Chương 34 - Lo lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thu Hoa ngồi trong góc phòng uống trà. Hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, bầu trời rất trong xanh, có vẻ đặc biệt cao. Dương Quỳnh đang làm gì vậy? Nàng không nhịn được nghĩ.

Lúc này, Dương Quỳnh chính là đang ngồi trong xe dùng điện thoại di động chơi game. Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh xe mô tô, lỗ tai cô rất thính, vừa nghe đã biết xe này không phải hạng thường. Quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đang lái vào bãi đậu xe. Sau khi xe ổn định trong bãi, một người đàn ông mặc đồ thể dục bước xuống xe. Xem tuổi tác cũng xấp xỉ Dương Quỳnh, thế nhưng cực kỳ chững chạc. Vóc người không phải là hoàn mỹ, nhưng cũng không khó coi, phối hợp với khí chất chững chạc kia, vẫn là coi được.

Dương Quỳnh nhíu mày, còn trẻ, có tiền! Nói thật hiện tại cô rất hâm mộ những người như vậy. Bởi vì cô có người vợ xinh đẹp phải nuôi, nghĩ tới đây, Dương Quỳnh đang vui máu liền chảy xuống.

Người đàn ông khóa kỹ xe liền đi vào khách sạn, xem ra rất quen thuộc với nơi này.

Dương Quỳnh không để ý tới, cúi đầu tiếp tục chơi game của mình.

Lúc này, Thẩm Thu Hoa đã đứng dậy đi đến bên cạnh bàn hội nghị, nàng dự định hạ bút. Mắt thấy cũng không có chuyện gì cần làm, nên mau chóng viết cho xong, cũng có thể sớm một chút cùng Dương Quỳnh về nhà.

Vì lần trước nàng đã viết một bức thư pháp, nên bây giờ nàng chỉ lo việc làm trang bìa cho tốt là được. Mấy ông lão thương nghị một hồi, quyết định lần này sẽ dùng tên của khách sạn Nguyên Sơn để đặt, gọi là "Nguyên Sơn Thư Pháp Tập". Thẩm Thu Hoa đã chọn xong bút, nâng cổ tay chấm bút, chọn nét "Khải thư" để viết. "Nguyên Sơn Thư Pháp Tập", năm chữ vừa vung lên, thì rất nhiều người lên tiếng ủng hộ. (Khải thư: là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất (xuất hiện khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7 Công Nguyên) do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại).

Có thể tới nơi này đều là dân trong nghề, nhờ tài năng để kiếm ăn. Vì vậy, năm chữ này vừa viết ra, không một ai không phục. Một cô gái có thể viết ra những chữ tràn đầy khí thế như vậy, thật là không dễ.

Ông Lý đứng một bên, chắp tay nhìn: "Hiếm thấy! Hiếm thấy! Tiểu Thẩm, chút nữa có rảnh không?" Đây là ý muốn mời.

Thẩm Thu Hoa hiểu được, nhưng không dự định nhận lời: "Ông Lý, thật xin lỗi, một lát cháu còn có việc, ông xem thử những chữ này nếu như đã được, cháu xin phép đi trước."

Ông Lý cũng không có một mình quyết định, cùng mấy ông lão kế bên bàn luận, xem xét ý kiến của bọn họ. Mọi người đều khen không dứt miệng, không có bất kì dị nghị gì. Thẩm Thu Hoa vừa nhìn liền biết mình đã được thông qua, lập tức đứng dậy muốn rời đi.

"Ông nội."

Lúc Thẩm Thu Hoa cùng ông Lý tạm biệt, đột nhiên một tiếng nói truyền đến. Nàng quay đầu nhìn, thấy một người đàn ông mặc đồ thể dục đi tới trước mặt ông Lý.

Hội phó Hoàng cười nói: "Ân Dật em tới rồi à, mấy ngày không gặp, càng ngày càng chững chạc."

Những người xung quanh ai cũng biết người này, cười nói gật đầu chào. Người đàn ông cũng nhìn mọi người gật đầu.

Ông Lý đối với Thẩm Thu Hoa cười nói: "Tiểu Thẩm, đây là cháu của ta Lý Ân Dật. Là ông chủ của tập đoàn Nguyên Sơn." Sau đó nói với Lý Ân Dật: "Đây là hội viên mới của hiệp hội ông, họ Thẩm, là một cô gái không tệ."

Ánh mắt trong như nước của Thẩm Thu Hoa nhìn Lý Ân Dật, gật đầu, "Lý tiên sinh, xin chào."

Lý Ân Dật cũng gật đầu, "Thẩm tiểu thư, xin chào."

"Ông Lý, cháu xin phép đi trước." Chẳng qua chỉ là chào hỏi lịch sự, đương nhiên sẽ không quấy rầy sự sắp xếp của Thẩm Thu Hoa, nàng vẫn sớm rời đi.

Chỉ là nàng không biết, ở sau lưng của nàng, có thêm một ánh mắt chăm chú nhìn nàng.

"Ân Dật, tỉnh lại á!" Hội phó Hoàng cùng mọi người ở đây rất thân với nhau, nhìn thấy Lý Ân Dật nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thẩm Thu Hoa rời đi, lập tức vẫy tay trêu chọc.

Lý Ân Dật nghe vậy thu hồi ánh mắt, sắc mặt khẽ phiếm hồng.

Ông Lý nhìn cháu của mình, trên mặt mang nét cười: "Sao hôm nay con lại tới đây?"

"Gần đây thân thể của ông không phải không tốt sao? Con không yên lòng liền tới đây xem một chút." Lý Ân Dật dìu ông Lý qua ghế salông ngồi xuống.

"Cũng chỉ là bệnh cũ, trời lạnh nên ho khan vài tiếng, không có gì đâu." Ông kéo tay cháu trai: "Ngược lại là con bận rộn như vậy còn muốn tới đây quan tâm ông, thật sự là so với thuốc còn tác dụng hơn."

Lý Ân Dật cười nói: "Ông nội, lời nói này của ông thật giống như đang oán giận con bất hiếu."

"A! Ông còn cần oán trách sao? Con cùng ba con giống như nhau, một khi làm việc thì cái gì cũng đều không để ý. Nếu không phải hội phó Hoàng thấy ông một người cô quạnh, cũng sẽ không tổ chức lần tụ hội này. Con đó, không bằng cả một người ngoài."

Lý Ân Dật tiếp tục cười, "Dạ vâng, là con sai rồi được không? Sau này con sẽ bồi tiếp ông viết chữ, uống trà."

"Chỉ biết dỗ dành ông." Ông Lý ngoài miệng nói vậy, nụ cười trên mặt thì hiện rõ hơn.

Thẩm Thu Hoa vừa ra khỏi cửa khách sạn, Dương Quỳnh lập tức nhìn thấy. Xuống xe chạy tới nắm chặt tay của nàng: "Làm sao nhanh như vậy em đã đi ra."

Thẩm Thu Hoa liếc nhìn điện thoại: "Đã sắp hai giờ rồi, còn nói nhanh?"

"So với suy nghĩ của chị nhanh hơn rất nhiều. Chị nghĩ mấy người kia chắc cũng phải ở lại đây ăn cơm, tán gẫu một hồi."

"Vì chị ở ngoài đây một mình, nên em muốn mau chóng đi ra." Nàng chính là không muốn Dương Quỳnh ở bên ngoài chờ mình nên mới sớm rời khỏi chỗ đó.

"Nghe được lời nói này của em trong lòng chị thấy rất ấm áp!" Dương Quỳnh không đứng đắn ôm lấy nàng.

Thẩm Thu Hoa nhíu mày, tránh thoát cái ôm của cô: "Đừng nghịch, người ta nhìn thấy bây giờ. Giờ chúng ta về nhà hay sao?"

Dương Quỳnh chậm rãi xoay người: "Hiếm khi chúng ta đi tới vùng ngoại ô, chị thấy cảnh sắc xung quanh đây rất đẹp, nếu như em không mệt, chúng ta đi dạo một chút đi."

Hai người liền tay trong tay đi dạo loanh quanh. Vốn là cũng không cũng có mục đích gì nên liền tùy ý đi.

Không khí trên núi rất mát mẻ, chỉ là nhiệt độ so với trong nội thành thấp hơn mấy độ.

"Có lạnh không? Cùng chị chạy một chút sẽ ấm lại." Dọc đường Dương Quỳnh chạy rất chậm, trên đầu đã đầy mồ hôi.

Thẩm Thu Hoa ghét bỏ nhíu mày. Chạy tới chạy lui như thế còn thể thống gì?

"Em đó, vẫn là không bỏ xuống được những lễ nghĩa cổ đại kia. Chúng ta bây giờ là phụ nữ hiện đại, phải dứt bỏ những gông xiềng phong kiến kia. Nếu không nửa bầu trời này làm sao có thể đội lên được?" Dương Quỳnh ở bên người nàng chạy tới chạy lui giống như một đứa trẻ.

Thẩm Thu Hoa bị những lời ngụy biện của cô chọc cười: "Không phải chung quanh đây không có người, chị đã bị người ta cười đến rụng răng rồi."

"Vậy để bọn họ tự nhặt răng của bọn họ là được rồi, chúng ta chạy kệ chúng ta." Dương Quỳnh kéo tay Thẩm Thu Hoa, cùng nhau chạy về phía trước.

Thẩm Thu Hoa vẫn là lần đầu tiên chạy mà không có chút ý tứ e dè như vậy, bị Dương Quỳnh một đường lôi kéo dĩ nhiên cũng đã chạy thật xa, dần dần cũng khiến nàng cảm thấy hưng phấn. Chạy được một lúc, hai người đều cùng ngã trên mặt đất.

Thẩm Thu Hoa nằm trên đất thở hổn hển, rất lâu hô hấp mới có thể bình thường lại. Dương Quỳnh ở bên cạnh nàng, nâng lên nửa người ở trên cao nhìn xuống nàng.

"Chị nhìn cái gì?"

"Mặt đều đỏ, thật xinh đẹp." Dương Quỳnh đột nhiên cúi đầu hôn lên gương mặt nàng.

"Lại hồ đồ!" Thẩm Thu Hoa ngoài miệng nói như vậy, nhưng cũng không có từ chối. Hai người họ đi tới đây đã xác định là xung quanh không có người.

"Thu Hoa" Dương Quỳnh nằm ở bên người nàng. "Chị luôn có cảm giác mình đang nằm mơ. Một khắc trước vẫn còn cùng em ở trong hoàng cung gặp nguy hiểm, một khắc sau liền có thể không có kiêng dè chút nào nằm ở chỗ này. Em nói có phải thần kỳ không?"

"Là chị đã xuất hiện thay đổi vận mệnh vốn có của em." Lúc này đổi lại là Thẩm Thu Hoa nâng người lên, ở trên cao nhìn Dương Quỳnh.

"Phải không? Vì lẽ đó chị chính là người mà định mệnh đã xếp đặt cho em. Làm định mệnh của em, không phải là nên có đãi ngộ gì đặc biệt sao?" Dương Quỳnh cố gắng mân mê miệng, cái này rõ ràng là cầu hôn mà.

"Vô lại!" Thẩm Thu Hoa nói xong câu này, đỏ mặt cúi đầu ở trên môi Dương Quỳnh nhẹ nhàng hôn xuống.

Dương Quỳnh cũng không lãng phí cơ hội tốt như vậy, đưa tay chế trụ sau gáy nàng, một cái xoay người đã đem nàng đặt dưới thân, khiến cho nụ hôn này càng thêm sâu sắc hơn.

Trong tình cảnh màn trời chiếu đất, loại tình huống đặc biệt này khiến cho hai người càng thêm hưng phấn và mẫn cảm. Nụ hôn triền miên rất lâu, chờ đến lúc tách ra, hai người đều thở hổn hển nhìn đối phương.

Ánh mắt Thẩm Thu Hoa sáng lấp lánh, giống như có một ngôi sao núp ở bên trong. Dương Quỳnh nhìn đến mức tâm cũng muốn hòa tan vào đó: "Thật muốn cả đời cứ như vậy nhìn em."

"Dương Quỳnh, em cần chị, mãi mãi ở lại bên cạnh em được không?"

"Được."

Bị làm nổi lên lửa nhiệt tình, hai người một đường chạy về bãi đậu xe của khách sạn. Lên xe Dương Quỳnh lập tức nhịn không được nữa lôi kéo quần áo Thẩm Thu Hoa.

"Ai! Chị làm gì vội vã như vậy?" Thẩm Thu Hoa không muốn ở trên xe, mà làm chuyện như vậy.

"Chính là rất gấp à, ai bảo em hấp dẫn như thế." Dương Quỳnh tố khổ nói.

Thẩm Thu Hoa thật có chút dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn là lỗi do mình. Nàng cúi người hôn Dương Quỳnh một cái: "Về nhà rồi nói sau."

Chuyện nàng không muốn làm Dương Quỳnh đương nhiên sẽ không miễn cưỡng nàng, lập tức khởi động xe, chạy một đường như cuồng phong.

"Chị chạy chậm một chút!" Tốc độ này đem Thẩm Thu Hoa dọa sợ.

"Yên tâm đi, tiến vào nội thành chị sẽ giảm tốc độ." Ỷ vào kỹ thuật lái xe vững vàng của mình, Dương Quỳnh liền vui vẻ hẳn.

Về đến nhà, mở cửa vào nhà. Thẩm Thu Hoa giày còn chưa kịp cởi ra, liền bị Dương Quỳnh ôm ngã nhào xuống đất. Sau lưng nàng đụng vào sàn nhà đau đến mức khiến nàng nhíu mày. Bên này Dương Quỳnh đã bắt đầu giúp nàng cởi áo.

Nhìn dáng vẻ háo sắc của Dương Quỳnh, Thẩm Thu Hoa rốt cuộc không hề nói gì, tùy ý Dương Quỳnh đem quần áo của nàng thoát hết, sau đó là chính mình, cuối cùng ôm nàng vào phòng tắm.

Ở bên ngoài thân thể bị nhiễm lạnh, giờ phút này có thể tắm rửa sạch sẽ, ngâm mình trong nước nóng, không thể nghi ngờ là cực kỳ thoải mái. Chỉ là Dương Quỳnh không chịu thành thật, một lần rồi lại một lần làm Thẩm Thu Hoa phát ra âm thanh ngượng ngùng.

"Dương Quỳnh..." Thẩm Thu Hoa nắm chặt vai Dương Quỳnh, mặt ửng hồng, ngũ quan xinh xắn mang theo quyến rũ đến tận xương. Một giọt mồ hôi từ trán của nàng nhỏ xuống, thuận theo đường cong mềm mại của gò má, chảy qua cổ, xương quai xanh, rồi đến giữa ngực.

Dương Quỳnh nhìn chằm chằm giọt mồ hôi kia khó khăn nuốt một ngụm nước miếng. Đột nhiên há miệng ở trên chiếc cổ duyên dáng của nàng lưu lại dấu ấn.

Thẩm Thu Hoa phát ra thanh âm run rẩy nhẹ nhàng, như là thôi tình dược, làm Dương Quỳnh càng thêm hưng phấn, động tác cũng càng thêm cuồng bạo.

Đêm khuya.

Trong phòng ngủ ánh sáng trên bàn rất tối. Tràn đầy tóc đen trên chiếc gối màu tím nhạt. Thẩm Thu Hoa còn chưa ngủ, Dương Quỳnh vừa rót một chén nước ấm, uống một hớp, cúi người đem theo nước ấm tiến vào trong miệng nàng.

"Còn muốn" Thanh âm hơi khàn khàn của Thẩm Thu Hoa vang lên, lộ ra một chút bất mãn. Thẩm Thu Hoa đưa tay muốn đoạt cái ly trong tay Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh động tác thật nhanh đem cái ly ra xa tầm với của nàng: "Chị đút em."

Ánh mắt câu hồn kia của Thẩm Thu Hoa phát ra ánh sáng mê người, cái miệng nhỏ hơi mở ra, tựa hồ đang chờ đợi Dương Quỳnh đút nàng.

"Thu Hoa..." Dương Quỳnh run rẩy gọi nàng. Tiểu ác ma trong lòng đang bắt đầu rục rịch: "Nhìn bộ dáng này của em, chị lại không nhịn được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro