Chương 16: Ngu Mạc Tình, nàng làm sao sẽ đến nơi này?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Ngu Mạc Tình, nàng làm sao sẽ đến nơi này?

Ở sau khi nhận ra được biến hóa bé nhỏ trong thần sắc của Lạc Lặc, Ngu Mạc Tình tinh thần khẽ động, cô không hiểu Lạc Lặc người ngông cuồng tự đại như vậy tại sao có thể có nhiều cảm xúc chuyển biến như thế, hơn nữa còn là loại biến hóa nhỏ đến một cái sơ sẩy sẽ bỏ qua kia: "Đưa ta"

Hả? Có chút thất thần nhìn bàn tay mềm mại nhẵn nhụi duỗi ra trước mắt, mà ở sau một khắc, Lạc Lặc liền tỉnh lại, đưa ra tư liệu văn kiện trước đây không lâu bị nhét vào trong tay

"Ngươi nghiêm túc nghe, ta chỉ nói đại khái. Lần này bảng thiết kế kia của trấn B... Cho nên, công ty Đạt Vân cho rằng mấy bảng thiết kế kia trước đó còn chưa tới trong tay bọn họ thì tiết lộ ra ngoài, thậm chí đã bị chế thành quần áo, là trách nhiệm của chúng ta, mà chúng ta lần này đi thứ nhất là vì vấn đề cùng họ trao đổi liên quan với bảng thiết kế bị tiết lộ ra ngoài, thứ hai là xem làm thế nào mới có thể bù đắp tổn thất của hai công ty vì vấn đề bản vẽ tiết lộ ra ngoài"

Đối mặt giảng giải nhỏ giọng của Ngu Mạc Tình, kinh ngạc cũng không phải chỉ là Lạc Lặc đưa ra yêu cầu, mà là Ngu Phi Túc đang láy xe, trong ký ức, mẹ của chính mình ngoại trừ ở mười năm trước nhân nhượng qua tiểu Lạc đột nhiên xuất hiện kia ra, cũng không có vì bất cứ người nào từng làm chuyện chính mình không muốn làm, coi như là chuyện phải đi làm cũng không từng thỏa hiệp, nhưng hôm nay, bây giờ, càng vì một đối thủ đối kháng ở trong công ty mà chịu thiệt, chuyện này. .... Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thì giống như về tới mười năm trước, ở bề ngoài vô tình đi từ chối, nhưng cuối cùng vẫn là theo ý nguyện của đối phương hành sự...

"Tổng giám Ngu cho rằng, bảng thiết kế ở trong quá trình giao tiếp nào dễ dàng tiết lộ ra ngoài nhất?" Lạc Lặc không cho là lấy tính tình của Ngu Mạc Tình sẽ dễ dàng để những bản vẽ này lộ ra ngoài, trừ phi có người cố tình làm. Nhưng nếu như trách nhiệm không ở Duyệt Đằng, mà ở Đạt Vân, vậy đối phương dựa vào cái gì để họ ngàn dặm xa xôi cố ý chạy đi thành B, chỉ vì nhóm tác phẩm thiết kế bởi vì bọn họ sơ hở mà bị trộm như thế?

"Bây giờ còn không rõ ràng. Chỉ là những thiết kế tiết lộ kia đối với công ty Đạt Vân rất quan trọng, là tác phẩm chính mới nhất một mùa mà họ muốn tung ra, mà lần này, cũng là hi vọng chúng ta có thể thương thảo ra một kết quả, xem có phương pháp gì có thể cứu vãn" Khép lại văn kiện, Ngu Mạc Tình nhìn phía Lạc Lặc nhìn như lơ đãng đưa ra vấn đề, "Không biết phó tổng giám Lạc đối với chuyện này có ý kiến gì?"

"Không có" Một lần nữa đưa ánh mắt tìm đến phía bên trong cảnh sắc ngoài cửa sổ đang không ngừng thay đổi, Lạc Lặc thu lại tất cả tâm tình, mà ở trong mắt Ngu Mạc Tình, thời khắc này, đứa nhỏ kiêu ngạo làm phách kia càng có vẻ trầm tĩnh dị thường, ngay cả khí tức quanh người cũng để người tìm kiếm không tới

Người bên ngoài không cách nào biết được ý nghĩ thực sự trong lòng của Lạc Lặc giờ khắc này, hình như cả bản thân nàng cũng không biết tâm tư không ngừng nhảy nhót kia đến tột cùng là vì cái gì? Nhưng thường thường chính là như vậy, mới để cho nàng trong 10 năm này có thể tiếp tục sống sót, cũng trong bất tri bất giác khiến nàng dưỡng thành loại thói quen cực kỳ quỷ dị, như đối với người phản bội nàng chưa bao giờ nương tay, giống như những người muốn đẩy nàng vào chỗ chết rồi thêm người không hề có giá trị lợi dụng...

Mà sát ý luôn là như thế trong lúc lơ đãng bay lên trong lòng, mạnh mẽ tấn công như vậy, không cách nào ức chế như thế

― ― ― ―

Ở sau khi đến khách sạn đặt trước, Ngu Mạc Tình mặc dù mặt lạnh lại đầy lòng nghi ngờ nhìn lại Lạc Lặc cũng không còn mở miệng nữa, trong lòng tuy có bất mãn, nhưng là không mở miệng dò hỏi cái gì nữa, nhưng ở lúc ba người đăng ký, lại đã xảy ra chút vấn đề nhỏ

"Tổng giám Ngu, người lễ tân nói, do máy tính sai sót, hiện tại chỉ còn dư lại hai phòng có thể sắp xếp, một phòng giường lớn, một phòng một người, ngài xem...Chi bằng đổi khách sạn, có thể không?" Nếu như có tiêu chuẩn phòng hai người, vậy còn dễ bàn, nhưng phòng giường lớn, điều này để ba người bọn họ sắp xếp như thế nào?

Nhíu chặt lông mày, Ngu Mạc Tình từ chối: "Gần đây vấp phải du lịch Vượng Kỳ, đến khách sạn khác cũng giống vậy sẽ không có phòng, trước tiên ngươi cùng người của lễ tân khai thông, đợi có gian phòng thì cho chúng ta biết, hôm nay phó tổng giám Lạc thì ở tạm cùng ta một phòng, có vấn đề không?" Nhanh chóng sắp xếp xong tất cả những thứ này, mãi đến tận bố trí ổn thỏa, Ngu Mạc Tình mới nhìn người từ sau khi vào cửa thì ngồi ở trên ghế bên cửa sổ

"Ngươi có một tiếng thời gian nghỉ ngơi, sau đó phải đi gặp người của công ty Đạt Vân" Ngu Mạc Tình không hiểu, dọc theo con đường này, Lạc Lặc làm sao cứ như vậy yêu thích đờ ra? "Còn có, tối nay là tạm thời"

Liếc mắt nhìn giường lớn trắng như tuyết cách đó không xa, Lạc Lặc ngược lại nhìn phía Ngu Mạc Tình một mặt lạnh lùng, ở một lát sau, mới chậm rãi mở miệng: "Đêm nay, ta không trở lại"

Một câu nói đơn giản lại khiến Ngu Mạc Tình sững sờ, chỉ là sau một khắc liền khôi phục lại lãnh đạm, ở sau khi đáp lời liền lấy ra tư liệu một lần nữa lật xem

Cùng người của công ty Đạt Vân gặp mặt thì như một cảnh phim tẻ nhạt, bất kể là Ngu Mạc Tình hay là công ty đối phương, đều vì chuyện bản vẽ tiết lộ mà không muốn nhường nửa bước, khiến cho cuộc trò chuyện cuối cùng làm cho có, mà công ty Đạt Vân không thể làm gì chỉ có thể tiến hành sắp xếp khác, mãi đến tận nhìn theo Ngu Mạc Tình và Ngu Phi Túc ngồi lên xe chuyên dụng vì lể nghi mà phái tới mới chạy đi hướng ngược lại

"Tiểu thư..." Chẳng biết lúc nào xe màu đen đậu ở chỗ tối tăm mở cửa xe đi xuống một tên đàn ông nho nhã lịch sự toàn thân tây trang màu đen, chỉ là sau khi thấy Lạc Lặc đưa tới ánh mắt lạnh lẽo ngậm miệng không nói

Ngồi lên xe, ở sau khi trầm mặc một thời gian ngắn, Lạc Lặc nhìn gương chiếu hậu, không quá nhanh mở miệng dò hỏi: "Đến bao nhiêu người?"

"Theo tình báo biết, không dưới trăm người, còn có ba sát thủ đỉnh cấp của cấp thế giới. Hình như mấy vị lão gia trong nhà kia đều phái người qua" Tên đàn ông nói thật, sau đó lo lắng nói, "Tiểu thư, có muốn mời Kha tiểu thư trở về hay không?"

"Chút chuyện này thì để nàng trở về, chẳng phải là muốn bị nàng cười chết? Nhưng mà, đám thúc thúc kia của ta vẫn đúng là nỡ dùng tiền" Một sát thủ đỉnh cấp thế giới không có ngàn vạn Đô-la sợ là mời cũng không mời được, nhưng lần này vừa đến chính là ba người, khóe môi cong lên nụ cười lạnh, nàng ngược lại muốn cố gắng gặp gỡ chút sát thủ là dạng gì mới có thể được xưng là đỉnh cấp thế giới

"Tiểu thư, bên Italy kia động tác không nhỏ, toàn bộ hắc đạo bởi vì động tác của mấy vị lão gia mà bị loạn thành một cục, dẫn tới người của những gia tộc khác dồn dập bẩm báo lão thái gia kia, nhưng vẫn chưa có được bất kỳ câu trả lời nào" Tên nam nhân vẫn là mặt không thay đổi từng cái báo cáo tình huống gần đây, sau đó chờ đợi mệnh lệnh

Sự tình đúng là làm lớn rồi ! Lạc Lặc không tỏ rõ ý kiến xé ra nụ cười rực rỡ khiến người ta không hiểu: "Biết mình bị theo dõi rồi chưa?"

Cái gì? Tên nam nhân trợn to con ngươi, nhìn tới phía ngoài cửa xe, làm sao có khả năng? Rõ ràng hắn kế hoạch tốt tất cả... Chẳng lẽ là...

"Mặc kệ lần này tới chính là ai, sau đó ngươi đều cút đi huấn luyện một lần nữa cho ta" Trong trằn trọc, ngữ điệu vốn bình thản trong chớp nhoáng nguội lạnh, khiến tên đàn ông từ đáy lòng sinh ra một trận run rẩy, "Vâng! Thuộc hạ rõ"

"Lái xe" Nếu người đã ẩn giấu chỗ tối hiện tại không động thủ, vậy đến lúc đó thì đừng trách nàng ra tay vô tình

― ― ―

Khi trục xuất thuộc hạ một mình đi vào một quán bar u ám chính giữa nội thành, Lạc Lặc có thể cảm nhận được trên người nhận phải cái nhìn trộm mang theo sát ý càng ngày càng rõ ràng, trong mắt trong chớp nhoáng xẹt qua hứng thú, sau đó hơi mấp máy khóe môi, cuối cùng lựa chọn ngồi xuống một góc ba mặt tường vây, có thể dễ dàng quan sát các ngõ ngách u ám của toàn bộ quán bar

Vì chính mình gọi ly double whiskey, khi tinh rượu lạnh lẽo vào miệng, Lạc Lặc không khỏi thoải mái híp lại mắt, mà ở trong giây lát này, bởi vì đầu hơi nghiêng sợi tóc hất lên độ cong, bên tai là một trận tiếng nặng nề đâm thủng qua da

Liếc mắt rơi vào sofa, viên đạn cách bên tai chính mình chỉ có mấy cm, Lạc Lặc lông mày nhíu chặt, nàng không biết một súng này là đối phương cố ý bắn không hay là kỹ thuật bắn súng chỉ được như vậy, giả vờ không biết tiếp tục nhép rượu trong tay, chỉ là thân thể càng biến mất chỗ tối

Trong quán rượu nhạc nhảy điếc tai nhức óc thì như trào phúng nàng lùi bước rầm rĩ liên tục, thì ở trong quá trình lẳng lặng chờ đợi tập kích một lần nữa, Lạc Lặc trong lúc vô tình nhìn thấy người mới vừa vào cửa, lại không nên xuất hiện: Ngu Mạc Tình, nàng làm sao sẽ đến nơi này?

Tay nắm lấy ly bỗng nhiên siết chặt, cả Lạc Lặc cũng không biết đáy lòng chính mình tự dưng hoảng loạn lên đến tột cùng là bởi vì sao? Chỉ biết rõ, chính mình đã không thể làm việc theo kế hoạch ban đầu

Ngóng nhìn lấy bóng lưng lành lạnh kia ngồi xuống ở quầy bar, cùng rượu kiwi đưa đến trước mắt Ngu Mạc Tình, chỉ một cái nhìn, Lạc Lặc liền có thể tinh tường biết trong ly kia chứ là rượu gì, mắt nhẹ khép, nỗ lực che giấu tức giận thấm ra trong tròng mắt, lại ở trong nháy mắt thất thần nhận ra được đau đớn đột nhiên nổi lên trên cánh tay: Đáng chết! nàng vậy mà ở nơi nguy hiểm như vậy để chính mình thất thần

Ánh mắt trong nháy mắt ảm đạm, quét tới mấy cái chỗ tối phía quán bar, sau đó đứng dậy đi đến phía Ngu Mạc Tình bị nam nhân vây nhốt, ở trong lúc ngắn ngủi lại bị đám người ngăn trở giữa đường, Lạc Lặc tận mắt nhìn thấy các nam nhân áo mũ chỉnh tề là như thế nào đổ xô tới vây quanh bên cạnh nữ nhân kia, càng là nhìn thấy Ngu Mạc Tình ở dưới quấy nhiễu không thể tả phóng ra ánh mắt lạnh lẽo, tâm trạng bỗng nhiên lộ ra tia cười, cũng ở khi sắp đến, khóe mắt đột nhiên bị ánh bạc thoáng hiện lung lay mắt

Cảm nhận được bên người không ngừng tụ tập sinh vật nam nhân mà đến, Ngu Mạc Tình có loại cảm giác nâng lên tảng đá ném chân chính mình, cô chỉ là hiếm thấy muốn ở đất khách để cho mình buông lỏng một chút mà thôi, cho nên mới tìm quán bar vừa khai trương không lâu, lúc đi vào cũng không phát hiện quầy bar có nhiều người như vậy, nhưng vì cái gì hiện tại cả hô hấp đều khó khăn như thế? Trên người không tự chủ được tỏa ra hơi thở lạnh như băng, vì muốn đuổi đi những nam nhân không ngừng tiến đến gần kia, nhưng hiển nhiên, cô đánh giá thấp trình độ động dục của đám người kia

Bất đắc dĩ bỏ xuống ly rượu không có uống bao nhiêu, Ngu Mạc Tình đem tiền đặt ở dưới ly, lại một lần nữa đẩy ra cái móng heo không rõ từ đâu tới, dự định rời khỏi, nhưng không ngờ vừa xuống ghế liền bị một nguồn sức mạnh hạn chế, quay đầu chỉ thấy một tên đàn ông cố ý mang theo nụ cười lịch sự đang bắt lấy cổ tay của cô: "Vị tiểu thư này có thể vui lòng lưu lại số điện thoại di động của cô hay không?" Lời còn chưa rơi, hàm răng trắng nõn đã dương dương tự đắc triển lộ ra

Con ngươi đông lạnh, vung ra móng vuốt bên cổ tay đối với nàng mà nói có thể nói là buồn nôn, không thèm quan tâm nam nhân trước mắt tự xưng là phong lưu phóng khoáng, Ngu Mạc Tình quay người nhấc chân liền đi, chỉ là khi còn chưa bước ra nửa bước, làm cảm nhận được trên tay sức mạnh đồng dạng lần nữa kéo tới, không khỏi tức giận lên: "Buông ra!" Quay đầu lại quát lạnh, hôm nay cô nhất định là điên rồi mới có thể đến quán bar

"Đừng như vậy mà mỹ nữ, cô tới đây không phải là muốn tìm vui? Hà tất nguỵ trang đến mức như thế...A..." Tiếng thảm thiết đột nhiên xuất hiện khiến Ngu Mạc Tình lông mày càng nhíu càng chặt trong mắt dâng lên nghi hoặc, chỉ là ở khi nhìn thấy bàn tay trên cánh tay bị bẻ cong của tên đàn ông hơi kinh ngạc, lại nhìn đến chủ nhân của bàn tay, nhất thời cảm thấy khiếp sợ

Hết chương 16

Edit: Mn chuẩn bị tinh thần nhà, tui sắp dọn nhà sang bhtt.vn, khi nào dọn tui sẽ thông báo mọi người nga, qua đó cho đỡ bị chôm chỉa xíu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro