Chương 59. Cùng một phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rạng sáng ngày hôm sau, Hà Mặc Thiên mang theo Thẩm Tư Vi cùng Âu Sơ Bạch trở về nhà phụ mẫu, Thi Cốc Đồng mở cửa thì ngẩn người, không phải nói một nha đầu sao, làm sao vừa đưa về lại có hai nha đầu? Hà Mặc Thiên giải thích một phen Thi Cốc Đồng mới hiểu được, nhiệt tình mời các nàng đi vào.

Thi Cốc Đồng đối với Thẩm Tư Vi ấn tượng không tệ, tiểu cô nương ngại ngùng, có thể nói, có chút sợ người lạ, dáng vẻ rất ngoan ngoãn, Hà Lập Thành cùng Thi Cốc Đồng cho hai đứa nhỏ mỗi người một bao tiền lì xì, liền coi nhận Thẩm Tư Vi là ngoại tôn nữ.

Sau đó tháng ngày trôi qua như thường lệ, Hà Mặc Thiên vẫn làm việc ở công ty gần chỗ thuê phòng, có lúc cha mẹ sẽ tới xem nàng một chút, có lúc nàng mang Vi Vi trở lại xem cha mẹ.

Hà Mặc Thiên ở công ty này làm chính là nhân viên văn phodng, bình thường cũng thong thả, nhưng thời điểm cuối tháng sáu đơn đặt hàng của công ty bắt đầu tăng nhiều lên, trong đó có đơn đặt hàng là hạng mục bên ngoài của chính phủ, ở hương trấn tỉnh lân cận, lão bản không dám qua loa bất cẩn, tự mình đi nói chuyện hợp tác, nhưng người của công ty có thể đi cùng đều phái đi hết rồi, lão bản một người đi đàm luận không được hay cho lắm, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tìm Hà Mặc Thiên bất ngờ cùng "Đi công tác" .

Công ty bọn họ là làm thông tin, lần này đi là hương trấn, chủ yếu là vì thăm dò hoàn cảnh, không có hoạt động xã giao gì, phí đi công tác rất phong phú, một khoản tiền dễ dàng kiếm lời như thế, Hà Mặc Thiên không nghĩ nhiều liền đáp ứng.

Thời gian chính thức đi công tác là tháng sau, Hà Mặc Thiên liền thừa dịp tăng ca mười ngày cuối cùng của tháng này, làm xong hạng mục trên tay.

Vương phu nhân bên kia, thân thể sớm khôi phục gần tốt rồi, trước lúc Vương Dật Thi xuất viện, Vương phu nhân một mình tìm gặp Viên Anh một lần.

"Dật Thi đã gần như khỏi hẳn, chúng ta chuẩn bị cuối tháng liền đi."

Chuyện của Vương Dật Thi, Viên Anh không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng nàng không thể bồi thường cho Vương Dật Thi, không thể làm gì khác hơn là xin lỗi: "Xin lỗi, ta không có chăm sóc tốt Dật Thi."

"Ngươi không cần tự trách." Vương phu nhân không có ý tứ trách Viên Anh, ngược lại an ủi nàng: "Dật Thi tính khí tính cách là bị ta từ nhỏ chiều hư , nàng sớm muộn cũng té một lần, lần này ngã đau, lần sau mới có thể nhớ lâu được."

"Đúng rồi." Vương phu nhân lại nói, "Vương thị ở quốc nội có một hạng mục lớn là một công trình hợp tác cùng chính phủ, chuyện này không qua loa được, giao cho người khác ta không yên lòng, ngươi đừng vội trở về, giúp ta để ý hạng mục này."

"Đã biết."

Vương phu nhân cảm khái, " Chuyện xưa lúc trước, cuối cùng cũng coi như triệt để kết thúc, ta giấu diếm nhiều năm như vậy, cũng mệt mỏi, Vương gia sau này giao cho người khác, lão thái thái ta liền hưởng thanh phúc đi."

"Dì, ta cuối cùng hỏi lại ngươi một chuyện." Viên Anh nói.

"Ngươi nói."

" Phụ thân Trang Tiệp có phải là ngươi giết?"

Vương phu nhân trầm mặc một lúc, nói: "Không phải, chỉ là ta cũng có liên quan."

Nguyên lai năm đó Vương phu nhân vừa tiếp xúc quyền lực của Vương thị không lâu, muốn biểu diễn chút quyền uy, đắc tội một quyền quý nào đó, là Viên phụ đem chuyện này đè ép xuống, sau đó người kia ghi hận trong lòng muốn báo thù Viên lão đầu, phụ thân Trang Tiệp hi sinh chính mình, cứu Viên phụ một mạng.

Vương phu nhân nói: " Chuyện của Trang Tiệp ta đã nghe qua, đối với cái chết của cha nàng ta rất xin lỗi, nhưng nàng không biết chịu ai xúi giục, thật sự nghĩ chuyện này là do Vương gia làm ra."

Còn có thể là ai tâm tư kín đáo như thế? Ngoại trừ Chu Nhiên.

Vương Dật Thi ra viện, chuẩn bị cuối tháng liền đi. Trước khi đi Vương phu nhân trưng cầu ý kiến của Vương Dật Thi, hỏi nàng có muốn hay không cùng Viên Anh cáo biệt.

Vương Dật Thi mang kính râm lớn, chỉ lộ ra hóa trang nhạt dưới cằm cùng môi.

"Ta mới không gặp nàng." Vương Dật Thi quật cường nói, "Người ra đều ghét bỏ ta như thế, ta làm sao còn muốn ba ba địa địa sát vào? Tốt nhất không muốn tiếp tục gặp được nàng."

Vương phu nhân muốn nói Viên Anh cũng phải về A quốc, đến lúc đó muốn không gặp cũng không được, nhưng nàng nhớ tới Viên Anh một chốc còn không quay về ngay, không nói gì nữa.

Vương Dật Thi liền như thế theo Vương phu nhân trở lại, ở trên mảnh đất này nàng nhận được quá nhiều thương tổn, ngoại trừ người kia cũng không có gì ở đây để lưu luyến.

Trên máy bay, Vương Dật Thi hỏi Vương phu nhân: "Mẹ, ngươi không tới nhìn di phụ sao?"

"Hắn cùng tỷ tỷ hai người ở dưới nên hảo hảo trải qua, ta đã bỏ qua một lần, không muốn quấy rầy bọn họ nữa."

Máy bay không lưu luyến chút nào hướng về phương xa bay đi, rất nhanh biến mất trong tầng mây, ở chân trời cái đuôi lưu lại một đường dài đằng đẵng, trông rất đẹp mắt.

Tháng bảy bão tới, toàn quốc bắt đầu xuất hiện mưa ở phạm vi lớn. Hà Mặc Thiên bọn họ đã định được thời gian rồi, đừng nói trời mưa, chính là dưới dao găm hay trong biển lửa cũng phải đi.

Có người nói lần này là ba bên hợp tác, ngoại trừ người bên kia của chính phủ, còn có một công ty đa quốc gia, Hà Mặc Thiên buồn bực lão bản nhà mình như thế nào xí nghiệp loại nhỏ lại từ trong miệng con cọp tranh một chén canh, lão bản lặng lẽ nói cho nàng, người phụ trách của chính phủ nơi đó là bạn học thời đại học của hắn, Hà Mặc Thiên hiểu rõ.

Đến nơi có người phụ trách tiếp đón, xe riêng một đường chạy tới khách sạn, Hà Mặc Thiên mới biết nguyên lai người phụ trách của công ty đa quốc gia kia đã tới, đang ở phòng khách chờ bọn hắn.

Tiến vào phòng khách, Hà Mặc Thiên suýt chút nữa nghĩ mình hoa mắt, cái "Người phụ trách" trong truyền thuyết kia dĩ nhiên là Viên Anh! Viên Anh nhìn thấy nàng, cũng giật mình không nhỏ, Hà Mặc Thiên bao nhiêu năm trước liền đối với nàng hiểu rõ đến thấu triệt, kinh ngạc như vậy, hoàn toàn không phải ngụy trang, xem ra Viên Anh cũng không biết việc này.

Hà Mặc Thiên dở khóc dở cười, mình và Viên Anh làm sao liền hữu duyên như vậy đây? Muốn gặp hay không muốn gặp, cố ý hay không cố ý, ngược lại cuối cùng luôn có thể đụng tới nhau.

"Viên tổng, ta giới thiệu cho các ngươi một chút." Phụ trách tiếp đón chính là một vị tiểu tử trẻ tuổi gọi là Tôn Bằng, hắn giới thiệu cho ba bên nhân viên cùng nhận thức, tầm mắt của Viên Anh từ trên người Hà Mặc Thiên thu hồi lại, theo lễ tiết bắt tay cấp trên đi cùng Hà Mặc Thiên, "Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."

Lão bản chân trước còn chuyện trò vui vẻ, chân sau liền lo sợ tát mét mặt mày khom lưng nắm tay, "Viên tiểu thư chào ngài, không dám không dám, ta mới là ngưỡng mộ đã lâu đại danh của ngài."

Mọi người giới thiệu xong, cùng nhau nói chút chuyện công tác cùng chyện phiếm.

Tôn Bằng kinh nghiệm không đủ tính toán sai tổng số người đến của hai bên công ty, đặt phòng ít đi mấy gian. Ở cái trấn này chỉ một khách sạn nhìn được, bên ngoài lại mưa, phòng sớm đã đầy, lại tìm cũng không tìm được phòng thích hợp để ở.

Tiểu tử này mới vừa công tác không lâu, gấp đến độ xoay quanh, Viên Anh cười giải vây cho hắn: "Ngược lại chỉ là tạm thời ngủ một đêm, không có nhiều chú ý như vậy, hiện tại trời cũng đã tối, không bằng như vậy, nơi này chỉ có ta cùng Hà tiểu thư là nữ nhân, hai chúng ta ở một phòng, còn lại mấy phòng mấy vị nam sĩ chấp nhận ở chung một buổi đi, có gì ngày mai lại nói, ý mấy vị như thế nào?"

Hạng mục này lời nói có uy quyền nhất chính là Viên Anh, nàng đều nói như vậy, những người còn lại càng không thể có ý kiến, tự phân tốt gian phòng trở về phòng của mình, Tôn Bằng rốt cục thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng cảm kích Viên Anh lý giải, nếu thay đổi là người khác, hắn e sợ liền bát ăn cơm đều không gánh nổi, cũng còn tốt đến là người dễ nói chuyện.

Tháng bảy khí trời vô cùng nóng bức, coi như bên ngoài rơi xuống mưa to, trong phòng nhiệt độ cũng khá cao. Hà Mặc Thiên mặc một cái áo sơ mi không bâu, cổ áo chụp đến nút cao nhất, ra một thân mồ hôi.

(Áo sơ mi không bâu hình như là loại áo sơ mi có cổ thẳng đứng lên)

Vừa vào phòng, Hà Mặc Thiên trước hết mở hai nút trên cổ áo sơ mi ra, mở máy điều hòa không khí xoay người hỏi Viên Anh ở phía sau, "Ngươi tắm rửa luôn không?"

Viên Anh đang cúi đầu làm chuyện của chính mình, vừa nhấc mắt lên đúng dịp thấy xương quai xanh của Hà Mặc Thiên ở trong cổ áo lộ ra. Hà Mặc Thiên đầu đầy mồ hôi, có một giọt mồ hôi hột theo cái cổ chảy xuống, lướt qua xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng tiến vào bên trong áo sơ mi trắng. Viên Anh theo bản năng mà nuốt nước bọt.

"Ngươi tắm trước đi, ta còn muốn thu dọn ít đồ." Viên Anh đâm móng tay vào lòng bàn tay, dựa vào đau đớn tìm về lý trí, khó khăn dời tầm mắt.

Hà Mặc Thiên cũng không khách khí với nàng, cầm áo ngủ khăn mặt liền tiến vào phòng tắm, "Vậy ta tắm rửa trước, cái khí trời này, nóng không ai chịu được."

Viên Anh ở trên ghế salông đứng ngồi không yên. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, nàng tự nói với mình không nên suy nghĩ bậy bạ, rồi lại nhịn không được tưởng tượng, dòng nước từ phía trên rơi xuống, trải qua Hà Mặc Thiên vai, bộ ngực, vòng eo, một đường hướng xuống dưới, trải qua một cái địa phương bí mật nào đó, lại theo bắp đùi một đường chảy xuống chân.

Chỉ là tưởng tượng như thế, Viên Anh cũng đã khí huyết dâng lên. Mũi nóng lên, Viên Anh sờ sờ, trên tay một mảnh hồng hồng.

Trong phòng tắm tiếng nước ngừng lại, Hà Mặc Thiên trên đầu quấn cái khăn lông, thân quấn lấy một cái áo tắm đi ra, sợ hết hồn, "Lỗ mũi của ngươi làm sao? !"

"Gần đây. . . bị nhiệt. . ." Viên Anh quẫn bách giật mấy tờ giấy lau khô máu mũi, lấp lấy mũi ngửa đầu đáp.

Chảy máu mũi việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏi, không qua loa được, nhìn lại đáng sợ, Hà Mặc Thiên mau mau cầm một cái chén nước lạnh đến, từng điểm từng điểm ở trong lòng bàn tay, vỗ vào trên gáy Viên Anh, "Người lớn như thế, bị nhiệt không biết ăn chút đồ mát sao?"

Nàng không động còn tốt, như thế động, người đứng trước mặt Viên Anh, áo tắm cũng bởi vì động tác trên tay hơi mở rộng, Viên Anh tùy tiện thoáng nhìn liền có thể thấy cái khe nhỏ trước ngực Hà Mặc Thiên.

"A. . ." Máu mũi của nàng giống như chảy càng mãnh liệt hơn.

Tiếp tục như vậy không thể được! Viên Anh đoạt lấy chén nước trong tay Hà Mặc Thiên, chật vật vọt vào phòng tắm, "Ta tự mình làm là được, ngươi chớ xía vào!"

Ở trong phòng tắm dằn vặt nửa ngày, cuối cùng cũng coi như đem máu mũi ngừng lại, Viên Anh nhét vào đoàn giấy vệ sinh vào một lỗ mũi đi ra, giấy vệ sinh vừa dài vừa trắng lộ ở bên ngoài, Hà Mặc Thiên cười đến suýt chút nữa lăn xuống gầm giường.

"Viên Anh, người làm ta nghĩ đến một thứ." Hà Mặc Thiên nín cười nói.

Viên Anh phiền muộn chuyển cái ghế nhỏ, cách Hà Mặc Thiên xa xa mà ngồi, chỉ lo lại thấy thứ không nên thấy, "Ta biết, mũi trư xuyên hành tây,. . ."

Mũi bị nhét giấy, nàng lúc nói chuyện còn mang theo tầng tầng giọng mũi, lần này Hà Mặc Thiên thật sự không nhịn được, nện sô pha cười đến kinh thiên động địa, nếu không phải hiệu quả cách âm của gian phòng này tốt, liền có thể cấp gọi nhân viên tới.

Viên Anh mặt mày ủ rũ cầm áo ngủ của mình lại tiến vào phòng tắm, nghĩ chính mình tại sao ở trước mặt Hà Mặc Thiên lại làm ra loại chuyện mất mặt này.

Chỉ là có thể trêu chọc Hà Mặc Thiên vui vẻ cũng rất tốt, trong ấn tượng từ năm trước đến năm nay, nàng lần đầu tiên thấy cười to Hà Mặc Thiên thoải mái như thế, xem ra nàng thật sự đã thả xuống được chuyện đã qua, Viên Anh vừa vui mừng vừa ủ rũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt