Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì lo lắng thương thế của Hoa Dạ Ngữ, dù là hai người nhanh chóng lên đường,nhưng cũng về trễ hơn so với dự định một ngày.

Dìu Hoa Dạ Ngữ xuống xe ngựa,hai người đầu tiên là đi hồi báo với Lục Uyên sự tình phát sinh trong chuyến đi này, cũng không giấu diếm tiết mục xen giữa của Minh tuyệt cung cùng với việcHoa Dạ Ngữ bị thương.

Lục Uyên nghe nói Hoa Dạ Ngữ có thể chất bách độc bất xâm thì ít nhiều có phần kinh ngạc, sau đó liền cười cười vỗ bả vai Hoa Dạ Ngữ,dáng vẻ vui mừng.

"Xem ra chuyến này hai người các ngươi chịu khổ không ít, qua mấy ngày là đại thọ vi sư, mấy ngày này các ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, cũng có thể xuống chân núi đi hội hoa đăng chơi. Về phần những công việc chuẩn bị khác, giao cho sư tỷ sư muội của các ngươi là được." Lục Uyên vừa cười vừa nói, nếu như là trước kia, chuyện chuẩn bị thọ yến tất nhiên sẽ giao cho đại sư tỷ Phó Bạch Chỉ, nhưng Lục Uyên thấy trên mặt nàng lộ vẻ uể oải, cũng không muốn ái đồ lại hao tâm tổn trí.

"Cám ơn sư phụ, vậy ta và sư muội đi nghỉ ngơi." Cùng Lục Uyên cáo từ,Phó Bạch Chỉ liền cùng Hoa Dạ Ngữ trở về phòng của mỗi người, nằm trên chiếc giường xa cách đã thật lâu, nghe Lục Ly ở bên cạnh hỏi han ân cần, Phó Bạch Chỉ luôn có loại cảm giác không thực tế.

Từ khi đến thế giời này, nàng lúc nào cũng suy nghĩ tại sao chuyện như vậy lại phát sinh, người viết tiểu thuyết nhiều như vậy, sao mình lại xuyên vào trong sách?
Trăm điều không thể hiểu, rồi lại dằn lòng không được suy nghĩ nguyên nhân.Nhìn hai tay của mình, Phó Bạch Chỉ lại sinh ra một loại ảo giác không có việc gì xảy ra.

Có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ nàng đang gặp phải ở hiện thực, tỉnh lại, nàng vẫn là một trạch nữ tuổi gần 30 vẫn chậm chạp chưa chịu kết hôn, vẫn là một gã tác giả bình thường không có ý chí tiến thủ, dựa vào tiền nhuận bút mỗi tháng mà gắng gượng sinh sống.

Những ngày đó sao có thể tốt hơn hiện tại, bất quá là có phần yên bình hơn mà thôi. Có lẽ Phó Bạch Chỉ biết rõ, nàng thuộc về kiểu yên lặng mà sống, nàng ích kỷ tầm thường, không có dã tâm gì, nàng chỉ là người bình thường nhất trong hàng vạn người. Ngay cả đến đây  một thế giới nàng quen thuộc, thứ nàng muốncũng chỉ là giữ được mạng của mình, không hơn.

"Lục Ly, ta mệt mỏi, trước hết muốn nghỉ ngơi một chút." Nghe Lục Ly lải nhải đủ, Phó Bạch Chỉ thấp giọng nói, cất bước người gây ra tiếng ồn, Phó BạchChỉ vội vàng đứng dậy, lấy bí tịch mình giấu ở dưới giường ra.

Quyển sách này nàng đã xem mấy lần, rõ ràng đã hiểu thông suốt tất cả ý tứ, nhưng vẫn cảm thấy công lực của mình tăng thêm không nhiều, hoàn toàn không lợi hại như trong tưởng tượng.

Theo lý thuyết thì bí tịch này đúng là quyển Hoa Dạ Ngữ học, nhưng vì sao lúc nàng học thì chỉ một lần liền biến thành cao thủ võ lâm, mà lúc mình học lại không có cảm giác gì? Gằn từng chữ đọc nội công tâm pháp kia, dựa theo trong đó, Phó Bạch Chỉ từng bước một dẫn dắt chân khí trong cơ thể.

"Như có là không, nhận tổn thương mà thua, bất động tự nhiên, trước phá sau xây." Bốn câu nói này đều xuất hiện tại phần mở đầu và phần cuối của bí tịch, không giống bài vè, mà giống như là phần tổng kết của quyển bí tịch này.

Phó Bạch Chỉ chú ý tới nó không chỉ một lần, nhưng bây giờ vẫn chưa tìm được sự huyền bí trong đó. Nàng xoa xoa trước ngực, chỗ này trước kia bị lão yêu bà Minh tuyệt cung đánh trúng, mỗi lần vận công liền thật đau.

Nghĩ đến thời điểm đó mình vô dụng, mặc dù cơ thể khó chịu, Phó Bạch Chỉ cũng không dừng lại, cố nén đau tiếp tục vận công. Dần dần, đau đớn tiêu tan, hoặc là đã chết lặng không còn cảm giác.

Phó Bạch Chỉ thấy toàn thân nóng lên, trước đây luyện công chưa từng có cảm giác này. Thính giác và thị giác trở nên cực kỳ nhạy bén, thậm chí ngay cả tiếng gió luồn qua khe cửa sổ nàng cũng có thể nghe được rõ ràng.

Phát triển như vậy khiến cho Phó Bạch Chỉ mừng rỡ, nàng vội vàng ngưng thần tĩnh khí, tiếp tục vận công. Bên kia, Hoa Dạ Ngữ trở về gian phòng của mình, nàng không có thị nữ, tự nhiên cũng sẽ không có ai ở bên cạnh lảm nhảm.

Mới vừa đẩy cửa vào vào trong, phản ứng đầu tiên của nàng chính là đi tìm  Bạch Dạ đã mấy ngày không gặp .

Trước khi đi nàng từng nhờ tiểu đệ tử trong môn phái giúp mình nuôi Bạch Dạ, vốn tưởng rằng trở về liền có thể thấy, nhưng đập vào mắt là gian phòng trống rỗng, đừng nói là Bạch Dạ, ngay cả một cọng lông của Bạch Dạ cũng không thấy.

Hoa Dạ Ngữ vội vã đi hỏi đệ tử mà nàng giao phó, đệ tử thấy Hoa Dạ Ngữ vội vội vàng vàng như vậy, cũng nhanh chóng tới, nhưng chỉ nói tối hôm qua sau khi cho ăn xong liền thả lại trong phòng, bây giờ cũng không biết Bạch Dạ ở đâu.

Nghe qua tiểu đệ tử giải thích, Hoa Dạ Ngữ phát hiện cửa sổ bên kia có một khe hở,tuy rằng rất nhỏ, nhưng đủ để cho Bạch Dạ chui ra. Nghĩ tới đây là lễ vật đầu tiên Phó Bạch Chỉ cho mình, Hoa Dạ Ngữ sững sờ ngồi trên ghế, lòng tràn đầy tự trách.

Từ nhỏ nàng không có bằng hữu, tới môn phái cũng không có quá nhiều người có thể nói chuyện. Vốn tưởng rằng có Bạch Dạ mình sẽ không còn không vô vị như vậy nữa, lại không nghĩ rằng con mèo nhỏ kia bây giờ cũng bị mình làm mất.

Hoa Dạ Ngữ nhíu chặc mày, tìm một vòng bên trong môn phái cũng không thấy thân ảnh màu trắng kia, dự định qua chỗ Phó Bạch Chỉ nhận lỗi. Là mình làm mất Bạch Dạ của các nàng, nên bị phạt.

Mà một nguyên nhân khác, cũng là vì nàng nhớ Phó Bạch Chỉ.Rõ ràng mới xa nhau mấy canh giờ, nàng liền nhớ nhung nàng, cho dù chỉ đi gặp mặt một lần, nghe nàng trò chuyện cũng là tốt rồi.

Một mạch đi tới gian phòng của Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ lễ phép gõ cửa, lại phát hiện cửa không có khóa, ngược lại hé ra một cái khe hở nho nhỏ, men theo khe hở kia nhìn vào, Hoa Dạ Ngữ liếc mắt liền thấy được Phó Bạch Chỉ ngồi xếp bằng ở trên giường.

Lúc này nàng không có mặc vớ, để chân trần khoanh chân ngồi ở trên giường. Tóc đen không có buộc lại, tùy ý phân tán, không giấu được dung nhan tuyệt đẹp củanàng. Phó Bạch Chỉ tướng mạo rất nhu hòa, luôn luôn cùng với vẻ đạm mạc thường ngày của nàng có chút cách biệt.


Chân mày lá liễu hẹp dài hời hợt thanh tú, mí mắt che khuất cặp mắt xinh đẹp, tóc đen thong thả rũ xuống. Hoa Dạ Ngữ lúc này mới phát hiện, lông mi Phó Bạch Chỉ đúng là rất dài.

Nàng an tĩnh ngồi ở chỗ đó, khí tức xung quanh giống như là bức bình phong che chắn đem nàng ngăn cách, lại không ngăn nổi sự ấm áp tán phát trên người nàng.Cứ nhìn như vậy, Hoa Dạ Ngữ đã quên lễ nghi mình nên tuân thủ, đã quên mình không nên quấy rối sư tỷ lúc luyện công.

Nàng chẳng qua là chăm chú nhìn giọt mồ hôi bên cạnh thái dương của Phó Bạch Chỉ, theo quỹ đạo của giọt mồ hôi kia dao động ở trên mặt Phó Bạch Chỉ. Khi giọt mồ hôi trong suốt sáng long lanh theo cằm Phó Bạch Chỉ chảy xuống, Hoa Dạ Ngữ lấy tay vuốt ve cổ họng khô cạn mình.

Lúc này, nàng sinh tâm ma, cuối cùng là muốn đi vào trong phòng, liếm đi mồ hôi trên người Phó Bạch Chỉ. Nàng muốn ôm nàng, hấp thụ tất cả hơi thở trên người nàng.

"Đứng ở cửa làm gì?" Ngay từ lúc Hoa Dạ Ngữ chưa đến cửa, Phó Bạch Chỉ liền nghe được tiếng bước chân. Hai người ở chung lâu như vậy, nàng đã sớm có thể thông qua bước chân để phân biệt người đến.

Một khắc kia trong lòng Phó Bạch Chỉ hốt hoảng, bởi vì nội công đang chuyển động đến thời khắc mấu chốt, nửa đường thu công đương nhiên là không thể...!được.

Nhưng Phó Bạch Chỉ lại rất sợ Hoa Dạ Ngữ sẽ xông vào, phát hiện chuyện mình đang học võ công bên ngoài. Ôm tâm lý thấp thỏm, Phó Bạch Chỉ phải tập trung đi vận công, đành để Hoa Dạ Ngữ ở một bên, thẳng đến bây giờ kết thúc thu công, nàng mới giương mắt xem người vừa tới.

Chỉ thấy Hoa Dạ Ngữ ngơ ngác đứng ở cửa nhìn mình, cặp con ngươi đen kia không hề rõ ràng, mà là lộ ra dục vọng đục ngầu không che giấu được, Phó Bạch Chỉ trong lòng hoảng hốt.

Nàng vội vả thu hồi bí tịch, ở trong lòng nghĩ cách viện cớ. Lần này nàng thật là sơ sẩy, chưa khóa cửa đã bắt đầu luyện công.

Chỉ sợ là mấy ngày nay ở chung khiến Phó Bạch Chỉ hài lòng đến quên đi, coi như nàng và Hoa Dạ Ngữ quan hệ tốt, các nàng cuối cùng vẫn là kẻ địch đã được định sẵn theo nguyên bản. Phó Bạch Chỉ vốn tưởng rằng Hoa Dạ Ngữ không có dã tâm gì, nhưng ánh mắt lúc nãy của đối phương quả thực để cho nàng sợ hãi.

Tựa như chứng kiến người đi săn dã thú, tràn đầy tham lam cùng chinh phục dục vọng, mình hoàn toàn nhận thức Hoa Dạ Ngữ. Nếu bị Phó Bạch Chỉ phát hiện, Hoa Dạ Ngữ liền đẩy cửa mà vào.

Nàng chậm rãi đi tới trước mặt Phó Bạch Chỉ, thay nàng lau đi mồ hôi trên mặt, mọi cử động đặc biệt dịu dàng, hoàn toàn khác với người giống như là muốn tiến đến ăn tươi mình khi nãy.

Ánh mắt của Phó Bạch Chỉ chưa hề rời khỏi gương mặt Hoa Dạ Ngữ, nàng đột nhiên cảm giác được, có lẽ vừa rồi Hoa Dạ Ngữ mới thật sự là nàng, mà tất cả bây giờ, chỉ là ngụy trang.

"Ngươi tới đây làm gì?" Phó Bạch Chỉ nhẹ giọng hỏi, nghiêm túc quan sát phản ứng của Hoa Dạ Ngữ, thấy trong mắt hiện đối phương lên vài tia né tránh, Phó Bạch Chỉ càng thấy khả nghi. Chẳng lẽ Hoa Dạ Ngữ phát hiện mình luyện bí tịch, muốn cướp đi? Nhưng nếu là như vậy, làm thế nào nàng phát hiện ra bí tịch tồn tại?

"Ta..." Nếu là mọi khi, Hoa Dạ Ngữ tất nhiên sẽ ăn ngay nói thật,chỉ là bây giờ thái độ của Phó Bạch Chỉ thật là lạnh lùng, vả lại giọng điệu cũng rất cứng nhắc.

Thấy nàng đề phòng mình, Hoa Dạ Ngữ không biết có phải là vừa rồi mình nhìn lén khiến cho Phó Bạch Chỉ không vừa lòng hay không.

Có lẽ là vậy,bất kỳ cô gái nào bị một cô gái khác nhìn chằm chằm như thế, cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên đi?

"Ngươi cái gì? Không có việc gì cũng tới phòng ta, ngươi thật đúng là rất rỗi rãnh ha." Thấy Hoa Dạ Ngữ không nói ra lý do, giọng của Phó Bạch Chỉ cũng sắc bén.

Nàng nhìn chằm chằm Hoa Dạ Ngữ, ý đồ từ trên gương mặt ấy nhìn ra chút gì đó, nhưng chỉ có thể nhìn thấy sự lúng túng.

"Nếu Dạ Ngữ mạo phạm sư tỷ, sư tỷ xử phạt ta là được. Chỉ hy vọng sư tỷ đừng dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta, ta nghe xong rất khó chịu."Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng, chậm rãi cúi đầu. Nàng vốn là vì thỉnh tội mà đến, đã chuẩn bị tinh thần bị Phó Bạch Chỉ trách phạt.

"Ngươi không sai, ta chỉ tò mò vì sao ngươi không nghỉ ngơi cho thật tốt,mà lại muốn tới chỗ của ta." Đem sự khổ sở của Hoa Dạ Ngữ nhìn ở trong mắt,giọng của Phó Bạch Chỉ cũng hòa hoãn đôi chút.

"Ta tới đây là muốn hướng sư tỷ thỉnh tội, Bạch Dạ bị ta làm mất."

"Nga." Nghe Hoa Dạ Ngữ nói như vậy, Phó Bạch Chỉ đơn giản đáp lại.Nàng suy nghĩ một chút, lúc này mới nhớ lại Bạch Dạ là con mèo mình cho Hoa Dạ Ngữ.

"Sư tỷ, ta nói Bạch Dạ đã bị mất. Chắc là nó chạy đi, bằng không đã trở về."Nghe Phó Bạch Chỉ không quan tâm đáp lại, Hoa Dạ Ngữ ngẩng đầu, đỏ mũi nói lần nữa.

Thấy nàng nghiêm túc giải thích, Phó Bạch Chỉ nghiêng đầu một chút, không hiểu Hoa Dạ Ngữ kích động như vậy để làm chi.

"Ta đã biết." Lần thứ hai trả lời, vẫn lạnh lùng như cũ.

"Bạch Dạ đã bị mất, có thể sẽ không trở lại, sư tỷ không buồn sao?"Thấy Phó Bạch Chỉ bình tĩnh tự nhiên như vậy, hoàn toàn không quan tâm Bạch Dạ đi đâu, Hoa Dạ Ngữ nhíu chặc chân mày, ngón tay nắm chặt.

"Một con mèo mà thôi, bị mất thì bị mất, ồn ào cái gì." Phó Bạch Chỉ không thích bộ dạng bây giờ của Hoa Dạ Ngữ, bất quá là một con vật, cũng không phải là người, mất thì có thể ra sao. Sợ rằng đổi thành mình đi mất, Hoa Dạ Ngữ cũng sẽ không hốt hoảng như vậy đi, thật phiền.

"Sư tỷ đây là đang phạt ta sao?" Thấy Phó Bạch Chỉ trong mắt lóe lên tia không kiên nhẫn, Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng hỏi.


"Phạt ngươi, tại sao muốn ta phạt ngươi? Bởi vì ngươi vô duyên vô cớ tới phòng ta? Hoa Dạ Ngữ, đừng quá ngây...!A..." Phó Bạch Chỉ muốn nói đừng quá ngây thơ, cơ thể chợt bị Hoa Dạ Ngữ đẩy ngã, đè xuống giường không thể động đậy. Nhìn người treo ở trên người mình, Phó Bạch Chỉ khó mà lý giải tình huống thế nào phát triển kỳ quái như vậy.

"Sư tỷ một mực hỏi ta tại sao qua đây, kỳ thực ta chẳng qua là nhớ ngươi nhớ rất nhiều, liền không mời mà tới. Ta thích sư tỷ như vậy, nhưng sư tỷ lúc nào cũng đẩy ta ra ngoài. Bạch Dạ là ngươi đưa ta, tất nhiên ta sẽ quý trọng nó."

"Ở trong lòng ta, nó giống như hài tử của ta và ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt