Chương 119 - Kiểm tra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này nhân viên phục vụ đã mang thức ăn lên. Trong phòng mọi người đều khó xử. Nhìn thấy từng món được dọn lên bàn, nhưng không ai cầm đũa lên.

"Mẹ, mẹ đừng đau lòng nữa." Đầu tiên Thẩm Thu Hoa an ủi mẹ Thẩm, Lại ngẩng đầu nhìn dì Ba nói, "Dì Ba, đều là người một nhà, cần gì làm như vậy?" Nàng lại nhìn Liễu Mạn Chi nói, "Em họ, ngồi xuống ăn cơm đi."

Mấy người kia cũng có chút kinh ngạc. Không hiểu Thẩm Thu Hoa tại sao thay đổi nhanh như vậy.

Thật ra, chuyện này trong mắt Thẩm Thu Hoa cũng không có gì to tát. Đối với người con gái từng trải qua thống trị giang sơn như nàng, đây chỉ là chuyện vặt. Nếu như không vì quan tâm mẹ, thì nàng chẳng muốn giải thích.

Kế hoạch ngày hôm nay, chỉ muốn cho hai mẹ con Liễu Mạn Chi một bài học. Bài học này cũng xong rồi, dù sao cũng là bà con, chẳng lẽ thực sự cả đời không qua lại với nhau? Bao nhiêu tuổi rồi còn gì chuyện này.

"Không được! Cơm này ta ăn không trôi!" Dì Ba hầm hừ nói. "Thu Hoa, hôm nay con không nói rõ ràng chuyện này, chúng ta ngay cả bà con cũng không thể làm được?"

"Ăn không vô thì mời dì trở về đi." Ngoài dự định, Thẩm Thu Hoa cũng không tiếp tục khuyên nhủ, chỉ nói một câu lạnh lùng, ngay cả nháy mắt cũng không có.

"Con, nha đầu này!" Dì Ba đứng lên đi tới trước mặt nàng, "Đúng là một đứa mắt chó vong tình phụ nghĩa. Khi còn nhỏ ta đối với con thế nào?"

Thẩm Thu Hoa ngước mắt, "Dì Ba, khi con còn nhỏ dì đối với con rất tốt, con nhớ chứ. Nhưng mà nó cũng không phải là cái cớ để dì bịa chuyện hãm hại con. Mạn Chi là con gái của dì, dì đối em ấy tốt cái này con hiểu được. Nhưng, cũng không nên vì thế mà bắt con phải dẫn dắt con gái của dì. Không cần ai, con gái của dì cũng có thể tự làm được mà."

Liễu Mạn Chi thấy dì Ba đều chạy tới trước mặt Thẩm Thu Hoa, cô không thể ở lại phía sau, cũng di chuyển đến bên này. "Thẩm Thu Hoa, Chị mở miệng là nói chúng tôi đặt chuyện vu khống chị, chị chỉ bắt nạt chúng tôi không có chứng cứ thôi. Thật ra, chuyện của chị cần gì phải có chứng cứ? Lúc chị đi học không phải cũng quyến rũ đàn ông sao? Nếu không, tại sao chị lại xảy ra chuyện như vậy? Lữ Thiệu Kiệt tại sao lại cứu chị rồi bị ở tù? Tôi nhìn thấy thái độ bây giờ của anh ta đối với chị, rõ ràng là vẫn không quên được chị. Nếu chị không cho người ta lợi ích gì, người ta vì sao lại giúp chị như vậy? Chị có dám theo tôi đi bệnh viện để làm kiểm tra không, coi chị còn trinh không đây?"

Lời vừa nói xong, sắc mặt mọi người liền thay đổi. Dương Quỳnh nhìn thấy Thẩm Thu Hoa, trong lòng đang xem kịch vui cũng hoàn toàn thay đổi rồi.

Thẩm Thu Hoa sớm đã là người của cô, làm sao còn trinh chứ? Nhưng mà Liễu Mạn Chi đã nói tới như vậy mấy cái lộn xộn kia cũng không liên quan gì.

Thẩm Thu Hoa cũng kinh ngạc, nàng nheo mắt nhìn Liễu Mạn Chi, ánh mắt Liễu Mạn Chi không dám cùng nàng đối diện "Chị sợ sao? Kỳ thực chị sớm bị người ta chơi qua rồi?" Liễu Mạn Chi vì chứng tỏ mình mạnh mẽ đã bắt đầu không lựa lời nói.

"Em ngược lại thật sự là em họ tốt của tôi, ở ngay trước mặt tôi còn có thể nói ra như vậy, có thể thấy được sau lưng tôi em nói khó nghe đến cỡ nào." Thẩm Thu Hoa lộ ra khí thế thiên hạ, nhìn Liễu Mạn Chi chỉ như một con dế, "Em muốn tôi và em đi bệnh viện, cũng được. Nhưng sau đó thì sao? Nếu như chứng minh tôi vẫn còn trinh, thì em sẽ như thế nào đây?"

Liễu Mạn Chi lui về sau một bước, bị khí thế của đối phương uy hiếp, "Còn... Còn có thể làm sao? Lúc đó tôi sẽ tin lời chị nói."

Thẩm Thu Hoa khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười giễu cợt. "Em tin thì sao? Tôi đâu có quan tâm."

"Vậy bây giờ chị muốn thế nào?" Liễu Mạn Chi lớn tiếng la lên.

Thẩm Thu Hoa nụ cười dừng lại, đuôi lông mày hơi nhếch lên, "Mãi mãi sau này không thể xuất hiện ở trước mặt tôi, dù ở chỗ nào cũng vậy, chỉ cần tôi xuất hiện, thì em phải lập tức tránh đi."

"Dựa vào cái gì?" Liễu Mạn Chi không làm. "Dựa vào cái gì muốn tôi tránh đi chị?"

"Vậy dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời em đi kiểm tra?" Nói ra câu này, cũng biết Liễu Mạn Chi không thể nào đồng ý điều kiện đưa ra. Cũng chính vì câu, "dựa vào cái gì", Thẩm Thu Hoa đã âm thầm đánh cuộc với sự chột dạ của Liễu Mạn Chi.

Lúc này hiện trường vô cùng căng thẳng. Hai bên cũng không nói gì nữa, cuối cùng vẫn là Hồng Thăng nói lời giải vây, "Được rồi, được rồi, đều là bà con, làm gì tức giận như vậy? Mạn Chi, em nói mấy lời kia có chút quá đáng, làm sao Thu Hoa không giận cho được. Thu Hoa, em cũng nhường một bước đi, dù sao Mạn Chi cũng còn nhỏ? Được rồi, ăn cơm ăn cơm, đồ ăn đã nguội hết rồi."

Mặc dù lời nói của anh ta có hơi bình thường, nhưng anh ta thắng là thời cơ đang nói chuyện. Hai bên cũng cần bậc thang để đi xuống, cho nên cũng không nói chuyện vừa rồi nữa.

Dương Quỳnh thở nhẹ một hơi, ánh mắt nhìn Thẩm Thu Hoa vừa đau lòng vừa khâm phục. Dưới tình huống này có thể tìm được đường thắng, cũng chỉ có nương nương làm được thôi.

Ngồi vào bên cạnh Thẩm Thu Hoa, thỉnh thoảng thì gấp một chút thức ăn vào trong chén Thẩm Thu Hoa, "Ăn nhiều một chút, để bớt giận."

Liễu Mạn Chi thấy như vậy, dường như lại muốn nói. Một ánh mắt của Dương Quỳnh quét qua, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo, thành công để Liễu Mạn Chi ngậm miệng lại.

Cho dù như thế nào, bữa cơm này ăn hết sức nặng nề và áp lực. Mọi người hình như không nói gì, yên lặng dùng cơm, sau khi ăn xong rồi từng người bắt đầu đi về. Người đi về trước tiên là cả nhà dì Ba. Lúc đi ra ngay cả chào hỏi cũng không có. Sau khi hai người họ rời khỏi, Hồng Thăng và Chu Nguyệt đi tới, Hồng Thăng nói: "Cô hai, cô Ba là như thế, cô cũng đừng tức giận nữa. Còn có Thu Hoa, lời nói của Mạn Chi có hơi quá đáng, sau này em ít tới lui là được chứ gì. Anh không hề nghĩ tới em ấy lại nghĩ em như vậy, hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt. Dù gì cũng là người một nhà, em bỏ qua cho em ấy một lần đi."

Chu Nguyệt Hà lôi kéo Thẩm Thu Hoa tay, "Thu Hoa, Mạn Chi nói những lời đó chị nghe cũng không nổi nữa. Khó khăn cho em rồi, cách làm người của em, chị và Hồng Thăng điều biết, cho dù em ấy nói gì, chúng tôi cũng sẽ không tin."

Hai vợ chồng người này đúng là biết chuyện mà. Nhưng mà cũng hiểu rõ đối với bà con còn có thể nói cái gì chứ.

Đưa tiễn vợ chồng Hồng Thăng, cả nhà bốn người đưa mắt nhìn nhau.

"Mẹ, hôm nay ầm ĩ như vậy, người có trách con không?" Đây là điều Thẩm Thu Hoa lo lắng nhất.

Mẹ Thẩm lôi kéo tay của con gái, "Đứa nhỏ ngốc, làm sao mẹ lại trách con được? Muốn trách thì nên trách mẹ, dì Ba con rõ ràng có thành kiến đối với con, mẹ còn có thể nói cái gì nửa. Thật ra, trên người mẹ rớt xuống miếng thịt, sao mẹ lại không tin chứ? Thu Hoa, là mẹ có lỗi với con, sau này mẹ sẽ không nghi ngờ con nữa."

"Mẹ, người như vậy thì tốt rồi. Thật ra, dì Ba và Mạn Chi nói cái gì cũng không sao, chỉ cần mẹ và ba tin tưởng con là được rồi." Thẩm Thu Hoa tiến sát vào trong ngực mẹ Thẩm.

Ba Thẩm ở bên cạnh luôn không nói gì, "Này, Thu Hoa, ba lúc nào cũng tin tưởng con hết. Con gái của ba, ba còn không hiểu rõ sao? Sao lại giống như lời của Mạn Chi nói chứ? Cũng là do mẹ con nghi ngờ." Ba Thẩm cũng không tốt lành đem hết mọi trách nhiệm đẩy lên đầu mẹ Thẩm.

Mẹ Thẩm đuối lý, lúc này cũng không nói cái gì. Người một nhà cuối cùng cũng nói ra, bầu không khí hài hòa vô cùng.

Dương Quỳnh lặng lẽ ra ngoài tính tiền, quay lại nhìn thấy hình ảnh mẹ hiền con hiếu, trong lòng cũng có chút hâm mộ. Cô cũng muốn loại bỏ nghi ngờ phiền não của ba mẹ mình, nhưng có thể ba mẹ cô sẽ không quan tâm cô như vậy. Thế nhưng, cô đã có Thu Hoa, là đủ rồi.

Cả đời ba mẹ Thẩm luôn tiết kiệm. Nhìn thấy trên bàn còn dư rất nhiều đồ ăn, cứ muốn đóng gói đem về, nói cái gì mà không nên lãng phí. Thẩm Thu Hoa cũng hết cách, cũng đành tùy ý hai người họ.

Hai người ngồi trên ghế sa lông ở đại sảnh nhà hàng chờ ba mẹ Thẩm ra, không phải hai người không chịu giúp một tay, mà là hai người già căn bản không cho hai người giúp đỡ.

"Chị còn tưởng rằng em sẽ giết chết hai mẹ con không biết xấu hổ kia chứ." Lúc này Dương Quỳnh cảm thấy còn chưa đủ ghiền.

Thẩm Thu Hoa nhìn cô, "Chị có cần nói tới độc ác đến vậy không? Dù gì cũng là họ hàng, em cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của ba mẹ một chút. Tuy lúc này, bà đối với hai mẹ con dì Ba vẻ mặt không hề dễ chịu, nhưng suy cho cùng cũng là chị em, nếu hôm nay em làm quá tuyệt tình, sớm muộn gì bà cũng sẽ oán trách em. Em không muốn như vậy."

"Nếu như Liễu Mạn Chi không kêu em đi kiểm tra, chị sẽ không ác như vậy." Dương Quỳnh lôi kéo cánh tay Thẩm Thu Hoa, "Xin lỗi, em rõ ràng là người của chị, nhưng chị lại không ra mặt giúp em." Nếu như giới tính khác nhau, đương nhiên cô có thể đứng ra nói cho rõ ràng. Thế nhưng, bản thân là người cùng giới, lời này cũng không có khả năng nói ra rồi.

Thẩm Thu Hoa tựa đầu lên bả vai Dương Quỳnh: "May là chị không ra mặt. Lúc đó, em sợ nhất là chị nhất thời không nhịn được, đứng ra. Nói thật, em không sợ người ta biết chuyện của chúng ta. Nhưng ở trong hoàn cảnh đó, không thể để người ta nghi ngờ. Một khi bị Liễu Mạn Chi biết, thì cô ta sẽ có nhiều thứ để nói."

"Cho dù như thế nào, những chuyện như vậy nên để chị gánh chịu." Dương Quỳnh đau lòng Thẩm Thu Hoa, cả bản thân đều cho cô, cô lại không thể vì nàng che mưa chắn gió.

Thẩm Thu Hoa ngửa đầu, cười mà không có ý tốt, "Vì sao chị phải gánh chịu? Bởi vì em là người của chị sao? Nhưng mà chị cũng là người của em mà."

"Khục khục..." Dương Quỳnh bị nước miếng của mình làm sặc. Thẩm Thu Hoa lời nói này... Hình như cũng không có sai. Cơ thể của mình cũng đã thuộc về nàng rồi. Bất quá... việc đó thực sự không tính là gì? Nương nương cho cô áp lực như vậy, mình bị nàng đè còn chê mình sao.

Về đến nhà, Thẩm Thu Hoa cùng mẹ Thẩm lại nói chuyện rất lâu. Dương Quỳnh thì ở trong phòng với ba Thẩm, cùng ráp linh kiện.

"Dương Quỳnh, chú có chuyện này nói con đừng để trong lòng. Chú càng ngày càng cảm thấy con giống như một cậu bé?" Ba Thẩm nói.

Dương Quỳnh cười nói: "Vậy chú cứ xem con như con trai đi. Dù sao từ nhỏ đến lớn, rất ít người không quan đến giới tính của con." Cô xuất thân là lính, khi vào sinh ra tử đâu ai vì cô là phụ nữ mà nhẹ tay. Ngược lại, khi kẻ địch thấy cô là phụ nữ, sẽ lập tức đánh giá cô, vì thế chắc chắn cô sẽ có thể thành công đột phá. Lâu dần, sức chiến đấu và kiên trì của Dương Quỳnh đều mạnh hơn đàn ông. Mà trong tiềm thức, Dương Quỳnh cũng không xem mình là phụ nữ cần được bảo vệ.

"Nói bậy! Chú chỉ là đang suy nghĩ thôi, người như con, tương lai dù thế nào cũng phải tìm một người đàn ông? Hay con sợ đàn ông xem thường." Ba Thẩm và Dương Quỳnh giống như là quen lâu, lúc này mới nói chuyện lên.

"Cũng không phải? Nếu không con cũng không muốn kết hôn đâu. Người đàn ông bình thường sẽ không mạnh như con đâu, con cần bọn họ làm gì?" Dương Quỳnh thuận miệng nói bậy.

Ba Thẩm còn đặc biệt gật đầu phối hợp, "Con đó, khó tìm, khó tìm."

Dương Quỳnh cười đến ngây ngô. Nếu khó tìm còn không dứt khoát đem con gái của chú gả cho con là được rồi.

-------------------------

Rồi Thu Hoa ra tay mọi người hài lòng rồi chứ, 2 mẹ con LMC làm sao đấu lại Thu Hoa hahaha, tối nay mọi người ngủ ngon rồi hén, mình thấy đang khúc hay nên post luôn 3 chương cho mọi người đọc, xong xui hén, đi ngủ đc rồi nha, thấy mọi người like nhiều vui ghê ^^, mọi người ngủ ngon nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro