Chương 101 - Phản công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên có người lên nói Hứa hiệu trưởng kinh ngạc một chút, chỉ là cô rất nhanh kịp phản ứng, nhìn thoáng qua Vương hiệu trưởng, Vương hiệu trưởng ở phía dưới gật đầu, mới nói: "Có chuyện gì thì em cứ lên đây nói đi."

"Cám ơn." Thẩm Thu Hoa nhìn cô lộ ra nụ cười ngọt ngào. Nụ cười kia quá đẹp, làm cho người ta không thể di chuyển ánh mắt. Hơn nữa ngày Hứa hiệu trưởng mới quay đầu sang chỗ khác, trong lòng thầm mắng một tiếng: "Hồ ly tinh."

Mắt thấy cả đám giáo viên tinh thần phấn chấn, lao nhao. Ai trong trường cũng thấy Thẩm Thu Hoa rất đẹp, rất trẻ trung, nghiệp vụ lại rất tốt. Thế nhưng ở phương diện khác cũng vậy, không giống như mấy người mới chuyên cố gắng tranh thủ ra mặt.

Thẩm Thu Hoa đứng dậy đi lên phía trước, mắt nhìn mọi người đang ở dưới. Chuyện này cũng rất thường xảy ra, nên những đồng nghiệp không có gì lạ. Dương Quỳnh nhìn tới ánh mắt kia, khóe miệng cong lên, đây chính là khí thế kiếp trước của Khang phi.

Thẩm Thu Hoa cầm cái usb cắm vào máy tính trong đại sảnh, màn hình lớn liền hiện ra. Rốt cuộc Thẩm Thu Hoa cũng mở miệng, "Cám ơn Vương hiệu trưởng đã cho tôi cơ hội đứng ở trước mặt mọi người để nói mọi chuyện xảy ra. Việc làm bài tập thêm lần trước, tôi cũng có mặt ở đó, chỉ là đợi học sinh viết xong bài tập mà thôi. Ngày hôm đó là chép lại cổ văn, những bài đó còn ở trong phòng làm việc của tôi, hoàn toàn có thể kiểm tra. Tôi cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, không nghĩ tới càng ngày càng nghiêm trọng và lớn chuyện như vậy. Nếu đã thích làm lớn chuyện, tôi cũng có cách để giải quyết." Nàng nói đến đây thì nháy mắt một cái, trên miệng thì lộ ra nụ cười yếu ớt.

Tài liệu trong usb được phát ra, là một đoạn ghi âm. Vương hiệu trưởng ngồi ở dưới nghe xong, thì biết đây chính là giọng nói của người phụ huynh tố cáo.

Vị phụ huynh kia hình như đang nói chuyện với người nào đó. Ở trong ghi âm, đầu tiên là quở trách Thẩm Thu Hoa không phải một trận, rồi sau đó thì nói giáo viên Ngữ Văn bên nhà hàng xóm mới là người dạy giỏi, mỗi ngày đều cho cả đống bài tập. Cũng là hàng xóm kia nói, làm giáo viên mà không cho bài tập, thì làm giáo viên cái gì?

Nói chung người sợ so sánh, vị phụ huynh và hàng xóm này càng so càng thấy bất bình, vì thế nên mới chạy tới trường kiện. Chuyện này cũng do vị hàng xóm kia xúi, nói cô ta đi tới trường kiện giáo viên. Còn nói người ta bị kiện, nhất định sẽ trả thù con trai cô ta. Cô ta vừa nghe xong? Ngay cả con cái cũng không thèm hỏi, liền chạy đến trường náo loạn.

Vị phụ huynh này nói dài dong thí sợ, đoạn thu âm tận hai mươi phút. Chờ nghe ghi âm xong, mọi người liền tỉnh ngộ. Từ trong đó, có thể biết được rằng vị phụ huynh đó bị người khác xúi bậy, thế nhưng cũng không giúp được Thẩm Thu Hoa cái gì.

"Đoạn ghi âm này là sự thật, mọi người còn nghi ngờ sao?" Thẩm Thu Hoa hỏi.

Rất nhiều giáo viên không biết người phụ huynh này, dĩ nhiên cũng không có cách nào phân biệt thật giả. Nhưng chủ nhiệm lớp cùng hiệu trưởng đều biết, nên cũng không có hoài nghi, gật đầu xác nhận.

Thẩm Thu Hoa thấy họ đã gật đầu, lúc này mới tiếp tục nói: "Đoạn ghi âm này có thể nghe được người phụ huynh kia là bị hàng xóm giật dây mới làm như vậy. Như vậy người hàng xóm kia là vì cái gì mà làm như thế?"

Chuyện như vậy vô cùng kỳ lạ, các giáo viên đang ngồi ở dưới vô cùng tò mò.

Rất nhanh, mấy tấm hình ở trên màn hình liền hiện ra. Thẩm Thu Hoa chỉ người đàn bà trong tấm hình, "Người này là hàng xóm của người phụ huynh tố cáo."

Phía dưới lập tức có giáo viên "Ồ" một tiếng. Ánh mắt Thẩm Thu Hoa nhìn chằm chằm vào người đó, nhìn thấy phản ứng của cô, nụ cười ở khóe miệng Thẩm Thu Hoa càng thêm rõ ràng.

"Người này chính là phụ huynh học sinh trong lớp tôi." Đó là chủ nhiệm lớp năm hai. Nhưng nàng còn chưa nói hết, liền dừng lại cũng không nói nữa.

Chuyện như vậy trong trường học không gạt được mọi người. Người phụ huynh này cũng không phải là người nàng biết. Có mấy người đã nhìn nhau mọi chút, rõ ràng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tay Thẩm Thu Hoa đang di chuyển con chuột, con trỏ chỉ đến mục của văn kiện, "Đây chính là ghi âm của chủ nhiệm năm hai và người phụ huynh đó. Chỉ là tôi muốn biết, ai là người giật dây?" Ánh mắt của nàng nhìn tất cả mọi người ở phía dưới. Bất quá nàng biết, có một người đang rất lo lắng.

Quả nhiên, Hứa hiệu trưởng đứng lên nói: "Thẩm Thu Hoa, mấy đoạn ghi âm này làm sao cô có được? Cô nghe lén người ta nói chuyện rồi ghi âm lại sao! Còn có những hình ảnh này, cô theo dõi người khác còn chụp ảnh, cô đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác, cô biết không?"

Tay Thẩm Thu Hoa thả con chuột ra, trong ánh mắt có ý cười, "Hứa hiệu trưởng, tôi tự nhiên có cách của mình. Không ai đứng ra nói giúp mình, thì tôi đành tự mình chứng minh bản thân trong sạch? Chẳng lẽ bị người ta vu oan, tôi phải im miệng không nói? Tuy Thẩm Thu Hoa tôi còn trẻ, nhưng cũng không đến mức bị người ta khi dễ." Nàng nói xong tay lại cầm con chuột tiếp.

"Thẩm Thu Hoa!" Hứa hiệu trưởng hét một tiếng, "Bây giờ kỹ thuật máy tính tân tiến như vậy, mấy đoạn ghi âm này của cô nói không chừng là cắt ghép hợp lại."

Thẩm Thu Hoa nhíu mày, "Hứa hiệu trưởng nói đúng đó." Hình như nàng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, "Còn không thế này đi, chúng ta báo cảnh sát. Cảnh sát sẽ điều tra xem đoạn ghi âm này là thật hay giả." Khóe miệng của nàng vẫn mang theo nụ cười, nói đến chỗ này nụ cười trong ánh mắt liền biến mất, quay đầu nhìn Dương Quỳnh đang ngồi ở dưới nói: "Dương Quỳnh, báo cảnh sát đi."

"Được rồi!" Dương Quỳnh chỉ chờ đợi một tiếng này thôi. Liền lấy điện thoại ra, mới vừa bấm được hai con số liền bị Hứa hiệu trưởng hét dừng lại.

"Báo cảnh sát cái gì? Cô thấy trường học chúng ta chưa đủ mất mặt sao?"

Thẩm Thu Hoa cười lạnh một tiếng, "Trường học mất mặt thì mất mặt, tôi mất mặt thì không phải là mất mặt sao? Hứa hiệu trưởng thật đúng là yêu trường học như gia đình! Tôi mở ghi âm thì cô nghi ngờ thật giả, tôi muốn báo cảnh sát thì cô ngại mất mặt, chẳng lẽ tôi im lặng nhìn mình bị oan như vậy cô mới hài lòng sao?" Mấy câu nói đó cực kỳ sắc nhọn cay nghiệt, đối với hình tượng Thẩm Thu Hoa thường ngày dịu dàng hoàn toàn khác biệt. Các giáo viên ở dưới cũng giật mình không ít, việc này giống như công khai là Hứa hiệu trưởng làm rồi.

Hứa hiệu trưởng cũng không nghĩ tới Thẩm Thu Hoa có lá gan lớn như vậy, dám cùng cô nói những câu gay gắt như vậy. Ngày thường cô tùy tiện nói vài câu, Thẩm Thu Hoa cũng không có lên tiếng, tại sao đột nhiên nảy sinh vấn đề lớn như vậy.

"Cô dám châm chọc tôi như thế sao?" Hứa hiệu trưởng tức giận đến tay cũng đang run.

"Cô tôn trọng tôi, tôi tôn trọng lại. Bản thân Hứa hiệu trưởng đã làm gì, trong lòng cô nên hiểu rõ. Tôi không nói, bởi vì cô là lãnh đạo. Nhưng cũng chỉ là lãnh đạo thôi. Làm người phải biết tôn trọng người khác, nếu chỉ thích sỉ diện, thì bỏ đi là vừa." Nếu nói về đấu võ miệng, hai người Hứa hiệu trưởng đi nữa cũng không phải là đối thủ của Thẩm Thu Hoa.

"Cô..." Hứa hiệu trưởng tức giận đến phát hỏa ra sau đầu. Không cần suy nghĩ nhiều, chạy thẳng lên trước mặt Thẩm Thu Hoa, liền giơ tay định đánh nàng một cái.

Thẩm Thu Hoa không thèm nhúc nhích, chỉ trong nháy mắt. Cổ tay của Hứa hiệu trưởng đã bị Dương Quỳnh bắt lấy, Thẩm Thu Hoa cũng được cô bảo vệ ở trong ngực.

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, lúc này tất cả mọi người mới phát ra âm thanh kinh ngạc. Hình như, chẳng ai thấy được Dương Quỳnh chạy lên đó bằng cách nào. Chỉ có người ngồi phía sau Dương Quỳnh mới biết được, Dương Quỳnh trực tiếp giẫm lên cái bàn nhảy tới phía trước. Khoảng cách như vậy rất xa, chỉ hai bước liền tới.

"Hứa hiệu trưởng, tôi là người không có nguyên tắc. Nhưng có một chuyện, cô dám đả thương Thu Hoa, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô sống yên đâu!" Vẻ mặt Dương Quỳnh lạnh lùng, toàn thân phát ra sát khí Vương hiệu trưởng ở phía sau cũng có thể cảm nhận được.

Sỡ dĩ Vương hiệu trưởng vẫn luôn không nói chuyện, dĩ nhiên cũng muốn biết chân tướng của mọi chuyện. Cho nên đối với Hứa hiệu trưởng cô cũng không có sắc mặt dễ chịu.

"Cô... Hai người các cô..." Cổ tay Hứa hiệu trưởng còn bị Dương Quỳnh nắm, chỉ cảm thấy có một sức lực đến kinh người. Muốn giãy dụa cũng không cách nào thoát được.

Dương Quỳnh buông lỏng tay, kéo Thẩm Thu Hoa lui về sau hai bước, "Thu Hoa không có đem mọi chuyện nói ra là giữ lại mặt mũi cho cô, đáng tiếc cô không biết cảm kích, thật sự lãng phí tâm ý của em ấy mà."

Hứa hiệu trưởng quay đầu nhìn xuống Vương hiệu trưởng đang ngồi đó, thấy nét mặt người đó bình tĩnh như vậy, hoàn toàn không có ý ngăn cản. Cô biết, trò xiếc của cô đã bị họ nhìn rõ, bây giờ cô còn có thể nói gì? Cô trực tiếp chạy khỏi đại sảnh.

Trò cười này đến đây kết thúc. Đoạn ghi âm cuối cùng kia cũng không có phát ra.

Phía dưới có người hiểu rõ, thế nhưng có một số người còn mơ hồ. Thẩm Thu Hoa thấy vậy cũng không nói gì nữa, cùng Dương Quỳnh im lặng đứng ở một bên.

Vương hiệu trưởng đen mặt đến dọa người, hô một tiếng "Tan họp", liền vội vàng rời đi.

Cô vừa ra khỏi cửa, phía dưới lập tức có người bùng nổ, các giáo viên không rõ chân tướng đều sôi nổi nghe ngóng, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh liếc nhìn nhau, tay của hai người vẫn nắm một chỗ.

Về đến nhà, Dương Quỳnh không có vội vàng nấu cơm, liền ôm Thẩm Thu Hoa trong ngực, ở trên trán của nàng hôn một cái, "Hôm nay em thật là oai phong."

Thẩm Thu Hoa thở dài, "Là cô ta ép em."

"Cô ta đã tìm sai đối thủ, hai người hoàn toàn không cùng cấp bậc." Dương Quỳnh ôm chặt eo của nàng, tay bắt đầu di chuyển.

"Ai! Tại sao chị lại lộn xộn như vậy!" Thẩm Thu Hoa bất mãn. Hai người còn chưa ăn cơm đâu, không thể làm mấy chuyện tốn thể lực như vậy được.

Nghĩ đến vận động, nàng ngẩng đầu cười nói: "Giữa chúng ta còn đánh có cược nha."

Dương Quỳnh nghe xong vẻ mặt đau khổ nói: "Em đúng là nhớ kỹ! Chị thua rồi, chừng nào thì em ăn chị đây?"

Thẩm Thu Hoa buồn cười, đưa tay nhéo má của cô, "Ừ, tạm được, có mấy cân thịt, đủ cho em ăn một bữa."

"Buổi tối cho em ăn, bây giờ chị phải ăn em trước đã, haha." Dương Quỳnh nói xong áp nàng xuống ghế sa lon. Không để ý nàng yếu ớt ngăn cản, chỉ mấy cái liền lột nàng sạch sẽ.

Rốt cuộc trước khi hai người ăn cơm liền vận động một trận. Cơm tối là Dương Quỳnh nấu, Thẩm Thu Hoa chỉ cần nằm ở trên giường nghỉ ngơi thôi.

"Em nói, Hứa hiệu trưởng biết em lừa cô ta thì sẽ có cảm giác gì?" Lúc ăn cơm, Dương Quỳnh nghĩ đến đây muốn bậc cười. Bản thu âm của vị phụ huynh đó, do chính cô thu lại. Với trình độ của cô, mấy chuyện nghe lén thế này chỉ là chuyện nhỏ. Thế nhưng, qua học kì sau vị phụ huynh này rất ít khi ra vào trường, nên cô đi theo hai ngày cũng không có cơ hội. Thẩm Thu Hoa biết chuyện này khá trể, nhưng cũng là một cách, để cô lừa hiệu trưởng Hứa. Nên đặt máy nghe lén càng thích hợp hơn.

"Có lẽ, sẽ rất tức giận. Bất quá, cô ta có can đảm để em gái cô ta giật giây phụ huynh đến trường học tố cáo, thì phải biết có hậu quả như vậy. Cứ tưởng là thắng, nhưng lại bị thua, đây mới là người làm chuyện lớn." Ở cùng Dương Quỳnh đã lâu, quy cũ khi ăn cơm không được nói chuyện liền quên mất.

----------------------------

Bà hứa hiệu trưởng dám đấu với Khang phi nương nương chưa biết chết là gì mà, cầu nguyện đi nha bà, nương nương đã cho con đường sống rồi đó, gặp tui giết chết ko tha kakaka.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro