Nhập mộng - Tôi cảm thấy, cô là người tôi nên nhớ rõ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Em đi làm đây, cơm trưa em để trong tủ lạnh, lát chị nhớ hâm nóng lên rồi mới ăn nhé."

Khi tôi vẫn còn trong giấc mộng mơ mơ màng màng, một bàn tay lạnh lẽo bao phủ lên gương mặt tôi, tiếp theo là âm thanh mềm mại dễ nghe vang bên tai, đều đặn dặn dò giống như mọi ngày.

Tôi vẫn nhắm nghiền hai mắt, nhẹ nhàng gật đầu, cô ấy phát ra một tiếng cười dịu dàng, đôi môi ấm áp ở trước trán tôi cọ cọ.

"Dục Phàm, phải nhớ uống thuốc đúng giờ đấy nhé, đợi em về nhà."

Tiếp theo là những tiếng chân bước nhẹ nhàng, tôi nghe chừng cô ấy đã rời khỏi phòng ngủ, vì thế mở mắt ra, vẫn không nhúc nhích đối diện với cái trần nhà trống rỗng trên đỉnh đầu.

Hạ Tình, là bạn gái tốt đến mức khiến cho người ta hâm mộ, cô ấy không chỉ săn sóc, vẻ ngoài lại còn xinh xắn. Khi tôi tỉnh lại ở trong bệnh viện, nhìn thấy cô ấy ở bên người canh giữ, còn có cảm giác làm thế nào lại có một người xinh đẹp đến vậy coi trọng mình.

Cô ấy nói tôi gặp chuyện không may, mất đi phần trí nhớ lúc trước, nó khiến cho tôi không thể nhớ được khoảng thời gian hạnh phúc của chúng tôi, cô ấy cũng không giận, ngược lại kiên nhẫn cùng tôi nói lại từng chuyện lúc trước, gặp nhau ra sao, yêu nhau thế nào.

Tôi thực cảm kích ông trời, có thể khiến cho mình gặp được một người yêu hoàn mỹ như vậy, có điều đối với Hạ Tình, tôi thủy chung vẫn luôn cảm thấy giữa tôi và cô ấy đã mất đi một chút gì đó, đó là một loại cảm giác rất cổ quái, nhưng cô ấy cũng không coi đó có gì kỳ lạ.

Tay tôi dò đến vị trí bên người, trên ga giường còn dư lại chút hơi ấm của cô ấy, bất quá cũng sắp tan biến, khiến cho tôi có cảm giác không thực.

Hoàn toàn không buồn ngủ, tôi xốc chăn lên đứng dậy, đối mặt với căn phòng bốn vách tường trắng tinh khiết, tôi cuối cùng cũng cảm nhận được Hạ Tình đối màu trắng có một loại cố chấp yêu thích, bằng không thì sẽ không ngay cả đồ dùng bày trí trong nhà cũng chọn kiểu dáng tây âu màu trắng, biến phòng ngủ không còn một loại màu sắc nào khác ngoại trừ màu trắng, tóm lại là nhìn không phối hợp với nhau chút nào cả.

Sau khi từ bệnh viện trở về nhà, tôi cũng có cùng cô ấy thử đề cập qua một lần, nhưng đối với vấn đề này, Hạ Tình dường như không nguyện ý giải thích nhiều.

Tôi đi đến trước bồn rửa mặt trong toalet, nhìn vào gương mặt nhợt nhạt xanh xao trong gương, mái tóc dài lộn xộn, đôi mắt quầng thâm sâu. Quá khác biệt so với Hạ Tình, gương mặt tôi đặt ở trong một đám người, nhất định sẽ tìm không thấy.

Tôi yêu Hạ Tình, nhưng lại chẳng thể hiểu nổi vì sao một người như cô ấy lại yêu một kẻ bình thường như tôi.

Bên hông đột nhiên bị một thứ gì đó ôm trụ, tôi nhìn vào trong gương, phản chiếu một đôi bàn tay mảnh khảnh đang bò lên thắt lưng mình, đôi tay kia có màu xanh nhàn nhạt, mạch máu tim tím phía bên dưới có thể rõ ràng nhìn thấy được.

"Dục phàm." Người ở phía sau mở miệng gọi tôi, hơi thở của nàng phả vào bên tai, lạnh đến tận xương tủy.

Là nàng, người mà tôi bắt đầu chờ mong xuất hiện kể từ tối hôm qua, hay không nên coi nàng là một người, dựa theo lời nói, nàng đã chết từ lâu rồi, nay chỉ là một cô hồn dã quỷ mà thôi.

Tôi có nên sợ hãi theo lẽ bình thường? Nhưng chỉ là nàng khiến cho tôi cảm thấy rất thân thiết, từ ngày hôm qua khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng xuất hiện trong nhà, tôi tự nhiên lại có một cảm giác rung động chẳng hiểu vì sao, cái cảm giác mà khi ở bên Hạ Tình tôi chưa từng cảm nhận được.

"Chào." Tôi đối với cái gương nở ra một nụ cười nhợt nhạt.

"Sao cậu dậy sớm vậy?" Nàng cũng cười, kéo lên khóe miệng bị tổn thương, mặt trên lấm tấm vết máu đã sớm khô cạn.

"Hạ Tình đi rồi, tôi không ngủ được."

Tôi quay người lại, lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát nàng, trên mặt nàng có rất nhiều vết thương nhỏ, nhìn vào cũng cảm thấy đau đến bao nhiêu, tôi nâng tay khẽ đụng vào miệng vết thương, đầu ngón tay lại giống như chạm phải khối băng, cái lạnh khiến cho tôi có phản xạ rút tay về.

"Đau không?" Tôi cau mày hỏi nàng.

Nàng vẫn cười, lắc lắc đầu, tiếp theo đưa tay vào trong mái tóc đen dài nồng đậm, khẽ nhấc lên, nơi đó có một khối sâu rõ ràng, máu đen ngưng ở trên bề mặt, tạo thành một lớp sừng dày.

"Nơi này đau."

Tôi dựa theo bản năng sờ sờ thái dương, trong ấn tượng nơi đó cũng có một miệng vết thương, nhưng không nghiêm trọng như của nàng.

"Bây giờ còn đau không?"

"Không còn." Nàng buông tóc xuống, che phủ miệng vết thương "Thành quỷ cũng có một điểm tốt là không cảm nhận được đau đớn nữa."

Tôi nghe thấy ngữ khí nhẹ nhàng của nàng, nghĩ nghĩ, có chút do dự: "Nhưng Hạ Tình nói, nếu như có thể sống thì thật tốt."

"Hạ Tình Hạ Tình. . . . . ." Nụ cười của nàng trở nên cổ quái, trong giọng nói mang theo chút trào phúng "Cô ta cũng thật lợi hại, trong thời gian ngắn ngủi có thể khiến cậu đối với cô ta nói gì nghe nấy."

Không biết sao, nghe nàng nói như vậy, tôi lại cảm thấy mình giống như đã làm sai chuyện gì, không khỏi cảm thấy áy náy: "Tôi. . . . . . Tôi không có."

"Không có? Từ sau khi cậu trở về, tớ vẫn luôn để ý đến nhất cử nhất động của hai người."

"Nhưng tôi không thấy cô."

"Trừ phi tớ muốn cho người ta thấy, bằng không không ai có thể thấy được tớ." Nàng nói nghe thật đắc ý.

Tôi khẩn trương hồi tưởng lại trong khoảng thời gian này đã làm những chuyện gì, đồng thời sau khi biết được có người giám thị mình, lại có cảm giác ngường ngượng.

"Dục Phàm, cậu thực sự yêu Hạ Tình à?" Nàng đột nhiên hỏi.

Yêu, làm sao không yêu cô ấy cho được, tôi đương nhiên gật đầu.

Trong mắt nàng lập tức xuất hiện vẻ mất mát khiến cho tôi cảm thấy kinh ngạc, lần đầu tiên tôi biết, quỷ cũng có những cảm xúc phong phú như vậy.

"Thật sự là cậu không nhớ rõ mình?"

Trong lòng có loại ý tưởng nảy nở, tôi nhìn nàng, nói từng chữ một: "Tôi cảm thấy, cô là người tôi nên nhớ rõ."

Nàng nghe xong, cúi thấp mặt không nói một lời, tự đi ra khỏi toilet, tôi cảm nhận được nàng có điều gì đó muốn nói, lẳng lặng đi theo nàng, trở lại phòng ngủ, ngồi xuống bên giường.

Nàng chỉ đứng lặng ở bên giường, bóng dáng mặc váy ngủ màu trắng khiến cho tôi man mác có cảm giác thân quen, hơn nữa còn đến mức thân thiết, tôi nghĩ có lẽ trước kia chúng tôi có quen biết nhau, có lẽ quan hệ còn rất tốt.

"Tằng Lam" Nàng quay đầu lại, nhìn tôi "Tớ gọi là Tằng Lam."

"Lam. . . . . ." Tôi thì thào mở miệng.

"Ừm, trước kia cậu vẫn gọi tớ như vậy." Nàng cười cười, biểu hiện ra một ít chua sót.

"Trước kia?" Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng đối với người trước mặt này, trí nhớ chỉ là một khoảng không trống rỗng.

Trừ bỏ thời điểm ở trong phòng khách xem TV ngày hôm qua, khi tôi nghiêng đầu qua bên kia sô pha trông thấy nàng, nháy mắt đã bị giật mình không ít.

"Trước kia chúng ta là người yêu." Tằng Lam dùng ngữ khí vô cùng chắc chắn, giống như là muốn khiến cho tôi tin tưởng, điều nàng vừa nói chính là một chuyện thật trăm phần trăm.

"Nhưng Hạ Tình nói. . . . . ." Tôi lập tức phải phản bác.

"Hạ Tình nói, lại là Hạ Tình nói." Nàng không kiên nhẫn đi qua đi lại, nhưng không làm ra tiếng bước chân gì.

Tôi nhìn nàng tức giận, lập tức ngồi xổm xuống, sợ chính mình sẽ phát ngôn ra gì đó khiến cho nàng tức giận hơn, vì thế cắn cắn môi dưới, không biết nên làm sao.

"Dục phàm, Hạ Tình lừa cậu đấy."

Lúc này, tôi không nghe ra ngữ khí trong lời nói của Tằng Lam, chỉ có yêu mới có đau lòng.

Tôi có chút giật mình, không thể ngay lập tức phản bác lại lời của nàng, tôi càng thêm không hiểu, tôi là một người bình thường đến như vậy, liệu có đáng giá để cho Hạ Tình lừa không? Huống hồ cô ấy chiếu cố tôi rất tốt, đối với tôi thái độ cũng ôn nhu hơn người bình thường.

"Cô ấy đối với tôi tốt lắm. . . . . . Vì sao lại muốn gạt tôi?" Tôi không khỏi làm động tác nuốt xuống, giảm bớt đi cái cảm xúc mờ mịt lúc này.

Tay Tằng Lam đặt lên tay tôi, tôi cố gắng chịu đựng khí lạnh, kìm nén không để mình rút tay về.

"Tớ và cậu học trung học cùng nhau." Nàng phát hiện làn da của tôi nổi lên da gà, cười xin lỗi rồi thu hồi lại bàn tay đang đặt lên tay tôi.

"Trung học?" Hai chữ này đối với trí nhớ đã mất đi của tôi là một danh từ trống rỗng.

"Đúng vậy, cậu là học sinh giỏi lại còn là lớp trưởng, các giáo viên đều yêu thích cậu." Tằng Lam nâng mặt, cười tự giễu "Tớ so với cậu kém xa, thành tích từ dưới đếm lên, giáo viên thì hận không thể đá tớ sang lớp khác, để đỡ gây trở ngại cho lớp."

Thì ra tôi là học sinh ưu tú, tôi đợi nàng nói tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Sau này, trường học tổ chức lập nhóm hỗ trợ lẫn nhau, cậu nằm trong số những học sinh có thành tích tốt đương nhiên sẽ kết hợp cùng với tớ có thành tích kém cỏi. Khi đó, sau khi kết thúc giờ học cậu sẽ giảng bài cho tớ một chút, mặc kệ đó là đề Sinh Hóa Lý có bao nhiêu khó, vào trong tay cậu chỉ cần vài phút là có thể giải xong." Nói tới đây, Tằng Lam tạm dừng lại, ánh mắt nhìn tôi có nhiều hơn vài phần ý cười "Lúc đó, tớ thực sự rất sùng bái cậu."

Tuy rằng là  chuyện cũ của bản thân, nhưng vào trong tai tôi vẫn giống như nàng đang nói lại chuyện của người khác.

"Tiếp sau đó, tớ liền thích cậu, có một lần cậu giảng đề cho tớ, ở rất rất gần tớ, tớ nhịn không được đã hôn cậu."

Tôi nhìn Tằng Lam nhích lại càng ngày càng gần, thân thể giống như bị đông lạnh, không thể động đậy, hai má cảm nhận được một cái cảm giác man mát trong chớp mắt, nhưng mà tiếp theo đó lại cháy sạch trên mặt.

"Sau khi cậu bị tớ hôn chính là cái vẻ mặt này, đỏ mặt, nhìn ngốc ngốc." Tằng Lam che miệng cười, thân là một cô hồn dã quỷ, hoàn toàn không nên có hàn ý.

"Tôi. . . . . ." Tôi lắp bắp không thể nói rõ ràng, lại chợt nhớ tới Hạ Tình đang đi làm.

"Cậu phải mất một lúc lâu sau mới chấp nhận ở cùng với tớ, vì tớ buông tha trường đại học mà cậu muốn vào."

Tằng Lam kể ra rất nhiều chuyện trước đây, những chuyện phù phiếm mà tôi khi còn trẻ mới có thể làm được, thời điểm học đại học tôi đã cùng nàng thuê phòng trọ ở chung, sau đó thì bị bố mẹ phát hiện, chúng tôi bị buộc phải chia tay, nhưng vẫn không từ bỏ đối phương, đơn giản là chặt đứt quan hệ với người nhà.

Vì nàng, tôi thậm chí đã bỏ qua cả cơ hội xuất ngoại để nghiên cứu, thông qua tuyển dụng vào được một công ty ngoại, bởi vì năng lực công tác xuất sắc nên trong vài năm ngắn ngủi đã được thăng lên làm trưởng bộ phận. Còn Tằng Lam vẫn làm trong một công ty tư nhân cho đến ngày ly thế, nàng nói nếu như mình vẫn còn sống, tháng sau vốn sẽ được thăng chức.

"Tớ thích màu trắng, cho nên khi trang trí phòng của chúng ta, tớ đã chọn những đồ dùng màu trắng." Những ngón tay của nàng mang theo vết máu loang lổ, lướt qua bàn làm việc không nhiễm một hạt bụi nào của Hạ Tình, thì thào tự nói.

Tôi cảm thấy mệt mỏi, sau khi tôi xuất viện về nhà mỗi ngày đều là như vậy, tỉnh lại không bao lâu, sẽ lại muốn chìm vào giấc ngủ. Ý thức theo đó chậm rãi mơ hồ, tôi nhìn Tằng Lam ở bên giường cúi đầu chăm chú nhìn tôi, con ngươi của nàng là một màu đen sâu không thấy đáy, tôi ngẫm không rõ giờ phút này nàng đang nghĩ gì.

Đôi mắt biết nói, có lẽ, câu này là ngoại lệ đối với quỷ.

Tôi mơ, trong mơ tôi cột tóc đuôi ngựa, bị người kéo vào trong một khách sạn.

"Dục Phàm, chứng minh nhân dân của cậu đâu?" Người nọ quay đầu, là gương mặt Tằng Lam, gương mặt với vẻ ngây thơ của tuổi dậy thì.

Tôi luống cuống tay chân từ trong túi sách tìm ra chứng minh nhân dân đưa cho nàng, Tằng Lam nhai kẹo cao su, lạnh nhạt đem chứng minh thư của chúng tôi đưa cho lễ tân.

"Cho chúng tôi một phòng."

Nàng mang tôi đi xuyên qua dãy hành lang dài thật dài, chúng tôi cùng nhau bước vào phòng, trong phòng là cái giường lớn phô diễn một mầu thuần trắng.

"Dục Phàm, cậu thật sự đã chuẩn bị tốt chưa đó?"

Tâm trạng hoảng loạn của tôi xuyên qua cả giấc mơ, khiến cho giấc mơ chìm vào bóng tối trong một khoảng thời gian rất dài.

Thế rồi đột nhiên, gương mặt ngây ngô của Tằng Lam xuất hiện phía trên tôi, nàng vuốt ve gương mặt của tôi, thật cẩn thận thăm dò: "Dục phàm, tớ đi vào nhé?"

"Lam. . . . . . Có phải rất đau không?" Tôi nghe thấy chính mình run rẩy hỏi.

"Sẽ không đâu." Tay Tằng Lam chậm rãi trượt vào, lòng bàn tay nàng có độ ấm, khác hẳn so với bây giờ.

Xúc cảm tê dại khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, say mê quá khứ, lại sau một cái chớp mắt cảm nhận sâu sắc thân thể bị xỏ xuyên qua.

"Đừng!"

Tôi vội vã bật dậy từ trên giường, thở hổn hển thật mạnh, cả người đều là mồ hôi, giống như vừa được vớt lên từ dưới nước, ngay cả áo ngủ cũng ướt đẫm.

"Tằng Lam?" Tôi nhìn xung quanh căn phòng màu trắng.

Không có tiếng người đáp lại.

Tôi tỉnh mộng, không có Tằng Lam, cũng không có Hạ Tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro