Chương 69 - Trò chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô biết làm gì?" Tuy Trần Tư Kỳ trẻ người non dạ, nhưng cũng nhìn ra được Thẩm Thu Hoa không phải dạng người vũ phu như Dương Quỳnh. Chân tay mảnh khảnh như vậy, đoán chừng cũng không làm được gì.

Dương Quỳnh vừa muốn nói chuyện, bị Thẩm Thu Hoa chặn lại. Thu Hoa nhà cô muốn ra tay rồi, Dương Quỳnh vẻ mặt chờ mong.

"Tôi sẽ không làm gì, nhưng tôi biết cô không còn là xử nữ." (xử nữ: gái còn trinh nguyên)

Đầu tiên Trần Tư Kỳ kinh ngạc, sau đó gương mặt đỏ như máu. Hét lớn: "Cô nói bậy bạ gì đó?"

"Tôi không có nói bậy bạ. Hơn nữa, nếu như tôi là cô, tôi cũng sẽ không la lớn như vậy. Cô muốn cho tất cả mọi người đều biết sao?" Thẩm Thu Hoa chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon, nhưng toàn bộ khí thế trên người liên tục phát ra.

Trần Tư Kỳ cắn môi, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Thu Hoa. "Ai nói cho cô biết?"

Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh liếc mắt nhau, rỏ ràng Trần Tư Kỳ đang thừa nhận. Một người ở trong xã hội thế này, chuyện như vậy cũng không có gì mới mẻ. Chỉ là, thấy Trần Tư Kỳ có phản ứng lớn như vậy, có chút kỳ lạ.

"Cô không cần lo ai nói cho tôi biết. Chi bằng cô nói trước tình hình của cô đi. Ba cô cực khổ tìm tới Dương Quỳnh, có lẽ sự việc cũng phức tạp rồi." Cùng một cô bé chơi đùa tâm trí, Thẩm Thu Hoa không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đem đối phương dọa đến sợ hãi.

Trần Tư Kỳ kéo cái ghế ngồi xuống, nhìn hai người phụ nữ trước mặt. Ánh mắt của cô cuối cùng dừng trên người Dương Quỳnh, "Tôi luôn chán ghét cô."

"Tôi cũng như vậy." Dương Quỳnh không khách sáo nói.

"Cô đúng là có thể giúp tôi?"

Dương Quỳnh gõ lên tay vịn ghế sopha: "Cô còn không chịu nói sao."

Trần Tư Kỳ nhíu mày, "Các người phải đáp ứng tôi chuyện này không thể nói cho ba tôi biết. Ít nhất cũng không thể nói toàn bộ cho ông biết."

Dương Quỳnh không nói chuyện, Thẩm Thu Hoa mở miệng nói: "Cái này thì chúng tôi có thể quyết định. Trần tiểu thư cô có thể không trả tiền. Trừ khi cô có thể giải quyết chuyện này, để ba cô không cần lo lắng. Nếu không, coi như chúng tôi rời khỏi, ông cũng tiếp tục mời người khác lại đây. Đến lúc đó, chuyện của cô mọi người sẽ biết."

Ngữ khí cứng rắn, một bước cũng không nhường làm Dương Quỳnh có chút giật mình, đã rất lâu cô không thấy Thẩm Thu Hoa như vậy rồi.

"Thực đáng ghét!" Trần Tư Kỳ oán trách một câu, cúi đầu hình như tính toán cái gì. Lúc này, điện thoại trong tay cô vang lên, chắc là tin nhắn, cô mở ra xem, rồi cúi đầu tiếp tục tính toán. Một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói: "Được rồi, coi như các người lợi hại. Tôi đem sự việc nói cho hai người biết, nếu như các người không giải quyết chuyện này cho tốt, một phân tiền cũng không có."

Đây là uy hiếp.... Hai người ngồi trên ghế salong cũng phải lắc đầu.

"Tôi đến nhà của người bạn thân chơi..." Tiếp đó, trần Tư Kỳ bắt đầu kể lại chuyện của cô.

Có rất nhiều nhà giàu có con cái như thế, cô có rất nhiều bạn bè gia cảnh tốt. Bình thường mọi người tụ tập một chỗ ăn cơm uống rượu, du lịch thám hiểm, xem như cũng hài lòng. Những người bạn này có người quen được hai ba năm, có người thì bốn năm năm, mọi người ai cũng hiểu nhau, quan hệ cũng rất tốt. Mãi đến tận mấy tháng trước, cả nhóm tiếp nhận một người con trai tên là Khâu Dương, thì mọi chuyện bắt đầu thay đổi. Khâu Dương năm nay hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học. Nhà làm kinh doanh, ba mẹ đều ở nước ngoài. Anh ta ở trong nước chơi mấy năm rồi cũng phải đi nước ngoài. Anh ta là do bạn thân của Trần Tư Kỳ dẫn tới. Vài lần tiếp xúc, mọi người cảm thấy cách ăn nói của Khâu Dương, và cử chỉ rất thích hợp với nhóm, quan trọng là Khâu Dương rất đẹp trai, là cái loại đẹp rạng ngời như ánh mặt trời.

Một tháng trước, khi cả bọn ra ngoài dã ngoại thám hiểm. Vốn là cả đám mười người đi cùng nhau, sau đó chẳng biết tại sao liền lạc nhau hết. Cuối cùng, chỉ còn lại cô và Khâu Dương. Suốt dọc đường, Khâu Dương giúp cô mang đồ, xem bản đồ tìm đường, chăm sóc cô rất tốt. Buổi tối, còn giúp cô căn lều, rồi ngồi gác đêm. Nhưng sáng hôm sau khi cô thức dậy, không nhìn thấy Khâu Dương, ngay cả hành lý cũng không còn. Sau đó, cô phát hiện mình * rồi. Cô có gắng nhớ lại, nhưng hoàn toàn không nhớ tối qua xảy ra chuyện gì. (Cái dấu * đó, là bị abczyx ^^!)

Ngay lúc gần như tuyệt vọng, thì hai người bạn khác tìm thấy cô, rồi dẫn cô về. Sau khi về đến nhà, cô bỏ ra một khoảng thời gian để tiêu hóa chuyện đã gặp phải. Trần tiên sinh gia giáo dù không phải nghiêm, nhưng lại rất quan tâm đến trinh tiết của con gái. Bản thân cô hồ đồ để bị khi dễ, cũng không biết tìm ai để kể khổ? Nghĩ tới nghĩ lui, cô định đi tìm Khâu Dương, dù sao người ở cùng với cô chính là Khâu Dương. Nhưng khi cô đi tìm bạn để kiếm Khâu Dương, thì nghe nói Khâu Dương đã chết. Lúc bọn họ đi thám hiểm bên trong núi, thì bạn bè của cô phát hiện gần đó, xác của Khâu Dương rơi từ vách núi xuống.

Từ nhỏ đến lớn, Trần Tư Kỳ chưa bao giờ gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, cô vất vả lắm mới khôi phục lại tâm tình lần nữa. Cũng trong thời gian này, cô luôn cảm thấy có người đang theo mình, hơn nữa cảm thấy người đó chính là Khâu Dương. Lại sau đó mấy ngày, cô bắt đầu nhận được tin nhắn từ số điện thoại của Khâu Dương. Tin nhắn cũng không có nội dung gì quan trọng, chỉ là bạn bè tán dóc bình thường, giọng điệu giống y như Khâu Dương lúc trước. Cô cảm giác mình bị linh hồn của Khâu Dương ám.

Đem sự việc kể lại xong, sắc mặt Trần Tư Kỳ trở nên tái nhợt.

Dương Quỳnh nghe xong nhìn Thẩm Thu Hoa, hỏi: "Tại sao cô không báo cảnh sát?"

"Tôi không muốn cho người khác biết chuyện này. Ngay cả ba tôi, tôi cũng không dám nói. Tôi sợ người khác nghĩ Khâu Dương chết có liên quan đến tôi." Khuôn mặt Trần Tư Kỳ trắng bệch, trong đôi mắt đã có nước mắt.

Thẩm Thu Hoa đột nhiên nói: "Trần tiểu thư, tốt nhất cô nên nói thật."

"Tôi... Tôi nói đều là lời thật." Trần Tư Kỳ đột nhiên kích động lên. Nước mắt chảy xuống, hình như chỉ có như vậy mới có thể cho rằng lời nói của cô là đúng.

Dương Quỳnh nghe không ra, Thẩm Thu Hoa đang lừa cô ta hay đã nghe được cái gì, vì vậy không nói lời nào, chờ Thẩm Thu Hoa nói tiếp.

"Vật trang trí trên kệ sách kia là sao?" Ánh mắt Thẩm Thu Hoa nhìn chằm chằm Trần Tư Kỳ, cũng không nhìn qua kệ sách. Nhưng, Trần Tư Kỳ thì quay đầu lại đi xem một đống vật trang trí trên kệ sách. Ánh mắt của Thẩm Thu Hoa lóe lên, quả nhiên.

"Đó là của Khâu Dương tặng?"

"Không phải!" Trần Tư Kỳ trả lời dứt khoát. Thành thật đến nổi Dương Quỳnh nghe cũng có vấn đề.

Cô đứng dậy đi đến kệ sách, nhìn một hàng vật trang trí trên đó, cuối cùng mới xác định đó là vật nào.

"Cái này cùng cái khác để chung một chỗ cũng không giống nhau." Cô cầm một vật trang trí hình người nói.

Thật ra, đồ trang trí trên kệ sách của Trần Tư Kỳ là tượng sáp hình người. Nó cũng không lớn, nên cô xếp thành một hàng.

"Người này là ai? Chưa thấy qua." Dương Quỳnh cầm hình ảnh tới hỏi Thẩm Thu Hoa.

"A Tư Thắc Thụy Á. Nữ thần bóng đêm trong thần thoại Hy Lạp." Thẩm Thu Hoa bình tĩnh nói ra, thu hoạch của Dương Quỳnh là cằm rơi xuống đất.

"Thần thoại hy lạp? Làm sao em biết?" Phải nói cổ đại thần thoại Trung Quốc, Thẩm Thu Hoa biết, Dương Quỳnh cũng không hoài nghi. Thế nhưng, thần thoại Hy Lạp, Thẩm Thu Hoa nhìn qua rồi sao.

Vẻ mặt Thẩm Thu Hoa bình tĩnh, chọc bả vai của cô nói: "Kệ sách trong nhà có một cuốn truyện <Thần thoại Hy Lạp>, chị cũng không biết sao."

"Em mua từ lúc nào?" Dương Quỳnh rốt cuộc cũng hiểu vì sao thường ngày nàng không ăn thịt, tiền đều dùng để mua sách.

"Này! Hai người các cô..." Trần Tư Kỳ ở một bên thấy, không còn gì để nói. Hai người này có thể tin sao? Trước kia, Dương Quỳnh rất nghiêm túc, sao bây giờ tính cách thay đổi nhiều như vậy? Giống như là biến thành một người khác vậy.

"Trần tiểu thư, kệ sách của cô tất cả đều là nhân vật hoạt hình Nhật bản, tại sao lại xuất hiện một nhân vật thần thoại Hy Lạp vậy?" Thẩm Thu Hoa trở mặt thật nhanh, vừa quay đầu, dáng vẻ sâu xa khó hiểu.

Trần Tư Kỳ giương cằm lên: "Tôi thích đó, ai cần cô lo!"

"Nếu như cô không nói thật, chúng tôi cũng không cần tiếp tục nữa. Dương Quỳnh, chúng ta đi." Tuy Thẩm Thu Hoa nói nàng là trợ thủ của Dương Quỳnh. Nhưng lúc nàng làm việc tỏ ra khí thế, tự nhiên biến thành người chủ đạo.

Dương Quỳnh trở thành tùy tùng, còn đắc ý. Thu Hoa nhà cô đúng là lợi hại, cái này gọi là lấy lui làm tiến, rất nhanh Trần Tư Kỳ chủ động đi tới cửa.

Hai người nói đi là đi, do dự ở lại cũng không có. Trần Tư Kỳ cắn môi, nhìn thấy hai người rời khỏi, rốt cuộc cũng không lên tiếng gọi hai người lại.

Hai người ra tới cửa đến lầu một. Đúng lúc bà Tề đi ra, thấy hai người xuống lầu, cười nói: "Hai người có phải nghe được mùi thơm nên xuống? Cơm vừa làm xong, nhân lúc còn nóng mau ăn đi."

Đi vào phòng ăn, một mâm thịt chiên nước mắm, khiến cho Dương Quỳnh vô cùng hạnh phúc.

"Màu trắng?" Lần đầu tiên Thẩm Thu Hoa nhìn thấy thịt chiên nước mắm màu trắng.

"Em cũng ăn đi." Dương Quỳnh gắp một miếng thịt bỏ vào chén nàng.

Thẩm Thu Hoa cắn một ít, vị chua ê ẩm lan trong miệng, làm cho nàng nhăn mày.

"Trong này có dấm đường đó." Dương Quỳnh nhét cả miếng thịt vào miệng.

"Chị ăn từ từ thôi, mùi vị này em không chịu được." Thẩm Thu Hoa thích đồ ăn thanh đạm, mùi vị nặng như vậy, có lẽ Dương Quỳnh thích ăn.

Ăn cơm trưa, thím Tề đã giúp hai người dọn dẹp phòng khách. Vì Dương Quỳnh quyết liệt yêu cầu, nên thím Tề cho hai người ở chung một phòng.

"Như vậy chúng con mới thuận tiện làm việc." Dương Quỳnh cười híp mắt, cám ơn bà Tề. Sau đó đóng cửa lại, quay người ôm Thẩm Thu Hoa.

"Chị làm gì vậy? Bây giờ chúng ta là khách, chị chú ý hình tượng một chút." Thẩm Thu Hoa sợ cô làm bậy, vừa đẩy cô ra vừa cảnh cáo nói.

Dương Quỳnh cũng không buông tay, "Không có chuyện gì đâu, cho chị ôm một cái. Chúng ta còn có chuyện chưa nói mà." Cô cũng không phải hồ đồ làm càn.

Thân mật trong chốc lát, Dương Quỳnh rốt cuộc cũng buông tay ra. "Em cảm thấy chuyện này thế nào?"

"Chị có chú ý đến chi tiết không? Trước khi, Trần Tư Kỳ nói ra chuyện này thì nhận được một tin nhắn."

Dương Quỳnh gật đầu, "Tuy cô ta che dấu rất tốt, nhưng sau đó thái độ liền thay đổi."

"Nếu có cách biết tin nhắn đó là gì thì tốt rồi." Thẩm Thu Hoa tự mình lẩm bẩm.

"Nếu như em muốn biết? Xem ra chị phải nghỉ cách mới được." Sờ lên cằm nói.

"Chị có cách sao?"

Dương Quỳnh vẻ mặt kiêu ngạo. Cô là ai? Sao có thể không có cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro