Chương 33: Chúc mừng ngươi, trở về từ cõi chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Chúc mừng ngươi, trở về từ cõi chết

Tiếng tiếng tít tắt ở trong phòng bệnh yên tĩnh màu trắng có thứ tự nhảy nhót, chống lấy cằm, Kha Trảm Tâm nhìn phía Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc trên giường bệnh gần như sắp bị băng bó thành xác ướp, sau khi lạnh giọng cười nhạo trên mặt xẹt qua tia sầu lo, tiếp đó đứng dậy muốn ra khỏi phòng bệnh, nhưng cũng bị trên màn hình máy móc điện tử trị bệnh đột nhiên xuất hiện điểm sóng nhanh chóng chập trùng dừng lại bước chân rời đi

Liếc nhìn màn hình từ từ náo nhiệt lên, Kha Trảm Tâm một lần nữa đi đến bên giường nhìn chăm chú người đã hôn mê ba tháng, mà cùng lúc đó, tay cũng bóp lên nút màu đỏ ở đầu giường, chỉ chốc lát sau, liền có ba người đi vào phòng bệnh, Kha Trảm Tâm chậm rãi lùi đến một bên, cũng không vội dò hỏi tình huống, trái lại mất tập trung thất thần

"Tiểu quỷ này giữ mạng là không có vấn đề gì, nhưng mà, muốn giống như kiểu trước đây nhảy nhót tưng bừng tựa hồ thì cần kỳ tích!" Ngữ điệu mê hoặc ở trong phòng bệnh trắng xám yếu ớt lan truyền, cũng làm cho Kha Trảm Tâm lấy lại tinh thần, nhìn cô gái trước mắt một thân áo blue trắng, lại không chút nào không che giấu được cảm giác quyến rũ mê người truyền tới trên người, khiến Kha Trảm Tâm không tự chủ được nhớ tới một hình ảnh nào đó trong ký ức

"Cám ơn bác sĩ Cốc, Lạc có thể giữ mạng đã là may mắn trong bất hạnh rồi" Như là nghĩ đến cái gì đó, con ngươi Kha Trảm Tâm bịt kín âm u, "Lần này còn cần cảm ơn công tước Andeo và công tước phu nhân ra tay giúp đỡ, càng phải cảm tạ bác sĩ Cốc và bác sĩ Trữ không hề từ bỏ Lạc" Kha Trảm Tâm không dám tưởng tượng, nếu như lúc trước hai người này không có đúng lúc đến trấn S, có lẽ Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc thì thật sự phải chết ở trong vụ nổ kia

"Tiểu Trảm Tâm đừng khách khí như vậy, nếu không thì có vẻ quá xa cách rồi..." Vẻ mặt tươi cười duỗi ra đầu ngón tay khiều lên cằm của Kha Trảm Tâm, nữ nhân được gọi là bác sĩ, trong lời nói đầy rẫy ý tứ "trêu chọc" nồng đậm

Trữ Phong Hinh ở phía sau nữ nhân không nói gì mà nhìn người phía trước, sau đó ở cách đó không xa khi nhìn thấy Đạo Nghĩa dựa cửa mà đứng, trong lòng không nhịn được lườm một cái: Nữ nhân họ Cốc này là cố ý đó!

Khi Kha Trảm Tâm cảm nhận được âm hàn không tên phía sau lưng, thân thể không tự chủ lùi về phía sau mấy bước tránh ra cô gái ý cười mê người trước mắt, khóe môi kéo lên độ cong càng là có vẻ có tia cứng ngắc: "Bác sĩ Cốc nói đùa rồi!" Trước tiên không nói nữ nhân trước mắt này là cố ý, cho dù đối phương thật sự có ý với nàng, Kha Trảm Tâm cũng sợ không có mạng hưởng thụ, dù sao, cho dù nàng phản ứng chậm trễ thế nào nữa, tầm mắt lạnh lẽo càng ngày càng mạnh sau lưng kia là vô luận như thế nào đều không thể khiến người ta lờ đi, huống chi, thân là vợ của tứ đương gia phủ công tước Andeo, nàng cũng không dám tùy ý trêu chọc

"Tiểu Trảm Tâm..." Cốc Mật còn muốn tiếp tục đùa giỡn đối phương một giây sau bị kéo vào một cái ôm dâng lên nhiệt độ nóng rực, mà trong nháy mắt giương mắt nhìn chỉ thấy người yêu nhà mình một mặt đóng băng ba thước, khuôn mặt yêu diễm vẫn chưa bởi vì đạo nghĩa mà có thay đổi, trái lại lớn mật hôn lên đôi môi mím chặt của đối phương, tinh tế dây dưa

Trữ Phong Hinh, Kha Trảm Tâm và bác sĩ Lục luôn chưa ra tiếng không nói gì mà nhìn hai người không e dè trước mắt, đối với tình cảnh nóng bỏng này chỉ có thể không hề có một tiếng động thở dài

― ― ―

Dùng con dao nhỏ cận thân mỏng như lá cây không để ý gọt quả táo trong tay, Kha Trảm Tâm mặt không thay đổi nhìn vỏ táo liên tục không đứt trong tay, mà khi khóe mắt đảo qua Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc trên giường bệnh đang hơi rung động mí mắt, cả khối vỏ táo vừa vặn rơi xuống trên mặt đất, hình thành một vòng hoàn mỹ, cắt lên một miếng đưa vào trong miệng, đối với người đã từ từ mở hai mắt ra, lạnh lùng mở miệng: "Chúc mừng ngươi, trở về từ cõi chết"

Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc thức dậy ở khi tiếp thu được đối đãi lạnh lẽo vô tình vừa định mở miệng, lại ý thức được chính mình căn bản không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể không ngừng ấp úng động đôi môi, nhưng cho dù như thế, lại vẫn là không cách nào phát ra bất kỳ tiếng vang nào

"Đừng phí sức, bây giờ ngươi không nói chuyện được, khói của vụ nổ kia sinh ra tổn thương khí quản của ngươi; Thân thể của ngươi cũng không nhúc nhích được, bởi vì toàn thân ngươi có 70% lớp da bỏng; còn có chân của ngươi, bởi vì vụ nổ cây cột ngã xuống đè ở trên cột sống của ngươi, cho nên, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, nửa người dưới của ngươi xem như là phế rồi" Kha Trảm Tâm như là không có ý thức được thảm trạng của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc, từng cái nói ra từng cái kết quả của Cốc Mật, Trữ Phong Hinh và bác sĩ Lục cùng nhau chẩn đoán được, miếng táo trong miệng bị cắn đến vang lên răng rắc, mà câu nói tiếp theo càng là nói ra sự thật tàn khốc nhất, "Tuy mạng là nhặt về rồi, nhưng mà bởi vì bộ phận trong thân thể ngươi chịu phải tổn thương trọng đại, cho nên, ngươi bị Cốc Mật và Trữ Phong Hinh cùng nhau chẩn đoán xác thực, ngươi nhiều thì có thể sống ba mươi năm, chậm thì hai mươi năm; Đương nhiên, đây là lấy trong hai ba mươi năm sau này của ngươi không có bị thương nặng làm tiền đề" Một bộ dáng dấp việc không liên quan tới mình trình bày, Kha Trảm Tâm quét mắt nhìn Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc không hề nhấp hai môi nữa, cuối cùng lấy trầm mặc làm kết thúc phần nói chuyện đơn phương này

Ở sau một quãng thời gian rất dài, Lạc Lặc dựa vào đầu ngón tay chỉ có thể hoạt động nhẹ nhàng gõ giường trong tay, coi như là một động tác đơn điệu như vậy, Kha Trảm Tâm cũng rõ ràng đối phương muốn biểu đạt chính là cái gì, chỉ là lần này lại không có đúng lúc đáp lại, trái lại đợi ăn xong toàn bộ quả táo mới chậm rãi đáp lại: "An Cách? Cách Lỗ Lặc chết rồi, hoàn toàn thay đổi, nếu như không phải làm ADN đối chiếu, căn bản cũng sẽ không biết là hắn. Sau khi vụ nổ xảy ra ba ngày, Italy truyền đến tin tức, vợ và con cái của hắn đều chết trong một trận tai nạn xe" Nhưng ai cũng biết, đó là chết oan chết uổng, "Lạc, ta không hiểu ngươi làm sao sẽ đem mình làm đến mức độ này, mà chuyện đến nước này, ta vẫn cứ không thể tin được, Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc cũng sẽ có một ngày thê thảm như thế"

Thân thể không cách nào nhúc nhích, thanh quản không cách nào chấn động đều khiến Lạc Lặc vào đúng lúc này có vẻ càng bi thảm, nhưng mỗi một câu mỗi một chữ của Kha Trảm Tâm cũng giống như là đánh ở trong lòng khiến nàng cảm thấy đều không thể hô hấp, hai mắt lẳng lặng bất động ngóng nhìn trần nhà màu trắng, nàng bây giờ ngay cả cắn răng và nắm chặt tay cũng không cách làm được, hai mắt cũng khô chát đến chảy không ra bất kỳ nước mắt nào, chỉ có thể mặc cho loại đau đớn xuyên tim kia tập kích toàn bộ thân thể

"Nghỉ ngơi thật tốt đi!" Nên nói và không nên nói, Kha Trảm Tâm ở ngày thứ nhất Lạc Lặc tỉnh lại liền đều không hề che giấu nói ra. Nhưng mà, chuyện này còn rất xa không đủ! Một lần nữa cầm lấy một quả táo bắt đầu lần nữa gọt vỏ, trong lòng Kha Trảm Tâm làm một dự định, còn có một việc nàng sẽ đợi Lạc Lặc tháo bỏ những băng vải khiến người ta nhìn thì tổn thương mắt này ra lại tiến hành báo cáo ra, đến lúc đó chính là lúc Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc làm ra quyết định rồi....

― ― ― ―

Sau ba tháng

Khi bác sĩ Lục thay Lạc Lặc tháo đi một tầng lại một tầng băng, những lớp da tổn thương bị băng bó kia của Lạc Lặc dần dần hiện rõ trong không khí lạnh lẽo, ban đầu da thịt gặp phải không khí lạnh lẽo trong nháy mắt mang đến một loại đau đớn thấu xương, khiến Lạc Lặc không nhịn được toàn thân run rẫy, mà da thịt đỏ bừng dữ tợn càng là để tất cả mọi người mang đến một loại kích thích thị giác trước nay chưa có, đặc biệt là lớp da ghê sợ từ sau gáy kéo dài đến khóe mắt phải dưới gò má khiến Kha Trảm Tâm, bác sĩ Lục, Đạo Nghĩa, Cốc Mật, cùng Trữ Phong Hinh ở một bên dồn dập nhíu chặt lông mày

"Da của ngươi trừ phi làm phẫu thuật cấy ghép, bằng không cả đời cũng sẽ như vậy" Cốc Mật không được tự nhiên dựa vào trong lồng ngực của Đạo Nghĩa, quá khứ nàng từng chạm phải rất nhiều bệnh án sinh lão bệnh tử, nhưng giống Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc lại là lần đầu gặp phải, loại toàn thân trên dưới, ngoại trừ mặt trái kia, lồng ngực, bộ phận cánh tay, đầu ngón tay cùng lòng bàn tay ra cơ hồ không có một chỗ da tốt, nghiễm nhiên như là một ác quỷ khiến lòng người sản sinh run rẩy

Cảm giác được nội tâm Cố Mật lộ ra hoảng sợ, Đạo Nghĩa ôm chặt con người bé nhỏ trong lòng, đôi môi khẽ mím, tiếp đó ôm lấy Cốc Mật đi ra phía ngoài phòng bệnh, mà Trữ Phong Hinh cũng theo sát phía sau rời khỏi

Cảm giác đau nhói vẫn là không ngừng từ toàn thân xông lên thần kinh não, Lạc Lặc đưa tay ra cánh tay, lạnh lùng cảm thụ lấy loại đau đớn này, quét mắt rõ ràng là thân thể của chính mình lại xa lạ như thế, má phải bị phỏng hơi co rút: "Kha, đem gương cho ta"

Ngữ khí bình tĩnh khiến người ta không dò ra ý nghĩ giờ khắc này của Lạc Lặc, Kha Trảm Tâm rời phòng, đợi khi lần nữa đi vào đem gương đưa cho đối phương, mà trong mắt là một mảnh màu sắc thâm thúy như vực núi

Con mắt chuyển cũng không chuyển mà nhìn người mặt khác trong gương, trong mắt Lạc Lặc vẫn là một mảnh bình tĩnh khiến người bên ngoài không thể tin tưởng, chỉ là ở một lát sau đột nhiên mở miệng: "Kha, người này không giống người, quỷ không giống quỷ, thật sự là ta sao?"

Ngữ điệu vững vàng của Lạc Lặc khiến Kha Trảm Tâm bỗng nhiên nhíu chặt lòng, nhưng cùng lúc cũng không chút nào che giấu trả lời: "Phải!" Hít sâu một cái, nàng có thể hiểu rõ cảm nhận giờ khắc này trong lòng của Lạc Lặc, nhưng mà nàng cũng không thể ra sức, chỉ có thể dùng lý do cứng nhắc nhất khuyên lơi đối phương, "Bác sĩ Cốc nói rồi, có thể làm phẫu thuật cấy ghép da"

"Làm phẫu thuật? ! Kha, cả ngươi cũng bắt đầu thương hại ta?" Lớp da toàn thân này nếu quả thật muốn làm phẫu thuật, phải khi nào mới có thể hoàn thành? Mà lấy thân thể và tính mạng có hạn của nàng, thật có thể tiếp nhận một lần lại một lần phẫu thuật? Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc bây giờ, cả cầm gương đều đã hao phí tất cả sức mạnh toàn thân, nàng như vậy, còn có giá trị sống tiếp sao?

"Không phải thương hại. Tất cả những thứ này của hôm nay là bản thân ngươi tạo thành, cho nên, ngươi không xứng đáng có được thương hại" Dùng chữ lạnh lùng ác độc để che dấu quan tâm trong lòng, Kha Trảm Tâm dùng ánh mắt vội vã đảo qua Lạc Lặc tinh thần dao động, dừng lại lời nói một lát sau rồi lại mở miệng, "Nửa năm này, Italy đã xảy ra rất nhiều chuyện. Ngoại trừ những chuyện trước đó nói với ngươi ra, còn có một chuyện, cũng là ngươi nên biết. Lão gia tử không biết tại sao tìm được ngươi người anh kia của ngươi ― ― Ngu Phi Túc, ở lúc ngươi hôn mê cũng đã phái người đem hắn cùng Ngu Mạc Tình đón về Italy, có ý định để hắn tới nhận vị trí gia chủ của gia tộc Cách Lỗ Lặc"

Ngu Phi Túc? ! Ngu Mạc Tình? ! Italy? !

Hai tay của Lạc Lặc bởi vì trong tai nghe được tin tức mà nắm chặt thành quyền, nhưng cũng là cười, nàng bây giờ cư nhiên cả chút chuyện đơn giản nhất cũng không làm được, quả đấm không chặt vô lực đặt bên cạnh trên giường, Lạc Lặc nhắm mắt lại khẽ cười thành tiếng, nhưng Kha Trảm Tâm và bác sĩ Lục bên trong phòng đều có thể từ trong tiếng cười nghe ra bi thương nồng nặc

Tiếng cười kéo dài ở trong phòng an tĩnh có vẻ càng chói tai, Lạc Lặc cũng nằm ở trên giường bệnh, vết tích bị phỏng che kín đỏ tươi ở trên khuôn mặt tươi cười tràn đầy điên cuồng trở nên hết sức dữ tợn và xấu xí, sau khi cười một lát phân phó nói ra: "Kha, ta muốn liên lạc công tước Andeo, mời nhanh chóng sắp xếp" Nàng sẽ không để tất cả của tất cả của cho chính mình đều hủy ở trong tay Ngu Mạc Tình và Ngu Phi Túc, mà những kia vốn nên thuộc về nàng, nàng càng là sẽ không dễ dàng nhường ra...

Hết chương 33

Edit: Mn có đau lòng hôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro