Chương 110 - Cứu người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe bà Dương nói xong, Thẩm Thu Hoa gật đầu, "Mỗi người mỗi ý. Ngươi đã ưa thích nơi này, nơi này đối với ngươi mà nói đúng là chỗ tốt nhất. Kiếp trước ngươi chết oan, kiếp này đầy đủ con cháu coi như trời xanh thương tình bù đắp lại cho ngươi."

"Nương nương nói đúng. Nô tỳ tuổi đã già, có thể gặp lại nương nương, ông trời quả nhiên đới với nô tỳ không tệ. Nếu có thể gặp lại Cẩm phi nương nương, nô tỳ có chết cũng không hối tiếc." Nói đến chủ cũ, bà Dương vẫn chưa buông xuống được.

Thẩm Thu Hoa vỗ tay của bà, "Ngay cả ta mà ngươi cũng gặp được, một ngày nào đó nhất định sẽ gặp được Chu tỷ tỷ."

Nhắc tới kiếp trước, hai người liền đau buồn như vậy. Dương Quỳnh ở một bên cũng có chút khó xử. Bà nội của cô kiếp trước là Bạch Đào. Khó trách kiếp trước Phù Dung nói nhìn thấy cô, liền phảng phất nhìn thấy Bạch Đào, cuối cùng đều là người một nhà cả.

"Bà nội, sao trước giờ người cũng chưa từng nói qua chuyện kiếp trước?" Để cho cô nên chuẩn bị tâm lý một chút chứ.

Bà Dương thở dài: "Con bắt bà nói thế nào? Nếu nói ra, chắc bị tộc trưởng xem như là yêu quái mà giết đi? Tiểu Quỳnh, nói như vậy kiếp trước con cũng có mặt sao, còn cùng Khang phi nương nương... Tiểu Quỳnh, nương nương là người đẹp như vậy, con phải chăm sóc nàng thật tốt. Mặc dù bà không phải thuộc hạ của Khang phi nương nương, nhưng cũng nhớ kỹ người và Cẩm phi nương nương tỷ muội tình thâm. Tạo hóa trêu người hai người... Nhất định phải sống thật tốt."

"Bạch Đào, Dương Quỳnh chăm sóc ta rất tốt. Kiếp này, ta hạnh phúc hơn kiếp trước."

Có thể gặp lại cố nhân, bà Dương cũng tràn đầy tinh thần. Mời hai người ở lại ăn cơm trưa, còn tự mình xuống bếp, lấy vài món đặc sản ra tiếp đãi. Kiếp này bà cũng từng đi bộ đội, cơ thể cường tráng. Tuy bây giờ đã hơn 80, nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn. Mấy món ăn rất nhanh được dọn lên bàn, dĩ nhiên động tác nhanh hơn ba mẹ Dương.

Ông Dương bị lãng tai, trừ phi lớn tiếng hét vào tai ông, bằng không ông chẳng nghe thấy gì cả. Bốn người vui vẻ, hòa thuận ăn cơm trưa. Sẵn dịp ông Dương hỏi Dương Quỳnh vài vấn đề về thế giới bên ngoài, Dương Quỳnh trả lời. Ông cũng không nói gì nữa, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Lúc rời khỏi, bà Dương tiễn hai người đến cửa, "Nương nương, lần này từ biệt không biết khi nào gặp lại. Nô tỳ luôn ở nơi này, cắt đứt với thế giới bên ngoài, coi như sau này Cẩm phi nương nương có ở đây, nô tỳ cũng không thấy được. Khẩn cầu nương nương nếu có gặp Cẩm phi nương nương, thay nô tì nói một câu, kiếp trước là thuộc hạ của Cẩm phi nương nương, nô tỳ không hối hận. Nếu có kiếp sau, nô tỳ nguyện ý làm thuộc hạ của bên người của Cẩm phi nương nương, không rời không bỏ."

"Bạch Đào thật là, bản cung thay Cẩm phi nương nương cảm ơn sự trung thành của ngươi. Nếu như có duyên gặp lại, ta nhất định thay ngươi chuyển lời. Tuổi tác ngươi đã cao, nhất định phải giữ gìn thân thể. Dương Quỳnh là cháu gái của ngươi, ngươi và ta cũng chưa chắc sau này không gặp lại." Thẩm Thu Hoa khuyên nhủ.

"Vâng, nô tỳ nhất định sống tốt. Nương nương cũng bảo trọng. Tiểu Quỳnh, nhớ chăm sóc nương nương cho tốt."

"Con biết rồi, bà nội." Nhân vật kiếp trước cùng kiếp này có quan hệ qua lại, Dương Quỳnh hiện tại cũng bình tĩnh.

Rời khỏi nhà bà nội, Thẩm Thu Hoa cũng cảm khái. "Thế sự vô thường, không nghĩ tới ở kiếp này còn gặp lại Bạch Đào, càng không nghĩ tới cô ta là bà nội chị." Nàng nghiêng đầu nhìn Dương Quỳnh, "Khó trách Chu tỷ tỷ đối với chị tốt như vậy, thì ra trên người chị có hình bóng của Bạch Đào."

"Này..." Dương Quỳnh vò đầu. "Đúng vậy." Cô cũng không biết Bạch Đào và mình cuối cùng có quan hệ hay không.

"Đi thôi, về nhà chị."

Hai người trở lại Dương gia, nhưng không thấy ba mẹ Dương đâu hết. Chỉ thấy tiểu Hồng đang ngồi ở ngoài sân chơi không.

"Tiểu Hồng, ông bà nội đâu?" Dương Quỳnh hỏi.

"Nhà chú Dương Bình xảy ra chuyện, ông bà nội cùng ba mẹ đi qua đó hết rồi." Tiểu Hồng nói.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tại sao cả nhà đều đi qua đó hết, xem ra cũng không phải việc nhỏ.

"Nghe nói là con của chú Dương Bình bị kẹt trong nhà kho, bọn họ đi qua coi làm sao giúp đỡ để lấy ra." Tiểu Hồng cũng muốn đi qua xem, nhưng mọi người bắt bé phải ở lại giữ nhà.

Dương Quỳnh còn nhớ ngày hôm qua tiểu Hồng nói, Dương Thu vừa mới sinh em bé. Lẽ nào chính là đứa bé đó? Tại sao lại bị mắc kẹt ở trong khe? Cô quay đầu nhìn Thẩm Thu Hoa "Muốn đi qua đó xem một chút không?"

Thẩm Thu Hoa gật đầu. Hai người hỏi tiểu Hồng nhà của chú Dương Bình chỗ nào, rồi đi qua.

Trong sân của Dương Bình đã tụ tập rất nhiều người. Mọi người đang bàn luận với nhau, hình như nghiên cứu coi làm sao để lấy đứa bé ra khỏi.

Dương Quỳnh kéo Thẩm Thu Hoa cả buổi mới chen vào phía trước được. Quả nhiên, hai người từ ngoài nhìn vào bên trong thấy được cái tả lót, lúc này lại nghe tiếng đứa bé khóc lên.

Dương Quỳnh thấy mẹ Dương đang ở bên cạnh, tới hỏi: "Mẹ, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Mẹ Dương giận dữ nói: "Dương Thu điên rồi, ôm đứa bé trèo lên nóc nhà, rồi ném đứa bé xuống dưới. Cũng may đứa bé mạng lớn, bị rớt trong khe hẹp, nhưng có làm gì cũng không kéo ra được."

"Điên rồi?" Dương Quỳnh kinh ngạc. Hôm qua tiểu Hồng cũng không nói Dương Thu bị điên. Tại sao lại bị điên rồi?

Thẩm Thu Hoa lôi kéo cánh tay Dương Quỳnh, "Đừng tính toán những thứ kia. Lúc này quan trọng nhất là cứu đứa bé ra. Đứa bé không còn khóc, em thấy tình hình không hay rồi."

Dương Quỳnh nhìn phía trước mọi người vô cùng bận rộn, bọn họ hình như muốn dùng cây trúc để kéo đứa bé ra. Nhưng, thử mấy lần cũng không thành công.

Khe hở kia rất nhỏ, người lớn hoàn toàn không có khả năng đi vào. "Nên tìm đứa bé vào mới được." Dương Quỳnh đi tới đề nghị.

Mọi người ở chỗ này đều nhìn Dương Quỳnh, cũng không ai lên tiếng. Những người vây xem đều ôm con của mình rất chặt, hình như sợ bị người khác cướp đi.

Một người đàn ông trung niên đi tới, chính là Dương Quỳnh, "Tiểu Quỳnh, cô nói nghe thật dễ, làm gì có ai cho tôi mượn con chứ?"

"Chỉ là đi vào khe hở cứu người, cũng không phải đi chết, tại sao lại không chịu? Đều là họ Dương, chẳng lẽ thấy chết mà không cứu sao?" Dương Quỳnh lớn tiếng nói.

Bên cạnh có một người đàn bà đang ôm con nói: "Cô nói lời này đúng là dễ nghe. Vậy tại sao cô không mang con của cô đến, cô đứng đó nói chuyện không đau eo sao."

"Để tôi cứu." Dương Quỳnh không để ý đến lời của người đàn bà kia, liền muốn đi vào trong nhà.

Thẩm Thu Hoa giữ chặt tay của cô, "Dáng người của chị như vậy hoàn toàn không vào được. Em đi giúp chị." Vóc người của nàng tinh tế thon dài, đi vào một nữa cũng không thành vấn đề.

Trong nhà cũng có một người đàn ông đang giúp đỡ, nhưng cũng không có sức lực, hoàn toàn không đi vào được.

Dương Bình nhìn qua Thẩm Thu Hoa, cũng từ trong miệng người khác biết được đây chính là đồng nghiệp của Dương Quỳnh, nhìn nàng tay chân mềm mỏng, ông ta cũng không biết được hay không. Thế là quay đầu hỏi Dương Quỳnh, "Cô có chắc chắn không?"

"Anh Dương Bình. Tôi không có chắc chắn. Nhưng tôi muốn thử xem. Anh nhìn đi đứa bé đã ngừng khóc, nếu không cứu ra, chỉ sợ có chuyện xảy ra."

Hiện tại Dương Bình cũng lấy ngựa chết làm ngựa sống, gọi người trên nóc nhà kéo Dương Quỳnh và Thẩm Thu Hoa lên đi. Dương Quỳnh ngẩng đầu nhìn nóc nhà một chút, trên núi bình thường nhà cũng không cao, một mình cô có thể trực tiếp bay lên. Nhưng mà Thẩm Thu Hoa không thể đi lên, cho nên cô dứt khoát ôm chặt eo Thẩm Thu Hoa, nhờ người ở trên giúp đỡ cùng nhau lên nóc nhà.

"Làm sao bây giờ?" Thẩm Thu Hoa đứng vững trên nóc nhà, nhìn qua khe hở, cũng thấy vô cùng nhỏ, cảm giác thở cũng không nổi.

"Chị đứng ở đây, thả em xuống phía dưới, coi có thể đụng tới đứa trẻ không." Lúc này, Dương Quỳnh chạy tới chỗ có khe hở nhỏ, đứa bé ở phía dưới.

Cô nhảy một cái liền qua phòng bên cạnh, cảm thấy mình đã đứng vững. Sau đó ra hiệu cho Thẩm Thu Hoa đi tới. Thẩm Thu Hoa đạp lên ngói, lảo đảo đi tới bên cạnh Dương Quỳnh.

"Đưa sợi dây." Dương Quỳnh hét một tiếng. Lập tức có người ném sợi dây thừng cho cô. Cô cẩn thận cột vào eo của Thẩm Thu Hoa, "Đây là để phòng hờ. Em yên tâm, có chị ở đây, sẽ không để cho em xảy ra chuyện."

Thẩm Thu Hoa gật đầu, theo sự chỉ đạo của Dương Quỳnh, nàng đạp chân leo lên tiến vào khe hở. Vóc người nàng gầy yếu, vì rất ít khi làm việc nặng, nên khớp xương của nàng đều rất nhỏ. Nên chỉ đi vào một nửa, đã không thể nào tiếp tục. Đầu nàng đã đến cực hạn, nàng chịu đựng sự khó chịu vì máu dồn lên não, đưa tay cố gắng thu ngắn khoảng cách, nhưng vẫn còn xa cỡ một bàn tay.

"Thấp hơn một chút." Nàng nói.

Dương Quỳnh đang nắm cái chân của nàng, nghe vậy liền hạ thấp xuống. Đầu của Thẩm Thu Hoa không có cách nào hạ xuống, chỉ có thể nghiêng đầu sang một bên, cố gắng đưa tay với tới.

Mùa hè nên đứa trẻ được lót tả rất mỏng, nếu không đứa bé cũng không rơi xuống thấp như vậy. Thẩm Thu Hoa nhiều lần cố gắng, nhưng chỉ thiếu một chút, đều không với tới.

"Thấp xuống nữa." Nàng cắn răng, đột nhiên dùng sức một cái, nháy mắt cánh tay đã lọt vào khe hở, liền nắm được một góc của tả lót.

"Bắt được rồi." Mọi người đang nín thở nghe được tiếng hét lên.

Trong bụng Thẩm Thu Hoa yên tâm rồi, hít một hơi, chậm rãi kéo tả lót lên từ từ.

"Mau đưa người kéo lên." Ở dưới có người đang gọi. Dương Quỳnh thì cẩn thận kéo Thẩm Thu Hoa lên.

Đứa trẻ được đem ra, giao cho người bên cạnh. Dương Quỳnh vội vàng kiểm tra Thẩm Thu Hoa có sao không. Vừa nhìn phía dưới, chỉ thấy tay của nàng bị trầy một ít da, tia máu ẩn hiện, lúc nào cũng có thể chảy máu.

Dương Quỳnh đau lòng. Nhưng bây giờ không phải là lúc kêu la om sòm, cô ôm chặt Thẩm Thu Hoa, từ trên nóc nhà xuống dưới.

Đứa bé đã được đưa vào phòng, trong thôn có thầy thuốc đang kiểm tra tình trạng. Dương Bình đi vào, đi lại trước mặt Dương Quỳnh và Thẩm Thu Hoa, "Tiểu Quỳnh, cô Thẩm, cám ơn hai người. Nếu không con của tôi đã mất mạng."

Dương Quỳnh lắc đầu. "Người trong nhà, không cần khách sáo. Nếu không còn chuyện gì, tôi dẫn Thu Hoa về nhà trước."

Dương Bình còn muốn giữ lại, Dương Quỳnh thì không để ý, liền dẫn Thẩm Thu Hoa rời khỏi.

"Tại sao không đánh vỡ bức tường này? Như vậy có thể đem đưa bé ra rồi." Thẩm Thu Hoa không hiểu.

"Bức tường này phá không được. Trừ khi mọi người không cần nhà ở, mới có thể chính thức đập vỡ. Đây là quy cũ trong thôn. Người ở đây cho rằng nếu bức tường bị vỡ, thì sẽ có họa sát thân." Việc này đúng là không có đạo lý, nhưng mà trong thôn đời đời kiếp kiếp điều tuân theo nhiều năm, cho nên cũng không ai nghĩ nó có hợp tình lý không.

Quay lại Dương gia, Dương Quỳnh lấy thuốc từ trong ba lô ra sức cho Thẩm Thu Hoa, rồi lấy băng vãi quấn tay của nàng lại.

Thẩm Thu Hoa thấy tay của mình bị băng có chút dở khóc dở cười, "Em không có sao đâu, chị quấn y như cánh tay này đã tàn phế đi vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro