trong một góc kia, ngay cả cô cũng không hiểu vì sao, vì sao học tỷ không thích trẻ con sẽ khiến cho mình cảm thấy đau khổ.

Đôi mắt cô nhìn theo chiếc xe đã rời đi hồi lâu, mãi cho đến khi cảm thấy khóe mắt cay cay mới quay người trở về, ai ngờ khi cô vừa quay người đã lại thấy đứa bé kia, chính là cô bé sáng nay Thương Hàn bắt gặp. Đứa bé kia nhìn theo phương hướng Thành Lăng rời đi, dáng vẻ tựa như sắp khóc, Thương Hàn xoay người, đôi mắt to tròn dường như muốn khóc kia lại chuyển sang nhìn chằm chằm vào Thương Hàn, cái nhìn khiến cho trái tim Thương Hàn cảm thấy khó chịu.

"Mama." Đứa bé khóc nức nở gọi Thương Hàn.

Trời đông tuyết phủ, một tiếng gọi "Mama" run run rẩy rẩy này, khiến cho cả người Thương Hàn  phát lạnh.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Rốt cục cũng có chương đủ số từ rồi, quả thật không dễ dàng gì, vỗ tay nào các bạn ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro