Chương 43 - Nhớ nhung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người lái xe Chevrolet bị dọa đến sợ, nhiều lần xem hai người không sao mới yên tâm. Anh bạn học uống say dù không tỉnh táo lắm, vì không bị thương, cũng không truy cứu. Nếu truy cứu thì là trách nhiệm của cậu ta. Lúc này Dương Quỳnh đang vội vã đợi Thẩm Thu Hoa về nhà, làm gì có thời gian nói mấy chuyện này? Nói câu liền đuổi tài xế đi.

"Thu Hoa, đồng nghiệp của cậu thật sự lợi hại à!" Người bên ngoài cũng tò mò, nhưng chỉ có Cao Du hỏi.

"Trước kia tôi từng tham gia quân đội, chuyện này không có gì." Dương Quỳnh lôi kéo Thẩm Thu Hoa, hướng mọi người phất phất tay rồi đi. Các bạn học sau lưng còn đang bàn luận một màn vừa rồi.

Trên đường trở về thỉnh thoảng Thẩm Thu Hoa còn nhìn cô, vẻ mặt kia khiến người ta lo lắng trong lòng cũng đau.

"Em còn nhìn chị như vậy nữa chị sẽ cầm lòng được đó." Dương Quỳnh cười nói.

"Còn cười, chị không nên vì để em yên tâm mà cậy mạnh, cho dù có chuyện gì em cũng có dũng khí đối mặt. Dương Quỳnh, chị thật sự không sao."

Mình vẫn bình thường mà nàng nói mình cậy mạnh, "Chị thực sự không có việc gì. Ở trước mặt em chị đâu cần giả bộ. Vừa rồi nhìn thấy em khóc, làm chị đau lòng chết đi được. Ai nha, chị có việc, trong lòng chị rất đau!" Dương Quỳnh nghiêm chỉnh không tới ba giây, lại khoa trương che ngực, lập tức tỏ ra vẻ mặt muốn chết.

Thấy cô không có chuyện gì, lúc này Thẩm Thu Hoa mới yên tâm. Đưa tay chọt ngực cô một cái, "Được rồi, đừng nghịch nữa."

"Ôi, em đâm chỗ nào? Em dám trêu chọc chị!" Dương Quỳnh vẻ mặt thẹn thùng, thấy trán Thẩm Thu Hoa búng một cái.

Nàng nói với Dương Quỳnh chuyện của Hồng Thăng cùng Chu Nguyệt Hà ở buổi tiệc. "Nhìn được Hồng Thăng đối với Chu Nguyệt Hà là thật lòng, chị không cần lo lắng."

"Như vậy cũng tốt." Dương Quỳnh thở dài, "Cô ấy đã có cuộc sống của mình, có người đau lòng vì mình, có người yêu thương mình. Đây là nguyện vọng kiếp trước của cô ấy, bây giờ đã thực hiện được."

"Nghe lời này có chút chua." Thẩm Thu Hoa liếc cô.

"Chị không chua, nhưng trong lòng của em chua." Dương Quỳnh giữ chặt cánh tay của nàng, "Ghen à? Chị và Thiên Linh chỉ là giai cấp tình bạn thuần khiết, cùng với em là không giống nhau."

"Giai cấp?" Thẩm Thu Hoa nhíu mày.

"Đúng vậy à, em là giai cấp thống trị, chúng ta đều là bị giai cấp thống trị. Chị cùng Thiên Linh là đồng bệnh tương liên."

Thẩm Thu Hoa cảm thấy đầu mình càng đau.

Về nhà, mẹ Thẩm ngửi được trên người Thẩm Thu Hoa có mùi rượu, nhíu mày nói: "Thu Hoa con đã uống bao nhiêu rượu rồi? Là con gái không thể như vậy."

"Mẹ, rượu này là dính của người khác, không phải của con."

Mẹ Thẩm lúc này mới yên tâm. "Mau đi tắm, thay quần áo ra."

"À, con cũng đi tắm rửa." Dương Quỳnh lập tức tỏ thái độ.

"Hai người cùng đi tắm đi." Mẹ Thẩm cũng không ngẩng đầu nói.

Thẩm Thu Hoa nhìn Dương Quỳnh, vẻ mặt mưu kế được thực hiện.

Trong phòng tắm, Thẩm Thu Hoa bị Dương Quỳnh ôm thật chặt, thân thể hai người dính vào nhau, ngay cả một khe hở đều không có.

"Chị... Chị đừng làm bậy! Mẹ em sẽ nghe được." Thẩm Thu Hoa hô hấp rất loạn, tay Dương Quỳnh trên người nàng đốt lên nhiều ngọn lửa, thiêu đến thần trí nàng không rõ.

"Không có làm bậy, chị rất tỉnh táo." Tay Dương Quỳnh lưu luyến mỗi một chỗ ở cơ thể này, lướt qua từng nơi, khiến cho Thẩm Thu Hoa run rẩy. "Cơ thể của em đang cần chị." Dương Quỳnh cười gian, há miệng cắn lên môi Thẩm Thu Hoa, chậm rãi hút. Hai ngày qua nỗi khổ tương tư, cũng không dễ dàng giải trừ như vậy.

"Hưm..." Thẩm Thu Hoa tận lực không để cho mình phát ra âm thanh. Thế nhưng rất nhanh nàng phát hiện, mình càng là ẩn nhẫn thì Dương Quỳnh càng làm dữ. Nàng vịn vai Dương Quỳnh, chống đỡ thân thể mềm mại. Làn nước ấm áp làm mái tóc dài của nàng hoàn toàn dính trên người. Tóc đen càng đen, da thịt trắng nõn. Phía dưới làn da trắng như tuyết kia, từng sợ mạch máu đều hiện rõ. "Dương Quỳnh, đừng... Đừng ở chỗ này, xin chị..." Thân thể Thẩm Thu Hoa bị sờ cực kỳ khó chịu, nhưng nàng vẫn cố gắng kiếm về một ít lí trí. Nếu như hai người ở chỗ này lâu như vậy, nhất định sẽ bị mẹ Thẩm phát hiện.

Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa dán thân thể mình mềm giọng cầu xin, Dương Quỳnh thật hận nơi này là Thẩm gia. Cái này nếu là trong nhà mình... Cô tắt vòi hoa sen, dùng khăn tắm đem Thẩm Thu Hoa toàn thân lau khô, thay đổi áo ngủ, lại đem mình chuẩn bị cho tốt, hai người cùng nhau đi ra.

"Mẹ em đâu?" Dương Quỳnh y như trộm, nhìn xung quanh, hai người về phòng Thẩm Thu Hoa đi ngang qua phòng bếp và phòng khách, mà cũng không nhìn thấy mẹ Thẩm.

Thẩm Thu Hoa cũng kỳ quái. Dạo qua một vòng, chỉ thấy ba Thẩm đang ngồi trong phòng xem báo. "Ba, mẹ đâu?"

Ba Thẩm nâng kính lão, "Mẹ con bị dì Ba gọi đi, tối mới về. Con tìm mẹ có việc sao?"

"Không có việc gì, chỉ là thuận miệng hỏi một chút." Thẩm Thu Hoa đi ra khỏi phòng ngủ. Sau một khắc liền bị Dương Quỳnh ôm về phòng.

"Ai, chị làm gì vội vã như vậy?" Đến cùng là da mặt nữ nhân cổ đại vẫn mỏng.

Dương Quỳnh không quan tâm những chuyện đó, vừa vào phòng liền khóa cửa. Cô đem Thẩm Thu Hoa để lên giường, lập tức nhào tới, "Khó có được mẹ em không ở đây, ba em cũng không đi ra. Chúng ta nên quý trọng thời gian."

Ngụy biện cái gì? Thẩm Thu Hoa mỉm cười nhìn ma trảo của Dương Quỳnh quấy rầy trên đầu gối, để cho nàng nằm thoải mái hơn. Xem ra hôm nay chạy không thoát, huống chi nàng cũng đang thèm khát Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh luồng tay vào áo ngủ, chạm vào làn da trắng mịn, mềm mại. Từng tất thịt như một mảnh tơ lụa hảo hạn: "Chị nhớ chết mất!"

"Em cũng nhớ chị lắm." Nói xong, Thẩm Thu Hoa chủ động để tay lên cổ Dương Quỳnh, kéo đầu của cô xuống, dâng lên nụ hôn của mình.

Cái hôn này dường như vô tận, khi tách ra đôi môi của Thẩm Thu Hoa ửng đỏ, lấp lánh ánh nước. Nhìn cơ thể của nàng, Dương Quỳnh căng thẳng, đúng là muốn chết thật!

Xương quai xanh bị cắn, mang theo tê dại, Thẩm Thu Hoa nhíu mày lại, trong cơ thể dâng lên một cảm giác khó chịu. Nàng không muốn chấp nhận, nhưng không thể không chấp nhận, bây giờ nàng khát vọng Dương Quỳnh ôm, khát vọng cùng Dương Quỳnh trầm luân bể dục.

Cơ thể lộ ra, bị Dương Quỳnh nhìn không sót gì. Nàng xấu hổ đưa tay che đi con mắt Dương Quỳnh, liền bị Dương Quỳnh nắm lấy ngón tay hôn lên.

"Có làm em đau hay không?" Dương Quỳnh có chút gấp, cho nên động tác có chút mạnh. Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa khó chịu nhíu mày, cô lập tức không dám động đậy.

"Không có." Thẩm Thu Hoa vòng hai tay qua cổ Dương Quỳnh, đem bản thân mình cùng trái tim giao cho cô gái trước mặt này.

Lúc mẹ Thẩm trở về, ngay thời gian ăn cơm chiều. Vào nhà nhìn xem, thấy trong phòng khách không có ai. "Hai đứa bé đâu rồi?"

"Hình như là đi ngủ. Dương Quỳnh nói mới từ chỗ khác trở về, nên muốn nghỉ ngơi một chút. Thu Hoa cũng không có đi ra, chắc là bồi tiếp Dương Quỳnh rồi." Ba Thẩm nói.

"Ừm, vậy để con bé ngủ thêm một chút, chờ tôi làm xong cơm thì gọi họ ra." Mẹ Thẩm đeo tạp dề vào.

"Em ba kiếm bà có chuyện gì?"

"Muốn giới thiệu đối tượng cho Thu Hoa." Mẹ Thẩm ngồi xuống: "Nam Phương hai mươi lăm tuổi, ba mẹ đều là công chức, tương lai có thể nhận lương hưu. Cậu ấy vóc dáng không cao, chỉ cở 1m7, nhưng nhìn ổn. Trong huyện có cái kho hàng, cậu ta làm quản lý. Tiền lương một tháng một ngàn hai trăm tệ."

Ba Thẩm nhíu mày: "Một ngàn hai? Còn thiếu một chút?"

Mẹ Thẩm thở dài, "Tôi cũng nói rồi, có thể em ba nói đúng, lương công chức mấy năm nay chỉ có thế thôi, còn có thể tìm được ai? Sau đó tôi nghĩ, nếu người đó thực sự đối tốt với Thu Hoa, bọn họ tiêu xài ít lại chắc cũng đủ."

"Bà đồng ý sao?"

"Em ba nói rất tha thiết, em ấy là em gái, tôi cũng không dễ từ chối, dù sao gặp một lần cũng không tổn thất cái gì. Nếu không được thì cũng không sao?"

Mẹ Thẩm nói xong rồi đi làm cơm. Ba Thẩm cảm thấy không nên gấp gáp về chuyện hôn nhân. Không phải tiền lương của Nam Phương có vấn đề, mà là vấn đề ở em gái thứ ba của vợ. Mẹ Thẩm là người phúc hậu, còn em gái là người thích leo lên đầu người khác. Lần trước còn nhìn Thu Hoa ngứa mắt, bây giờ lại tốt bụng như thế?

Toàn thân trên dưới của Thẩm Thu Hoa toàn mồ hôi, da thịt trắng như tuyết bị lưu lại những dấu vết mờ nhạt. Nghe được tiếng cửa mở ra, nàng giữ chặt tay Dương Quỳnh, "Mẹ trở về."

Gương mặt Dương Quỳnh cũng toàn mồ hôi, mồ hôi của cô chảy xuống tới cằm, rơi xuống cổ Thẩm Thu Hoa. Hòa vào mồ hôi của Thẩm Thu Hoa chảy xuống dưới.

Dương Quỳnh nuốt ngụm nước miếng, cúi đầu cùng lưỡi Thẩm Thu Hoa dây dưa thật lâu, mới lưu luyến rời đi nói, "Buổi tối lại tiếp tục."

Thẩm Thu Hoa đã không còn khí lực làm ra biểu tình gì. Nàng cảm giác toàn thân đang tan ra thành từng mảnh. Quả nhiên là "tiểu biệt thắng tân hôn", Dương Quỳnh giống như con hổ đói bụng hai ngày nay. Liền muốn đem nàng ăn vào trong bụng.  (Tiểu biệt thắng tân hôn: lâu ngày xa nhau, gặp lại còn hơn cả đêm tân hôn.)

Cũng may, nhìn thấy Dương Quỳnh có tinh thần như thế, nàng mới tin thân thể Dương Quỳnh không có vấn đề.

Rốt cuộc Dương Quỳnh cũng dừng tay nhưng cũng không thành thật, ôm cơ thể Thẩm Thu Hoa sờ soạn xung quanh. "Lần này chị không kiếm được tiền." Cô bắt đầu chủ động khai báo.

"Xảy ra chuyện gì?" Thẩm Thu Hoa không ngại có kiếm được tiền hay không, nhưng mà Dương Quỳnh lại chạy đi kiếm tiền, không có tiền chắc chắn xảy ra chuyện gì đó.

Dương Quỳnh đem sự việc đơn giản kể lại một lần, "Chị cầm tiền đi cứu người. Chị biết em sẽ không đồng ý."

"Đạo người hướng thiện, công đức vô lượng." Thẩm Thu Hoa cười hôn cô.

Dương Quỳnh đương nhiên hôn trở lại. "Chị không cần công đức, chị chỉ cần hai chúng ta đều bình an, ở cùng một chỗ."

Hai người như mật với ong vào dính cùng một chỗ, đến khi mẹ Thẩm tới gõ cửa kêu hai người ra ăn cơm.

Xương sống và thắt lưng Thẩm Thu Hoa đều run lên, miễn cưỡng đứng dậy, nhìn Dương Quỳnh tinh thần sảng khoái, dáng vẻ có chút tức giận, hung hăng nhéo vào lưng một cái.

"Mưu sát chồng à!" Dương Quỳnh nháo thì nháo, nhìn bộ dáng em ấy vất vả như vậy, nên chủ động tới đỡ em ấy.

Bữa cơm này Thẩm Thu Hoa ăn không nhiều, nàng cũng mới ăn trưa, bây giờ còn chưa thấy đói. Cộng thêm xương sống thắt lưng run lên, cả người đều mệt mỏi, không có tinh thần gì.

"Thu Hoa, con làm sao vậy? Bị bệnh sao?" Mẹ Thẩm chú ý vẻ mặt của con gái, quan tâm hỏi.

"Không có, chỉ là cảm thấy hơi mệt, muốn ngủ."

"Con ăn cơm xong đi rồi nhanh đi nghỉ ngơi. Con đứa nhỏ này, phải nhớ chăm sóc bản thân mình chứ."

Dương Quỳnh nghe vậy để đũa xuống, "Dì, để con đưa Thu Hoa trở về phòng. Con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy."

Thẩm Thu Hoa nhìn Dương Quỳnh, trong lòng tự nói người này dám mở mắt to mà nói dối sao? Chị chiếu cố em? Nếu không tại chị em trở thành dáng vẻ này sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro