Chương 1 . Ra tù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Hà Mặc Thiên ra tù bầu trời rất âm trầm, mây đen vây kín một mảnh, so với ngày xưa đều âm trầm hơn. Tháng mười hai ở thành phố S vừa lạnh vừa khô ráo, lạnh đến cổ họng người đều đau. Nàng đã ở trong ngục một thời gian dài, vật dụng bên người không biết đã đi về đâu, trong người không có đồng nào, chỉ mặc một cái áo sơ mi đơn bạc, bờ môi trắng bệch, cuối cùng vẫn là giám ngục cảm thấy nàng đang thương nên cho nàng một kiện áo mùa đông mấy trăm tệ.

"Sau khi đi ra ngoài tìm một công việc, chuyện lúc trước đều quên hết đi." Giám ngục vỗ bờ vai nàng khuyên nhủ.

Hà Mặc Thiên lạnh nhạt nói : "Cái gì chuyện lúc trước, ta đã sớm quên." Nàng ưỡn lưng lên thẳng thắp, lúc nói chuyện nhả ra một làn khói trắng, giám mục để y phục của nàng khoát lên khuỷu tay, mắt nhìn thẳng phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.

Giám mục đưa đi rất nhiều phạm nhân, hạng người gì mà chưa từng thấy qua. Một Hà Mặc Thiên cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

"Nói chung ra bên ngoài liền cẩn thận làm người, đừng đi vào nữa." Nàng thở dài, xoay người lại. Trong ngục giam không phải chỉ có một Hà Mặc Thiên, còn rất nhiều công việc bận rộn lắm.

Hà Mặc Thên chính thức bước ra cánh cửa lớn của ngục giam, chân đạp nên xi măn cứng rắn, cảm thấy không chân thực lắm, thực sự ra tù rồi?

Không ai trả lời nàng, thế là nàng không thể làm gì khác ngoài việc tự hỏi tự trả lời, thật sự ra tù rồi.

Năm đó nàng là được áp giải đến, ở bên trong sững sờ mười năm, lần đầu tiên nhìn thấy chỗ cửa chính này hoạt động ra sao, toàn là cửa tự động, nàng không biết thế giới bên ngoài biến hóa, chỉ cảm thấy cái cửa này cực kì tiên tiến.

Một trận gió lạnh thổi qua, Hà Mặc Thiên run một cái, rốt cục cảm nhận được cái lạnh, nàng mặc vào y phục giám mục cho, tiện tay vuốt tóc hai, ba lần , tóc ngắn độ dài không tới 5cm, không biết nói gì, vuốt tóc đơn giản là theo thói quen.

Cắt tóc ngắn mười năm, rốt cục có thể để tóc dài lại, thật không dễ dàng.

Hà Mặc Thiên thời điểm lúc trước còn mái tóc dài, có người thích nhất tóc của nàng, không phân trường hợp, chỉ cần có thời gian rãnh sẽ đem tóc nàng cầm trong tay mà thưởng thức. Có lúc Hà Mặc Thiên đang làm việc, bị quấy rầy, không kiên nhẫn lấy tóc thì tay người kia xả ra, "Ngươi cũng có tóc, tự chơi của mình đi"

Người kia sẽ tựa vào bả vai Hà Mặc Thiên, bắt lấy một chòm tóc của nàng làm nũng, "Ai bảo tóc A Thiên vừa dài vừa mềm, sờ lên như tơ lụa trơn bóng?" Nàng nói chuyện trời sinh mang ý cười, thoáng giương lên giai điệu, như lông chim nhẹ nhàng đảo quanh trong đầu Hà Mặc Thiên, có chút ngứa, còn có chút tê dại.

Hà Mặc Thiên cố ý không để ý tới nàng, nàng còn có thể như tiểu cẩu sượt lại trên đỉnh đầu Hà Mặc Thiên, " A Thiên ngươi dùng dầu gội đầu gì? Thật là thơm"

Nếu Hà Mặc Thiên không chịu để ý đến nàng, nàng liền quyết tâm dùng cả tay chân cào Hà Mặc Thiên ngứa, hai người ở trong phòng làm việc nhốn nháo loạn tùng phèo tiêu phí hết cả một buổi chiều.

Dường như đã qua mấy đời.

Hà Mặc Thiên lắc đầu một cái bỏ rơi những ký ức không thiết thực kia, cất bước đi về hướng trạm xe buýt, ấm no đều chưa giải quyết, nàng không có thời gian nghĩ đến những thứ mịt mờ đã từng kia. Nàng không có chỗ cần đến, tùy ý lên một chiếc xe buýt, tại một trạm dừng nào đó trong nội thành phồn hoa mà xuống xe, sau đó bắt đầu tìm việc làm.

Ở trong tù mọi chuyện ăn ở đều được sắp xếp sẵn, sau khi ra ngoài đương nhiên chỉ có thể dựa vào chính mình, cái gì hảo hảo làm người đều là giả, tìm một công việc bao ăn bao ở mới là việc cấp bách.

Thành phố S mười năm hoàn toàn thay đổi hình dạng, nhà cao tầng vụt lên từ mặt đất đêm không hết, đường phố rộng rãi chen chúc không thể tả. Hà Mặc Thiên mịt mờ đứng tại trạm dừng mà hoa cả mắt, không biết ở nơi nào. Nàng là người lớn lên ở thành phố S, nhưng lại không hề có một chút quen thuộc nào đối với cái thành phố cực kỳ xa lạ này.

Nàng chính là hoảng loạn, đập vào mi mắt là bảng thông báo tuyển dụng đặt trước cửa lớn của một khách sạn bên cạnh nhà ga. Nhìn qua là một tòa nhà sang trọng cùng với bảng hiện to lớn màu đen, ở bên ngoài đều có thể nhìn thấy trong đại sảnh sàn nhà sạch sẽ đến tỏa sáng, bên trong góc có một người chuyên môn phụ trách phục vụ, mỗi một khách hàng đi qua nàng lập tức đem sàn nhà lau đến phát sáng, bất cứ lúc nào cũng duy trì khách sạn ở trạng thái hoàn mỹ nhất.

Hà Mặc Thiên có chút khiếp sợ, nàng mới từ trong tù đi ra, phàm là có lựa chọn, ông chủ nào đồng ý thuê một người từng ngồi tù. Dù cho nàng dùng bằng cấp khoa chính quy đi phỏng vấn bảo đảm sẽ không nhận. Thử đi xem, thử xem cũng sẽ không mất đi khối thịt nào. Hà Mặc Thiên nghĩ như vậy, chỉnh sửa tốt trang phục của chính mình, quay vào kính soi xác thực ăn mặc chỉnh tề, mới từ vòng xoay tròn bên cạnh một bên cửa nhỏ đi vào.

"Tiểu thư chào ngài, xin hỏi có giúp gì được ngài? Ở đại sảnh giám đốc mang âu phục giày da mỉm cười hỏi.

Hà Mặc Thiên đã lâu không tiếp xúc cùng người ngoài, nàng căng thẳng đến đỏ mặt, ngập ngùng nói : "Ta nhìn thấy thông tin tuyển dụng của các ngươi"

Giám đốc hiểu rõ, vẫn duy trì nụ cười, "Hóa ra là đến nhận lời mời, ngài chờ, ta nói người mang ngài đi phỏng vấn."

Lúc này từ ngoài cửa tiến vào một nữ nhân, ăn mặc tây trang màu đen già giặn, mái tóc dài màu nâu uốn khúc khoác ở sau gáy, theo bước chân trong không khí mang theo không ít độ bồng bềnh. Nàng lông mày cong, khóe miệng khẽ nhếch, ung dung mà đi tới, giày cao gót cùng sàn nhà bóng loáng phát sinh va chạm, một hồi lại một hồi vang lên cộc cộc.

Giám đốc thấy rõ người tới, không lo nói chuyện cùng Hà Mặc Thiên nữa, vội vàng, khách khí đối với nữ nhân kia nói : "Viên tiểu thư, hoan nghênh ngài đến." Nụ cười trên mặt khác hẳn hoàn toàn với nụ cười giả tạo dành cho Hà Mặc Thiên.

"Giám đốc Trương, đợi lâu." Nữ nhận nói.

Âm thanh này để Hà Mặc Thiên chấn động toàn thân, nàng như bị đóng băng tại chỗ cũ, không thể tin vào tai của mình.

Sẽ không, làm sao sẽ là nàng? Không thể là nàng, không thể. . .

Hà Mặc Thiên ở trong lòng nói một vạn lần không thể, vẫn là không nhịn được lặng lẽ, không kinh động bất luận người nào xoay người nhìn trộm nữ nhân kia một chút, giống như giật điện lại quay trở lại, tiện đà cười khổ.

Quả nhiên là nàng.

Viên Anh, oan gia ngõ hẹp.

Hà Mặc Thiên một lần cuối cùng thấy Viên Anh là mười một năm trước, nàng ở vị trí chỗ ngồi của bị cáo tận mắt thấy người này mặt không hề cảm xúc nghe xong phán quyết, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi, không hề có một chút lưu luyến. Gọn gàng nhanh chóng chặt đứt điểm ảo tưởng cuối cùng của Hà Mặc Thiên.

Sau mười năm, lại chưa gặp qua một lần.

Hà Mặc Thiên tưởng chính mình đã quên đi rồi người này, vậy mà có chút ký ức, ngươi tưởng chính mình đã quên, kỳ thực nó đã khắc tiến tận xương tủy, không thể nào xóa bỏ được.

"Viên tiểu thư khách khí, gian phòng đã quét dọn sạch sẽ, ngài mời đi theo ta."

Giám đốc Trương đem Hà Mặc Thiên đang thất thần kéo về hiện thực, nàng giật mình hoàn hồn, muốn mau nhanh chạy đi, miễn cho gặp mặt Viên Anh cả hai đều lúng túng, ai biết giám đốc Trương đã dẫn Viên Anh từ trước mặt mình đi qua.

Giày cao gót va chạm mặt đất âm thanh vẫn lanh lảnh, bọn họ đi qua không có dừng lại bên Hà Mặc Thiên, trong không khí Viên Anh đi qua, Hà Mặc Thiên ngửi thấy được một trận mùi thơm ngát quen thuộc. Đó là mùi nước hoa mà lúc trước Viên Anh quen dùng, không nghĩ tới mười năm, nàng vẫn không thay đổi.

Hà Mặc Thiên thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo cúi đầu cười khẽ, hơn nửa khuôn mặt bị che khuất.

Là nàng tưởng bở, mười năm, nhân sinh có mấy cái mười năm? Viên Anh công việc bận rộn, nào còn nhớ tới một nhân vật nhỏ mười năm trước. Hà Mặc Thiên theo thói quen kéo một hồi tóc, lại nói nàng cũng đã sớm không phải là nàng của mười năm trước, bây giờ thành phố S, vật không giống người cũng không giống.

"Tiểu thư, xin hỏi ngài là đến nhận lời mời sao? Mời đi theo ta." Một cô gái trẻ mặc đồng phục đứng trước mặt Hà Mặc Thiên, nở nụ cười trên mặt cùng đại sảnh giám đốc giống như đúc.

"Không cần, cảm tạ." Hà Mặc Thiên lắc đầu, bước đi hoảng loạn chạy ra khỏi khách sạn sang trọng. Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nàng thật sự sợ, không dám có chút liên lụy cùng Viên Anh.

Nhưng là đêm nay nên đi đâu đây? Hà Mặc Thiên nhìn sắc trời dần dần tối, lại tùy tiện lên một chiếc xe buýt trong thị khu . Tìm cái quán trọ nhỏ trước tiên ngủ một đêm, chuyện ngày mai ngày mai nói sau đi. Mười năm đều gắng vượt qua, ở bên ngoài lẽ nào so với ở bên trong càng gian nan sao?

Viên Anh cùng giám đốc một đường tiến vào thang máy, tại cửa thang máy nhanh khép lại kia một giây, nàng bén nhạy bắt lấy cái âm thanh nhẹ nhàng trong đại sảnh, âm thanh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Nàng tay mắt lanh lẹ đưa tay kẹp lại khe hơ của cửa thang máy, thang máy va vào mu bàn tay của nàng, lại chậm rãi mở ra. Viên Anh giẫm giày cao gót thật nhanh chạy ra thang máy, phía sau nàng giám đốc Trương thất kinh, "Viên tiểu thư, tay của ngươi không có sao chứ? Có bị thương không?"

Viên Anh rốt cục chạy đến chỗ rẽ của đại sảnh, chỉ thấy một người phụ nữ tóc ngắn mặc y phục mùa đông đi ra ngoài, theo đuổi hay không theo đuổi đây? Nàng do dự một giây. Nàng đã vô số lần nhận sai người kia, mỗi lần nhìn thấy bóng người tương tự cùng cái người kia, lúc nào cũng là vừa chờ mong vừa sợ.

Lại nói, coi như là nàng thì lại làm sao, nàng lúc trước làm chuyện như vậy, Viên Anh hận nàng tận xương, giữa các nàng đã sớm kết thúc.

Quên đi thôi. Viên Anh dừng bước lại, nhìn nữ nhân kia biến mất trong biển người đến người đi.

"Viên tiểu thư, tay của ngươi không có sao chứ? Đây là làm sao?" Giám đốc Trương đuổi theo Viên Anh, kinh hoảng xoa một chút mồ hôi lạnh trên trán.

"Không có gì, thất lễ, xin lỗi." Viên Anh nói. Nàng mặt không hề cảm xúc, khóe miệng cũng có chút cong lên độ cong, xem ra rất giống đang cười, nhưng ánh mắt lại là lạnh, tổ hợp lại với nhau quái dị cực kì, khiến người ta kính sợ tránh xa.

"Nào có, Viên tiểu thư khách khí, khách khí. . ." Giám đốc Trương so với trước càng cung kính, chỉ lo có cái nào làm không đúng chọc giận vị quý khách này. Hắn làm nghề này, tiếp xúc nhiều người, còn chưa từng thấy khách nhân nào khó đoán như Viên Anh.

Hà Mặc Thiên theo xe buýt loạng choà loạng choạng, lúc trước nàng có nghe qua một chỗ vùng ngoại thành bên dưới sân ga xe. Thành phố S biến hóa tuy lớn, cũng may địa danh cải biến không nhiều, Hà Mặc Thiên không quen biết đường cũng có thể biết đại khái mình ở địa phương nào.

Nàng tìm khách sạn thuê phòng một buổi tối 50 tệ, bảng hiệu khách sạn lâu năm không tu sửa, bẩn thỉu treo trên tường ngoài khách sạn. Trước quầy chỉ có một tiểu cô nương, cầm di động rà qua rà lại, Hà Mặc Thiên kêu nàng nhiều lần, nàng mới lười biếng đưa cho Hà Mặc Thiên một cái thẻ phòng , "Tầng năm quẹo trái, 0508."

Di động mà Hà Mặc Thiên nhận biết bên trong hay là một khéo léo, sửa chữa, các cô gái thích nhất tìm sợi dây treo trên cổ làm đồ trang sức, không nghĩ tới hiện tại làm được lớn như vậy, ngay ngắn chỉnh tề không hề đẹp, đúng là càng làm càng xấu. (Đoạn này dịch đại nè TvT)

Ga trải giường đệm chăn có mùi mốc là đã sớm có chuẩn bị tâm lý, WC cũng còn có thể tiếp nhận, Hà Mặc Thiên ăn mặc áo khoác nằm ở trên giường, suy nghĩ tìm việc làm ở ngay chung quanh đây, như thế ở vùng ngoại thành xa xôi, Viên Anh thân kiều thịt mắc, làm sao cũng không đến nỗi chạy đến nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt