Chương 56. Nhất đoàn loạn ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A. . . Mặc Thiên. . . Ta. . ."

Viên Anh không biết làm sao sửng sốt một lúc, muốn cùng Hà Mặc Thiên giải thích tại sao mình còn ở thành phố S, nhưng nàng lắp ba lắp bắp còn chưa nói vài chữ, Hà Mặc Thiên đột nhiên ba chân bốn cẳng vọt tới trước mặt nàng, cánh tay vòng qua bờ vai, ôm sát cổ Viên Anh.

Viên Anh bị hành động đột ngột của Hà Mặc Thiên làm sợ hết hồn, phản xạ tính ôm lấy eo Hà Mặc Thiên, nàng có thể cảm nhận được Hà Mặc Thiên trong lồng ngực mình run dữ dội hơn, thật giống như bị cái gì làm kinh sợ, trên người lạnh như băng.

"A Thiên đừng sợ, không sao rồi, ta ở đây. . ." Viên Anh nghiêng đầu dán vào thái dương của Hà Mặc Thiên thái dương, hôn tai nàng một cái, ôn nhu ở bên tai nàng an ủi.

Hà Mặc Thiên khổ sở ủ rũ sợ sệt vui mừng đan xen vào nhau, không biết cùng Viên Anh làm thế nào mới tốt, thẳng thắn há to miệng ở trên bả vai Viên Anh mạnh mẽ cắn một cái.

"Đau. . ." Thực sự là dùng đủ sức mà cắn, Viên Anh đau đến nhe răng trợn mắt, càng ôn nhu vỗ về động viên Hà Mặc Thiên.

Xung quanh đã có không ít người qua đường vây xem hai người bọn họ, Hà Mặc Thiên dường như chưa phát hiện, Viên Anh cũng không nói tiếng nào, hai người liền như vậy ôm cùng một chỗ, không nhúc nhích.

Hà Mặc Thiên miệng đầy mùi máu tanh, rốt cục khôi phục thần trí. Nàng ý thức được chính mình thất thố, thả lỏng hàm răng, trở mặt không quen biết đẩy Viên Anh ra ngoài thật xa, hầm hừ hỏi: "Ngươi tại sao không nghe điện thoại? ! Ta đều muốn. . . Ta đều muốn. . ." Nàng muốn nói ta đều muốn gấp đến độ nhảy lầu, nhưng nàng không có dày da mặt như vậy trước công chúng nói ra khỏi miệng, một hơi chặn ở yết hầu không phát ra được, mặt đều đỏ bừng, lôi kéo cánh tay Viên Anh đem nàng kéo đến một nơi yên lặng, lửa giận sắp từ đỉnh đầu phun ra ngoài.

Hà Mặc Thiên một đêm chưa ngủ, viền mắt thâm đen, môi khô trắng xám, trên nhãn cầu đầy tơ máu, cùng Viên Anh đứng trong góc không người, cũng không nói lời nào, con mắt rủ xuống nhìn chằm chằm sàn nhà, chờ Viên Anh cho mình một lời giải thích hợp lý.

Viên Anh thực sự là bận bịu đến hồ đồ rồi, lúc này mới nhớ tới từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, bả vai nàng chỗ bị Hà Mặc Thiên cắn vẫn còn đau, lấy điện thoại di động thì động đến thương tích, Viên Anh nhíu mày một cái. Nàng nhìn di động xin lỗi cười gượng, "Hết pin, không có chú ý."

Hà Mặc Thiên vẫn không nói lời nào, đứng ở trong góc cả người có vẻ đơn bạc lại yếu đuối.

Viên Anh đau lòng muốn đến ôm Hà Mặc Thiên một cái, nàng đến gần, nhớ ra cái gì đó, lại rụt trở về, thở dài một tiếng, "A Thiên, ta không phải cố ý lừa ngươi, ta. . . Ta thật sự có việc gấp không thể không lưu lại."

Hà Mặc Thiên không để ý tới nàng.

"Ta đáp ứng ngươi, ngươi cho ta một tháng, sau một tháng ta nhất định đi, đi rất xa, không xuất hiện trước mắt ngươi nữa có được không?"

Hà Mặc Thiên vẫn là không để ý tới nàng.

Viên Anh không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng nói ra chân tướng, "Vương Dật Thi tự sát."

Hà Mặc Thiên vẻ mặt rốt cục thay đổi, nàng không thể tin tưởng mở to hai mắt ngẩng đầu lên, "Ngươi nói cái gì?"

"Vương Dật Thi tự sát, cắt cổ tay."

Viên Anh bắt đầu cùng Hà Mặc Thiên hồi ức cảnh tượng ngày hôm trước.

Ngày đó Viên Anh một cái chân đã bước vào cabin, sau đó nàng nhận được cuộc gọi của Vương Dật Thi. Viên Anh chỉ nghĩ Vương Dật Thi lại phát thần kinh cái gì, cúp điện thoại không để ý tới, nhưng điện thoại kia vẫb kiên nhẫn gọi tới. Dù sao cũng là em gái của mình, Viên Anh do dự một hồi, vẫn là nhận.

Đầu bên kia không phải Vương Dật Thi, là âm thanh của một người đàn ông xa lạ, nghe rất hoang mang cấp thiết, dài dòng văn tự không bắt được trọng điểm, Viên Anh để hắn từ từ nói, hắn nuốt ngụm nước bọt, nói: "Ngươi mau tới, muội muội ngươi tự sát!"

"Tự sát?" Viên Anh lập tức đem chân từ cabin rút về, "Nàng hiện tại thế nào? Đưa đi bệnh viện chưa? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"

"Ta không biết. . . Máu. . . Thật nhiều máu. . ."

Nam nhân bị kinh hãi quá độ, Viên Anh từng bước từng bước ép hỏi, mới hỏi được địa chỉ cụ thể của bệnh viên mà Vương Dật Thi được đưa đi, không để ý nhân viên ngăn cản, ra sân bay, chạy như bay tới bệnh viện.

Viên Anh lúc chạy đến Vương Dật Thi còn đang giải phẫu, một đại nam nhân cao cao xụi lơ ở bên ngoài phòng giải phẫu, trên tay trên người loang lỗ vết máu, có chút đã khô cạn, biến thành màu đỏ sẫm.

"Chào ngài, ta là Viên Anh, xin hỏi tình huống của Vương Dật Thi như thế nào rồi?" Viên Anh trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt vẫn nguỵ trang đến mức trấn định, lúc hỏi nam nhân kia khóe miệng lại còn có thể cong cong một điểm cười.

"Ngươi chính là tỷ ty của Vương Dật Thi?" Nam nhân hoảng sợ nhìn Viên Anh một chút.

"Không sai, mời ngài nói cho ta tình huống của muội muội có được không? Xin nhờ ngài."

Nam nhân kia thật sự bị dọa sợ rồi, run lập cập nhớ lại, càng nhớ lại trong mắt sợ hãi càng nhiều, "Ta không biết. . . Ta ngửi thấy mùi khí than ở sát vách, ta đi gõ cửa, bên trong không có ai trả lời, không thể làm gì khác hơn là từ ban công trèo vào, sau đó liền nhìn thấy trong phòng khách tràn đầy nước. . . Nước màu đỏ hồng. . . Trong phòng tắm tất cả đều là máu. . . Vương Dật Thi nằm trong bồn tắm, đều là máu. . ."

Viên Anh từ bỏ, nam nhân này hoàn toàn bị dọa sợ, một chốc không hỏi ra được cái gì, không bằng chờ bác sĩ kết thúc giải phẫu. Trong lúc chờ đợi, Viên Anh thông báo cho Vương phu nhân ở cách xa bên kia bờ đại dương, Vương phu nhân biết được tin tức, lập tức sắp xếp lịch trình quay về nước.

Vương Dật Thi mất máu quá nhiều, hít khí than có triệu chứng trúng độc, cũng may đúng lúc cứu được, bảo vệ một cái mạng nhỏ.Vệ sĩ Vương phu nhân sắp xếp cho Vương Dật Thi bị nàng đuổi đi rồi, Viên Anh liền một người hỗ trợ cũng không có, nàng nhiều năm không ở quốc nội, người quen biết cũng không nhiều, các loại thủ tục cũng phải tự thân đi làm, bận bịu đến xoay quanh, mãi đến khi nhìn thấy Hà Mặc Thiên một khắc đó, Viên Anh đã hai ngày đêm không có chợp mắt.

Vương Dật Thi sau khi tỉnh lại ăn uống ngủ nghỉ đều bình thường, đổi thuốc kiểm tra cũng rất phối hợp, nhưng chỉ có một phương diện đó là từ chối cùng người giao lưu, bất luận người nào nỗ lực nói chuyện cùng nàng, nàng đều trầm mặc, ngay cả tỷ tỷ trước đây nàng thích nhất cũng không để ý.

Muội muội này đánh không được mà chửi cũng không được, lúc trước mình còn oan uổng nàng, Viên Anh đối với nàng không có bỏ được, không thể làm gì khác hơn là sắp xếp thỏa các loại nhu cầu sinh hoạt nhu cầu đáng cho Vương Dật Thi, còn những cái khác, sẽ chờ Vương phu nhân hiểu rõ Vương Dật Thi nhất tới rồi nói sau đi.

Viên Anh nói xong, Hà Mặc Thiên cũng không biết nên khóc hay cười hay là nên cảm tạ Vương Dật Thi.

"A Thiên, ngươi. . . Ngươi làm sao?" Viên Anh sau khi giải thích xong đầu đuôi câu chuyện, cẩn thận từng li từng tí một hỏi.

"Ngươi xem tin tức chưa?"

"Tin tức gì?" Viên Anh hai ngày nay bận bịu đến thời gian ngủ đều không có, di động tự động sập nguồn cũng không biết, làm sao còn lo lắng tới xem tin tức gì.

"MU877, rủi ro, trên máy bay không ai sống sót."

Viên Anh trố mắt ngoác mồm, Vương Dật Thi hồ đồ nháo mất nửa cái mạng của chính mình, ai biết lại gián tiếp cho Viên Anh giữ lại một cái mạng.

Viên Anh liên tưởng mới vừa rồi ở chỗ lấy thuốc Hà Mặc Thiên thất thố, trong lòng hiểu rõ, sợ là Hà Mặc Thiên coi chính mình cũng đã chết theo máy bay rồi.

Nghĩ đến Hà Mặc Thiên vì mình mà lo lắng sợ hãi, Viên Anh vừa mắc cỡ đau đớn lại cảm động, quản không được Hà Mặc Thiên chán ghét chính mình, cương quyết tiến lên ôm eo Hà Mặc Thiên, đem cả người nàng ôm vào trong lồng ngực của mình.

Hà Mặc Thiên lẳng lặng tựa trên bả vai Viên Anh, không có chống lại. Nàng mệt mỏi, ngày đó phát sinh bao nhiêu chuyện, Hà Mặc Thiên thật không có khí lực, nàng hiện tại chỉ muốn có một bờ vai, có thể cho mình dựa vào một lúc. Nghe nhịp tim mạnh mẽ khỏe mạnh của Viên Anh một hồi, cảm thụ cái ôm ấm áp của nàng, Hà Mặc Thiên mới dám xác nhận, người này thật sự còn sống.

Sống sót là tốt rồi, người sống sót, so với cái gì cũng đều tốt hơn.

Hà Mặc Thiên thoát lực gần một phút, trên người khôi phục chút sức lực, chỉ nghe Viên Anh hỏi: "A Thiên, ngươi bị bệnh sao? Tại sao cũng ở bệnh viện?"

Hà Mặc Thiên lúc này mới nhớ bản thân là đến lấy thuốc cho mẫu thân, không để ý tới Viên Anh, vội vội vàng vàng đi rồi, lại đến chỗ lấy thuốc xếp hàng chờ lấy thuốc.

Viên Anh một giây trước trong lồng ngực còn được lấp đầy, một giây sau liền hết rồi, Hà Mặc Thiên một điểm thời gian để nàng phản ứng cũng không có. Nàng duy trì tư thế hai tay trống không ôm một người, vì lúc nãy được sưởi ấm trong chốc lát mà nở nụ cười, thỏa mãn lại cô đơn.

Viên Anh biết mình không nên lại hy vọng xa vời, Hà Mặc Thiên thật vất vả mới an ổn lại, chính mình làm sao dám đi quấy rối? Nhưng khi có người vào trong ngực, Viên Anh mới rõ ràng chính mình có bao nhiêu khát vọng Hà Mặc Thiên. Nàng vừa nãy suýt chút nữa không khống chế được chính mình, đem Hà Mặc Thiên mạnh mẽ vò tiến vào trong thân thể mình, tốt nhất hai người từ đây nối liền một chỗ, không tách ra nữa.

Nàng khắc chế sức mạnh của mình, tham lam có chút tâm tư mà cùng Hà Mặc Thiên ôm ấp.

Viên Anh, tỉnh lại đi, Hà Mặc Thiên chỉ cho rằng ngươi chết rồi, nhất thời rối tung lên mà thôi. Viên Anh dùng sức xoa mặt hai lần, giảm bớt uể oải của hai đêm chưa ngủ, cầm thuốc của Vương Dật Thi từ một đường khác không đụng tới Hà Mặc Thiên trở về phòng bệnh.

Hà Mặc Thiên đợi 40 phút mới lấy được thuốc cho Thi Cốc Đồng, đi một vòng tới chỗ mới vừa rồi đứng cùng Viên Anh, nơi đó trống rỗng, không có bóng người.

Hà Mặc Thiên nghĩ nên cùng Viên Anh hảo hảo nói chuyện, nhưng mà nàng đã đem người đuổi đi rồi, làm sao không ngại ngùng mặt dày mày dạn đi tìm Viên Anh đây? Lại nói, Viên Anh như bây giờ, phỏng chừng cũng đã buông xuống quá khứ, nói từng người mạnh khỏe, giờ lật lọng là có ý gì?

Hà Mặc Thiên rơi vào một ngõ cụt không ra được, nàng rõ ràng trước đó còn rất thanh minh, đụng tới Viên Anh ngược lại lại hỗn loạn, trong đầu tùm la tùm lum không có cách nào suy nghĩ, ngơ ngơ ngác ngác đem thuốc giao cho đại tẩu.

Thi Cốc Đồng tỉnh trong chốc lát lại ngủ, Hà Mặc Thiên cùng đại tẩu dùng khẩu hình miệng bàn giao hai câu, kéo dài bước chân trở lại.

Trở lại phòng thuê, Hà Mặc Thiên ngã đầu liền ngủ, trong mộng cũng không an ổn, lăn qua lộn lại mơ thấy ác mộng, một hồi là Viên Anh rơi vào biển sâu liều mạng mà kêu cứu, một hồi lại là máy bay trên không trung nổ tung, nàng ở trong mơ nghe được Viên Anh rít lên một tiếng, đầu đầy mồ hôi từ trên giường ngồi dậy, phía sau lưng ướt đẫm, cả người thật giống mới từ trong nước vớt ra.

Hà Mặc Thiên mơ hồ nhớ tới bản thân mơ thấy máy bay gặp rủi ro, lại thật giống mơ thấy Viên Anh không có lên máy bay, hiện tại nhảy nhót tưng bừng ở trong bệnh viện.

Nhưng là, nếu như nàng nhảy nhót tưng bừng, còn ở trong bệnh viện làm cái gì? Hà Mặc Thiên biết sáng sớm ở trong bệnh viện đụng phải Viên Anh đến cùng là thật hay là mộng, nàng vội vã rời giường đổi tốt y phục, lại đi bệnh viện.

Đến cùng Viên Anh là chết hay sống, Hà Mặc Thiên phải nghiêm túc cẩn thận nhận rõ ràng mới an tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt