Chương 74 - Ánh Nguyệt kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong xe Thẩm Thu Hoa nhìn qua kính chiếu hậu, nàng cũng thông qua cái đồ chơi này, nét mặt nhìn người lái xe, "Anh nên dậy đi?"

Triệu Minh mở mắt ra, không quay đầu lại. "Thẩm tiểu thư đúng là một người lợi hại."

"Giả vờ ngủ như vậy, tôi thấy rất nhiều. Nhiều đến nỗi... Tôi không cần nhìn, chỉ cần nghe tiếng thở cũng có thể phân biệt được." Thẩm Thu Hoa cười cười, "Tôi và Dương Quỳnh cũng không muốn giấu anh. Trần tiên sinh vẫn luôn không ra mặt, rõ ràng là phái anh đến theo dõi chúng tôi. Chỉ việc này cũng biết anh là tâm phúc của ông ta."

Triệu Minh có chút xấu hổ, "Cũng không phải tâm phúc. Tôi biết Trần tiên sinh luôn tốt với tôi, tôi đối với ông luôn trung thành. Trần tiên sinh bảo tôi phải để ý hai người, chứ không phải để tôi theo dõi hai người. Ông ấy luôn tin tưởng hai người."

"Thương gia cần lời nhiều, có lợi thì đến, không lợi thì đi, đều là bình thường. Thật ra, tôi và Dương Quỳnh cũng coi là thương nhân. Dù sao chúng tôi cũng vì lợi là đến." Nàng nhẹ giọng nói. Đêm yên tĩnh, lại trong không gian kín, như có một sức mạnh đấm thẳng vào lòng người.

"Thẩm tiểu thư, tại sao tôi luôn cảm thấy cô nói chuyện rất đặc biệt, cùng chúng tôi không giống nhau lắm. Ách... Nói thật, nhiều lúc tôi không hiểu ý của cô." Triệu Minh là người rất thành thật, anh ta không thích đem lời nói để ở trong lòng. Đã mở máy ghi âm lên, vậy thì có cái gì thì nói cái đó.

Thẩm Thu Hoa tự nhiên cũng không để ý đến. Nàng từ ngàn năm trước xuyên qua, lời nói đương nhiên cũng không thuộc về thời đại này. Bản thân nói Triệu Minh nghe không hiểu, nên cũng không cần chiều ý anh ta mà phân tích, "Anh nên tỉnh táo một chút, coi chừng chúng ta bên này xảy ra chuyện."

"À, được." Triệu Minh nghe lời nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ.

Dương Quỳnh chạy đến cạnh thùng rác, phát hiện túi vải cô để đó vẫn còn, hơn nữa nhìn giống như chưa bị ai đụng tới. Dương Quỳnh nhìn một vòng xung quanh, không phát hiện ra ai: "Quả nhiên là đang thăm dò, giữ bình tĩnh tốt lắm." Cô nói xong, muốn quay trở về. Chỉ đi vài bước, đã nhìn thấy đèn xe từ xa xa lóe lên.

Đây không phải là một chiếc xe, mười mấy ánh đèn xe cùng nhau chiếu sáng. Vào lúc đó, điện thoại Dương Quỳnh vang lên. Cô cầm xem là Thu Hoa, liền bắt máy.

Giọng nói trong điện thoại là Thẩm Thu Hoa, "Có chút chuyện xảy ra, chúng em đi trước. Chị nên cẩn thận!" Cúp điện thoại, vô cùng dứt khoát, không dây dưa dài dòng.

Dương Quỳnh mỉm cười. Đây mới là người phụ nữ của cô, cho dù đối mặt nguy hiểm, cũng luôn luôn đưa ra lựa chọn chính xác nhất.

Lúc này xe của nàng đã chạy ra ngoài. Thậm chí Dương Quỳnh còn tâm trạng huýt sáo. Xe tốt đúng là xe tốt, trong nháy mắt gia tăng tốc độ thật nhanh, không còn gì để nói.

Mười mấy chiếc xe, có ba chiếc thì đuổi theo. Xe dừng lại một đám người cầm vũ khí đi xuống.

"Này! Các người mà tới đây tôi báo cảnh sát bây giờ à." Dương Quỳnh thấy đám người đó đang đi về phía cô, lập tức liền đe dọa.

"Cô muốn báo cảnh sát thì báo đi?" Bên trong có một người đang nói.

Dương Quỳnh nhíu mày lại, quả nhiên để Thu Hoa nhà cô đoán trúng rồi. Những người này là Trịnh Đông Hằng phái tới, mục đích là bôi nhọa danh tiếng Trần gia. "Các người có bản lĩnh đừng báo cảnh sát!" Dương Quỳnh cũng không khách khí. Từ trong quần áo lấy ra một thanh kiếm.

Kiếp trước trong hoàng cung, theo Mặc Diệp và Âu Dương Đình học tập kiếm pháp đúng là có hiệu quả. Mặc dù toàn bị Âu Dương Đình đánh, nhưng không thể nghi ngờ cô đã trở thành một cao thủ kiếm thuật. Thời đại này, Dương Quỳnh mấy lần động thủ, nhưng không còn Ánh Nguyệt kiếm nên cũng không quen. Cho nên, cô nhờ bạn bè có thể giúp cô tìm một cây đoản kiếm giống Ánh Nguyệt kiếm được hay không. Cách đây không lâu, để cô tìm được một cái. Đúng là kiếm tốt, đáng tiếc do chủ nhân không tỉ mỉ, nên không còn sắt bén, cũng không biết trước đó dùng làm gì. Cô sửa chữa đến nửa ngày, thanh kiếm mới sắt bén trở lại.

Chuyện này thuộc về quản lý đao cụ, bình thường cô không cần. Lần này đi không biết sẽ gặp phải chuyện gì, nên liền giấu trong quần áo. May là lúc này đầu xuân, khí trời còn lạnh, mọi người mặc quần áo rất dày, nên có giấu một thanh đoản kiếm cũng không bị để ý.

Đối phương thấy cô nói cả buổi rồi lấy ra một thanh kiếm ngắn, nét mặt tỏ ra khinh thường. Cô gái này đến làm xiếc sao? Thời đại này mà còn xài kiếm?

Hơn hai mươi người đánh một không cần hỏi, cũng không có hứng thú để hỏi. Thoáng một cái liền xông tới, cũng không vì Dương Quỳnh là con gái mà hạ thủ lưu tình.

"Nếu còn tới tôi sẽ không khách sáo?" Dương Quỳnh ngược lại kêu la rất vui mừng, đáng tiếc đối phương không ai nghe cô.

Vũ khí đánh tới, sự thật chứng minh lời Dương Quỳnh nói đúng. Đoản kiếm ra khỏi vỏ, dưới ánh trăng và đèn xe, ánh sáng lạnh lẽo quá nổi bậc. Dương Quỳnh cảm giác như đã lâu rồi mới gặp được người quen: "Ngươi cũng gọi là 'Ánh Nguyệt' đi." Nhẹ giọng nói câu này, Dương Quỳnh không hề lưu tình.

Kỹ thuật lái xe của Triệu Minh cũng rất khá. Anh ta lái xe vào một chỗ vắng người. Phía sau ba chiếc xe đuổi theo, tốc độ vô cùng nhanh.

"Bây giờ chúng ta nên đi đâu?" Tranh thủ lúc rảnh rổi, Triệu Minh hỏi.

"Tùy ý anh, dù sao mục đích của chúng ta là dẫn bọn họ chạy vòng vòng." Tuy Thẩm Thu Hoa nói rất nhẹ nhàng, cảm giác lại không dễ chịu, lần đầu tiên nàng thấy được tốc độ nhanh như vậy, đã muốn nôn ra.

Vẻ mặt Triệu Minh như ăn mướp đắng. "Tiểu thư, tốt xấu gì cô cũng nói cho tôi biết mục đích chứ?"

Thẩm Thu Hoa che lấy miệng của mình, cố gắng khống chế cảm giác bồn nôn đang dâng lên. Trong lòng của nàng rất nhớ Dương Quỳnh, tuy vừa rồi cúp điện thoại dứt khoát, chẳng qua đây sự lựa chọn dựa trên lí trí của nàng. Trên mặt tình cảm, nàng hiện tại tình nguyện cùng Dương Quỳnh ở chung, cùng nhau đối mặt nguy hiểm.

Chị sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Em biết mà.

Triệu Minh số khổ, bằng tài lái xe cao siêu của mình tiếp tục đưa ba cái đuôi lượn vòng quanh. Nhưng anh ta đã nhìn ra rồi, ba chiếc xe kia đang thu hẹp phạm vi chạy của anh ta: "Thẩm tiểu thư, nếu cứ thế này sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp."

Thẩm Thu Hoa nhíu mày lại, "Quay về quảng trường đi."

"Cái gì?" Triệu minh nói ra hai chữ này cũng đồng thời quay xe lại.

"Anh không nghe lầm, chạy về phía quảng trường Phi Lợi." Thẩm Thu Hoa bị say xe đang rất khó chịu, ngay cả cảnh sắc ngoài cửa nàng cũng không muốn xem, mà thấy buồn nôn.

Bây giờ trên quảng trường, khắp nơi đều là máu. Dương Quỳnh ngồi trên ghế dài tại quảng trường, đang dùng băng vải quấn lấy vết thương của mình. Trước mặt của cô, tất cả hai mươi mấy người đều nằm dưới đất.

Xa xa, tiếng sắc bén của motor xuyên thủng màn đêm. Dương Quỳnh ngẩng đầu lên, chỉ một cái chớp mắt, bảng số xe quen thuộc đã ở trước mắt mình.

"Cũng may không có việc gì. Tiểu tử Triệu Minh này đúng là không tệ." Cô vừa lẩm bẩm, vừa nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Triệu Minh dừng xe, ba chiếc xe kia cũng dừng lại. Đám tài xế vừa dừng xe, thì một người tài xế trong đó đã bị lôi ra ngoài, vứt xuống đất.

Tài xế chưa kịp mở miệng, cơ thể đã bị người ta đạp lên: "Nghe đây, tôi không muốn phí lời. Bên kia đã có nhiều xác chết, coi như đã dạy dỗ mấy người một bài học. Biết điều thì biến nhanh, đừng để tôi đại khai sát giới." Dương Quỳnh cả người đẫm máu, nhìn rất đáng sợ.

"Ah! Cô nhẹ chút. Gãy vai tôi rồi! Chúng tôi được người ta mướn lái xe, những chuyện khác không biết." Tài xế té xuống đất nói.

Dương Quỳnh cũng không tin như vậy, "Lúc nảy mày đuổi theo xe tại sao không nói rõ ràng?"

Bây giờ trên chiếc xe đã xuống sáu bảy người. Tay Lý Đồng đang cầm vũ khí, cũng không tiến lên. Dù sao hơn hai mươi người đang nằm ở đó, tình cảnh này quá khiếp người.

"Các người trở về nói một tiếng, chúng tôi muốn gặp Trịnh Đông Hằng." Thẩm Thu Hoa quay cửa kính xe xuống, giọng nói rõ ràng.

Mấy người kia liếc nhìn nhau, lại yên lặng leo lên xe. Bên này Dương Quỳnh cũng thả tên tài xế ra, một lát sau, ba chiếc xe kia liền rời khỏi.

Thẩm Thu Hoa đã chú ý tới vết thương của Dương Quỳnh. Thấy đối phương đi, cũng không đóng giả nữa, nét mặt hiện ra lo lắng: "Để em xem vết thương của chị."

"Chị không sao, chỉ bị thương ngoài da. Tại chúng đông quá." Dương Quỳnh cũng không phải ba đầu sáu tay, bị thương cũng không thể tránh được.

"Những người kia là cô giết hết sao?" Giọng nói Triệu Minh đều run rẩy. Nếu là thật, anh ta lập tức báo cảnh sát.

"Cậu ngốc à? Tôi mà giết hết thì thành sát nhân điên cuồng rồi?" Dương Quỳnh liếc cậu ta một cái, lên xe, "Họ chỉ bị tôi đánh gục, bị thương thì có nhưng chưa chết được đâu."

"Thế, tối nay chúng hành hạ chúng ta thế này để làm gì?" Triệu Minh không hiểu.

"Rung cây dọa khỉ." Thẩm Thu Hoa kiểm tra vết thương của Dương Quỳnh, cảm thấy có tuy nguy hiểm, nhưng phần lớn là máu của người khác. Bản thân Dương Quỳnh không có gì đáng ngại. Vết thương đã khử trùng và băng bó cẩn thận.

Nhìn thấy trên cánh tay phần đuôi băng vải, bị trói thành nơ con bướm. Nét mặt Dương Quỳnh nhăn nhó, "Cái này..."

"Ừm?" Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu, dáng vẻ. "Chị dám bất mãn sao", làm Dương Quỳnh nuốt ngụm nước miếng.

"Cái nơ con bướm rất tinh xảo."

Quảng trường Phi lợi náo loạn, kinh động đến cảnh sát, cũng kinh động giới truyền thông. Đài truyền hình địa phương trắng trợn đưa tin, thế nhưng kỳ lạ là không ai muốn tìm hiểu sâu vào chuyện này, cứ xem như là ẩu đả đường phố.

Trong phòng khách biệt thự Trần gia, Dương Quỳnh đang hưởng thụ sự chăm sóc của Thẩm Thu Hoa. Tâm tình đó... Hạnh phúc giống như thần tiên à.

Mở miệng cắn một miếng táo Thẩm Thu Hoa đưa tới, Dương Quỳnh quay đầu, thấy Thẩm Thu Hoa đang xem điện thoại.

"Có tin tức mới sao?" Cô hỏi.

"Em có một suy nghĩ mới." Thẩm Thu Hoa để điện thoại xuống, cười híp mắt nói.

"Nghĩ gì, nói ra nghe thử."

"Chị nói coi Trịnh Đông Hằng tại sao bắt Trần Tư Kỳ đưa hai mươi triệu? Là một thương nhân, số tiền kia ông ta không thiếu."

Tiếp nhận ánh mắt của đối phương, Dương Quỳnh nghiêm chỉnh gật đầu, "Cho nên kết luận của em là..."

"Trịnh Đông Hằng thuê người tạo scandal. Mà người được thuê không chỉ muốn chút thù lao của Trịnh Đông Hằng, mà còn muốn kiếm nhiều hơn. Trước đó chúng ta đã nói, đây là một âm mưu được tính toán. Bây giờ nhìn lại, sự bất ngờ xuất hiện hơi bị nhiều." Đầu óc Thẩm Thu Hoa xoay chuyển cũng không nhanh, nhưng nói rất chính xác. Thuở nhỏ chịu giáo dục, nhiều năm rèn luyện trong thâm cung, cùng với thiên phú bày mưu tính kế, những thứ này đã làm cho nàng trở thành cao thủ mưu tính lòng người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro