Chương 55 - Lật bánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối Dương Quỳnh tắm rửa xong đi ra, Thẩm Thu Hoa đã trải giường sẵn.

"Buổi tối không có chị, em làm sao ngủ được?" Dương Quỳnh là lò sưởi nên dương dương tự đắc.

"Nhớ đến chị thì ngủ được thôi." Hiện tại Thẩm Thu Hoa đối với lời nói thân mật không có bài xích. Thích thì nói ra, không cần quan tâm những lễ giáo kia mà giấu ở trong lòng.

Đáp án đơn giản làm Dương Quỳnh hài lòng. Lập tức ôm Thẩm Thu Hoa chui vào chăn, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, không nên lãng phí.

Thẩm Thu Hoa thấy dáng vẻ gấp gáp của Dương Quỳnh làm cho nàng dỡ khóc dỡ cười. Nàng giữ chặt tay Dương Quỳnh nói: "Chị quá mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai em sẽ đền bù cho chị." Muốn cho con sói xám dừng tay, dĩ nhiên phải ném con mồi lớn ra ngoài.

Dương Quỳnh nghe được ánh mắt đầy ngôi sao. Cô thực sự rất mệt mỏi, mấy ngày này không có nghỉ ngơi tốt. Dù dù nguyên nhân không phải Thẩm Thu Hoa, cô đi bảo vệ người, không phải đi ngủ.

Thẩm Thu Hoa nghe được hô hấp của Dương Quỳnh rất đều, biết cô đã ngủ. Hai tay vẫn ôm lấy nàng ấm áp và mạnh mẽ. Là người này, hôm nay lại cứu mình. Chuyện như vậy buổi tối hai người không nhắc lại. Thẩm Thu Hoa tin tưởng Dương Quỳnh sẽ mãi mãi bảo vệ mình. Mà Dương Quỳnh cũng rất ít nói, hành động thì thực tế hơn.

Thẩm Thu Hoa chậm rãi xoay người, đối mặt với Dương Quỳnh. Hình như Dương Quỳnh cảm giác được sự di chuyển, vòng tay lại ôm lấy Thẩm Thu Hoa thật chặt. Thẩm Thu Hoa cười đến cưng chiều, đem cơ thể tiến sát vào ngực Dương Quỳnh, rồi an tâm nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau khi Thẩm Thu Hoa tỉnh dậy, mới biết Dương Quỳnh mệt mỏi cỡ nào. Cả đêm Dương Quỳnh gần như không có nhúc nhích, mà sáng sớm cô vẫn chưa tỉnh lại.

"Vất vả cho chị rồi." Thẩm Thu Hoa chống nữa người lên, nhìn Dương Quỳnh ngủ. Cơ hội như vậy rất ít, Dương Quỳnh luôn dậy sớm hơn nàng, đa số đều là Dương Quỳnh nhìn nàng.

Tóc Dương Quỳnh có chút dài, lúc nằm nghiêng tóc trước mặt rơi xuống, che khuất cái trán. Con mắt của cô nhắm, nét mặt vô cùng thả lỏng. Cái mũi thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, lúc này Dương Quỳnh hết sức ngây thơ, như đứa bé ngủ không có chút phòng bị nào.

"Thì ra chị cũng có lúc yếu đuối như vậy." Thẩm Thu Hoa cảm thấy buồn cười. Mặc dù cùng là con gái, nhưng Dương Quỳnh luôn cho nàng cảm giác, mãi mãi cũng là năng lực và tốc độ nhanh.

Nhìn Dương Quỳnh như vậy, nàng hứng thú chơi đùa, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy lỗ tai Dương Quỳnh, lung lay đung đưa. "Ngay cả lỗ tai cũng cứng như vậy, có thể biết được là một người không nghe lời."

Ngoài cửa có người gõ cửa, Thẩm Thu Hoa giật mình, liền rút tay về. Rón rén xuống đất đi mở cửa, là mẹ Thẩm đứng ở bên ngoài. "Mẹ vừa nhận được điện thoại, mẹ và ba con phải đi tham gia tang lễ, chắc tối mới có thể trở về. Trong nồi có cơm, hai con nhớ hâm lại rồi ăn."

Thẩm Thu Hoa gật đầu. "Bên ngoài trời lạnh, ba mẹ nhớ mặc thêm áo."

"Biết rồi. Hai con tới giờ nhớ ăn cơm."

Sau khi mẹ Thẩm đi, Thẩm Thu Hoa quay đầu thấy Dương Quỳnh còn đang ngủ, cũng không biết cô muốn ngủ bao lâu, Thẩm Thu Hoa liền đi hâm nóng thức ăn trước.

Đợi đến trưa, Dương Quỳnh mới dậy. Bụng Thẩm Thu Hoa có thể mở buổi hòa nhạc rồi. Dù sao trong nhà không có ai, nàng đau lòng vì Dương Quỳnh mỏi mệt, trực tiếp bưng đồ ăn vào phòng để ăn.

Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa cầm khăn ướt lau tay lau mặt cho mình, có chút không hiểu.

"Đang suy nghĩ gì?"

"Chị... ngủ bao lâu rồi? Thu Hoa sao em đối tốt với chị như vậy?" Dương Quỳnh xoay người xem lịch trên tường.

Thẩm Thu Hoa dở khóc dở cười. Mình làm cái gì? Không phải những việc như vậy đều do người vợ làm sao?

"Đối tốt với chị, chị cũng không quen sao?"

Dương Quỳnh cười tủm tỉm nói: "Quen chứ, quen chứ, mỗi ngày em đối tốt với chị như vậy, chị rất vui."

"Nghĩ hay quá." Thẩm Thu Hoa lập tức bỏ đi, cô được một tấc lại muốn tiến một thước.

Hai người ăn cơm xong, Thẩm Thu Hoa bưng cơm ra ngoài. Quay đầu thấy Dương Quỳnh cũng đi ra ngoài theo, "Sao chị không nghỉ ngơi nhiều chút."

"Chị ra rửa chén." Dương Quỳnh không nỡ cho nàng bận.

Rửa chén, dọn dẹp nhà bếp xong, hai người về phòng, lúc này Dương Quỳnh mới phát hiện ba mẹ Thẩm không có ở đây. Nghe Thẩm Thu Hoa nói xong, ánh mắt của Dương Quỳnh cong thành trăng tròn.

"Thu Hoa..." Thẩm Thu Hoa nghe được giọng nói kia toàn thân đều nổi da gà lên.

Nàng chưa nói gì, người đã bị Dương Quỳnh ôm lấy. Vội vã tìm chỗ hôn, hai người miệng lưỡi dây dưa.

Tay Dương Quỳnh đã đưa vào trong áo, da thịt mềm mại bên trong làm cho cô lưu luyến không quên.

"Ai! Chị đừng... Đừng như vậy!" Thẩm Thu Hoa cố chống đẩy Dương Quỳnh.

"Sao vậy?" Dương Quỳnh vẻ mặt ủy khuất, rất giống cô bé không ăn được kẹo, sắp khóc.

Thẩm Thu Hoa sắc mặt đỏ lên, "Tới tháng rồi."

"À?" Trong lòng Dương Quỳnh tính toán thời gian, cũng không phải, mấy ngày nay Thẩm Thu Hoa chưa tới tháng. Đáng thương cho cô mười ngày qua đều ăn chay, hiếm có được Thẩm gia không có ai. Dương Quỳnh muốn ngửa mặt lên trời la lên.

"Hôm qua em nói muốn đền bù cho chị! Em gạt người ta!" Dương Quỳnh bắt đầu chơi xấu.

"Được rồi, đừng nghịch nữa. Hai ngày nay chị cũng không sao, ngoan đi, sau này đền bù gấp đôi cho chị." Thẩm Thu Hoa đau đầu. Sao mình giống đang dụ dỗ đứa bé thế.

"Chị mặc kệ! Để chị hôn em." Dương Quỳnh dáng vẻ bá đạo. Đem Thẩm Thu Hoa ngã xuống giường liền hôn.

Kỳ thực, xa nhau lâu như vậy, Thẩm Thu Hoa làm sao không muốn Dương Quỳnh? Nhưng mà mỗi lần đến thời điểm này, đến cuối cùng hai người luôn làm bản thân khó chịu. Lâu ngày, cũng không hành hạ lẫn nhau như vậy.

Quả nhiên, hai người đã sớm động tình, ôm hôn sờ cả nữa ngày trên dưới cũng khó chịu. Nhìn thấy gương mặt Dương Quỳnh đỏ rực, trong lòng Thẩm Thu Hoa có chút rung động.

"Thu Hoa... Em làm gì vậy?" Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa xoay người áp cô ở dưới thân, Dương Quỳnh mở to hai mắt nhìn.

"Em không thể thôi, nhưng mà chị có thể mà." Giọng nói Thẩm Thu Hoa vang ở bên tai Dương Quỳnh, bây giờ nói ra mấy chữ này, môi của nàng cố ý đụng vào lỗ tai Dương Quỳnh, làm hại cơ thể không tự chủ liền run lên.

"Em... Em..." Dương Quỳnh muốn đi xem lịch. Hôm nay là ngày gì? Sao Thu Hoa nhà cô lại chủ động như thế.

"Em biết à?" Nhịn nữa ngày, rốt cuộc Dương Quỳnh cũng nói ra một câu không đứng đắn.

Thẩm Thu Hoa sửng sốt, lập tức cười: "Em làm phi tử đến chín năm, chị quên rồi sao?" So kinh nghiệm, thì nàng hiểu hơn Dương Quỳnh nhiều. Chỉ là nó đã bén rễ ăn sâu vào bản thân, quen thụ động. Vì lẽ đó, cho dù Dương Quỳnh là phụ nữ, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ tiến công.

Nếu không phải thấy dáng vẻ ủy khuất của Dương Quỳnh, quả thực khó có cơ hội, nàng sẽ không suy nghĩ như vậy.

Dương Quỳnh nháy mắt một chút, từ chối cho ý kiến.

Thẩm Thu Hoa không để ý tới cô, đưa tay cởi áo ngủ cô ra. Ngón tay tinh tế thon dài một nút rồi một nút cởi ra, một chút cũng không vội vã.

Dương Quỳnh thì vội, chỉ nhìn Thẩm Thu Hoa cởi nút áo của cô cũng là một loại tra tấn. Cô liền đưa tay vào, hai ba lần cởi nút ra, trực tiếp cởi áo ngủ ra.

Đối mặt với động tác phóng khoáng của Dương Quỳnh, Thẩm Thu Hoa cười đến run rẩy: "Chị không muốn thưởng thức cái đẹp sao?"

Dương Quỳnh quệt miệng, cái đẹp gì chứ, trời sinh cô với cái đẹp ứ liên quan gì nhau. Mình đã cởi ra, dĩ nhiên không thể để Thẩm Thu Hoa có lợi, tay Dương Quỳnh cũng liền cởi áo của Thẩm Thu Hoa xuống.

"Như vậy mới đúng chứ."

Thẩm Thu Hoa đỏ mặt sắp rỉ máu. Tay của nàng nhẹ nhàng sờ vào ngực Dương Quỳnh, chỗ địa phương mềm mại có cảm xúc cực kỳ tốt.

Dương Quỳnh cùng Thẩm Thu Hoa khác biệt, thời gian của cô đều rèn luyện thân thể, nên rất khỏe mạnh và thon gầy. Ngực của cô không lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, hình dáng rất đẹp. Thẩm Thu Hoa bắt đầu còn có chút thẹn thùng, sau khi chọt lấy mấy lần phát hiện co giãn thật tốt. Vì vậy, đùa riếc nghiện luôn.

"Này này! Thu Hoa!" Dương Quỳnh bắt lấy tay của nàng, cứ như thế mà chọt xuống là đạo lý gì? "Em khẳng định biết làm thế nào sao?"

Thẩm Thu Hoa trả lời cô chính là khẽ liếm rồi cắn. Cho tới bây giờ Dương Quỳnh không biết mình nhạy cảm như vậy, trong nháy mắt, đầu của cô giống như điện giật, cả người đều tê dại đến chân.

"Thu... Thu Hoa, em nhẹ một chút..." Dương Quỳnh kiềm chế bản thân muốn phản công, liền cong người lên, đem ngực của mình như trái cây đưa vào miệng Thẩm Thu Hoa.

Trong phòng nhiệt độ nháy mắt lên cao. Hai người đều dùng cách thức yêu nhau bày tỏ tâm ý của mình.

Cảm nhận được Dương Quỳnh mẫn cảm, Thẩm Thu Hoa âm thầm buồn cười. Ngày thường thì khi dễ phách lối cỡ nào, lúc này bị mình khi dễ lại ngoan như vậy.

Khi Thẩm Thu Hoa đưa tay về chỗ tư mật, Dương Quỳnh hầu như không nhúc nhích. Trừng mắt nhìn chằm chằm người trước mặt đều diễn xuân sắc của con gái. "Em làm thật sao?"

"Chị không nguyện ý sao?" Chân mày Thẩm Thu Hoa có chút nhếch lên, vẻ mặt lộ ra đùa giỡn.

"Có phải rất đau hay không?" Lúc này Dương Quỳnh sợ đến nói không được.

Thẩm Thu Hoa cong miệng lên: "Chị nghĩ lúc đó em có đau không?"

Cái này... Dương Quỳnh cảm thấy vị nương nương này hiện tại đang muốn tính sổ. Đưa đầu cũng một đao, rụt đầu cũng một đao, Dương Quỳnh vẫn là dũng cảm, hoặc là nói không biết xấu hổ.

Tay Thẩm Thu Hoa bị cô chủ động dẫn dắt, không tốn chút sức nào chiếm lấy tấm thân xử nữ của cô.

"Chị..." Thẩm Thu Hoa cũng bị kinh hãi, "Sao chị làm trực tiếp như vậy?" Nhìn thấy trên tay đỏ thẫm, Thẩm Thu Hoa đau lòng hỏi.

Dương Quỳnh cười đến ngây ngốc. "Dù sao cũng đau, trực tiếp một chút tốt hơn."

"Có đau lắm không, để em xem một chút." Thẩm Thu Hoa đâu muốn so đo với Dương Quỳnh làm gì, nói xong muốn xem liền.

"Đừng đừng!" Dương Quỳnh vội vàng khép hai chân lại, "Chị sẽ xấu hổ."

"Xì, xì!" Thẩm Thu Hoa thật nhịn không được, da mặt cô dày như vậy, có một ngày trong miệng của cô nói ra hai chữ "xấu hổ".

"Thu Hoa!" Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa không nghiêm túc, Dương Quỳnh liền mất hứng. Quệt miệng muốn hôn.

Hôm nay Thẩm Thu Hoa là công, đối với yêu cầu của Dương Quỳnh hầu như đều đáp ứng. Động tác của nàng càng lúc càng lớn, cơ thể Dương Quỳnh run rẩy kịch liệt.

------------

Khang Phi đúng là Khang Phi nha, lật được một lần đã bị nghiện, và thưa với các bạn là bả sẽ lật thêm nữa, bả càng lật càng ghiền hay sao á, hahaha, tội nghiệp Dương Quỳnh, nô tỳ hầu hạ ko tốt bị chủ nhân hành thê thảm ô la la, chúc các bạn buổi tối vui vẻ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro