Chương 17 - Quán bar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người cả ngày ở trong phòng yên lặng nghĩ ngơi. Lúc đó Dương Quỳnh thì đi nấu cơm cũng không làm ra tiếng động quá lớn. Thẩm Thu Hoa buổi sáng thì đọc sách, biểu chiều thì viết chữ một chút, sau đó thì ôm Ipad chơi game.

Dương Quỳnh phát hiện, trò chơi ở hiện đại mà để Thẩm Thu Hoa chơi, cũng mang theo một sự tao nhã của cổ trang. Nàng giống như một nữ nhân bước ra từ trong tranh cổ, thật sự không thích hợp với thời hiện đại này.

Đang suy nghĩ, cô phát hiện Thẩm Thu Hoa đã bỏ ipad xuống, đở cái trán lắc lắc, vẻ mặt không biết làm sao.

"Làm sao vậy? Mệt mỏi à."

"Cái trò chơi này chơi không hay gì hết."

Dương Quỳnh nhìn thoáng qua, là một trò chơi cung đấu. Nhịn không được khóe miệng cười. "Cái trò chơi cung đấu này ở trước mặt em chỉ là chơi vui?"

"Sự tình phát triển không giống như em tưởng tượng." Thẩm Thu Hoa nhổ nước bọt nói.

"Tại sao em lại chơi trò chơi này?" Nàng không phải đối với hậu cung tranh đấu luôn ghét cay ghét đắng sao?

"Học sinh giới thiệu." Thẩm Thu Hoa ngoan ngoãn nói.

Dương Quỳnh cũng vịn lên trán: "Bây giờ là học sinh gì đây?" Mới tiểu học mà bắt đầu chơi cung đấu, đem Thu Hoa nhà cô dạy hư mất.

"Bọn trẻ tích cực giới thiệu, thực sự là.." Thẩm Thu Hoa tỏ vẻ thất vọng.

"Bọn trẻ cùng với em có rất nhiều khoảng cách, sao em lại tin như thật chứ?"

Thẩm Thu Hoa nhìn cô, một lát mới nói: "Tại sao chị lại đem mấy đứa trẻ cùng người lớn phân biệt chứ? Trẻ con sau này cũng sẽ lớn lên, không coi trọng trẻ con, thì làm sao có thể hi vọng sau này họ lớn lên trở thành trụ cột của nước nhà."

Dương Quỳnh không cãi với nàng nữa: "Em luôn có nhận xét riêng. Có thể em đúng, nhưng từ chối Mộc Tú Vu Lâm. Chị lo lắng cho em, Thẩm Thu Hoa."

"Hiện nay, làm giáo viên có trách nhiệm to lớn dạy dỗ người thành tài. Bản thân mình cũng phải tự học hỏi thêm. Chị và em đều là giáo viên, nên phải xứng đáng với trời đất. Dù có lời đồn nhảm, có gian nan hay thất bại, đều không được chịu thua." Cha của nàng là Thẩm lão gia, cả đời là người dạy dỗ hoàng tử, quản lý quốc gia. Dù cho cuối cùng vì sợ công cao hơn chủ nên đã về quê ẩn dật. Dù hoàng đế có đề phòng, nhưng ông cũng chưa từng hối hận những gì bản thân đã làm. Thẩm lão gia, đã có một câu trả lời rất xứng đáng.

"Chị nói không lại em." Dương Quỳnh đầu hàng.

Thẩm Thu Hoa cười ngọt ngào, dịu dàng nói. "Hơn nữa, bên cạnh em không phải luôn có chị sao?"

Nếu như Thẩm Thu Hoa là một người con gái xinh đẹp, toàn tâm toàn ý chỉ dựa vào cô, cô sẽ làm như thế nào? Dương Quỳnh lập tức cũng không lo lắng, cô cảm giác bản thân tràn đầy năng lượng. Thẩm Thu Hoa là dựa vào cô, cô sẽ không để cho Thẩm Thua Hoa lại phiền lòng.

Ở nhà cả ngày, ban đêm hai người cũng bước ra khỏi cửa. Hai người cũng không thích lại những chỗ quá náo nhiệt, hai người chỉ đi dạo ở chung quanh gần nhà.

"Chỗ này là chỗ nào?" Trong một dòng người thưa thớt trên đường, bên ngoài quán Thẩm Thu Hoa nhìn thấy một lượng khách hàng không ít ở bên ngoài, "Quán bar?" Nàng quay đầu nhìn Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh chưa từng dẫn nàng đi quán bar, nhìn vẻ mặt nàng thắc mắc, liền nói. "Chỗ này là nơi uống rượu, có muốn vào xem hay không?"

Thẩm Thu Hoa chưa từng sợ uống rượu. Tửu lượng của nàng mặc dù không tốt, nhưng cũng không kém. Ở trong cung ăn uống tiệc rượu chưa bao giờ xảy ra sơ xuất. "Hình như có rất nhiều người."

"Em nhìn hoàn cảnh xung quanh nơi đây xem, đa số mọi người đều vào trong đó. Chị ở gần đây lâu như vậy, cũng không biết chỗ này có quán rượu." Dương Quỳnh vừa nói vừa dẫn Thẩm Thu Hoa vào quán bar.

Trong quán vẫn tương đối yên tĩnh, dù thật sự có rất nhiều người. Ánh mắt nhìn đến đâu cũng toàn là người. Nhìn thấy hai người họ đi vào, từng ánh mắt đều kinh ngạc, hoặc chấn động, hoặc là những ánh mắt tò mò đánh giá hai người. Đặc biệt là Thẩm Thu Hoa đang đi ở phía sau.

"Trong đây cũng rất nhiều người?" Thẩm Thu Hoa một mặt nhìn xem có chỗ trống không, mặt khác thì nhìn về Dương Quỳnh cười.

Phía sau lưng Dương Quỳnh toát cả mồ hôi lạnh. Câu hỏi này rỏ ràng là không có ý tốt. Sau khi đến hiện đại Thẩm Thu Hoa nghĩ không ít trò quái đản, cô không thể không đề phòng.

Cuối cùng cũng có chỗ trống, hai người ngồi xuống. Dương Quỳnh tùy tiện gọi hai ly rượu. Thẩm Thu Hoa thì nhìn xung quanh, có chút kỳ lạ nói. "Tại sao đều là con gái?"

"Đúng vậy." Tình huống này lúc Dương Quỳnh vừa vào cửa liền phát hiện. Cô làm vệ sĩ, luôn quan sát xung quanh mọi lúc. "Ngay cả một người đàn ông cũng không có." Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Thu Hoa, lại phát hiện Thẩm Thu Hoa đang nhìn chằm chằm chỗ khác.

Cái chỗ kia là ở trong gốc, ánh đèn dường như lờ mờ. Thế nhưng, cũng có thể nhìn thấy hai người con gái đang hôn nhau.

Dương Quỳnh lập tức hiểu ra ở đây là quán bar gì. Đây là quán bar Les! Cô nghĩ, tại sao hai người không có vận may như vậy, tùy tiện tìm một chỗ đi vào không có hợp với tình hình gì hết.

Thẩm Thu Hoa sớm đã thu hồi ánh mắt, xem ra cũng biết được cái gì. Ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Dương Quỳnh hỏi. "Chị thật không biết chỗ này sao?"

Dương Quỳnh đúng là oan uổng. "Thu Hoa, trước khi quen em chị cũng không biết mình thích con gái! Chị là một cô gái rất đáng yêu có được hay không."

Thẩm Thu Hoa nghi ngờ nhíu mày. "Chị sắp đến tuổi thành gia lập thất rồi, đừng có dáng vẻ này được hay không?"

Dương Quỳnh lập tức ngồi thẳng dậy, "Thật tình, chị không biết chỗ này." Cô thấy Thẩm Thu Hoa tin tưởng, liền hỏi. "Em có thích chỗ này không?"

"Hai người phụ nữ yêu nhau, tuy chị và em tình nguyện, nhưng nói chung vẫn là trái đạo âm dương. Có tình cảm với nhau, muốn ở cạnh nhau không cần ngại người khác. Nhưng, chuyện này nếu không được sự chúc phúc, thì không có ý nghĩa. Trắng trợn như vậy, em không thể làm được." Giọng nói của nàng không lớn, rõ ràng đang muốn giải thích. Vừa không màn đến việc đời, vừa để ý đến quan niệm của người khác.

Lúc này hai người cầm ly rượu lên. Dương Quỳnh nói: "Dù thế nào cũng uống xong rồi đi. Rượu ở đây không rẻ, chúng ta không nên lãng phí."

Thẩm Thu Hoa gật đầu. Cầm ly rượu lên uốn ngay một hơi, so với rượu ở cổ đại rượu này nhẹ hơn nhiều, hương vị cũng không tệ. Liền uống thêm một hơi.

"Em uống ít thôi, coi chừng uống say." Dương Quỳnh nói, nhưng trong đầu toàn nghĩ đến dáng vẻ của Thẩm Thu Hoa uống say. Ai nha, nghĩ một chút lại muốn chảy nước miếng.

Thẩm Thu Hoa uống vào mấy ngụm, đôi mắt lại càng ngày càng sáng. Nàng một tay chống cằm ngồi ở chỗ đó, chỉ tùy tiện dừng lại một khắc cũng khiến người ta si mê. Lúc này, Dương Quỳnh thật sự có chút hối hận mang nàng tới nơi này. Đơn giản mà nói nơi này chính là một cái hang sói, bản thân cô lại đem dê tới cửa, còn không bị sói đói tha đi mới là lạ?

Xung quanh ánh mắt của mọi người càng ngày càng không che dấu mà nhìn nàng, cô thật muốn lập tức đem con dê xinh đẹp này giấu ở trong quần áo mang về nhà.

Quay đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh mắt sáng sửa của Thẩm Thu Hoa nhìn những người xung quanh. Nhưng, trong ánh mắt đó, ẩn giấu quá nhiều thứ. Nàng đang cười, nhưng cười cũng như không cười. Khóe miệng chỉ là nhếch một tý, chỉ một chút thôi, cũng làm thu hút toàn bộ không khí xung quanh.

Nàng nhớ tới cha nàng từng nói. "Nữ nhân đẹp vốn là sự may mắn. Nhưng cái gì cũng nên có chừng mực, nếu quá đẹp, sẽ hoàn toàn ngược lại, bản thân sẽ gặp nhiều tai họa. Cha nói, nếu giở thủ đoạn, tuyệt đối không phải quân tử. Nhưng cha có thể cho con âm thầm ở bên trong cung để bảo vệ bình an."

Chỉ cần có thể cảm hóa mọi người, ngay cả là lang hổ hay hang sói nàng cũng có thể tự mình bảo vệ. Nhưng..... Bây giờ, bên cạnh nàng chỉ có Dương Quỳnh, cũng không cần cực khổ như vậy.

"Chúng ta đi thôi." Rốt cuộc Dương Quỳnh ngồi không nổi nữa. Con dê xinh đẹp nhà cô mới không để cho đám người này nhìn.

"Rượu của chị vẫn còn chưa uống xong?" Mặc dù Thẩm Thu Hoa không có say, nhưng bởi vì uống một chút rượu khiến khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng. Khiến cho người khác đặc biệt xúc động, muốn đi qua một hơi cắn lên gương mặt đó.

"Còn ngồi nữa, chị sợ mọi người đem em đi ăn." Dương Quỳnh kéo tay của nàng đứng dậy.

Trong hành lang, Dương Quỳnh đứng tại cửa phòng rửa tay chờ Thẩm Thu Hoa đi toilet. Xung quanh, từng cặp đôi đi ngang qua cô, dù cho là thiếu nữ mới lớn hay là nữ nhân thành thục, cũng không nhịn được nhìn cô vài lần.

Ngoại hình của Dương Quỳnh không có gì đặc biệt, không đẹp cũng không xấu. Nhưng do, từng trải qua sự huấn luyện trong quân ngũ, nên cơ thể rất có sức hấp dẫn. Chỉ có mỗi dáng đứng thôi cũng như cây lao thẳng tắp, hoàn toàn không có như người hiện đại lưng còng hay tật xấu.

Trước cửa phòng rửa tay có thật là nhiều người, cũng không biết có phải hay không họ thực sự muốn đi toilet. Dương Quỳnh nhìn họ trong chốc lát, Thẩm Thu Hoa vẫn còn chưa có đi ra. Cô không yên tâm nên đẩy cửa bước vào.

Bên trong phòng tương đối rộng rãi. Dương Quỳnh liếc mắt nhìn thấy Thẩm Thu Hoa đang vị vây quanh ở một gốc.

Thẩm Thu Hoa trên mặt vẫn đỏ bừng, ánh mắt thì nhìn chằm chằm đối diện bốn cô gái trẻ tuổi, không hề tỏ ra sợ hãi.

Cô gái kia nói: "Chỉ đùa một chút cho vui, cô đừng cho là thật chứ? Cô đi theo tôi cũng không thiệt thòi. Không tin cô hỏi mọi người xem." Nói rồi chỉ đám người sau lưng. Đám người đó hùa theo, đùa giỡn, trong một lúc tiếng nói trong toilet huyên náo lên.

"Tôi không có hứng thú với trò chơi của các người. Để cho tôi đi."

"Dáng vẻ rất xinh đẹp, đúng là không tầm thường? Xem cô mặc đồ cũng không phải là kẻ có tiền. Cô ra giá đi." Cô gái mặc đồ giá trị cũng không nhỏ, vừa nhìn là biết con nhà giàu có.

Thẩm Thu Hoa cười lạnh một tiếng: "Tôi nếu ra giá chỉ sợ cô trả không nổi."

Cô gái nghe xong liền cười, nhìn về đám người phía sau nói: "Cô ta nói mình không trả nổi kìa."

Người trong nhóm phía sau tiếp tục cười. Có người hình như muốn khuyên nhủ, bị cô gái kia mặc kệ. Cô quay đầu lại chỉ vào Thẩm Thu Hoa nói: "Cô nói đi, để tôi coi cô ra được cái giá bao nhiêu đây."

"Muốn đủ tư cách trở thành người của tôi, nhất định phải là bậc đế vương tài năng. Sở hữu giang sơn vạn dặm, đứng đầu thiên hạ." Khi nói câu này Thẩm Thu Hoa không áp chế khí thế của mình, như Khang phi nương nương nhập xác. Âm thanh trong trẻo từ trong phòng vệ sinh vang vọng, trong nhất thời mọi người đều im lặng.

Im lặng trong hai giây, trong đám người thì có người liền cười lên. Cô gái dẫn đầu chỉ vào Thẩm Thu Hoa nói: "Cô... Cô đúng là bị tâm thần mà."

"Em ấy không phải bị tâm thần, chẳng qua cô rất nhanh sẽ trở thành bị tâm thần." Giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài truyền vào.

Mọi người tự động chia ra. Tất cả mọi người đều thích xem náo nhiệt chuyện càng lớn càng tốt. Thấy mỗi một lần đều có nhân vật mới xuất hiện, trong lòng mọi người đều cảm thấy phấn khởi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro