Chương 66. Khụ khụ khụ khụ (Hờ Hờ Hờ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các vị tỷ muội thân ái, đây là lần đầu tiên ta edit chương H a~

Khi edit tay ta còn run rẫy vì kích động đây. Mọi người từ từ đọc nha (Muaaaa hahahaha)

------------------------------------------------------------------

"Có đau hay không?" Viên Anh cúi đầu hôn lên mảnh da dẻ sẫm màu, "A Thiên, có đau hay không?"

"Không đau." Hà Mặc Thiên nhắm hai mắt cười khổ, "A Anh, có phải ta rất khó coi hay không?"

"Không khó coi." Viên Anh ngẩng đầu hôn lên mí mắt Hà Mặc Thiên một cái, cánh tay giam ở bên hông nàng chậm rãi hướng lên trên, xoa xoa những dấu vết phân bố dày đặc kia, "A Thiên, ta thật muốn đem ngươi ăn đi, toàn bộ nuốt vào trong bụng." Như vậy sẽ không có ai có thể tổn thương ngươi, cũng sẽ không có ai có thể phát hiện ngươi, cũng sẽ. . . Cũng sẽ không cướp ngươi khỏi ta. . .

Viên Anh tay sờ xoạng trên da thịt Hà Mặc Thiên, đầu ngón tay giống như có lửa, đến mức, thân thể Hà Mặc Thiên nổi lên một tầng phấn hồng nhợt nhạt, dụ Viên Anh thèm nhỏ dãi, ngước đầu cắn gặm chiếc cổ thon dài.

"A Anh, đừng nghịch, ngươi. . . Ngươi không mau tắm rửa thật sự sẽ cảm mạo. . ." Hà Mặc Thiên xấu hổ né tránh, đỏ mặt muốn đứng lên, không ngờ bị Viên Anh chặn ngang ôm vào trong ngực.

Viên Anh nhẹ nhàng liếm láp yết hầu khéo léo mê người của Hà Mặc Thiên, trong cổ họng phát ra cười khẽ, "A Thiên, trên người ngươi thật nóng."

Tay trái của nàng ôm eo Hà Mặc Thiên, tay phải sờ đến phía sau lưng, linh hoạt mở chốt áo ngực Hà Mặc Thiên, nội y bạch sắc mất ràng buộc, từ trên bả vai Hà Mặc Thiên rớt xuống, lười biếng treo trên khuỷu tay của nàng.

"Viên Anh! Ngươi đừng. . . Chớ quá mức!" Hà Mặc Thiên hai mắt ngập nước mông lung mở ra, hai tay chống đỡ trên vai Viên Anh khước từ.

Viên Anh tay phải vừa mới mở khóa nội y, bất thình lình nắm chặt khỏa tròn trước ngực nàng, ngón trỏ vòng quanh vẽ vòng tròn trên đỉnh hạt đậu nhỏ nhắn xinh xắn.

"A. . ." Hà Mặc Thiên thân thể mềm nhũn, ôm vai Viên Anh hấp khí, hai chân không tự chủ kẹp chặt, ngồi trên đùi Viên Anh vặn vẹo.

Thân thể của nàng đã mười năm không có ai chạm qua, bình thường cũng chưa bao giờ thực hiện qua phương diện dục vọng kia, hiện nay chỉ bị Viên Anh trêu chọc hai lần, quân lính có chút tư thế tan rã.

Viên Anh đầu lưỡi từ vết sẹo trên bả vai Hà Mặc Thiên một đường liếm hạ xuống, đến mức lưu lại một đường dài vệt nước óng ánh, bả vai Hà Mặc Thiên như bị vô số con kiến gặm cắn, cảm xúc ngứa ngáy dọc theo da dẻ chảy khắp toàn thân, cột sống như có luồng điện chạy qua tê dại, bụng dưới một trận nhộn nhạo dâng lên khoái cảm khó có thể dùng lời diễn tả được, hai chân kẹp càng chặt hơn.

Tay Viên Anh đặt ở bên hông Hà Mặc Thiên gỡ bỏ quần của nàng, từ giữa hai chân đang đóng chặt tách ra một cái khe luồn vào, ngón tay chạm đến tầng vải mỏng manh của quần lót, "A Thiên, ngươi ướt."

Dịch mật ẩm ướt ngượng ngùng thẩm thấu qua vải vóc, thấm vào trên ngón tay Viên Anh, Hà Mặc Thiên thở hổn hển, không cam lòng nằm nhoài trên bả vai Viên Anh, há miệng đem lỗ tai Viên Anh ngậm trong miệng mút vào, "Còn. . . Còn không thấy ngại nói. . . Cũng không suy nghĩ một chút là tại ai. . ."

Lời còn chưa dứt, Viên Anh đã câu mở quần lót của Hà Mặc Thiên ra, ngón cái chuẩn xác chiếm lấy hoa đế sưng cứng nổi lên ở dưới hạ thân của Hà Mặc Thiên, nhẹ nhàng xoa nắn một hồi ——

"Ừm. . ." Hà Mặc Thiên toàn thân sức mạnh như bị rút tá sạch sẽ, tựa ở trước ngực Viên Anh liên tục thở hổn hển, phía dưới dòng nước tuôn ra càng mãnh liệt, bên trong vừa tê vừa ngứa. Quần lót của nàng đã ướt đẫm, kề sát trên mu bàn tay của Viên Anh, làm cho hai người đều có chút không thoải mái.

"A Anh. . . A Anh. . ." Quá lâu chưa có tiếp xúc qua, khoái cảm xa lạ rất nhanh ăn mòn lý trí Hà Mặc Thiên, đầu óc nàng trống rỗng, hết thảy toàn bộ xúc cảm ở dưới hạ thân đều bị Viên Anh khống chế, khó nhịn ở bên tai Viên Anh thở dốc, phun ra nhiệt khí trên mặt Viên Anh, "A Anh. . . Khó chịu. . ."

Viên Anh nghiêng đầu hôn lên môi đỏ thẫm của Hà Mặc Thiên, đầu độc nói: "A Thiên, nhấc thân thể lên, đem cái quần vướng víu kia cởi đi. . ."

Hà Mặc Thiên hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ, Viên Anh nói cái gì nàng nghe cái đó, quả thực hơi hơi nâng thân mình, Viên Anh nhân cơ hội đem quần cùng quần lót của nàng kéo xuống đến đầu gối.

Hà Mặc Thiên đang mặc chính là một cái quần thể thao rộng rãi, Viên Anh buông lỏng tay, quần liền từ trên đầu gối tuột xuống, hai chân thon dài trắng nõn của Hà Mặc Thiên hoàn toàn bại lộ trong không khí, cùng bại lộ còn có chất lỏng trong suốt dính đầy tay Viên Anh.

Hà Mặc Thiên hiện tại nửa người trên áo sơ mi trắng hững hờ mở rộng, còn bị vòi sen làm ướt nhẹp hơn một nửa, nội y buông lỏng lỏng lẻo lẻo treo trên cùi chỏ, ngồi trong lòng Viên Anh, mặc cho Viên Anh muốn làm gì thì làm.

"Thật ngoan." Viên Anh khen thưởng ngậm lấy hạt đậu trước ngực Hà Mặc Thiên mút vào, tách hai chân Hà Mặc Thiên ra, tiếp tục lôi kéo hoa đế đã sưng cứng, Hà Mặc Thiên hai chân không khống chế được, thân mình run rẩy, ôm cổ Viên Anh xin tha:

"A Anh. . . Đừng. . . Đừng lấy. . . Ngứa. . ."

Mang theo một chút nức nở cầu xin dán vào lỗ tai truyền tới trái tim, Viên Anh tâm tình thật tốt, tăng nhanh tốc độ đùa bỡn với vật nhỏ kia, hạ thân Hà Mặc Thiên ẩm ướt lầy lội như một mảnh đầm lầy, "A Anh. . . Chậm. . . Chậm một chút. . ."

"A Thiên, thoải mái không?" Viên Anh xoa nắn một hồi trên hoa đế, cảm nhận được người trong lòng một trận run rẩy, nàng duỗi ngón trỏ ra, tìm được cửa động trơn trợt phía dưới của Hà Mặc Thiên.

"Ừm. . . A Anh. . ." Hà Mặc Thiên phía dưới không tự chủ thu rụt lại, "Ta muốn. . . A. . ."

Viên Anh nở nụ cười, đầu lưỡi liếm lỗ tai Hà Mặc Thiên trong mắt mô phỏng động tác đẩy đưa, "A Thiên, ngươi muốn cái gì?"

"Ta muốn ngươi. . . Ta muốn ngươi đi vào. . ."

Nàng còn chưa nói hết, ngón tay Viên Anh đã cắm vào hàng lang căng mịn ẩm ướt kia, bên trong Hà Mặc Thiên đã rất ướt, Viên Anh hầu như không gặp phải trở ngạ gì liền tiến vào nơi sâu nhất, theo ký ức tìm kiếm điểm nhạy cảm bên trong thân thể Hà Mặc Thiên, Hà Mặc Thiên một trận run rẩy, ngay cat ngón chân đều co lại thành một đoàn.

"A. . ."

Cảm nhận được ngón tay bị gắt gao bóp chặt, Viên Anh ngậm lấy vành tai Hà Mặc Thiên hàm hồ hỏi: "A Thiên, thoải mái không?"

"Thư. . . Thoải mái. . ." Hà Mặc Thiên cảm thấy trong thân thể như bị vô số con sâu nhỏ gặm cắn, càng ngày càng ngứa, chỉ muốn Viên Anh động tác nhanh hơn chút nữa, đừng tiếp tục trêu đùa nàng, "A Anh. . . Nhúc nhích. . . Ngươi nhúc nhích. . ."

Ngón tay Viên Anh chầm chậm ma sát, nghe vậy, bên mép câu ra một ý cười, bất thình lình lại đưa thêm một ngón tay đi vào, tốc độ ma sát càng ngày càng nhanh hơn.

"A. . . A Anh. . . Thật thoải mái. . ." Hà Mặc Thiên chỉ biết làm theo bản năng tìm kiếm khoái cảm nguyên thủy nhất, ngay cả nàng cũng không biết mình đang rên rỉ cái gì.

Đột nhiên, chân nàng giật một cái, lại không tự chủ khép lại, trong rên rỉ cũng mang theo dày đặc khóc nức nở, ướt nhẹp thở dốc phun trên mặt Viên Anh, Viên Anh biết Hà Mặc Thiên sắp tới cao trào, động tác trên tay càng nhanh hơn ——

"A. . . A Anh. . . Quá. . . Quá nhanh. . ." Hà Mặc Thiên kẹp chặt hai chân, khóe mắt mang giọt nước mắt, âm thanh đột nhiên sắc nhọn lên, "A. . . A Anh. . . A Anh —— "

Thời điểm cao triều, Viên Anh há miệng ngăn chặn Hà Mặc Thiên rên rỉ, Hà Mặc Thiên hạ thân tuôn ra một dòng nước trong suốt ấm áp, thân thể run rẩy mấy phút, thở hổn hển ôm chặt Viên Anh. Khoái cảm cao trào quá mức mãnh liệt, Hà Mặc Thiên ngồi phịch trong lòng Viên Anh, lồng ngực theo hô hấp chập trùng kịch liệt, qua mười phút vẫn cứ ngốc lăng lăng chưa hoàn hồn lại.

Ngón tay Viên Anh vẫn còn chôn trong cơ thể nàng, Hà Mặc Thiên vẫn còn thất thần bên trong khoái cảm cao trào, vách thịt bên trong ấm nóng như hút chặt ngón tay bên trong người.

Viên Anh hôn dưới cằm Hà Mặc Thiên, ngón tay lại bắt đầu thăm dò di chuyển, Hà Mặc Thiên mặt đỏ bừng, "Ngươi. . . Mau rút ra!"

"Gấp cái gì." Viên Anh xoa nắn ngực mềm mại của nàng cười xấu xa, "Nhịn nhiều năm như vậy, ta liền không tin ngươi tới một lần liền được rồi. . ."

"Ừm. . . Viên Anh ngươi tên khốn kiếp. . . Mau dừng lại. . . A. . ."

Trong phòng tắm bị âm thanh ngượng ngùng do Hà Mặc Thiên phát ra lấp kín, mãi đến khi Viên Anh đem nàng đưa lên đỉnh một lần nữa, mới rút ra ngón tay bị nhiễm dính đến nhơm nhớp, mất đi ngón tay chăn chặn, chất lỏng dư thừ trong cơ thể nàng chậm rãi chảy ra, Viên Anh vừa cười, "A Thiên, ngươi đem quần của ta đều làm bẩn."

"Đáng đời ngươi." Hà Mặc Thiên toàn thân vẫn chưa rút hết tê dại từ cao trào, trong mắt ngậm nước uyển chuyển, nhìn thoáng qua Viên Anh, Viên Anh hồn đều bị câu đi mất.

"Phải phải phải, ta đáng đời." Viên Anh gật đầu như giã tỏi, lại chậm rãi trêu đùa, "Đáng tiếc a đáng tiếc. . . Ngày hôm nay chỉ có một mình ngươi thoải mái, tiện nghi ngươi."

"Vì lẽ đó ngươi nhanh một chút tốt lên." Hà Mặc Thiên bàn tay tiến vào trong quần áo Viên Anh, Viên Anh ngực no đủ trơn bóng, so với mình lép xẹp cảm giác tốt lắm, nàng liếm liếm cổ Viên Anh, khóe môi giương lên một chút hung hăng, "Chờ ngươi được rồi, tỷ tỷ mang ngươi thoải mái đến tận trời."

Viên Anh bị nàng chọc phát cười, cầm lấy cổ tay nàng đặt ở bên mép hôn một cái, "Được, đây chính là ngươi nói."

Các nàng ở trong phòng tắm ngâm hơn một giờ, trong lúc đó Hà Mặc Thiên vẫn ngồi ở trên đùi Viên Anh, lúc này khôi phục thần trí mới bắt đầu lo lắng đến chuyện có phải hay không đem chân Viên Anh ép hỏng rồi, mau mau đứng dậy, Viên Anh đột nhiên hơi nhướng mày.

"A Anh ngươi làm sao? Nơi nào không thoải mái?" Hà Mặc Thiên không để ý tới quần áo xốc xếch, ngồi xổm ở một bên Viên Anh sốt sắng mà hỏi.

"Không có chuyện gì, chính là chân có chút đau. . ." Viên Anh kinh ngạc đến ngây người.

Nàng không thể tin tưởng nhìn chân của mình, "A Thiên, ta chân. . ."

"Chân làm sao? Có phải là xảy ra vấn đề rồi? A Anh ngươi đừng dọa ta!"

"Nó. . . Nó. . . Nó có tri giác. . ." Viên Anh kích động nắm tay Hà Mặc Thiên, "A Thiên, chân ta có thể cảm giác đau đớn!"

"Quá tốt rồi. . . Quá tốt rồi!" Hà Mặc Thiên kích động đến rơi nước mắt, "Nhanh thu thập sạch sẽ, chúng ta hiện tại liền đi bệnh viện!"

Hai người không nghĩ tới tắm một cái mỹ mỹ uyên ương, Hà Mặc Thiên qua loa tắm sạch sẽ thân thể, tiếp theo giúp Viên Anh đơn giản tắm qua một cái, liên hệ với bác sĩ phụ trách của Viên Anh sắp xếp thời gian.

Liền như vậy, mới vừa từ bệnh viện đi ra, hai người còn chưa kịp hảo hảo chúc mừng, lại vội vã trở về bệnh viện.

Này, cũng không tính là không có chúc mừng? Viên Anh vuốt cằm, nhìn Hà Mặc Thiên vội vội vàng vàng không có che khuất dấu hôn trên cổ, tâm tình thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt