Chương 45: Vậy thì như ngươi mong muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45: Vậy thì như ngươi mong muốn

Lúc này ở trong phòng ăn của chủ trạch Cách Lỗ Lặc tràn ngập một loại bầu không khí quái dị, Thiệu Nhuế con ngươi có chút lóe lên đứng ở góc lầu hai với Cổ Ấu Nhạc, nhìn theo Ngu Mạc Tình khuôn mặt đang lộ ra hơi thở lạnh lùng cách bàn ăn không xa, mà cũng trong lúc đó, khóe mắt thì không tự chủ được nhìn phía đồ ăn trên bàn ăn đang bốc hơi nóng, tiếp đó xoay chuyển nhìn Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc một mặt trầm thấp, mà bọn người làm của chủ trạch đang cứng ngắc giằng co cũng dồn dập lui về phía sau vài bước, chỉ sợ vừa sơ sẩy, ngọn lửa vô danh nào đó sẽ lan đến người

"Lúc nào, mẫu thân đại nhân trở thành đầu bếp của gia tộc Cách Lỗ Lặc rồi?" Kéo ra độ cong không đủ chân thành, Lạc Lặc liếc nhìn món ăn khá là phong phú trước mắt, sau đó lạnh lẽo liếc về phía đầu bếp chuyên môn của gia tộc cơ hồ trốn ở sau cột, ở sau khi dừng lại một khắc một lần nữa nhìn lại người khuôn mặt hờ hững, ác ý mỉa mai, "Cũng không biết trong thức ăn có bỏ đồ gì không nên bỏ hay không..." Xách lên dao nĩa làm bằng bạc trong tay xiên lên đồ ăn trong mâm nhìn khá là tinh xảo, phốc cười lên tiếng, "Đồ ăn này tựa hồ là cố ý nhằm vào thể chất ta mà làm, mẫu thân đại nhân, ta có nên nói một tiếng, khổ cực ngươi rồi hay không?"

Sau một khắc, cánh tay khẽ giương lên, cả mâm thức ăn trước mắt toàn lực hết mức quét về phía mặt đất đá hoa cương: "Đáng tiếc, ta không có phúc hưởng thụ!" Ngay cả cười lạnh cũng không cố ý treo ở trên mặt nữa, con ngươi xám ác liệt quét về phía Ngu Mạc Tình sắc mặt chưa thay đổi, tay xoay một cái liền cầm xe lăn rời khỏi, lưu lại cho người khác một bóng lưng màu đen mịt mờ

Cho đến bóng người của Lạc Lặc lui khỏi tầm mắt, hai vai của Ngu Mạc Tình trước đó luôn giả vờ thẳng tắp mới như là không trọng lực rủ xuống, mà hai tay luôn để xuống hai bên lại là nắm thật chặt thành quyền, sợi tóc chưa cột lên rủ xuống ở hai bên gò má, nhìn theo đồ ăn đầy đất trước mắt, không lưu tâm kéo lên nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, ngược lại ngồi xổm người xuống bắt đầu thu dọn đồ ăn bị phá hoại khắp nơi

"Ngu... Phu nhân, vẫn để cho người làm họ đến quét dọn đi!" Vu Chính sau khi xác định chủ tử nhà mình rời đi lập tức ngăn cản Ngu Mạc Tình ngồi xổm người xuống, mà vốn đã dùng xưng hô quen thuộc, cũng ở trước đó nghe được lời của Lạc Lặc lập tức thay đổi lời kêu gọi muốn bật thốt lên, sau đó dặn dò người một bên tới làm công việc quét dọn, "Nếu như có thể, vẫn xin phu nhân theo khẩu vị của chủ nhân làm chút đồ ăn nữa, ta sẽ để người đưa vào thư phòng" Mặc kệ Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc có nguyện ý hay không, mỗi ngày ba bữa cơm là một trong những công việc nhất định phải tuân thủ theo lịch trình của nàng

Khóe môi khẽ nhếch, nhưng chỉ có bản thân Ngu Mạc Tình biết giờ khắc này hiện ra ở đầu lưỡi chính là mùi vị gì, cay đắng nồng nặc kia lại như chưa thêm đường, như cafe đen mắc ở nơi cổ họng, lại chưa thấm vị ngọt chút nào

Thiệu Nhuế nhìn tình cảnh này không tự chủ được hơi thở dài, mà đối với lần hành vi kia của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc không nói ra được nửa từ trách cứ, có lẽ nàng đem tất cả những thứ này nghĩ đến rất đơn giản rồi!

"Tiểu Ngốc! Lạc Lặc có phải thật sự muốn ở năm tháng ngắn ngủi của mình dằn vặt Ngu Mạc Tình như vậy hay không? Nàng rõ ràng đã không có bao nhiêu thời gian..." Đứa trẻ cả 20 tuổi cũng không đến kia, lẽ nào thì căm hận nữ nhân thân là mẹ ruột như thế? Nhưng nếu như thật sự như vậy, lúc trước lại vì sao để đối phương xuất hiện ở trước mắt của chính mình?

"Sẽ không đơn giản như thế" Cổ Ấu Nhạc hơi nheo cặp mắt lại, sau đó nghĩ đến trong con ngươi trước đó của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc khi xoay người phát ra ánh sáng, một loại cảm giác quái dị giống như đã từng quen biết từ từ ở đáy lòng dâng lên, "Có lẽ dằn vặt như vậy, đối với Ngu Mạc Tình mà nói mới là tốt nhất"

"Tiểu Ngốc, ngươi đang nói cái gì?" Dung mạo hơi nhíu, quay người nhìn theo người yêu một mặt dáng dấp trầm tư trước mắt, trong lòng Thiệu Nhuế nổi lên tia nghi hoặc, "Ngươi có phải phát hiện cái gì không?"

"Nhuế không phải cũng phát hiện rồi?" Nếu không tiểu nữ nhân trong lồng ngực này sẽ hao tâm tốn sức mà đem sách dinh dưỡng như vậy giao ra? Cái trán chống lấy nhau, cười nhạt lấy chóp mũi đùa giỡn khuôn mặt non mềm của đối phương, tiếp đó cười nhỏ

"Ha..." Hai tay vòng lên cần cổ của Cổ Ấu Nhạc, Thiệu Nhuế lộ ra nét mặt vui cười óng ánh: Có một số việc có lẽ trong mắt của thế nhân là hoang đường hết mức; Nhưng đối với nàng mà nói, cũng không phải là không thể tiếp nhận

Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc ở sau bàn sách giương mắt nhìn Vu Chính đang bưng mâm thức ăn tiến vào, trong con ngươi nhanh chóng lóe qua một tia bất mãn, mà ánh mắt lại lập tức rơi vào trên đồ ăn hơi có bất đồng trước đó, nhưng cho dù như vậy, nàng cũng tinh tường biết đồ ăn trước mắt xuất thân từ tay ai: "Người của gia tộc Cách Lỗ Lặc lúc nào cần nghe lệnh của người khác?"

Mùi thuốc súng nồng đậm trong lời nói của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc khiến Vu Chính bưng đồ ăn trong chớp mắt sững sờ ở tại chỗ, khi phản ứng lại mới bất đắc dĩ đáp lại: "Đây là một ngày ba bữa, chủ nhân cần phải dùng" Mặc kệ chủ tử nhà mình và Ngu Mạc Tình có ân oán gì, nếu Thiệu tiểu thư đã nói rõ sau này do Ngu Mạc Tình phụ trách đồ ăn của người trước mắt, vậy hắn thì không thể không coi là chuyện to tát gì, huống chi những người bọn họ quan tâm nhất, chỉ có thân thể của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc

Thời khắc khi mâm thức ăn đến trước mắt, Lạc Lặc đưa tay trong nháy mắt đánh đổ, mà tiếng rơi xuống đất đinh tai nhứt óc cũng như mong muốn ở trong thư phòng tung bay không đi: "Đi ra ngoài!" Không có quá nhiều lời nói mệnh lệnh lạnh lẽo, trong mắt Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc không khỏi lộ ra một chút sát khí dày đặt, vậy mà để Vu Chính sững sờ tại chỗ toàn thân run rẩy lên, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi

Ở lúc không thể nào lựa chọn cũng thỏa hiệp đóng cửa phòng, Vu Chính vừa nhìn thì thấy Ngu Mạc Tình đứng ở bên cạnh, tiếp đó cười khổ: "Chủ nhân hình như rất..." Lời chưa nói xong ở lúc đối phương vung lên nụ cười yếu ớt ngưng lại, cuối cùng lựa chọn quay người rời khỏi. Hắn có thể nhìn ra, trong nụ cười của cô gái kia toàn là tràn đầy đau xót bị đè nén lại nói không rõ

Cúi đầu, dùng sợi tóc trước trán che chắn thống khổ nơi sâu xa nhất của đáy mắt, mà khóe mắt dần dần thấm ra một tia ướt át không chịu khống chế, đưa tay lau đi nước mắt, trong nháy mắt Ngu Mạc Tình ngẩng đầu như là làm quyết định gì đi tới nhà bếp, không chút nào phát hiện mấy bóng người ẩn giấu nơi khúc quanh trong chủ trạch

Khi cửa thư phòng bị lần thứ hai mở ra, Lạc Lặc vùi ở sau máy tính không tự giác vặn chặt lông mày, trong chớp mắt giương mắt thì thấy được người vốn không nên xuất hiện: "Ai cho ngươi vào?" Ngữ khí u ám dường như hàn băng ba tất lộ ra ý lạnh thấu tim, khiến Ngu Mạc Tình nâng lấy mâm thức ăn không có dấu vết dừng lại một lát sau tiếp tục tới gần bàn sách rộng lớn của Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc

Mắt lạnh nhìn Ngu Mạc Tình càng ngày càng đến gần, thì ở khi suy nghĩ lại một lần nữa đánh rơi mâm thức ăn trong tay đối phương bưng mâm thức ăn bị dễ dàng né tránh: "Ngươi..." Trợn mắt nhìn chăm chăm cô gái một mặt vẻ hờ hững, trong lòng Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc nhất thời dâng lên phẫn hận chưa đánh tan ở đáy lòng, gầm nhẹ, "Cút ra ngoài!"

"Ngươi ăn xong cái này, ta tự nhiên sẽ đi" Nhàn nhạt quét mắt nhìn Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc, Ngu Mạc Tình đè nén bất an dâng lên trong lòng dời đi tầm mắt, mà tiếp sau mở miệng, "Thiệu Nhuế đã đem trách nhiệm của nàng chuyển giao cho ta, vậy ta thì nên cố gắng phụ trách"

Phụ trách? Lạc Lặc bị lời của nữ nhân trước mắt kích động đến không có tiếng động nở nụ cười, cũng thu lại hơi thở hung tàn dần dần bày ra, lẳng lặng nhìn Ngu Mạc Tình đem đồ ăn bên trong mâm thức ăn đặt ở trước mắt mình, mà khuôn mặt ở dưới che đậy của mặt nạ màu bạc lạnh lẽo dâng ra một luồng thần bí khiến người bên ngoài không cách nào tìm tòi nghiên cứu

Đối mặt Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc không có sự thù hận tràn đầy cùng chê cười trước mắt nữa, đáy lòng Ngu Mạc Tình chẳng biết vì sao cảm thấy cảm giác bất an mãnh liệt hơn, cô sợ Lạc Lặc không hề chấn động tình cảm như vậy, mà ở khi để xong mâm thức ăn muốn lui khỏi, bị một luồng sức mạnh dã man cầm cố lại thân thể, trong nháy mắt thì ngã vào một cái ôm vừa nóng rực lại toả ra hơi thở nguy hiểm: "Ngươi..."

Ngẩng đầu ngóng nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, Ngu Mạc Tình nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể kinh ngạc mà tùy ý Lạc Lặc? Cách Lỗ Lặc ôm vòng lấy chính mình

Mặt không thay đổi sít sao ôm lấy nữ nhân trong ngực, Lạc Lặc rút ra khăn giấy trên bàn sách ở dưới cái nhìn chăm chăm của Ngu Mạc Tình dùng sức lau chùi lên đôi môi đối phương: "Ngươi không phải muốn phụ trách? Vậy thì như ngươi mong muốn" Múc lên một thìa đồ ăn đưa đến bên miệng Ngu Mạc Tình, "Há miệng" trong ngữ điệu không có chập trùng lộ ra bình tĩnh khiến người ta nhìn không thấu, đồng thời cũng ở dưới con mắt của Lạc Lặc mang đến áp bức không cách nào cự tuyệt

Há miệng ăn xuống đồ ăn đưa đến bên miệng, chỉ là còn chưa nhai xong, tầm mắt đã bị bóng tối che lấp, đợi lấy lại tinh thần mới phát hiện thức ăn trong miệng đã sớm bị Lạc Lặc cướp đoạt sạch sẽ, kinh ngạc nhìn người đang chuyển động bờ môi, trong thần sắc của Ngu Mạc Tình khảm nạm đầy sự không biết làm sao

"Há miệng" Khi mệnh lệnh bình tĩnh lần nữa vang ở bên tai, Ngu Mạc Tình đột nhiên như tỉnh lại lẩm bẩm mở miệng, "Tiểu Lạc..."

"Há miệng" Không có lời nói dư thừa, Lạc Lặc vẫn là như lúc trước tay cầm lấy cái muỗng đưa đến bên miệng Ngu Mạc Tình, mà ở chớp mắt đối phương há miệng đem đồ ăn đưa vào giữa cánh môi trắng mịn, khi đồ ăn đang bị nhai một lát liền bá đạo lần nữa cướp đoạt

"Ngô..." Khi trong miệng một lần lại một lần bị đưa vào đồ ăn, mà một lần lại một lần bị đoạt đi, cuối cùng Ngu Mạc Tình không nhịn được phát ra một tia kêu đau, "Tiểu Lạc? !" Tại sao đứa bé này mỗi một lần ở sau khi đoạt lấy đồ ăn còn muốn mạnh mẽ cắn cô mới bằng lòng bỏ qua, mà thảm trạng trên bờ môi tựa hồ không cần tưởng tượng thì có thể biết đã sưng đỏ không thể tả từ lâu, sau khi Ngu Mạc Tình đối mặt một lần cướp đoạt cuối cùng của Lạc Lặc, mới đột nhiên phát hiện chính mình vậy mà bị cưỡng chế nuốt vào những đồ ăn vốn nên thuộc về đối phương kia

"Nếu ngươi đã muốn phụ trách, vậy thì nhớ kĩ, đây chính là phương thức phụ trách sau này của ngươi" Lộ ra lời nói lãnh ý ở bên tai, Ngu Mạc Tình hai tay không tự chủ được tóm chặt vạt áo của Lạc Lặc trước mắt, cô không hiểu, rõ ràng diễn tấu ở trên bờ môi chính mình chính là hơi thở cực nóng, nhưng vì cái gì lại vì nàng mang đến đau xót không cách nào nói rõ? Khoảng cách gần nhìn vào trong con ngươi màu xám của Lạc Lặc, lại không cách tìm được chút nào ấm áp trong quá khứ, "Sau này, tất cả ngươi làm, ta đều sẽ thử nghiệm ở trên người ngươi trước..."

Ngu Mạc Tình vẻ mặt hốt hoảng mang theo bộ đồ ăn đã dùng qua chạy khỏi vị trí và thư phòng tràn ngập hơi thở ngột ngạt của Lạc Lặc, mà ở sau khi vào nhà bếp hai tay chống ở bồn rửa tay đỡ lấy thân thể sắp vô lực quỳ xuống của chính mình, trong mắt thì lộ ra vẻ dày vò nồng nặc, thì ra tất cả vừa rồi đều chứng minh: Đứa trẻ kia, không tin tưởng chính mình...

Hết chương 45

Edit: Cho ma ma dừa cái tội bôi thuốc lên môi, hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro