Chương 10: Không phải dễ sống chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Không phải dễ sống chung

Sợi tóc nhu thuận cài ở sau tai, ở trong khoang hạng nhất máy bay của bầu trời 3000 thước Anh, Lạc Lặc nâng sách lẳng lặng lật xem, mãi đến tận trong phát thanh truyền đến tiếng nữ tiếp viên hàng không mềm mại nhắc nhở máy bay hạ thấp nhắc nhở mới chậm rãi khép lại quyển sách trên tay, ngáp một cái, khi nghĩ đến tin tức trước đó ly biệt nghe Kha Trảm Tâm nói muốn đi lang thang, nói không kinh sợ đó là gạt người, nhưng bên trong cũng ẩn chứa ước ao nồng đậm, nếu như cuộc sống của nàng cũng có thể như nữ nhân bình thường làm theo ý mình, có phải là có thể sống đến càng nhẹ nhàng một chút?

Tiếng cười không tự chủ nhẹ nhàng tràn ra, đã sớm không có cơ hội như thế, không phải sao?

"Ngô..." Mang chút thanh âm buồn nôn từ bên cạnh truyền đến, đảo mắt liền nhìn thấy một vị cô gái trẻ sắc mặt tái nhợt bịt lại miệng mũi, khóe mắt Lạc Lặc khẽ nhướng, tiện đà lựa chọn phớt lờ

"Xin lỗi! Có thể hay không...Ọe..." Mùi vị khiến người buồn nôn tung bay với không khí, Lạc Lặc cúi đầu nhìn cặp ủng da màu đen trên chân bị vật dơ nhiễm phải, trong mắt chiếu ra ánh sáng lạnh

"Xin lỗi! Tôi..." Lại là một trận nôn khan, cô gái áy náy nhìn Lạc Lặc, liền vội vã chạy đi phòng rửa tay

"Tiểu thư, có cái gì cần giúp đỡ không?" Nữ tiếp viên cách đó không xa bước lên trước, ngắm nhìn ủng da của Lạc Lặc nhỏ giọng dò hỏi

"Không cần ta nói, ngươi cũng nên biết phải làm những gì" Chống lên hàm dưới, Lạc Lặc bắt đầu hối hận chính mình nhất thời hưng khởi, rõ ràng có máy bay riêng không dùng, khăng khăng ngồi hãng hàng không, thực sự là quá rẻ rồi

Cho đến bên chân hoàn toàn được dọn dẹp scah5 sẽ, mới đạp lên ủng da vẫn hiện ra dơ bẩn đi đến phòng rửa tay, mà ở sau khi gặp phải người từ bên trong đi ra, phớt lờ nghiêng người mà qua

"Cái kia... Xin lỗi!" Cô gái nhỏ giọng xin lỗi, nàng cũng không biết làm sao vậy, trước đây chưa bao giờ sẽ như vậy, nhưng hôm nay lại như đụng trúng quỷ, chính là nôn không ngừng

"3000 Đô-la" Không nói thêm một chữ, Lạc Lặc trực tiếp đem giá cả của ủng trên chân báo lên, bị nôn thành như vậy, đôi giày này nàng cũng không chuẩn bị mang nữa rồi

"A..." Kinh ngạc thốt lên tiếng, cô gái làm sao cũng không nghĩ tới thân thể không khỏe sẽ có kết quả như thế này, tuy 3000 Đô-la đối với nàng mà nói thật sự không tính cái gì, nhưng người này tựa hồ cũng quá trực tiếp rồi, "Chờ một chút, nơi này là 2500 Đô-la, tôi chỉ mang theo nhiều tiền mặt như vậy, còn 500 có thể chờ chút sau khi máy bay hạ cánh lại trả cô hay không? Đây là danh thiếp tôi, cô không cần lo lắng cho tôi sẽ giựt" Cô gái mang theo khẩn trương đưa ra mảnh giấy kẹp với đầu ngón tay, trong mắt thấm ra bất an chưa xóa sạch khó chịu

Thật là không có nghĩ đến ngồi máy bay còn có thể đụng trúng lão tổng xí nghiệp, cũng khó trách, cùng ở trong khoang hạng nhất, sẽ có mấy người không quyền không thế? Khóe môi cong lên tia độ cong, Lạc Lặc ở trên dưới đánh giá người trước mắt sau đó đóng cửa phòng rửa tay, đem danh thiếp của đối phương ném vào thùng giấy, bắt đầu cọ rửa ủng, đợi tất cả sắp xếp xong ngồi vào chỗ của mình, máy bay cũng vừa vặn bắt đầu hạ xuống mặt đất!

Việc này thì như nhạc mở đầu ở thời khắc Lạc Lặc đi ra sân bay bị toàn bộ vứt sau đầu, sau đó bắt chiếc xe taxi đi thẳng đến công ty Úy Trúc

Ngước đầu nhìn lên tòa nhà thương vụ đứng chót vót trước mắt, Lạc Lặc nhẹ cong khóe môi đây chính là công ty quảng cáo loại nhỏ trong miệng Úy Trúc nói? Nàng làm sao không nhìn ra "nhỏ" chứ

"Tiểu thư, xin hỏi ngài tìm ai?" Tiểu thư lễ tân lễ phép dò hỏi, chỉ là Lạc Lặc toàn thân đồ đen vẫn là vì đối phương mang đến một chút áp bức

"Úy Trúc!" Ngắn gọn phun ra hai chữ, Lạc Lặc vô tình dựa vào một bên, lẳng lặng đợi đối phương hồi âm

"Xin hỏi ngài có hẹn trước không?" Úy Trúc là ai? Đây chính là đại tổng tài của công ty, không phải nhân vật nói gặp là có thể gặp, mà cô gái xa lạ trước mắt này vừa xuất hiện liền muốn cầu kiến lão bản nhà mình, nàng có thể không hỏi rõ chút? Bằng không, vừa sơ sẩy còn không bị lão bản tính tình nóng nảy kia chửi đến máu chó xối đầu?

"Nói cho nàng biết, ta là Lạc Lặc" Lười biếng mở miệng, không một chút nào quan tâm sắc mặt đối phương hơi chút lúng túng, Lạc Lặc ngược lại đi đến sofa phòng khách tiếp đón khách

― ― ―

"Cái tên nhà ngươi, cuối cùng chịu đến rồi?" Trong giọng nói ẩn chứa giả vờ tức giận khiến người ta vừa nghe là biết mừng rỡ, Úy Trúc đạp giày cao gót bảy tấc, thân mang quần áo vô cùng thời thượng yêu diễm bước nhanh đi đến phía Lạc Lặc, sau đó chính là nhiệt tình ôm ấp thật to lớn...

"Ngươi nhiều lần mời gọi, có thể không tới sao?" Lạnh nhạt đáp lại, Lạc Lặc chịu không được tiếp xúc như thế, hơi giãy giụa, "Ngược lại là ngươi, không phải nói chỉ là công ty nhỏ, nhưng nhà lầu này lại cao đến không thấy đỉnh đó?" Chỉ cần vừa nghĩ tới đối phương miêu tả hời hợt trong điện thoại kia, ngữ khí hoàn toàn không đem công ty này coi là chuyện đáng kể, Lạc Lặc thì có loại cảm giác bị lừa dối, mà cuộc đời nàng ghét nhất chính là bị lừa gạt

"Ha... Chỉ là muốn cho ngươi niềm vui bất ngờ mà thôi, ai biết ngươi luôn không đến, cho nên ta cũng là chẳng muốn giải thích mà!" Thời gian ròng rã hai năm, nàng là một mực chờ đợi Lạc Lặc đến, nhưng kết quả ngược lại tốt, nàng từ đầu đến cuối không một tiếng động xuất hiện, nhưng trong nháy mắt vẻ mặt thận trọng lên, "Nơi đó có phải xảy ra chuyện gì không?" Bằng không Lạc Lặc chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ rời khỏi Italy

"Có thể có chuyện gì? Chỉ là muốn chơi trò chơi mà thôi" Ánh mắt lóe lên ý cười không biết rõ, nghĩ đến lúc này đám lão già kia có lẽ đang chúc mừng nàng rời đi, độ cong bên miệng liền không nhịn được càng ngày càng cong lên

"Nếu đã như vậy, vậy thì cố gắng ở đây chơi một trận bắt đầu từ ngày mai, ta mang ngươi đi dạo khắp nơi" Kéo lấy Lạc Lặc cao hơn chính mình một cái đầu lại cứ đang phát triển người, Úy Trúc như chim nhỏ nép vào người dựa vào bả vai người bên cạnh, lời mang oán giận mở miệng, "Ngươi làm sao còn đang trưởng thành? Còn tiếp tục như vậy, lần sau gặp ngươi, cái cổ nhất định phải mỏi chết rồi..." Thiệt là, dùng được sao?

"Đây cũng không phải chuyện ta quyết định" Mãi đến tận tiến vào thang máy, Lạc Lặc mới đem ánh mắt định ở trên mặt Úy Trúc, chế nhạo mở miệng, "Ngươi xem ra tựa hồ rất mệt, thế nào? Cảm tình không thuận?"

"Ha... Việc này làm sao sẽ xảy ra ở trên người ta, Lạc Lặc, ngươi cũng quá xem thường ta rồi" Cái tên này là từ đâu nhìn ra được?

"Đó là ta nhìn lầm rồi" Ở trong nháy mắt thang máy mở ra, Lạc Lặc nhún bả vai, chỉ là ở khi nhìn thấy người xa lạ trước mắt một mặt kinh ngạc, nơi sâu xa đáy mắt hiện lên tia thú vị

"Úy tổng tài! Đây là văn kiện khẩn cấp của công ty Y Đạt, mời ngài mau chóng trả lời, sau một tiếng ta sẽ tới lấy Người đến đưa ra văn kiện, sau đó như lánh nạn vội vã rời khỏi

"Nàng tựa hồ, rất sợ ngươi" Chủ động kéo lấy người bên cạnh, Lạc Lặc men theo chỉ dẫn của Úy Trúc tiến vào văn phòng tổng tài có thể nói phong thái xa hoa, nhưng nghi hoặc trong lòng lại cũng không keo kiệt hỏi ra miệng

"Lão bản luôn làm người kính sợ, lẽ nào như vậy không tốt?" Phong tình vạn chủng kích thích tóc quăn buông xuống trước ngực, Úy Trúc trợn mắt nhìn Lạc Lặc tiếng nói nhẹ nhõm, kì thực không có lòng tốt

"Đương nhiên tốt!" Nhẹ giọng cười nhẹ, Lạc Lặc đến đến trước cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn phía mặt đất cách chính mình mấy chục tầng lầu cao, "Đứng ở chỗ này, vẫn thật sự có ảo giác hơn người một bậc, cúi nhìn chúng sinh" Chỉ là "rơi" xuống, chỉ sợ cũng tan xương nát thịt

"Ta nói, tiểu Lặc Lặc, ngươi biết ở đây phát ngốc bao lâu?" Mắt xoay một cái, Úy Trúc từ phía sau ôm lấy đối phương, chậm rãi động lên đầu óc, nàng nhớ tới chính mình đã rất lâu không có nghỉ ngơi qua rồi, không bằng thừa dịp cơ hội Lạc Lặc đến đây, cố gắng buông lỏng một chút?

"Làm sao? Muốn ta đi sớm chút?" Biết rõ cô hỏi quay người, khóe mắt khi đang quét đến bóng đen ngoài cửa hơi cúi người, hai tay thuận thế vòng lên eo nhỏ Úy Trúc...

"Úy tổng tài... Nơi này..." Lời chưa nói xong ở khi Lưu Vũ nhìn thấy hai người ôm nhau trong nháy mắt câm miệng không nói, chỉ có thể ngây ngốc nhìn một màn trước mắt, mãi đến tận khi phát hiện ánh mắt đâm người tụ ở trên người, mới lấy lại tinh thần, "Đây là tư liệu của công ty Y Đạt đưa đến, xin nhanh chóng quá mục" Sau khi thả xuống đồ vật liền có lễ độ lui khỏi văn phòng

"Úy Trúc, giúp ta sắp xếp công việc đi!" Buông tay ra, Lạc Lặc lùi đi thùy mị trong mắt, con ngươi trở lại lành lạnh, nếu nửa năm này là một trận game, vậy nàng cũng nên cố gắng tập trung vào mới phải

"Tiểu Lặc Lặc nói là lời thật?" Không phải dọa nàng?

"Đương nhiên! Nhưng mà phải xem ngươi cho là công việc gì" Khoảng thời gian này nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, luôn phải tìm chút chuyện để làm

"Phó tổng giám thiết kế thế nào?" Úy Trúc ngồi trên ghế tựa lão bản màu đen khổng lồ kia, nghiêng đầu, cong lên lúm đồng tiền giảo hoạt, "Ta nhớ được đồ ngươi vẽ tranh đến không tệ, cho ngươi chức vị này không tính bạc đãi chứ?"

"Nếu không muốn bạc đãi ta, vậy tại sao không đem chữ "Phó" bỏ luôn?" Chịu làm kẻ dưới không phải tác phong làm việc của nàng, lẽ nào Úy Trúc đã quên đểm này?

"Hắc~ bởi vì phó tổng giám thiết kế việc này ta còn làm chủ được, nhưng tổng giám thiết kế cũng không phải chuyện ta có thể khống chế" Nói đến đây, nàng thật là có chút thẹn thùng. Đường đường tổng tài của một công ty, lại còn có chuyện phải bó tay

"Hở? Còn có chuyện có thể làm khó ngươi?" Vốn là ánh mắt hững hờ nhất thời tinh thần lên, "Ai lợi hại như vậy?"

"Nếu như nói đến vị tổng giám thiết kế này, lúc nửa đêm ta đều sẽ cười tỉnh, hiện tại những thiết kế thời trang nổi danh trong giới thời trang kia đều là xuất ra từ tay vị tổng giám công ty Duyệt Đằng chúng ta, nàng đối với cả giới thời trang mà nói có thể nói là bảo bối vô giá, sư phụ thời thượng của giới thượng lưu trừ nàng ra không còn có thể là ai khác, nếu như lúc đó không phải ta sáng mắt như sao khai thác, Duyệt Đằng cũng sẽ không phát triển thành quy mô như vậy..." Úy Trúc hứng thú dạt dào chậm rãi kể ra, ở trên bàn lục lọi cặp văn kiện mới vừa được đưa tới sau đó cười nói, "Vừa vặn có chuyện tìm nàng, chi bằng cùng nhau xem thử? Cũng để ngươi gặp gỡ bạn hợp tác tương lai"

"Cam tâm tình nguyện!" Đại sư thời thượng sao? Tuy cùng thế giới nàng sống cách nhau rất xa, nhưng vì phần công việc không tính công việc hiện tại này, tiếp xúc cũng là chuyện không có cách giải quyết đâu!

"Tiểu Lặc Lặc, có một điểm ta nói rõ trước nga! Vị tổng giám thiết kế này cũng không phải dễ sống chung, nếu như ngươi sau này thật sự có chuyện hợp tác với nàng, vẫn cẩn thận là hơn" Khối băng sơn to này, không phải người nào có thể dễ dàng đến gần

"Ngươi khi nào thì trở nên buồn lo vô cớ như thế rồi hả ?" Hơn nữa, Lạc Lặc nàng lẽ nào chính là người nhìn lên dễ sống chung?

Lời làu nhàu bên tai cuối cùng ở trước cửa phòng làm việc tổng giám thiết kế bị thổi phòng to nhất dừng lại, Lạc Lặc chỉ thấy Úy Trúc hơi định thần, cuối cùng gõ cửa đẩy ra: "Ngu tổng giám! Nơi này có phần văn kiện liên quan màu sắc vải vóc cần thảo luận, bây giờ có phải có thể rút ra chút thời gian không?"

Lạc Lặc làm sao cũng sẽ không nghĩ đến, thời gian qua đi nhiều năm càng sẽ gặp được người đời này cho rằng cũng sẽ không bao giờ gặp lại, nhìn theo khuôn mặt chậm rãi ngẩng đầu, cùng trong ký ức cũng không có biến hóa quá to lớn, rồi lại đồng dạng trong ký ức cô gái mắt đầy băng sương, ánh mắt trong nháy mắt sâu xa tựa như biển

"Đúng rồi! Để ta giới thiệu một chút, vị này chính là phó tổng giám thiết kế mới tới, Lạc Lặc! Vị này chính là tổng giám công ty chúng ta, Ngu Mạc Tình!" Giới thiệu sơ lược, Úy Trúc thuận tay đem văn kiện cần thảo luận đặt ở trước bàn Ngu Mạc Tình, tuy là lấy danh nghĩa thảo luận đến, nhưng mà chuyện như vậy, nàng tin tưởng Ngu Mạc Tình có thể tự mình xử lý

"Phó tổng giám? Chẳng lẽ Úy tổng tài đối với năng lực làm việc của ta còn có nghi vấn?" Ngu Mạc Tình lạnh lùng mở miệng, khuôn mặt không lộ vẻ gì ngoại trừ vẻ lạnh lẽo tránh xa người ngàn dặm không còn gì khác. Chỉ là nội tâm lại dâng lên cuộn trào mãnh liệt người bên ngoài không biết, ánh mắt cũng không nhịn được quan sát người chưa mở miệng nói chuyện, họ Lạc? Nàng đến tột cùng bao lâu không có nghe thấy cái họ này rồi?

Hết chương 10

Edit: Để xem Ngu ma ma sẽ làm gì con nhà người ta đây, í í í là con nhà mình đây khà khà (cười nham hiểm ing)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro