Chương 31: Có được lợi lộc thì không biết bớt phóng túng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Có được lợi lộc thì không biết bớt phóng túng

Ở khoảng thời gian Ngu Mạc Tình dưỡng thương gần hai tháng, đối với Lạc Lặc mà nói không thể nghi ngờ là ngày nhẹ nhàng nhất của 17 năm qua, mỗi ngày tỉnh lại là có thể nhìn thấy người muốn gặp, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu có thể làm bạn với nhau, vừa đảo mắt, người trong lòng nhớ nhung thì xuất hiện trong tầm mắt chính mình, tất cả những thứ này cũng làm cho Lạc Lặc cảm thấy như một giấc mộng: Không chân thực như vậy, lại khiến người ta quyến luyến như thế

Giương mắt nhìn nơi bản thân mình đang ở: Ở mặt trời chiều bao phủ xuống, trước mắt các loại đóa hoa mở ra sắc đẹp diễm lệ duy nhất thuộc về mình, để cả hoa viên chỉ có 10 mét vuông hiện ra trạng thái chói sáng, mà nữ nhân được đóa hoa kia vây quanh, đang tỉ mỉ tưới nước càng là ở bên trong cảnh sắc như vậy lộ ra tia bình yên trầm tĩnh, dụ dỗ Lạc Lặc càng ngày càng mê muội

"Tiểu Lạc..." Tiếng kêu mềm mại khiến Lạc Lặc đang rơi vào lối suy nghĩ lấy lại tinh thần, khi nhìn len con ngươi đen gần trong gang tấc lại thâm thúy tối sáng, hô hấp nhất thời hơi ngưng lại, cho đến khi thân thể phát ra cảnh báo lần nữa cần rót vào không khí mới mẻ mới nhẹ nhàng đáp lại "Hả?"

"Phát ngẩng cái gì đó? Ngay cả lời ta hỏi ngươi cũng không nghe thấy" Ngữ mang theo oán giận mở miệng, giữa lông mày Ngu Mạc Tình toàn là ủy khuất nồng đậm, "Tiểu Lạc cứ như vậy không thích ở chung với ta?"

Bật cười, Lạc Lặc có lúc thật sự không thể nào hiểu được cô gái trong ngày thường thành thục lạnh lùng trước mắt tại sao có thể thỉnh thoảng làm ra loại hành động như làm nũng này, nhưng nàng một mực đối với Ngu Mạc Tình như vậy là không có cách nhất, ngay cả làm mặt lạnh cũng hình như là chuyện khó có thể làm được. Nàng, chung quy không chịu nổi nữ nhân này chịu bất kỳ ủy khuất nào, cho dù là một chút cũng không thể được, nhưng dù là như vậy, mới có thể đem chính mình ép đến mức độ bây giờ này: "Ngươi vừa rồi hỏi cái gì?"

Hơi động động quai hàm, lại ở dưới cái nhìn chăm chăm con ngươi màu xám của Lạc Lặc thỏa hiệp, Ngu Mạc Tình bỏ xuống ấm tưới nước trong tay, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên hai mắt lộ ra ánh mắt chăm chú kia: "Hai ngày nữa chúng ta đi dã ngoại, được không?"

Dã ngoại? ! Lạc Lặc kinh ngạc kéo xuống bàn tay gần như mềm mại không xương lại lạnh lẽo trên mặt, sau khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Ngu Mạc Tình lần nữa bật cười: "Đó là thứ đứa nhỏ thích, ngươi làm sao cũng muốn đạp một chân?" Nàng thực sự không cách nào tưởng tượng nữ nhân trước người này đi dã ngoại sẽ là dáng dấp gì? Càng là muốn tưởng tượng hình ảnh đó, cảnh tượng xuất hiện trong đầu thì càng buồn cười

Cô biết đứa trẻ hư này sẽ là dáng dấp như vậy, cho nên vừa rồi mới muốn chen đi hai mắt đối phương, vì ngăn cản cười trộm không ngừng truyền ra trong mắt: "Tiểu Lạc..." Hơi tức giận kêu con người giờ khắc này đã tràn ra tiếng cười, Ngu Mạc Tình vừa khom người liền đưa tay che lấy bờ môi đang cười châm biến kia, chẳng qua là thời khác vật mềm mại dán vào lòng bàn tay, toàn thân vì đó run lên

Tiếng cười nhẹ nhàng bởi vì sự che lấp của Ngu Mạc Tình trở nên trở nên nặng nề, nhưng Lạc Lặc lại không có dời đi tay của đối phương, trái lại thì trên bờ môi mềm mại đáp lại một tiếng "Được!" Đồng thời cũng như ý thấy được trên khuôn mặt của cô gái trước mắt nổi lên ngượng ngùng...

Khóe mắt bởi vì sự đáp ứng của Lạc Lặc mà cong lên, hân hoan cũng nhuộm lên mặt mày của Ngu Mạc Tình, tiếp đó bắt đầu cùng Lạc Lặc thương lượng công việc chuẩn bị liên quan dã ngoại

Lạc Lặc kéo lên bàn tay lạnh lẽo của Ngu Mạc Tình chậm rãi đi vào trong nhà: "Ngươi muốn tự mình chuẩn bị đồ ăn, được, nhưng đừng đem vết thương vừa tốt lại làm rách" Tuy an dưỡng hai tháng cũng không có khiến thương thế của Ngu Mạc Tình khỏi toàn bộ, nhưng cũng sắp như người bình thường rồi, nàng cũng không muốn để một lần hành trình dã ngoại mà làm cho vết thương của đối phương có xu thế chuyển biến xấu, "Còn có một việc cũng không biết ngươi có biết hay không, nghe Úy Trúc nói, Ngu Phi Túc từ sau khi hoàn thành hợp tác với công ty Đạt Vân thì mất đi tung tích rồi" Lạc Lặc chớp mắt dừng bước lại nhìn vào con ngươi đã khôi phục lạnh lẽo của Ngu Mạc Tình, sau khi không dò ra bất kỳ đồ vật muốn gì tiếp tục mở miệng, "Tính toán cũng gần như một tuần lễ rồi, Úy Trúc nói, nếu như hắn không xuất hiện nữa, thì phải giải quyết việc công, ngươi thấy thế nào?"

"Hắn không phải đứa trẻ, chắc biết loại hành vi này sẽ vì hắn mang đến cái gì, Úy tổng chỉ cần giải quyết việc công thì được rồi" Không có do dự hờ hững đáp lại cái đề tài này, Ngu Mạc Tình tựa hồ không hề để tâm tung tích của Ngu Phi Túc, trong lời nói có vẻ bình tĩnh dị thường, đương nhiên, cũng ẩn chứa từng chút tức giận, chỉ là đủ nhỏ khiến người ta lơ là

"Ta sẽ đem lời của ngươi chuyển cáo cho nàng" Trong lời nói không thể nghi ngờ nhiễm phải một chút nhẹ nhàng, Lạc Lặc nắm lấy tay trong lòng bàn tay cũng không khỏi chặt chút, nhưng trong nháy mắt dẫn đến tiếng cười hết sức bị Ngu Mạc Tình đè thấp, mà khi Lạc Lặc khi phản ứng lại, tiếng cười cũng dần dần từ thấp đến cao...

― ― ―

"Tiểu thư, hành tung của Ngu Phi Túc đã tra được" Một tên nam tử mặc áo đen đưa ra cặp tư liệu đến phía Lạc Lặc ngồi ở tủ sách, "Tiểu thư, là An Đông? Cách Lỗ Lặc phái người đem người bắt lại" Đối với vị tứ gia của gia tộc Cách Lỗ Lặc có thể lặng yên không một tiếng động đến trấn S, đủ có thể thấy được thực lực của đối phương

Tay nhận lấy cặp tư liệu ở không trung hơi ngừng lại, Lạc Lặc không nhịn được vung lên nụ cười lạnh: "Tứ thúc cũng thật là càng ngày càng có bản lĩnh rồi" Thậm chí ngay cả đến trấn S cũng có thể không kinh động đến nàng, "Vans, ngươi cho rằng thế nào?"

Chỉ là vấn đề như thế, thì khiến Vans? Jack trong nháy mắt đầu đổ mồ hôi lạnh, mà sau khi lén lút đánh giá chủ tử nhà mình lúng túng mở miệng: "Tiểu thư, Italy này trông rất chặt, lần này tứ gia là sử dùng ve sầu lột xác mới lừa gạt qua người của chúng tôi"

"Nếu như lần sau những thúc thúc kia của ta đều đột nhiên xuất hiện ở đây, Vans, ngươi có phải còn có thể dùng cùng một loại lý do này?" Cùng lúc Lạc Lặc hỏi ra lời lại cũng không đợi Vans? Jack trả lời, tiếp đó mà lên chính là mệnh lệnh lạnh lẽo, "Ta không hy vọng lại có thêm lần sau, hiểu chưa? Vans"

"Vâng, tiểu thư!" Nhanh chóng trả lời, Vans? Jack nhịn xuống kích động lau mồ hôi, trầm mặc một lát sau đó dò hỏi, "Tiểu thư, chuyện của Ngu Phi Túc..." Căn cứ biểu hiện trong tài liệu, hiện tại nữ nhân ở chung với chủ tử nhà mình là mẫu thân của Ngu Phi Túc, lẽ nào chủ nhân không làm chút gì?

Từ trong cặp văn kiện ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn người đang muốn mở miệng nói tiếp cái gì, cũng chỉ là cái nhìn này, trong nháy mắt để Vans? Jack ngậm miệng: "Ra ngoài!"

Nhìn chằm chằm tư liệu trước mắt, ánh mắt của Lạc Lặc dần dần phức tạp, trong lòng càng là xoay chuyển trăm lần nhảy ra ngàn vạn suy lý do muốn thuyết phục chính mình "Ngu Mạc Tình không biết Ngu Phi Túc bị trói" , nhưng bất luận thế nào, lại không qua cửa ải của chính mình

Đưa tay khép lại văn kiện, trong ánh mắt lạnh như băng hiếm thấy lộ ra tia sợ sệt, lại tức khắc biến mất, Lạc Lặc đứng dậy đem tư liệu ném vào két sắt, sau cái nhìn cuối cùng cặp văn kiện màu xanh lam rồi nặng nề khép lại...

― ― ― ―

Ngày dã ngoại ngay hôm đó vừa vặn là bầu trời trong trẻo, nếu như nói ngày xuân là thời tiết thật là tốt để chơi, ngày thu thoáng đãng kia cũng là ngày tốt vô cùng thích hợp đi ngoại ô dạo chút, Lạc Lặc đem xe đậu ở bên cạnh sân cỏ lớn của ngoại ô trấn S giống như không người đến gần, cũng phối hợp với Ngu Mạc Tình hứng thú bừng bừng đem đồ dã ngoại cần từng cái một đặt ở trên sân cỏ màu xanh nhạt, chờ tất cả sau khi chuẩn bị thỏa đáng liền lười biếng nằm ở miếng trải đồ ăn

Hít thở sâu, hưởng thụ lấy vị thơm nương theo cỏ xanh này cũng khó có được ngửi lấy không khí mới mẻ, Lạc Lặc cảm thấy thả lỏng chưa từng có, dường như náo động của trần thế cùng đâm giết máu tanh vào đúng lúc này đã triệt để rời xa...

"Tiểu Lạc, ngồi dậy!" Khi hô hấp mềm mại nhẹ nhàng thổi lên bên tai, Lạc Lặc liền toàn thân run rẩy mở ra hai mắt, mà ở khi nhìn con ngươi đen đẹp đẽ gần trong gang tấc, cười khẽ, "Ta nên làm cũng đã làm xong, ngươi còn đang bất mãn cái gì?"

"Chúng ta là đến dã ngoại, không phải để ngươi đến ngủ" Đầu ngón tay nhẹ nhàng leo lên chóp mũi của Lạc Lặc, tiếp đó một cái véo nhẹ xem như trừng phạt nho nhỏ, "Tiểu Lạc, ngoan! ngồi dậy, có được hay không?" Trong ngày thường thiếu nữ trước mắt này nhìn như nhìn như tuyệt tình kiêu ngạo, trong lòng Ngu Mạc Tình kỳ thực chính là một đứa trẻ cần dỗ

"Không được!" Chóp mũi hơi nhíu, Lạc Lặc muốn vẫy đi đầu ngón tay mịn nhẵn của Ngu Mạc Tình vặn lấy, cũng mang theo ngữ điệu đùa bỡn lười biếng cười từ chối, "Sáng sớm liền đem ta kéo dậy, thời gian ước định của chúng ta căn bản không như thế. Ngươi đây coi như là bội ước, có hiểu hay không?" Vừa nghiêng người thì đem Ngu Mạc Tình bên cạnh đặt ở dưới thân, Lạc Lặc trong mắt toàn là tràn đầy ý cười

"Tiểu Lạc là đang trách ta?" Tuy là lời hỏi ủy khuất đến cực điểm, nhưng Lạc Lặc lại không thấy trên mặt Ngu Mạc Tình nhìn ra bất kỳ ủy khuất nào, dù sao khóe môi hơi cong kia khiến người ta có một kích động thơm nó, mà Lạc Lặc cũng xác thực thay đổi hành động, thời khắc khi cúi người đang tiếp xúc, trong lòng tuôn ra thở dài

Trong nháy mắt khi bờ môi từ khóe môi dần dần dán lên, Lạc Lặc liền chứng tỏ bản lĩnh cướp đoạt của chính mình, căn bản không để ý ý nguyện của người dưới thân mà vội vã lại lưu luyến đảo qua bờ môi ướt át ngon lành đến cực điểm kia, tiếp đó cạy ra kẽ răng của Ngu Mạc Tình, xông vào nơi ấm áp thơm nồng khiến nàng luôn hoài niệm lưu luyến kia

Đối mặt sự cướp đoạt như vậy, hai tay Ngu Mạc Tình vốn là muốn phản kháng chẳng biết vì sao càng ôm lấy cái cổ của Lạc Lặc, mà chuyện này không thể nghi ngờ khiến người giờ khắc này đang giở trò xấu càng thêm hưng phấn, khi đầu lưỡi từng cái một đảo qua có thể chạm đến trong vách khoang môi, khi đầu lưỡi tiến vào mà quấn lấy người dưới thân hiện ra vị trong veo mềm mại, dục vọng của Lạc Lặc dần dần trèo lên đến đáy mắt, hai tay cũng bắt đầu không an phận tìm tòi thân thể mềm mại dưới thân

"Ngô..." Ngu Mạc Tình bởi vì nụ hôn này đủ để thiêu đốt tất cả khiến bàn tay ôm lấy cái cổ Lạc Lặc càng ngày càng dùng sức, chỉ là khi cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực làm loạn với thân thể, quả tim nhất thời tê dại, cũng khiến cô không thể không đẩy Lạc Lặc ra, ngăn lại nụ hôn sắp mất đi sự khống chế kia, "Tiểu Lạc, dừng lại..." Không nghĩ tới phóng túng nhất thời càng suýt chút nữa làm cho cô mê muội ở bên trong dục vọng Lạc Lặc chế tạo ra

Bờ môi dây dưa tuy là bị mạnh mẽ kéo ra, nhưng lại ở giữa hai người kéo ra một đường chỉ bạc triền miên, Lạc Lặc híp mắt duỗi ra đầu lưỡi liếm nhẹ chất nhầy lưu lại ở khóe môi, khi vị giác dâng ra một cổ ngọt ngào thỏa mãn triển khai miệng cười: "Rất ngọt!" Là mùi vị nàng thích

"Tiểu Lạc, đừng làm rộn!" Hai tay chống ở trước ngực Lạc Lặc, trên mặt Ngu Mạc Tình thoáng hiện xấu hổ, cô không hiểu, làm sao sẽ bởi vì một cái hôn của đứa trẻ này thì chính mình lạc lối như thế? Vậy mà để đối phương làm mọi thứ muốn đánh thức!

"Ta không có làm rộn, ngươi thích" Khẳng định đáp lại đối phương, Lạc Lặc không một chút nào cho là mình chuyện vừa rồi làm là hồ đồ, chớp chớp mắt, trái lại có loại cảm giác chưa tận hứng, tiếp đó như đứa trẻ muốn kẹo ăn nhích đến trước mắt Ngu Mạc Tình ngây thơ hỏi, "Làm lại một lần, có được hay không?"

"Không được!" Xô đẩy khuôn mặt tinh xảo phóng to trước mắt, Ngu Mạc Tình hận hận lườm Lạc Lặc thỉnh thoảng vẫn liếm bờ môi, "Nếu như ngươi còn như vậy, chúng ta bây giờ liền trở về" Đứa nhỏ này làm sao như vậy, có được lợi lộc thì không biết bớt phóng túng

"Vậy cũng không được" Trợn to mắt, Lạc Lặc vội vàng dời người ra, giả vờ ngoan ngoãn mở miệng, "Hôm nay không khí tốt như vậy, bây giờ đi về là lãng phí" Ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng từ lâu làm xong dự định lần nữa trộm hương rồi, đối với Lạc Lặc mà nói, làm sao sẽ dễ dàng buông tha cơ hội tốt như vậy?

Hết chương 31

Edit: Chương sau bắt đầu ngược, mn có ngóng trông k nào, tiết lộ với mn một chút, ma ma không đơn thuần như vậy đâu, bả lừa con người ta, tui hong thích ma ma rồi ô ô ô, tội tiểu Lạc của tui

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro