Chương 64 - Gây khó dễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Diễn kịch cho em xem, dĩ nhiên mục đích là em." Nghĩ tới đây Dương Quỳnh liền khó chịu, cô mới giải quyết xong Lữ Thiệu Kiệt, bây giờ lại thêm Lý Ân Dật, chuyện gì xảy ra vậy?

"Em không cảm thấy anh ta đối với em có ý xấu." Đối với phán đoán của mình, Thẩm Thu Hoa vẫn có tự tin. Mặc dù, Lý Ân Dật nhìn thấy cuộc sống bây giờ của nàng, nhìn ánh mắt của nàng, nói chuyện với nàng cũng không có ý nghĩ khác. Hoặc là nói, dáng vẻ không giống thích nàng.

"Làm sao có thể? Thu Hoa của chị đẹp như vậy, đàn ông nào mà không động lòng." Dương Quỳnh không tin.

Thẩm Thu Hoa im lặng. Coi như là phụ nữ đẹp nhất thiên hạ, cũng không có khả năng để tất cả đàn ông đều động lòng. "Bản thân anh ta như vậy, có tiền còn sợ gì không có người đẹp?" Nàng nói xong lời này cũng rơi vào trầm tư, "Em không nhìn ra ý đồ của anh ta. Chỉ là, không phải nhìn trúng vẻ đẹp của em."

"Được rồi, chúng ta không nghĩ tới anh ta nữa. Quá mệt mỏi." Dương Quỳnh rất phiền. Rõ ràng lúc này hai người đang vui vẻ, tại sao phải nghĩ đến người như vậy để làm mất phong cảnh chứ?

"Mệt mỏi cũng không phải do chị sao?" Vừa nhắc tới Thẩm Thu Hoa liền tức giận. Chỉ là không phải tức giận Dương Quỳnh, mà tức giận nàng. Gần đây càng ngày càng mềm lòng, làm Dương Quỳnh càng ngày càng quá đáng, nếu tiếp tục như thế, nàng thật phải xin nghỉ bệnh.

Dương Quỳnh đuối lý, bất quá cũng giống như một con mèo vừa trộm được miếng thịt, chỉ lo cười ngây ngô.

Ngày thứ ba đi làm, trường học có thay đổi nhân sự. Lúc đầu, Hiệu trưởng được đều đi, Hiệu trưởng mới tới họ Hứa. Hứa hiệu trưởng là một phụ nữ bốn mươi tuổi, là người rất bảo thủ, nhìn là biết khó ở chung. Sau khi họp giới thiệu Hứa hiệu trưởng xong, cô lên đài nói mấy câu thật dài. Dương Quỳnh nghe xong thì ngủ gục. Nếu không phải Thẩm Thu Hoa ngồi ở bên cạnh, đoán chừng cô cũng ngủ một giấc luôn.

Xưa nay, Thẩm Thu Hoa sẽ không thất lễ ở mấy trường hợp công khai. Coi như nàng cũng không thích nói chuyện dài dòng, nhưng mà tư thế ngồi luôn nghiêm chỉnh, cho người ta một loại cảm giác đang nghiêm túc lắng nghe. Trên thực tế, lúc đang họp nàng dùng máy tính xách tay vẽ trò chơi tiểu bạch thỏ đang đấu trí cùng sói xám. Không có bút lông và mực nước, nàng vẽ vẫn rất giống, rất là sinh động.

Dương Quỳnh phát hiện điểm này, đoạt lấy cuốn vở rồi ghi vào, "Con thỏ nhỏ em xinh đẹp như vậy, cho sói gia đùa giỡn một chút đi." Cái này không đứng đắn. Thẩm Thu Hoa liền lắc đầu. Lãng phí bức vẻ tốt của nàng, viết toàn là thứ gì?

Sau khi khai giảng thì làm việc từng bước, có một học kỳ thích ứng, Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh cũng không phải lính mới, lên lớp, soạn bài đều có kinh nghiệm. Bất quá, Hứa hiệu trưởng mới tới nhìn Thẩm Thu Hoa không vừa mắt, bình thường hai ba ngày thì lại gây chút chuyện nhỏ.

Dương Quỳnh ban đầu không có chú ý, dù sao tiết học của cô đều ở bên ngoài. Có một ngày cô lên lầu lấy tài liệu dạy học, lúc xuống nhìn thấy Hứa hiệu trưởng cùng Thẩm Thu Hoa đang đứng ở chỗ quẹo hành lang nói gì đó. Trông thấy Thu Hoa nhà cô, cô tự nhiên quan tâm, vì vậy không có phong cách chạy đến góc tường nghe lén.

Hứa hiệu trưởng âm thanh không thấp, giọng nói rất nghiêm khắc. "Cô giáo Thẩm, cô lên lớp như vậy không được. Cô đối với học sinh quá buông thả. Cô xem lại cách dạy học sinh đi, nhìn các người có giống thầy trò không. Chuyện này không thể được, tôn sư trọng đạo cô có biết hay không?"

Thẩm Thu Hoa cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn mặt đất dưới chân. Nghe đối phương nói xong một đoạn văn, chỉ gật đầu nói: "Hiểu."

"Hiểu, mà cô còn như thế? Tôi biết cô là giáo viên mới, nhưng cũng không thể theo tính tình của mình làm ẩu đúng hay không? Cô dạy ở trong lớp có vấn đề rất lớn, nhất định phải sửa."

"Được."

Hứa hiệu trưởng nhìn thái độ của nàng cũng không tệ lắm, cuối cùng cũng bớt tức giận. "Trước tiên cứ như vậy đi, cô trở về nên suy nghỉ lại một chút. Hai ngày nữa tôi sẽ xuống lớp của cô. Xem lại trình độ của cô thế nào." Nói xong cũng quay người đi.

Sau khi cô rời đi, Thẩm Thu Hoa mới ngẩng đầu. Nhẹ nhẹ thở ra một hơi, khóe miệng cong cong.

"Có chuyện gì xảy ra với cô ta?" Đột nhiên âm thanh của Dương Quỳnh ở bên cạnh truyền đến.

Thẩm Thu Hoa quay đầu, nhìn thấy là cô, cười cười, "Gây chuyện chứ sao."

Dương Quỳnh nghe xong liền xù lông, "Dựa vào cái gì làm khó dễ em? Để chị đi tìm cô ta nói lí lẽ!"

Thẩm Thu Hoa đưa tay ngăn cản cô, "Chị gấp cái gì? Cô ta mới đến trường học đại khái muốn ra oai, tìm người mới như em gây chuyện sẽ không xảy ra vấn đề. Đây là những chuyện thường tình, cần gì làm to ra?"

"Vậy cũng không thể khi dễ em." Dương Quỳnh nhỏ giọng nói.

Thẩm Thu Hoa nhìn hành lang im ắng, ánh mắt sáng bừng, đó là ánh mắt tính toán nhìn thấu lòng người: "Yên tâm đi, cô ấy chỉ có chút trò vặt đó thì không cần lo. Dù sao người ta là lãnh đạo, bất quá nếu cô ta cố ý làm em khó xử, thì em cũng không nén giận làm gì." Nàng vỗ vai Dương Quỳnh: "Chị nên biết, chỉ cần em nghĩ, chẳng ai khi dễ được em." Ánh mắt sáng ngời, thần thái chói mắt.

"Vâng, nương nương." Dương Quỳnh biết mình phản ứng hơi quá. Có lẽ ở thời hiện đại quá lâu, cô đã quên người phụ nữ trước mặt mình, kiếp trước đã từng là cao thủ tranh đấu trong hoàng cung. Xem thiên hạ như bàn cờ, lấy sinh mạng là quân cờ. Lúc ấy nàng còn có thể bày mưu nghĩ kế, huống chi hiện giờ chỉ là một cái trường học.

Trấn an Dương Quỳnh xong, Thẩm Thu Hoa về văn phòng. Những đồng nghiệp cùng phòng đều quan tâm nàng. Thấy nàng trở về, thấp giọng nói: "Thế nào? Lại phê bình em sao?"

Thẩm Thu Hoa cười khổ gật đầu. "Muốn em làm giáo viên nghiêm khắc, và giữ khoảng cách với học sinh."

Cô Vương còn trẻ, lại là người thẳn thắng, nghe xong lời này bĩu môi nói: "Tôi nhìn liền biết là cố ý gây chuyện. Đã thời đại nào rồi, còn giáo viên khiêm khắc? Hiện tại không phải đều đang đổi vị trí cho nhau sao, giáo viên cùng học sinh không nên kết bạn? Tư tưởng của cô ta nên thay đổi rồi."

"Em nói nhỏ chút." Cô Trương vội vã ngăn giọng nói cô lại, "Coi chừng tai vách mạch rừng."

Ánh mắt cô Vương liếc phía sau bức tường, kế bên là tổ ngữ văn của lớp dưới, "Các cô ấy? Lời này truyền đi đối với mấy người đó có gì tốt?"

"Ai mà biết được? Cũng có người một lòng với lãnh đạo." Cô Trương nhún vai. Quay đầu nhìn Thẩm Thu Hoa, "Tiểu Thẩm, tôi thấy quan mới nhậm chức, cây đuốc này hình như đang đốt trên người của em rồi. Qua một thời gian ngắn cô ta giày vò xong rồi thì không có sao đâu. Trước tiên em nhịn một chút đi. Chúng ta cũng không nên cùng lãnh đạo đối chọi với nhau?"

"Chị Trương, em hiểu rõ." Mấy đạo lý này Thẩm Thu Hoa so với mấy người này càng hiểu hơn. Chúng ta đang ở dưới mái hiên nhà, không thể không cúi đầu.

Dương Quỳnh không hiểu đều là người mới, tại sao Hứa hiệu trưởng chỉ gây phiền phức với Thẩm Thu Hoa. Vì thu hút sự chú ý của người quan mới này, cô cố tình lúc dạy học nói ra mấy vấn đề nhỏ, bình thường ở trước mặt cô ta cũng làm cho lộn xộn. Vậy mà...

Vị hiệu trưởng này hình như coi cô là người tàng hình, không khen cô, cũng không phê bình cô. Hoàn toàn không nhìn cô. Chỉ một mực đi tìm Thẩm Thu Hoa kiếm chuyện.

Hôm nay Thẩm Thu Hoa mặc một cái áo lông, cổ áo hơi rộng chút, lập tức bị cô ta gọi vào văn phòng phê bình một trận. Nói cái gì làm giáo viên phải ra dáng vẻ giáo viên, ăn mặc để lộ thì giống cái gì?

Thẩm Thu Hoa cúi đầu nhìn xương quai xanh lộ ra ngoài áo len, không hiểu tại sao lại lộ da thịt.

Hứa hiệu trưởng nói một trận, xong rồi khát nước. Cô cầm lấy chén trà trên bàn, mở ra phát hiện bên trong bả trà hôm qua uống còn dư lại, vì vậy quay người đưa cho Thẩm Thu Hoa, "Đi, đem ra ngoài đổ giúp tôi." Thái độ vô cùng tự nhiên, chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên làm.

Ánh mắt Thẩm Thu Hoa xinh đẹp hơi híp lại, dáng vẻ bình thản nói: "Hứa hiệu trưởng, cô phê bình xong chưa?

Đối phương cũng không có nhận cái chén trong tay cô, điều này làm cho cô có chút không ngờ. "Xong rồi."

"Vậy tôi về làm việc đây." Thẩm Thu Hoa theo lễ phép gật đầu, cũng chưa từng nhìn liếc mắt đến cái chén, trực tiếp đi ra khỏi phòng Hiệu trưởng.

Nhìn bàn tay ở giữa không trung, hiệu trưởng Hứa cả người đều ngứa ngáy. Dù sao cô cũng là trưởng bối của Thẩm Thu Hoa, vậy mà không nể mặt mũi của cô. Quả nhiên, ỷ ngày thường xinh đẹp, nên không xem lãnh đạo ra gì.

Ra khỏi phòng hiệu trưởng, Thẩm Thu Hoa liền thay đổi tâm tình. Không cần thiết vì một người không liên quan mà ảnh hưởng tâm trạng của mình. Quẹo qua thì thấy Dương Quỳnh đang chán đi tới đi lui.

"Lão thái bà còn nói gì với em." Xưng hô này là Dương Quỳnh đặc biệt danh cho Hứa hiệu trưởng.

"Em thấy cô ta không có ý định dừng tay." Lần này Thẩm Thu Hoa cũng không vội vàng trấn an Dương Quỳnh, nàng nói chuyện cũng không giống như để trong bụng.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Thu Hoa, Dương Quỳnh cảm thấy phía sau phát lạnh. Người trước mặt này chính là Khang phi của Cung lung hoa đây mà! Nói một không hai, sai khiến khí thế, trực tiếp làm cho Dương Quỳnh quỳ.

"Em có tính toán gì không, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Dương Quỳnh rất vui vẻ hỏi.

"Chị vui như vậy làm gì? Chúng ta lại không có làm gì hết." Thẩm Thu Hoa không hiểu, đã không có manh mối, tại sao cô lại vui vẻ như vậy?

"Ơ! Không làm gì sao?" Dương Quỳnh kinh ngạc. Cô đã sớm nhìn Hứa hiệu trưởng không vừa mắt. Dám khi dễ Thu Hoa nhà cô, đúng là người xấu.

"Để cho cô ta tiếp tục giày vò mấy ngày nữa đi!" Thẩm Thu Hoa vẻ mặt ung dung, rõ ràng trong lòng không tệ.

Lúc này Dương Quỳnh mới nhìn thấy một con thỏ đáng yêu đang đào hố, sau đó mỉm cười giả dối.

Sự thật chứng minh, trường học lớn như vậy, có tin tức gì cũng không giấu được người ta. Chuyện Thẩm Thu Hoa bị Hứa hiệu trưởng phê bình, rất nhanh đã truyền đến tai mọi người. Tất cả mọi người nhìn nàng với ánh mắt không đúng.

"Trên làm dưới theo, mọi người thế này là vì thái độ với cấp trên. Cho nên, xã hội mới có nhiều người thích nịnh." Về đến nhà, Thẩm Thu Hoa vừa lặt rau vừa nói.

Dương Quỳnh quệt miệng, kiếp trước các nàng phải chịu đựng vì có rất nhiều ràng buộc. Ở hiện đại, vì cái gì còn phải chịu đựng? Cô không muốn chịu đựng.

"Đã nói với chị rồi, nếu chị không kiên nhẫn, thì sao làm được việc lớn." Thẩm Thu Hoa nhìn cô quệt miệng, cười nói: "Có chút chuyện như thế chị lại tức như vậy? Cần thiết hay không? Cùng những người kia tức giận thì có gì tốt chứ? Nhân sinh không như ý, sự tình nhiều như vậy, cần gì so đo?"

"Em cũng gần giống Bồ tát trong miếu rồi." Trong hoàng cung Dương Quỳnh không dám lỗ mãng, bây giờ thì khác.

"Lòng người xưa nay đã như vậy, cổ kim cũng cùng một lý do. Dương Quỳnh, em không có quyền hành sát sinh trong tay, nhưng em cũng là một người không tốt, coi như không theo ai, cũng làm được giống nhau. Chị có nguyện tin em không?" Nàng nhìn Dương Quỳnh hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro