Chương 41: Thật sự là nước mắt cá sấu sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Thật sự là nước mắt cá sấu sao?

Vẻ mặt của Lạc Lặc vẫn chưa bởi vì lời của Cổ Ấu Nhạc mà thay đổi, trái lại ở sau khi người làm đưa lên bữa sáng liền bắt đầu như không có chuyện gì xảy ra mà thì dùng, nhưng lông mày cau lại trong lúc không để ý lộ ra ý nghĩ nơi sâu xa nhất của đáy lòng nàng. Bác sĩ Lục nhìn người rõ ràng ăn không biết mùi vị lại vung múa dụng ăn cơm, sau đó nhìn bóng lưng đã quay người rời đi của Cổ Ấu Nhạc: "Lạc, nếu như ngươi thật sự không ưa nàng, thì không nên cho nàng cơ hội xuất hiện ở trước mắt ngươi"

Đối mặt với lời của bác sĩ Lục nói giống nhau như đúc với Kha Trảm Tâm, Lạc Lặc chỉ là không có dấu vết mím môi bỏ xuống dụng cụ ăn, đứng dậy đi đến phía phòng của mình, mà ở dưới tình huông không người nào có thể biết, tay nắm chặt cây nạng không nhịn được từng trận run rẩy, mà bước tiến dưới chân nhất thời xoay một cái, đi đến phía phòng ở của Ngu Mạc Tình...

― ― ―

Hơi cảm thấy đau đầu nhìn nữ nhân trên mặt trắng bệch ở trên giường toàn thân cơ hồ không có thôi run rẩy, còn có dáng dấp đối phương không tự chủ được cắn chặt xuống bờ môi toát ra vẻ thống khổ, trong lòng Trữ Phong Hinh có loại tích tụ không nói ra được, nàng không hiểu, Ngu Mạc Tình làm sao sẽ đem chuyện làm thành dáng dấp như bây giờ? Hai năm trước, nàng rõ ràng có thể thấy được sự ỷ lại của nữ nhân này đối với tiểu quỷ Cách Lỗ Lặc, nhưng chỉ chớp mắt, cô vậy mà tự tay tạo thành kết cục bi thảm không cách nào cứu vãn trước mắt này

Nếu có một ngày, nữ nhân này biết lựa chọn của lúc trước tạo cho Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc như hiện nay, không biết sẽ có phản ứng như thế nào. Cùng lúc Trữ Phong Hinh âm thầm phỏng đoán, kim tiêm trên tay không chút do dự mà đâm vào thân thể của Ngu Mạc Tình, khi chất lỏng bên trong ống tiêm dần dần bị truyền vào sau đó nhanh chóng rút ra, tiếp đó cầm lấy kim tiêm bé nhỏ chuẩn bị xong một bên lần nữa đâm vào mạch máu dưới da, ở sau khi trên đầu giường treo lên một bình dịch truyền mới nhẹ nhàng thở phào một hơi

"Xin lỗi! Bác sĩ Trữ, thêm phiền phức cho ngươi rồi" Thiệu Nhuế đầy mặt áy náy mở miệng, nếu như không phải nàng cố ý muốn đem nữ nhân té xỉu ở trước cửa lớn này khiêng vào, có lẽ thì sẽ không để nhiều người bận rộn theo nàng như vậy

"Tiểu Nhuế, ngươi có thể đừng khách khí như vậy hay không, hơn nữa chuyện như vậy ngươi không cần để ở trong lòng, bởi vì cho dù là phiền phức cũng không phải ngươi cho" Nghĩ đến người nào đó đến bây giờ còn không có xuất hiện, Trữ Phong Hinh thì trở nên đau đầu, "Huống chi, may mà ngươi đem nàng vào" Nếu như Ngu Mạc Tình không nữa nhanh chóng tiến hành trị liệu, hậu quả thực sự là không thể tưởng tượng nổi

"Thân thể của nàng chuyển biến tốt rồi chưa?" Nhìn theo người cho dù đang hôn mê vẫn cứ bất an, trong mắt của Thiệu Nhuế lộ ra tia do dự, có những vấn đề, nàng không biết có nên hỏi hay không?

"Còn phải quan sát. Sốt cao dẫn đến viêm phổi và một ít bệnh bội nhiễm khác. Hơn nữa mưa đêm qua luôn không ngừng, cũng không biết nàng ở trong mưa hôn mê bao lâu, nhưng hiển nhiên là một khoảng thời gian không tính ngắn ngủi" Huống chi, thân thể của nữ nhân này vốn cũng không tốt, trãi qua trận mưa to như thế nữa, quả thực là đang tìm cái chết

"Bác sĩ..." Vừa định mở miệng, nhưng sau khi nhìn thấy đối phương ánh mắt sắc bén ám chỉ Thiệu Nhuế nhất thời ngừng lại kính ngữ gọi ra khỏi miệng, "Phong Hinh, nàng là mẫu thân của Lạc Lặc, đúng không?" Tuy thân là nhà dinh dưỡng của đối phương, nhưng chuyện liên quan với Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc, nàng biết cũng không nhiều. Nhưng mà, từ trong trận nghi thức kế nhiệm gia chủ của Cách Lỗ Lặc, nàng có thể suy đoán ra một ít chuyện. Huống chi, cơ hồ tất cả mọi người trong nhà của Cách Lỗ Lặc đối với nữ nhân bệnh trên giường này im tiếng không nói, tựa hồ sự tồn tại của người này lại như cấm kỵ, làm cho tất cả mọi người không dễ dàng chạm đến

"Tiểu Nhuế không phải đã sớm đoán được rồi" Chính là bởi vì là mẹ, cho nên Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc mới không cách nào dễ dàng tha thứ cho nữ nhân trước mắt này. Ở lúc hai người rơi vào tâm tư của từng người, Ngu Mạc Tình cũng ở trong hôn mê phun ra lời mơ hồ: "Ngu....Phi...Túc..."

Sau khi hai người nghiêng người lắng nghe, nhất thời bởi vì lời trong miệng thốt ra của Ngu Mạc Tình mà thay đổi sắc mặt, ngay ở lúc Thiệu Nhuế muốn đi khóa cửa phòng, cửa lại không hề báo động trước bị mở ra, mà khi nhìn thấy người đến, sắc mặt càng là lần lượt biến đổi

Vốn là hiếu kỳ vẻ mặt quái dị của người trước mắt, nhưng ở trong không khí yên tĩnh, Lạc Lặc khi nghe được cái tên khiến nàng căm ghét không ngớt kia, đột nhiên nở nụ cười: "Không nghĩ tới, cho dù ở lúc thần trí mê man, cô ta nghĩ tới vẫn là đứa con trai không được việc kia của cô ta"

Ngu Phi Túc... Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc phẫn hận cắn chặt chân răng, đồng thời tay nắm chặt cây nạng, nàng chưa từng có qua căm hận chính mình như thời khắc này, tất cả trong tai nghe được giống như là đang trừng phạt sự nhẹ dạ của nàng, cũng để nàng lại một lần nữa hiểu biết được lòng của Ngu Mạc Tình, thời khắc kiên quyết quay người rời đi lạnh lùng nói, "Mặc kệ cô ta bệnh thành thế nào, đừng để cô ta chết ở đây"

Khi cửa lần nữa bị khép lại, Thiệu Nhuế cùng Trữ Phong Hinh liếc nhau một cái, mà một khắc sau, từ tiếng kêu trong miệng phun ra của Ngu Mạc Tình khiến hai người đồng thời cảm thấy bất đắc dĩ to lớn, dù là ai cũng nghe được, từng tiếng "tiểu Lạc" kia so với từng tiếng "Ngu Phi Túc" trước đó càng cấp thiết và lo lắng hơn

Trữ Phong Hinh vô lực nhìn người giờ khắc này ở trên giường trằn trọc trở mình, khuôn mặt mang theo từng tia thống khổ, lộ ra tia cười khổ: Nữ nhân này cũng thực là, sớm không nói muộn không nói, một mực ở thời điểm Lạc tới nói lời không nên nói nhất. Xem ra nữ nhân này nhất định phải ở chỗ Lạc này chịu đựng dằn vặt không thôi. Nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của người nào đó, con ngươi trong nháy mắt tối xuống, tính toán thời gian, tựa hồ cũng nên đến lúc rồi

― ― ―

Khi Ngu Mạc Tình từ trong hôn mê nặng nề dần dần tỉnh lại, khi nhìn phía tranh sơn dầu rất tinh tường trên tường, thì ý thức được chính mình giờ khắc này ở nơi nào, hai mắt từ mông lung ban đầu chậm rãi có xu hướng rõ ràng, nhìn lên dịch truyền đang treo, ở trong phòng không một người, khóe môi không tự chủ được cong lên độ cong cay đắng, chống lên thân thể hư yếu, ở trước ngực truyền đến một trận lại một trận đau đớn mơ hồ sau đó không nhịn được thở nhẹ ra tiếng

"Ngươi đã tỉnh?" Thiệu Nhuế đẩy cửa ra nhìn về phía người đang ngồi dậy, nhẹ giọng mở miệng, "Ngươi đã ngủ mê hai ngày rồi, ăn một chút gì đi!"

"Ngươi là..." Nàng không nhớ rõ trong nhà Cách Lỗ Lặc có một người như vậy, hơn nữa từ ăn mặc nhìn lên cũng không như là người làm trong nhà

"Ta là nhà dinh dưỡng của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc" Nhợt nhạt nở nụ cười, Thiệu Nhuế đem đồ ăn đặt ở trên tủ đầu giường, "Ngươi có cảm thấy tốt hơn một chút hay không?"

"Cảm tạ! Tốt hơn rất nhiều rồi. Ngươi là....Nhà dinh dưỡng?" Nghi hoặc che kín cả khuôn mặt, Ngu Mạc Tình không hiểu, tiểu Lạc vì sao lại cần nhà dinh dưỡng?

"Nàng cần ẩm thực hợp lý để điều dưỡng thân thể" Có thể nói cũng giới hạn ở đây, nhưng Thiệu Nhuế có thể từ trên mặt đối phương nhìn ra suy nghĩ sâu sắc toát ra trên khuôn mặt sau khi lời nói này, chỉ là ở một khắc tiếp theo lại chuyển thành mờ mịt cùng không thể tin

"Nàng ở đâu?" Theo suy đoán của mình mà cổ họng khàn khàn, Ngu Mạc Tình cúi đầu muốn quét đi tính khả năng hiện lên trong đầu, sau đó ngẩng đầu cầu xin nhìn về phía Thiệu Nhuế, "Ta muốn gặp nàng" Từ sau đêm đó, khuôn mặt bị tổn thương của đứa bé kia rơi ở nơi sâu xa nhất của đáy lòng. Sau đó liền hết lần này đến lần khác hiện lên ở trong mơ: Trong giấc mộng bày ra trước hết luôn là khuôn mặt tinh xảo mà tùy tiện của quá khứ, sau đó khi Ngu Phi Túc xuất hiện, gương mặt đó từng bước cùng khuôn mặt bị phỏng như bây giờ đan xen nhau, để cô có loại cảm giác nghẹt thở tuyệt vọng

Rất nhiều lúc, cô luôn quanh quẩn ở trong thấy và không thấy, cô khát vọng nhìn thấy tiểu Lạc, rồi lại sợ sệt nhìn thấy. Cô sợ sệt không chỉ là sự thù hận hiện ra trong mắt đối phương, càng là sợ sệt sự lựa chọn của chính mình ở hai năm trước là một lựa chọn sai lầm từ đầu đến đuôi, có lẽ từ vừa mới bắt đầu thì sai đến quá đáng

"Nàng, không muốn gặp ngài" Lắc đầu, Thiệu Nhuế nhìn Ngu Mạc Tình thống khổ nhắm mắt lại, sau vài lần suy tư không đành lòng mở miệng, "Chí ít hôm nay, nàng không thể gặp ngài"

Dùng từ của đối phương khiến Ngu Mạc Tình bỗng nhiên mở mắt ra, sau đó ở dưới sự từ chối lộ ra bất cứ chuyện gì của Thiệu Nhuế từ từ dùng cơm, cho đến trong phòng lần nữa chỉ còn một mình mình mới rút đi kim tiêm trên tay xuống giường, quả nhiên, cô vẫn là rất lưu ý sau câu nói "Không thể" của đối phương ẩn chứ ý nghĩa

Hai chân hư mềm khiến Ngu Mạc Tình đi đường có vẻ có chút khó khăn, đỡ tường, theo bản năng lựa chọn chậm rãi đi đến phòng của đứa trẻ kia ― ― đồng thời cũng là phòng cô ở trong hai năm, thở hổn hển, chuyển động khóa tay, liếc nhìn cửa phòng dễ dàng thì được mở ra, ánh mắt lóe lên tia vui ngầm...

― ― ―

Cho đến khi Ngu Mạc Tình một lần nữa vào phòng đem cửa khép lại, nơi khúc quanh mới đi ra mấy bóng người

"Như vậy tốt không?" Bác sĩ Lục thấp thỏm bất an mở miệng, nếu để cho Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc biết họ cố ý để Ngu Mạc Tình vào phòng, đến lúc đó nổi lên tức giận... Nghĩ đến chỗ này, toàn thân thì một trận run rẩy, hai tay không có phí phách ôm vòng nhau

"Ta là cảm thấy để cho Ngu Mạc Tình hiểu rõ tình huống của Lạc, đối với loại cục diện bây giờ này có lẽ sẽ có cải thiện" Trữ Phong Hinh vén ra sợi tóc trước ngực, hờ hững mở miệng, "Nếu để cho Lạc Lặc còn tiếp tục như vậy, đừng nói ba mươi năm, ngay cả mười năm, nàng đều không có cái mạng này" Tên kia cùng lúc dằn vặt người khác, lại thế nào không phải đang dằn vặt chính mình?

"Ta tán thành cách nói của Phong Hinh" Thiệu Nhuế cười nhạt mở miệng, mà lời nói ra cũng mang theo ấm áp mềm mại, "Lạc Lặc không nên đem chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, có lúc thích hợp bỏ xuống tình cảm, đối với nàng có ích" Tuy theo góc độ như vậy để xem, đối với một người khác khá là tàn nhẫn

"Đừng nghĩ nữa, chúng ta chờ xem kết quả là được rồi" Cổ Ấu Nhạc sau khi quét mắt cửa phòng đóng chặt, ôm lấy Thiệu Nhuế đi đến một phòng khác, thực ra ở trong mắt nàng, Lạc Lặc căn bản không đối với Ngu Mạc Tình như vậy, mà nguyên nhân làm như vậy đơn giản chỉ có một: Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc không bỏ xuống được nữ nhân thân là mẫu thân của nàng kia. Bước chân hơi ngừng, có cái gì chợt lóe lên ở trong đầu, lại làm sao cũng không bắt được

― ― ―

Lưng chống đỡ cửa khép lại, Ngu Mạc Tình vì có thể thuận lợi đi vào mà thở nhẹ, chỉ là một giây sau, ở trong phòng tĩnh lặng truyền đến tiếng kẹt kẹt lay động lớn của giường gỗ lim, tiếng thở hổn hển cùng nghẹn ngào đè nén, trong tai bởi vì âm thanh mơ màng nghe được bỗng nhiên thu hút người mà thân thể căng chặt như thế, hai tay khẽ run che lấy cánh môi, trong lòng Ngu Mạc Tình nhất thời tuôn ra cảm giác nghẹt thở khó mà nói rõ, mà chân lại như có ý thức của chính mình đi đến phòng ngủ phát ra tiếng kia, khi ánh mắt xuyên thấu qua cửa phòng chưa khép rơi vào trên thân thể người ở trên giường đang trằn trọc không ngừng, trong chớp mắt hoảng sợ đẩy cửa ra chạy đến bên người đối phương: "Tiểu Lạc... Ngươi làm sao vậy?"

Tại sao sắc mặt sẽ ở giữa trắng xám và màu đỏ không ngừng luân phiên? Tại sao cả người sẽ có vẻ thống khổ khó nhịn như vậy? Vì sao lại ứa ra nhiều mồ hôi dừng cũng không dừng được như vậy? Tại sao thân thể sẽ không bị khống chế run rẩy như lá úa trong gió? Quan trọng nhất là, tại sao không có ai đến thay nàng ngừng lại những thống khổ này?

"Tiểu Lạc..." Ngu Mạc Tình hai tay run rẩy nâng lên gương mặt càng có vẻ dày vò thống khổ của Lạc Lặc, nhìn mồ hôi trên mặt của người trước mắt không ngừng mà thấm ra da thịt, có mồ hôi theo bên trán chảy xuống hai gò má, có mồ hôi đi vào mặt nạ màu bạc cuối cùng từ khe hở dưới cằm tràn ra nhỏ xuống, "Ngươi chờ một chút, ta đi gọi người đến"

Đột nhiên ý thức được chính mình giờ khắc này nên làm những gì, Ngu Mạc Tình đứng dậy liền chạy đến phía ngoài, chỉ là khi tay cửa không thể dễ dàng chuyển động mở ra nữa, mới phát hiện chính mình hình như bị nhốt ở trong phòng, quay người một khắc không ngừng mà chạy về bên giường, nhìn Lạc Lặc chẳng biết lúc nào cuộn lại thân thể, sau đó nghe tiếng rên phun ra từ trong miệng của đối phương, nước mắt nhịn rất lâu cứ như vậy làm càn lướt xuống

"Tiểu Lạc..." Lên giường ôm chặt lấy Lạc Lặc, hi vọng như vậy có thể làm cho thống khổ của đối phương giảm ít một phần, nhưng khi cảm giác được thân thể trong lồng ngực càng ngày càng rung động, hoảng sợ trong lòng Ngu Mạc Tình cũng là càng ngày càng sâu sắc thêm, tiếng rên thống khổ bên tai của Lạc Lặc càng là như thanh kiếm sắc bén đâm vào đại não và nội tâm không ngừng sinh đau

Đầu óc của Lạc Lặc từ lâu bởi vì đau đớn mà một mảnh trống không, đau nhói và chấn động từ trong đến ngoài khiến ý thức rơi vào vực sâu đen kịt vô biên vô tận, rõ ràng hai mắt mở to nhưng không cách nào thấy rõ tất cả trước mắt, bởi vì ngoại trừ bóng tối vẫn là bóng tối, nàng không nhớ rõ thời gian qua bao lâu, cũng không biết loại tình nguyện đi chết này cũng không nguyện thừa nhận đau đớn còn có thể kéo dài bao lâu, chẳng qua là khi bên người tới gần một vật thể ấm áp, nàng chỉ muốn để đối phương cũng nếm được thống khổ giống như nàng

Lạc Lặc hai tay không tự chủ dùng hết toàn lực siết chặt vật thể ấm áp nơi tay có thể chạm, miệng càng là mạnh mẽ cắn tới mềm mại gần trong gang tấc, nhưng những thứ này vẫn không có cách ngừng lại thống khổ từ trong cơ thể không ngừng kéo đến, thân thể toàn bộ đè lên, mà hai tay ghìm chặt lại vật không rõ trong lồng ngực, dường như chỉ có như vậy, mới có thể hơi giảm đi sợ sệt bởi vì khủng hoảng của nội tâm mà sinh ra

Đau đớn trong nháy mắt mà đến trên người khiến Ngu Mạc Tình không tự chủ được thở nhẹ, nhưng lập tức bị đè nén xuống, đối mặt sức mạnh giam cầm càng lúc càng lớn trên eo lưng, còn có cắn xé giữa cổ, Ngu Mạc Tình một tay vươn vào sợi tóc trắng xám của Lạc Lặc cũng không ngăn cản, mặc cho đau đớn dày đặc của đối phương mang đến cả chính mình vẫn cứ thân thể hư nhược: "Tiểu Lạc... Không có việc gì..." Tựa hồ xuất phát từ bản năng, cô chính là có thể cảm giác ra kinh hoảng sợ sệt phát ra nơi sâu xa từ nội tâm của Lạc Lặc, một cái tay khác nhẹ nhàng ôm đến bên hông đối phương, an ủi lưng run rẩy của Lạc Lặc, "Không có việc gì!" Lời này là cô nói với người trong lòng, cũng là đang nói với chính mình...

Không biết qua bao lâu, khi Ngu Mạc Tình phát hiện sức mạnh của cần cổ cùng eo đang thu nhỏ lại, hai tay vỗ về cũng dần dần chậm lại, sau đó thăm dò kêu to: "Tiểu Lạc..."

Ngu Mạc Tình không có được bất kỳ hồi âm nhẹ nhàng đẩy ra người trên thân, mà ở khi thấy đối phương cho dù rơi vào ngủ mê lại vẫn là dáng dấp không khỏe véo chặt lông mày cùng quần áo bị mồ hôi nhuộm ướt dán sát ở trên người, đáy mắt xẹt qua đau đớn nồng đậm, đứng dậy đến phòng tắm vặn lấy một cái khăn ấm áp, sau đó cởi đi quần áo trên người đối phương, nhưng khi da thịt khắc sâu vào đáy mắt không còn là dáng dấp trong kí ức nữa, hai tay như là mất đi tất cả hành vi năng lực dừng lại ở giữa không trung

Ngu Mạc Tình ép buộc chính mình tiếp tục cởi ra cúc áo trên y vật của đối phương, mà khi Lạc Lặc ở khi toàn thân trần trụi chỉ còn sót lại quần lót che đậy nằm ở trước mắt, tiếng nấc bi thương tuyệt vọng đè nén trong chớp mắt đứt đứt quãng quãng vang vọng cả phòng, cẩn thận cầm khăn mặt lau chùi da thịt bị tổn thương sắp hoàn toàn thay đổi trước mắt, tiếng khóc của Ngu Mạc Tình càng lúc gấp gáp, cảm giác hoa mắt cũng dần dần tập kích đầu óc

Nỗ lực mở to hai mắt bị nước mắt mơ hồ, cẩn thận mà thu xếp xong thân thể hư mềm vô lực của Lạc Lặc, đưa tay gỡ xuống nữa mặt nạ màu bạc bởi vì mồ hôi mà ướt đến không thể tả, ở khi nhìn thấy trên má bị bỏng dâng ra dấu vết màu đỏ ướt át, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi dính trên má của đối phương, chỉ là sau một khắc, nước mắt của chính mình cũng không chịu khống chế rơi ở trên mặt không có mặt nạ che lấp của Lạc Lặc, khiến Ngu Mạc Tình hốt hoảng dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau đi

Chờ tất cả dàn xếp xong, Ngu Mạc Tình một lần nữa trở lại bên người Lạc Lặc, một tay nắm lên hai bàn tay tinh tế lại che kín vết thương nhỏ bị phủ ở dưới chăn, một tay xoa lên nữa khuôn mặt bị tổn thương kia, mà ký ức qua lại cũng theo đó mà lên: "Tiểu Lạc... Xin lỗi..." Cô không biết lựa chọn của hai năm trước sẽ để đứa nhỏ này biến thành dáng dấp này, người kia rõ ràng bảo đảm với cô, sẽ bảo vệ tốt đứa bé này, không để nàng bị thương tổn. Nhưng vì cái gì sự tình sẽ biến thành như vậy?

"Xin lỗi... Xin lỗi..." Bất kể là mở mắt ra hay là nhắm mắt lại, trước mắt thoáng hiện luôn là dáng dấp Lạc Lặc toàn thân bị tổn thương, mỗi một tấc da thịt kia tựa hồ cũng như là trãi qua lửa nóng thiêu đốt, lồi lõm bao trùm toàn bộ thân thể gầy yếu của Lạc Lặc, "Xin lỗi..." Ngoại trừ lần nữa nói xin lỗi, Ngu Mạc Tình căn bản không biết còn có thể nói cái gì. Nếu như có thể, cô tình nguyện bị thương là chính mình, cũng không muốn là đứa trẻ này

"Nói xong rồi thì cút cho ta" Lời nói không hề báo động trước khiến Ngu Mạc Tình kinh ngạc dâng lên nước mắt, cùng lúc kinh hỷ với Lạc Lặc chuyển tỉnh, cũng bị lời nói lạnh lẽo của đối phương mạnh mẽ đâm nhói trái tim, bàn tay trong nháy mắt từ trong tay rút khỏi vỗ bỏ bàn tay của chính mình vuốt ở trên mặt đối phương, khi nhìn lên con ngươi hiện ra lạnh lẽo kia của Lạc Lặc, lòng từ từ bắt đầu quặn đau lên

"Tiểu..." Tiếng kêu vừa muốn nói ra miệng bị nụ cười lạnh trên mặt của Lạc Lặc cản trở, sững sờ nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mắt, nơi cổ họng của Ngu Mạc Tình dâng lên chỉ có cay đắng tự mình biết: Một bước sai! Bước bước sai! Là bản thân cô tự tay đẩy đứa trẻ này ra, để nàng lâm vào nơi tuyệt vọng thê thảm, không phải sao? Cho nên, bất kể là Lạc Lặc hận cô, hay là lời lẽ vô tình với cô, càng sâu là giày vò vô tận , những thứ này, đều là cô nên có được. Bởi vì từ đầu đến cuối đều là cô nợ đứa trẻ này

Ngồi dậy, mặc cho chăn mỏng trượt xuống thân thể tràn đầy vết phỏng, mà lạnh lẽo lộ ra trong mắt của Lạc Lặc khiến không khí cũng vì đó mỏng manh: "Ngươi muốn kêu cái gì? Tiểu Lạc?" Tiếng cười chói tai cứ như vậy càn rỡ treo lên khóe miệng, trên mặt Lạc Lặc che kín âm lãnh xem thường, "Tiểu Lạc ở hai năm trước thì chết rồi! Bị ngươi tự tay vứt bỏ ở trong vụ nổ kia!" Hết sức phớt lờ dấu vết màu máu trên đầu vai đối phương, Lạc Lặc xuống giường từ trong tủ quần áo lấy ra y vật tròng lên thân thể, Lạc Lặc cả ánh mắt đều lười bố thí cho nữ nhân bên giường, "Nhưng mà, người ngu xuẩn như vậy chết rồi cũng là đáng. Thế nhưng, ngươi chắc sẽ cảm thấy thất vọng, dù sao, ngươi mất đi cơ hội lần thứ tư thương tổn nàng" Một linh hồn khát vọng tình cảm căn bản thì không có tư cách ở dưới gia tộc Cách Lỗ Lặc sinh tồn được

"Không cho phép ngươi nói như vậy" Ra sức kêu gào, cả bản thân Ngu Mạc Tình cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng loại kinh ngạc này cũng không có kéo dài bao lâu, ở một cái chớp mắt thì đến trước người Lạc Lặc, ngước nhìn khuôn mặt quen thuộc và xa lạ lẫn lộn kia, "Mặc kệ ngươi trở thành ra sao, ngươi đều là tiểu Lạc" Cùng lúc chắc chắn, Ngu Mạc Tình lộ ra vẻ cầu xin, "Xin ngươi, đừng nói lời như vậy, được không?" Hai tay không kìm lòng được nắm chặt vạt áo trước ngực của Lạc Lặc, Ngu Mạc Tình không thể chịu đựng lời nói như vậy của đối phương, lời nói lạnh lẽo, sỉ nhục và châm chọc lúc này Lạc Lặc cho làm đến khiến cô càng thêm sợ sệt tuyệt vọng

Mắt lạnh nhìn khuôn mặt đau đớn của đối phương, Lạc Lặc chụp lấy cằm của Ngu Mạc Tình nhẹ nhấc, ở khi nhìn thấy nước mắt chậm rãi tràn ra khóe mắt kia, vung lên miệng cười tàn nhẫn: "Cầu xin ta? Người giống như ngươi còn có thể cầu xin người?" Gương mặt chưa mang mặt nạ giống như nghĩ đến cái gì vặn vẹo cười để sát vào, "Ta sai rồi! Ngươi vẫn là sẽ cầu xin người, có lẽ mỗi lần khi Ngu Phi Túc bị bắt, ngươi đều sẽ giống như bây giờ đi cầu xin những người muốn đưa ta vào chỗ chết kia thả đứa con bảo bối của ngươi"

Dùng sức đẩy ra nữ nhân trước mắt, Lạc Lặc liếc nhìn Ngu Mạc Tình bởi vì mất đi chống đỡ mà ngồi quỳ trên mặt đất, chỉ cần nghĩ đến nữ nhân này từng lần đều không chút do dự mà dùng mạng của nàng đi đổi lấy mạng của Ngu Phi Túc, hơn nữa ở trong hôn mê vẫn là tâm tâm niệm niệm con trai của cô, sự thù hận cùng căm ghét của đáy lòng thì càng ngày càng dày đặc: "Thu hồi nước mắt của ngươi, ngươi ở trước mặt của ta căn bản thì không có tư cách rơi lệ" Lạc Lặc thu lại mặt nạ ở đầu giường một lần nữa mang lên, nhưng ở khi vừa bước đi bước chân đột nhiên mở miệng, "Ta hình như lại sai rồi, còn có một loại nước mắt ngươi là có tư cách chảy xuống, có lẽ trên đời này cũng không có người càng thích hợp hơn ngươi, ngươi nói, nước mắt cá sấu có phải là rất thích hợp với ngươi, mẫu thân đại nhân?" Âm điệu lẩm bẩm của lời cuối nhẹ nhàng giương lên thì như đang mỉa mai châm chọc ác ý nước mắt không ngừng tuôn ra của Ngu Mạc Tình vào giờ khắc này

Bước chân rời đi của Lạc Lặc lại như tảng đá đặt ở trong lòng Ngu Mạc Tình, mỗi một bước đều sắp khiến cô không thở nổi, mà mỗi câu của đối phương càng là sự thù hận lộ ra nồng đậm của từng chữ, nhưng mà, biết rõ chính mình sắp phải thừa nhận là cái gì, tại sao lòng vẫn là giống như bị cắt ra dâng lên đau đớn nghẹt thở như thế? Nước mắt vẫn là không tự chủ tràn ra viền mắt, đưa tay chạm đến, nhìn lại ướt át của đầu ngón tay, cổ họng khàn khàn tự hỏi: "Thật sự là nước mắt cá sấu sao?" Nhớ tới hành động quá khứ của chính mình, không nhịn được tràn ra tiếng cười thê lương, "Thật sự rất giống đó! Nàng không có nói sai, đích thật là nước mắt cá sấu" Đau đớn của lá phổi kéo lên không cách nào ngăn lại tiếng cười đi đôi với tiếng khóc, cho đến khi tiếng ho kịch liệt không ngừng nhảy ra bờ môi khô nứt, màu máu dần dần tràn ra khóe môi, Ngu Mạc Tình mới từ trong một loại tuyệt vọng không cách nào vung đi rơi vào trong bóng tối giờ khắc này muốn buông bỏ tất cả...

Hết chương 41

Edit: Chương mày mn đọc đã hôn, tui thấy hành Ngu ma ma còn ít hơn hành tiểu Lạc nhà tui nữa á, bởi ai yêu trước là khổ nhiều nhất mà

ps: ngày mai nghỉ một ngày, để có thời gian sắp xếp lưu trữ file, để lỡ một mai một ngày tươi đẹp nà đó cái lap bị hư chắc khóc ra nước mắt luôn quá hè hè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro