Chương 68. Ca ca mới là thần trợ công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa vặn là cuối tuần, lại hiếm khi khí trời tốt như vậy, rất nhiều gia đình mang theo một nhà già trẻ đến công viên đi dạo một chút, trên bãi cỏ lớn của công viên có người trải thảm bày ra một chút đồ ăn dã ngoại, thậm chí còn có người mang theo trướng nhỏ giản dị nữa, rất nhiều tiểu hài tử cùng tiểu cẩu chạy tới chạy lui, đặc biệt náo nhiệt.

"Ở chỗ này đi." Hà Mặc Thiên cũng tìm một khoảng trống trên bãi cỏ, trải thảm họa tiết ô vuông màu xám ra, sau đó bày tốt đồ ăn mang theo, bình nước trái cây treo phía sau xe lăn Viên Anh cũng mang xuống, "A Anh, ngươi có muốn ngồi trên cỏ không?"

Lúc về còn muốn đem nàng chuyển về xe lăn, Viên Anh sợ phiền phức, vung vung tay từ chối, "Không ngồi, xe lăn thật thoải mái."

"Đến đây đi đến đây đi, trên cỏ được mặt trời ban trưa chiếu đặc biệt ấm áp." Hà Mặc Thiên điều khiển cánh tay Viên Anh, bán ôm đem nàng ngồi trên cỏ, để một chân của nàng gác lên chân của mình, lại bắt đầu xoa bóp cho nàng.

Chân Viên Anh đã bắt đầu có chút tri giác, có thể hơi hơi cảm nhận được sức mạnh xoa bóp của Hà Mặc Thiên, sau giờ ngọ ánh mặt trời vừa vặn, nàng híp mắt lại, thoải mái nhanh ngủ thiếp đi.

"Đói bụng không?" Hà Mặc Thiên xoa bóp xong một chân, thả xuống, lại giơ lên một cái khác, trên trán có chút mồ hôi lấm tấm, "Ta mang theo bánh bích quy cùng bánh gatô nhỏ vừa mới làm, ngươi nếm thử."

"Được." Viên Anh nắm hai tay Hà Mặc Thiên đang xoa bóp cho mình, phủng ở trong lòng bàn tay, "Đừng xoa bóp nữa, lúc mới vừa tới đây liền đổ mồ hôi rồi."

" Xoa bóp nhiều nhanh tốt mà." Hà Mặc Thiên không để ý lắm, lại muốn đi lấy đồ ăn trong rổ.

Lúc này, một trái bóng cao su nhỏ đập vào cùi chỏ của Hà Mặc Thiên, lăn tới chỗ mấy món ăn của các nàng. Lực đập của trái bóng cao su không lớn, Hà Mặc Thiên bị đập một cái cũng không có đau, nhặt lên trái bóng cao su, chỉ nghe phía sau truyền tới một âm thanh non nớt khiếp đảm mềm mại nhu nhỏ: "A di, có thể đem cầu trả cho ta được không?"

Thanh âm này làm sao có chút quen tai? Hà Mặc Thiên quay đầu lại, liền thấy cháu trai bảo bối nhà mình hai tay xoắn xuýt còn một chỗ, trên mặt một bộ dạng run rẩy.

"Đại Trụ? Ngươi sao lại ở đây?" Hà Mặc Thiên vui mừng đem hắn ôm vào trong lòng, "Ai mang ngươi đến?"

Đại Trụ thấy người bị đập trúng là tiểu cô của mình, cũng ha hả nở nụ cười, giòn tan đáp: "Tiểu cô hảo, ba ba ma ma dẫn ta tới." Hắn xoay người hướng vị trí của cha mẹ mình ngoắc ngoắc tay, "Ba ba ma ma các ngươi mau tới! Tiểu cô cô cũng ở nơi đây chơi đùa!"

Đột nhiên nhô ra một bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh, Viên Anh đối với yêu thương của Hà Mặc Thiên dành cho tiểu tử này để ở trong mắt, có chút ăn dấm: "Tiểu tử này là ai vậy?"

"Cháu ta!" Hà Mặc Thiên vỗ vỗ cái mông nhỏ của Đại Trụ, "Đại Trị, chào a di hảo."

Đại Trụ nghe lời kêu một tiếng, Hà Mặc Thiên cười híp mắt sờ sờ đầu hắn, "Thật ngoan."

Vợ chồng Hà Ôn Văn nghe được tiếng hô hoán của Đại Trụ chạy tới, Hà Ôn Văn ngữ khí có mấy phần trách cứ, "Đại Trụ, lượm cầu tại sao không trở về đi? Cùng a di nói xin lỗi chưa?"

"Không phải a di, là. . ."

Đại Trụ chưa nói xong, Hà Mặc Thiên đã quay mặt lại, đối với Hà Ôn Văn cười cười, "Đại ca Đại tẩu, đã lâu không gặp."

Hà Mặc Thiên mấy tháng này đều đang chăm sóc Viên Anh, ngoại trừ tình cờ bồi cha mẹ mình ăn một bữa cơm, có rất ít thời gian trở lại, xác thực đã lâu chưa thấy hai vợ chồng Hà Ôn Văn.

"A Thiên?" Hà Ôn Văn ngẩn người, phát hiện bên cạnh Hà Mặc Thiên còn ngồi một người, mặt đột nhiên đen, "Nàng làm sao cũng ở đây?"

Hà Mặc Thiên cũng run lên, "Đại ca, ngươi biết A Anh?"

Hà Ôn Văn đương nhiên nhận thức, năm đó Hà Mặc Thiên bị Hà Lập Thành đuổi ra khỏi nhà, Hà Ôn Văn ngầm đi tìm em gái của mình mấy lần, mỗi lần Hà Mặc Thiên đều cùng nữ nhân này cùng một chỗ, thường xuyên qua lại Hà Ôn Văn liền nhớ kỹ Viên Anh.

Hà Mặc Thiên là Hà Lập Thành cưng chiều từ nhỏ đến lớn, nàng cố ý vì một nữ nhân cùng trong nhà làm lộn tung lên, nội tâm Hà Ôn Văn rất không đồng ý, có thể thấy được em gái của mình cùng Viên Anh ở chung một chỗ xác thực rất hạnh phúc, cũng không có hỏi nhiều nữa. Ai biết hạnh phúc này kéo dài không được mấy năm, Hà Mặc Thiên liền bởi vì chuyện này đi tù, cái gọi là "Người yêu" của Hà Mặc Thiên lại không biết tung tích.

Hà Ôn Văn tuyệt không tin em gái mình sẽ làm ra những chuyện trong báo chí đưa tin, nhưng khi đó không biết Viên Anh ở đâu, Hà Mặc Thiên sững sờ tiến vào trong ngõ cụt, Hà Ôn Văn đến xem nàng, mặc kệ hỏi như thế nào, Hà Mặc Thiên chính là không nói, thậm chí về sau ngay cả mình đến thăm Hà Mặc Thiên cũng không muốn gặp. Hà Ôn Văn trực giác cho rằng hết thảy đều là Viên Anh hại, đem em gái của mình làm hại thảm như vậy, cuối cùng mai danh ẩn tích, bảo hắn làm sao có thể không căm hận Viên Anh.

"A Thiên, ngươi tại sao lại cùng nàng ở cùng nhau?" Hà Ôn Văn bất mãn mà cau mày.

Viên Anh không quen biết Hà Ôn Văn, chỉ là đáy lòng đối với thái độ của Hà Ôn Văn đoán được mấy phần, mỉm cười đối với hắn gật đầu, "Đại ca, chào ngươi."

"Ai là đại ca ngươi." Hà Ôn Văn căm ghét càng sâu, đem Đại Trụ ôm vào trong ngực, đối với Hà Mặc Thiên nói: "A Thiên, theo ta về nhà."

Hà Mặc Thiên rơi vào trong sương mù không hiểu rõ được tình hình, không thể làm gì khác hơn là khuyên Hà Ôn Văn, "Đại ca, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Chúng ta ngồi xuống từ từ nói được không?"

"Còn có cái gì tốt để nói? Nàng hại ngươi còn chưa đủ thảm sao?" Hà Ôn Văn nam nhân thô kệch, sốt ruột liền không khống chế được âm lượng, âm thanh trung khí mười phần, khiến người chung quanh dồn dập ngó dáo dác chú ý bọn họ.

"Đại ca, chúng ta đi về trước rồi nói được không?" Hà Mặc Thiên chỉ chỉ xung quanh, đề nghị.

Lão bà của hắn nãy giờ không lên tiếng cũng khuyên hắn, "Lão công, chuyện trong nhà chúng ta vẫn là về nhà đóng cửa giải quyết đi, nhiều người như vậy, đừng để người ta cười."

Hà Ôn Văn kìm nén một hơi, đem Đại Trụ giao cho Ninh Bội Lan, "Lão bà, ngươi mang Đại Trụ về trước đi, trên đường chú ý an toàn."

Ninh Bội Lan biết việc này chính mình không nên theo dính líu, dắt tay Đại Trụ, trước khi đi không quên căn dặn, "Tính tình của ngươi thu lại, cùng A Thiên hảo hảo nói."

"Yên tâm đi!" Hà Ôn Văn đuổi lão bà mình đi.

Chờ Ninh Bội Lan mang theo Đại Trụ đi xa, Hà Ôn Văn mới nói: "Đi, đến chỗ của ngươi rồi nói, A Thiên, Đại ca không phải dễ gạt như vậy, việc này ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta."

"Được." Hà Mặc Thiên khó khăn đem Viên Anh ngồi lại trên xe lăn, Hà Ôn Văn lúc này mới chú ý tới chân Viên Anh.

"Nàng làm sao vậy?" Hà Ôn Văn không nhịn được hỏi.

Viên Anh khẽ mỉm cười, "Hồi trước xảy ra chút bất ngờ, đã bắt đầu chuyển biến tốt, Đại ca không cần lo lắng."

"Đi thôi." Hà Mặc Thiên đẩy xe lăn Viên Anh đi, cùng Hà Ôn Văn một đường trở về khu nhà thuê nhỏ của nàng và Viên Anh.

Sau khi trở về, Viên Anh thức thời tiến vào phòng ngủ, đem phòng khách để cho hai huynh muội.

Hà Mặc Thiên rót chén trà cho Hà Ôn Văn, hai người trầm mặc một hồi, Hà Ôn Văn nói: "Nói đi."

"Nói cái gì?"

"Ngươi cùng nữ nhân kia, A Thiên, nàng đã tổn thương ngươi một lần, ngươi lại như thế này. . ." Hà Ôn Văn chỉ tiếc mài sắt không thành thép.

Hà Mặc Thiên thở dài, "Đại ca, ngươi đều biết."

Xem bộ dạng này của Hà Mặc Thiên, Hà Ôn Văn không nhịn được đau lòng, ngữ khí cũng tốt lên, "A Thiên, ca biết ngươi yêu thích. . . Yêu thích nữ nhân, ca không phải là không thể tiếp thu. Thiên hạ nữ nhân tốt nhiều như vậy, ngươi làm sao một mực. . . Một mực muốn cùng với nàng dây dưa với nhau? Ai!" Hà Ôn Văn nặng nề thở dài một hơi.

Hà Mặc Thiên cười khổ, "Đại ca, thiên hạ nữ nhân tốt rất nhiều, nhưng ta chỉ thích một mình nàng."

"Ngươi. . ."

"Đại ca, ta năm nay ba mươi lăm, không phải tiểu cô nương không hiểu chuyện, yêu thích ai không thích ai, tự ta rõ ràng. Ta đã rời bỏ nàng một lần, nhưng ta không làm được." Hà Mặc Thiên ngẩng đầu nhìn ca ca của mình, "Ta yêu nàng, mười năm trước yêu nàng, mười năm sau vẫn chỉ yêu nàng."

"Nhưng chân nàng. . . Nàng hiện tại bộ dáng này, làm sao có thể chăm sóc tốt cho ngươi?" Hà Ôn Văn ngẫm lại bộ dạng tàn phế kia của Viên Anh, kẻ tàn phế như thế, coi như nàng và em gái mình có cảm tình thật, chính mình làm sao dám đem muội muội giao cho nàng?

"Đại ca, chân nàng. . . Là ta hại."

"Nàng là vì cứu ta mới biến thành dáng vẻ hiện tại."

Hà Ôn Văn không nói gì, hồi lâu sau mới nói: "Vì lẽ đó ngươi cùng một chỗ với nàng là bởi vì cảm kích?"

"Không." Hà Mặc Thiên kiên định mà nhìn mình ca ca, "Ta cùng với nàng, là bởi vì ta muốn cùng với nàng. Ta yêu nàng."

"Ta sẽ không đem tình cảm của chính mình coi như công cụ báo đáp ân tình, Đại ca, ta yêu nàng, ta yêu Viên Anh."

Hà Ôn Văn đối với ánh mắt thành thực kiên định của em gái mình, không thể làm gì khác hơn là hỏi: "Còn nàng thì sao? Nàng yêu ngươi sao? Làm sao ngươi biết chờ nàng tốt rồi sau đó còn có thể cam tâm tình nguyện cùng ngươi sống hết đời?"

Hà Mặc Thiên cười đến ôn nhu, thấp giọng nói: "Ta không biết, nhưng ta tin tưởng nàng."

Hà Mặc Thiên không có cách nào cùng ca ca của mình nói những gút mắc quẫn quanh kia của mình cùng Viên Anh, cũng không cách nào nói Viên Anh vì mình ngay cả mạng cũng không cần, càng không có cách nào nói khi mình cho rằng Viên Anh không còn, trong nháy mắt lòng như tro nguội. Nàng chỉ có thể nói cho Hà Ôn Văn, nàng cùng Viên Anh là quan hệ thật lòng, nghiêm túc như Hà Ôn Văn cùng Ninh Bội Lan vậy, cho dù nàng cùng Viên Anh trong lúc đó nhất định không thể có cái giấy chứng nhận hồng hồng kia.

Hà Mặc Thiên trải qua rất nhiều chuyện, nguyện vọng lớn nhất của Hà Ôn Văn đối với cuộc đời của nàng chính là nàng có thể hài lòng, hạnh phúc. Ngày hôm nay hắn nhìn thấy Hà Mặc Thiên so với lúc nàng mới vừa trở về hài lòng hơn nhiều lắm, trên mặt cũng không còn là miễn cưỡng vui cười, Hà Ôn Văn nghĩ, có thể chính mình nên cho muội muội một cơ hội có thể được hạnh phúc.

"Ba mẹ biết chuyện này không?" Hà Ôn Văn hỏi.

Hà Mặc Thiên trên mặt lộ ra khổ não, "Ta không dám nói cho bọn họ biết, sợ bọn họ. . ."

"Mẹ là người đồng tình đạt lý, ba từ nhỏ cũng rất thương ngươi, hơn nữa trải qua nhiều chuyện như vậy, ngươi cẩn thận nói với bọn hắn, bọn họ sẽ lý giải."

Hà Mặc Thiên mừng rỡ, "Ca ý của ngươi là. . ."

Hà Ôn Văn đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "Ba mẹ nơi đó, ta giúp ngươi giải thích."

"Thật sự?" Xem thái độ của Hà Ôn Văn một đường đi đến, Hà Mặc Thiên đã làm tốt chuẩn vị cùng người nhà chiếu đấu lâu dài, không nghĩ tới đại ca của mình lại dễ dàng tiếp nhận Viên Anh như thế, mừng rỡ nhanh nhảy lên, cầm lấy tay ca ca không tha, "Ca, cảm tạ ngươi."

Hà Ôn Văn nắm tay muội muội bảo bối này của mình, cười khổ nói: "Hi vọng cha không đem ta đánh đuổi đi, nói ta làm hỏng em gái của mình rồi."

"A Thiên." Hà Ôn Văn vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, "Hiện tại ngươi có hạnh phúc không?"

Hà Mặc Thiên cũng nghiêm túc lên, nụ cười nhu hòa, "Tuy rằng trải qua nhiều chuyện như vậy, thế nhưng ca, ta hiện tại rất hạnh phúc."

Có người yêu, có thân nhân, Hà Mặc Thiên thật sự hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Hà Ôn Văn đi rồi, Viên Anh mới từ trong phòng đi ra, ngập ngừng nói: "Ca ngươi hắn. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt