Chương 63. Há mồm ăn đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Hà Mặc Thiên như thế đã mười năm Viên Anh chưa từng thấy lại một lần, ánh mắt chân tình như vậy, tràn ngập trong đôi mắt tất cả đều là bóng hình của mình. Chính là cái ánh mắt này, Viên Anh ở trong lòng cất giấu mười năm, mỗi khi khó chịu đến không chịu được, chính mình lặng lẽ hồi ức, sinh hoạt mới coi như lại có điểm hi vọng.

"A Anh, ngươi nói xem, ta có phải là đang nói láo không?" Hà Mặc Thiên vừa cười vừa hôn khóe miệng nàng một cái, cẩn thận từng li từng tí một nằm ở trên người Viên Anh, khuỷu tay chống trên giường, chú ý không đè ép thương tích của Viên Anh.

Hà Mặc Thiên đã bao lâu rồi không có chủ động thân cận mình như vậy? Viên Anh sờ sờ tóc Hà Mặc Thiên, tâm đều bị hòa tan thành nước, chỉ muốn ôm lấy Hà Mặc Thiên, hôn môi Hà Mặc Thiên, nào còn có tâm tình đi cân nhắc những thứ khác.

Nàng sững sờ không nói lời nào, Hà Mặc Thiên lại nói: "Còn nữa chân của ngươi có thể hồi phục lại một lần nữa hay không, ngươi còn có thể đứng lên được một lần nữa hay không, ngay cả bác sĩ đều không kết luận được, ngươi làm sao sẽ biết chính mình sẽ không đứng lên được? Chẳng lẽ ngươi mở thiên nhãn so với bác sĩ còn có bản lĩnh hơn?"

Viên Anh vừa mới tỉnh lại, tỉnh liền bị thái độ thân mật của Hà Mặc Thiên làm cho rơi vào trong sương mù, lại còn bị thương thế của chính mình làm sợ hết hồn, chán ngán cùng thất vọng, trong đầu một đống lộn xộn, nửa ngày không nghĩ ra phản bác, "Ta. . ."

Hà Mặc Thiên đặt ngón trỏ lên môi Viên Anh, dán vào lỗ tai của nàng cười đến ám muội, "A Anh, không nói những thứ khác, vì sinh hoạt hài hòa của hai ta sau này, ngươi phải mau tốt lên, nếu không trên giường chỉ có mình ta thoải mái, ngươi chịu nhiều thiệt thòi không phải sao?"

Hà Mặc Thiên như vậy, giống như lập tức trở lại mười năm trước, nàng vẫn là tiểu cô nương thích lộ liễu làm càn, cái gì cũng dám nói cái gì cũng dám làm. Viên Anh trong lòng tuôn ra dòng nước ấm áp không tên, dùng tay phải còn có thể hoạt động vững vàng ôm lấy Hà Mặc Thiên. Quá không chân thực, Hà Mặc Thiên như vậy, chính mình ở trong mơ cũng không dám tưởng tượng.

Viên Anh không biết Hà Mặc Thiên dán vào lỗ tai của nàng, khuôn mặt lặng lẽ đỏ bừng.

Nàng những năm này đã thu liễm tính tình, không có to gan như lúc còn trẻ nữa, đánh bạo nói trắng ra như vậy, sau khi nói xong tim đập như trống đánh, mặt nóng đến phát nhiệt. Nàng sợ Viên Anh nhìn ra đầu mối, mặt chôn trên vai Viên Anh không dám ngẩng đầu, hai người liền duy trì tư thế ôm ấp như thế, mãi đến khi bác sĩ mang theo tiểu hộ sĩ đến đổi thuốc cho Viên Anh, hai người mới vội vội vàng vàng tách ra.

Nhưng là vẫn bị bác sĩ cùng tiểu hộ sĩ nhìn thấy, bác sĩ quét mắt nhìn hai người bọn họ, khóe miệng vung lên nụ cười, tiểu hộ sĩ cũng che miệng nở nụ cười hiểu rõ.

"Khụ khụ. . ." Hà Mặc Thiên lúng túng đứng lên đến, "Ta. . . Ta đi về trước, A Anh ngươi nghỉ ngơi thật tốt." Nói xong chạy như bay trốn ra cửa.

Bác sĩ là một nữ nhân khá trẻ tuổi, hỏi Viên Anh các vấn đề như thân đau ở đâu, có chỗ nào không thoải mái,..., rồi gật đầu ghi ghi chép chép gì đó trên vở, không giống như bác sĩ chính.

Nàng còn muốn hỏi nữa, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc cảnh giác của Viên Anh nghi, mang theo áy náy cười cười, "Thật xấu hổ, ta là bác sĩ thực tập mới tới, tình huống của ngươi vừa vặn giống đề tài ta đang viết luận văn, cho nên muốn hiểu thêm một ít, quấy rầy rồi."

Viên Anh cau mày nói: "Xin lỗi, ta không hy vọng bệnh tình của ta xuất hiện trong luận văn của ngươi, hi vọng ngươi có thể hiểu được."

Tiểu hộ sĩ cười gượng tới giải vây, đem bác sĩ thực tập trẻ tuổi đuổi ra ngoài, hung hăng theo sát Viên Anh xin lỗi, Viên Anh tâm tình hậm hực, mắt cúi thấp xuống không nói lời nào, mặc nàng đổi thuốc cho mình.

Hà Mặc Thiên không có gì đáng ngại, ngày thứ hai liền xuất viện, bệnh viện ở địa phương nhỏ đến cùng không làm người ta yên tâm được, lại qua mấy ngày, tình huống của Viên Anh ổn định hơn, đem đồ trên tay lục tục giao lại cho thuộc hạ tin cậy, quay lại thành phố S đến bệnh viện trung tâm tiến hành tiếp nhận trị liệu, Hà Mặc Thiên cũng theo cùng trở về.

Trở về thành phố S, Hà Mặc Thiên trước cùng người nhà báo bình an, đơn giản ăn một bữa cơm, lại đến trường học nhìn Thẩm Tư Vi, nói với nàng chính mình gần đây khá bận, khả năng không có chăm sóc nàng được, nhờ Âu Sơ Bạch hỗ trợ phối hợp chăm sóc Thẩm Tư Vi, sau khi thời gian hầu như đều ở trong bệnh viện bồi Viên Anh.

Hà Mặc Thiên cùng với lão bản nói từ chức, lão bản nhớ tới giao tình lần trước đồng sinh cộng khổ trải qua hoạn nạn, lại nghĩ Hà Mặc Thiên cùng Viên Anh ít nhiều có chút quan hệ, cười ha hả qua loa, chỉ nói tạm thời cho nàng nghỉ phép dài hạn, khi nào muốn trở về thì trở về.

Chân Viên Anh vẫn không có dấu hiệu gì chuyển biến tốt, cả người nàng cũng bởi vì vậy mà sa sút không ít, tuy rằng mỗi ngày đối với Hà Mặc Thiên còn có chút tươi cười , nhưng thời điểm không ở cùng Hà Mặc Thiên vĩnh viễn là gương mặt lạnh tanh không nói lời nào, cả người giống như kết một tầng băng.

"Viên tiểu thư, ngươi lại đang ngẩn người." Hộ sĩ đẩy xe đẩy nhỏ đi tới, nhìn thấy Viên Anh ngồi ở trên giường bệnh, một người yên lặng không nói gì nhìn ngoài cửa sổ, thở dài nói: "Hà tiểu thư nếu biết ngài như vậy, khẳng định lại muốn khổ sở."

Viên Anh chuyển đến bệnh viện trung tâm được mấy ngày, vẫn được hộ sĩ này chăm sóc, hộ sĩ quan sát Viên Anh cùng Hà Mặc Thiên mấy lần, luôn cảm thấy hình thức ở chung của hai người có điểm lạ, quái chỗ nào nàng nói không được, chỉ cảm thấy hai người bọn họ cùng một chỗ ở chung thì sẽ là hình ảnh vui vẻ hài hòa, sau khi tách ra mỗi người ở nơi người khác không thấy được sẽ ưu sầu, tiểu hộ sĩ là người ngoài cuộc nhìn đều có chút mệt.

"Viên tiểu thư, ngày hôm nay khí trời tốt, ta đẩy ngài ra ngoài một chút nha?" Tiểu hộ sĩ đổi xong thuốc đề nghị.

"Không cần." Viên Anh nhìn đồng hồ treo trên tường, tính toán thời gian Hà Mặc Thiên cũng sắp đến rồi. Nàng vểnh lỗ tai lên nghe, một lát sau, nghe được ngoài cửa một loạt tiếng bước chân, con mắt sáng lên. Đúng như dự đoán, Hà Mặc Thiên một khắc sau đó đẩy cửa đi vào.

"A Anh, ta nấu cho ngươi canh sườn củ sen!" Hà Mặc Thiên đi tới, đối với hộ sĩ gật đầu mỉm cười, "Trương hộ sĩ cũng ở đây a, khổ cực ngươi."

"Hà tiểu thư khách khí, đây đều là phận sự của ta." Trương hộ sĩ thu thập xong đổi lại băng gạc phế phẩm, đẩy xe đẩy ra ngoài, "Vậy ta không quấy rầy các ngươi, đi trước, có việc gì cứ gọi ta."

"Được rồi, cảm tạ ngài!"

Trương hộ sĩ đi rồi, Hà Mặc Thiên mở hộp cơm giữ nhiệt mà mình mang đến, mùi thơm canh sườn củ sen phân tán khắp nơi, tràn ngập trong phòng bệnh. Viên Anh ngửi ngửi một cái, lên tinh thần cười nói: "Thơm quá a."

"Phí lời, ngươi cũng không nhìn xem là ai hầm." Hà Mặc Thiên rót một chén nhỏ, dùng thìa sứ trắng chậm rãi uy Viên Anh ăn canh, một chén canh uy xong, nàng lại từ một hộp cơm khác bưng thức ăn nóng hổi đi ra.

Hà Mặc Thiên lấy cái bàn nhỏ để lên trên giường bệnh nhỏ, đem thức ăn đặt lên đó, nhét đôi đũa vào tay Viên Anh, chế nhạo nói: "Không sánh được với tay nghề của Viên bếp trưởng ngươi, ăn tạm đi."

Cơm nước xong, Hà Mặc Thiên bồi tiếp Viên Anh hàn huyên một hồi, qua hơn một giờ, nàng hỏi Viên Anh: "Mệt mỏi sao? Có muốn ngủ một lúc không?"

"Không mệt mỏi." Viên Anh nằm ở trong phòng cả ngày không có chuyện gì để làm, không phải đờ ra cũng là ngủ, thật sự không mệt mỏi.

Hà Mặc Thiên lại hỏi: "Buổi sáng bác sĩ Lý có tới xoa bóp cho người hay không?"

Bác sĩ Lý là bác sĩ trung y có tiếng trong quốc nội, công phu xoa bóp rất cao, có người nói không ít quan lớn địa vị cao từng làm trị liệu, nếu không phải nể mặt Vương gia, chưa chắc đã mời được hắn trị liệu chân cho Viên Anh.

"Đến rồi, không hiệu quả gì."

"Từ từ đi đi, tháng ngày còn dài lắm."

Hà Mặc Thiên đã chuẩn bị kỹ càng, chân Viên Anh không vội vàng được, chậm rãi trị liệu, luôn có thể khôi phục, coi như khôi phục không được cũng không sao cả, chính mình chăm sóc nàng còn không được sao?

"A Thiên, nếu như. . ." Viên Anh muốn nói lại thôi, sau đó nở nụ cười, lắc đầu một cái, "Quên đi, không có gì."

Hà Mặc Thiên biết nàng muốn nói gì, làm bộ không nghe, đem xe lăn đẩy tới một bên giường bệnh, giả vờ vỗ vỗ xe lăn, "Đi thôi, ngày hôm nay khí trời tốt, còn có chút gió mát, hai ta đi ra ngoài một chút đi."

Nói xong Hà Mặc Thiên ngồi ở bên giường, một cái tay từ dưới nách Viên Anh xuyên qua, đỡ lấy lưng nàng, một cái tay khác thả ở trước người Viên Anh chống đỡ, phí nửa ngày mới đem nàng ngồi tốt trên xe lăn, làm một tư thế thoải mái di chuyển xe lăn của Viên Anh, thở hồng hộc nở nụ cười, "Đi thôi lão phật gia, khởi giá."

Hà Mặc Thiên nói không sai, ngày hôm nay khí trời xác thực tốt, tháng bảy hiếm thấy nhiệt độ có hơn hai mươi độ, mặt trời cũng ẩn nấp trong mấy tầng mây, trong hoa viên hoa nở đến kiều diễm, bệnh nhân đi tản bộ cùng người nhà cũng rất nhiều. Hà Mặc Thiên đẩy Viên Anh đi một lúc, tìm một băng ghế dài cái dưới gốc cây ngồi nghỉ ngơi, bên cạnh có hai hài tử mặc y phục bệnh nhân đang đánh cầu lông, Viên Anh nhìn bọn họ xuất thần.

"Khát sao? Có muốn uống nước hay không?"

Viên Anh không nghe, tầm mắt vẫn đặt trên người bạn nhỏ đang đánh cầu lông.

"A Anh? A Anh?" Hà Mặc Thiên dùng bàn tay quơ quơ trước mặt Viên Anh, Viên Anh mới hoàn hồn, "Làm sao?"

"Ta hỏi ngươi có muốn uống nước không." Hà Mặc Thiên khoát khoát tay trên ấm nước bất đắc dĩ nói.

"Không uống." Viên Anh chuyển tầm mắt, cúi đầu nhìn hai chân không có chút cảm giác chút nào của mình.

"Vậy ta uống a? Chết khát."

Hà Mặc Thiên là khát thật, ngửa đầu uống liền mấy ngụm nước, xoa một chút miệng, phát hiện Viên Anh còn đang nhìn hai chân của nàng. Hà Mặc Thiên con ngươi chuyển động, ngậm nước trong miệng, kéo đầu Viên Anh qua, dùng miệng đút xuống.

"Khụ khụ khụ. . ." Viên Anh không có chuẩn bị, nước tiến vào cuống họng, ho khan vài tiếng, cổ áo đều bị làm ướt, ngẩng đầu nhìn Hà Mặc Thiên, chỉ thấy Hà Mặc Thiên híp mắt như mèo con tinh ranh, chép miệng một cái, nằm nhoài trên bả vai Viên Anh thích ý nở nụ cười, "Ngày hôm nay nước có phải là bỏ thêm mật ong hay không? Làm sao lại ngọt như thế."

Viên Anh thật hết nói nổi, vừa bực mình vừa buồn cười, thẳng thắn quay đầu lại nắm lấy cằm Hà Mặc Thiên, ở trên môi nàng hôn một hồi, "Không phải nước ngọt, là nơi này ngọt."

"Vậy ngươi có thích hay không?" Hà Mặc Thiên được voi đòi tiên đem mặt mình đến gần.

"Đâu chỉ là yêu thích, quả thực là yêu chết rồi." Viên Anh hé miệng ngậm lấy cánh môi hồng nhạt được Hà Mặc Thiên chủ động dâng lên, bên cạnh băng ghế dài vừa vặn có một cây hoa sơn trà, mở đến tươi tốt, chặn lại hình ảnh kiều diễm của hai người ở trong góc, cũng chặn lại tầm mắt của người ngoài.

Vừa hôn xong, hai gò má của Hà Mặc Thiên hơi nổi lên hồng quang, khóe mắt đều mang tới son sắc, cùng cây sơn trà đỏ au kia hoà lẫn, Viên Anh cảm thấy ngay cả một đóa hoa sơn trà diễm lệ so với người trước mắt này cũng mất đi một phần màu sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt