Chương 5: Nhìn nữa, đêm nay cũng đừng ngủ nơi này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Nhìn nữa, đêm nay cũng đừng ngủ nơi này

"Di di..." Nhẹ giọng kêu to Ngu Mạc Tình vẫn là sắc mặt ngậm sương, Lạc Lặc thận trọng kéo áo tắm màu trắng của đối phương, ngửa đầu mở to mắt to vô tội, tự cho là thông minh an ủi, "Di di đừng tức giận! Nếu không tiểu Lạc cũng sẽ khổ sở"

Liếc nhìn tiểu quỷ nói tới không hề gì, Ngu Mạc Tình quay người đi vào phòng mình, nếu không phải ở phòng tắm nghe thấy họ cãi vã càng ngày càng không chừng mực, cô cũng sẽ không ra ngoài, chỉ là không nghĩ tới, sẽ nhìn thấy dáng dấp Ngu Phi Túc động thủ...

"Di di..." Rập khuôn từng bước theo sát ở phía sau Ngu Mạc Tình, Lạc Lặc liên tục không ngừng kêu to, hình như có xu thế đối phương không trả lời sẽ không bỏ qua

"Câm miệng!" Tiểu quỷ này lẽ nào thì không thể yên tĩnh một chút? Đem áo tắm cởi ra trực tiếp ném về Lạc Lặc đang lải nhải, vừa vặn bao trùm ở thân thể nho nhỏ kia

"Ngô..." Kéo ra áo tắm màu trắng che khuất thân thể lại tỏa ra mùi sửa tắm, ánh mắt của Lạc Lặc vừa vặn rơi vào trên áo ngủ ren nửa trong suốt màu đen vừa lấy ra trong tủ, nuốt lấy nướt bọt trong cổ không biết lúc nào tụ tập, trơ mắt nhìn váy ngủ màu đen gần như gợi cảm kia bám vào trên người Ngu Mạc Tình...

Yên tĩnh đột nhiên tới khiến Ngu Mạc Tình hơi nhíu mày, thân thể quay lại trong nháy mắt liền nhìn thấy ánh mắt như sắc lang của tiểu quỷ: "Ngươi đang ở đây nhìn cái gì?" Cái gì không học tốt, học lễ nghi không dạy của nam nhân, tiểu quỷ này chẳng lẽ không biết một cô gái là không thể liếc mắt điểu cáng như vậy nhìn chằm chằm người khác sao?

"Đương nhiên đang nhìn di di! Thân thể của di di rất đẹp, tiểu Lạc thích..." Trả lời không hề kiêng dè khiến hai gò má của Ngu Mạc Tình luôn luôn lạnh lẽo lãnh đạm ửng đỏ, chỉ là trong chớp mắt liền lấy xuống cảm giác ngượng ngùng xa lạ đột nhiên lên kia, đáy mắt dâng lên hàn ý, nhưng có thể coi là như vậy, Lạc Lặc vẫn là không hề tự giác trần trụi nhìn chằm chằm Ngu Mạc Tình, giống như đang nhìn đồ ăn, con mắt chuyển cũng không chuyển một cái

"Nhìn nữa, đêm nay cũng đừng ngủ nơi này!" Nếu như có thể, Ngu Mạc Tình thật muốn đem con mắt của tiểu quỷ móc ra, làm sao thì liền không biết thu liễm, nếu như sau này gặp phải người khác, chẳng lẽ tiểu quỷ này cũng phải như vậy nhìn chằm chằm người ta?

Vậy làm sao có thể? Thu hồi ánh mắt làm càn, Lạc Lặc giả vờ đáng thương bò lên giường, ở trong ánh mắt lạnh như băng của Ngu Mạc Tình vì chính mình kéo xong chăn, sau đó khuếch đại ngáp một cái: "Di di, tiểu Lạc mệt rồi, muốn ngủ..." Nàng sợ không lên giường giả vờ nghỉ ngơi nữa, thì thật sẽ bị mẫu thân đuổi ra khỏi phòng

Tiếng hừ lạnh, nhìn dáng dấp tiểu quỷ giả vờ ngoan ngoãn, Ngu Mạc Tình liếc nhìn thời gian, bất tri bất giác đều đã 22:00, vén lên một góc chăn bên khác Lạc Lặc tiến vào ổ chăn đã ấm áp lên, cô phát hiện điểm tốt duy nhất ngủ cùng tiểu quỷ, chính là thân thể nho nhỏ không ngừng có thể toả ra nhiệt lượng, cả thân thể của cô cũng có thể ấm áp lên, sẽ không mỗi lần ở ban đêm bị hàn ý lạnh tỉnh...

Ở một khắc Ngu Mạc Tình lên giường đó, Lạc Lặc liền như sâu lông ngọ nguậy thân thể nhỏ bé, mãi đến tận chui vào trong lòng của đối phương hiện ra lãnh ý mới nhấc lên khuôn mặt tươi cười như mưu kế thực hiện được, bờ môi mềm mại hôn nhẹ dưới cằm đường viền tinh xảo gần trong gang tấc của Ngu Mạc Tình: "Tiểu Lạc yêu thích di di, nhưng vì cái gì di di chính là không chịu làm mẹ của tiểu Lạc chứ?" Nàng muốn để Ngu Mạc Tình cam tâm tình nguyện làm mẫu thân nàng, mà không phải bởi vì liên hệ máu mủ

Không có đi trả lời vấn đề của tiểu quỷ, Ngu Mạc Tình chỉ là hai tay ôm lấy thân thể nhỏ bé trong lồng ngực dần dần ngủ say...

Grừ! lại là như vậy! Tại sao nàng luôn cảm thấy Ngu Mạc Tình cố ý tránh né? Nhưng mà đối mặt vị thơm lành lạnh của chóp mũi, Lạc Lặc nuốt xuống một bụng bất mãn, vốn là tâm tư trong sáng cũng từ từ đi xa...

― ― ―

Bữa sáng ngày thứ hai có thể nói là đang bên trong nặng nề vượt qua, Lạc Lặc ngắm nhìn cửa phòng đóng chặt, không nghĩ tới tối hôm qua bị mẫu thân vừa nói, Ngu Phi Túc cho tới bây giờ cũng không xuất hiện, lẽ nào hắn thật muốn luôn ở trong phòng mãi đến tận nhận sai mới có thể đi ra? Ngô... Phương thức giáo dục người của mẫu thân thật là lợi hại...

Không có bỏ qua ánh mắt thoáng qua lung tung kia của tiểu quỷ, Ngu Mạc Tình tự nhiên ăn xong bữa sáng dọn dẹp chén đũa, tựa hồ đang biến tướng thúc giục động tác của đối phương có thể nhanh lên một chút

"Này... Di di chậm một chút, đừng bỏ lại tiểu Lạc, tiểu Lạc rất nhanh sẽ ăn xong...." Ô ô ô... Ngu Mạc Tình lẽ nào thì không thể bận tâm nàng thêm chút, tại sao luôn là để nàng chỉ có phần chạy theo phía sau cô?

Cho đến tiếng đóng cửa vang lên, Ngu Phi Túc mới từ phòng của mình đi ra, hai mắt đỏ bừng thêm vào mặt mũi tái nhợt tựa hồ đang chứng minh một đêm chưa ngủ, cắn chặt chân răng, túi sách nhỏ trên lưng đêm qua chuẩn bị xong, không chờ bảo mẫu đến trước liền một mình ra cửa: Mẹ nếu đã yêu thích cô gái kia, không thích hắn, vậy hắn liền rời đi, cũng không tiếp trở về nữa!

― ― ― ―

Khi Ngu Mạc Tình đang bề bộn với công việc nhận được bảo mẫu trong nhà gọi điện thoại tới, vốn là con ngươi lành lạnh càng dần lạnh lẽo, chỉ là đợi người của điện thoại một bên khác yên lặng lại mới chậm rãi phun ra vài chữ: "Hôm nay cũng không cần quản hắn..."

Cúp điện thoại, liếc nhìn tiểu quỷ ở trên sofa đang tự đắc đọc sách, trong thần sắc Ngu Mạc Tình có vẻ có chút biến hoá thất thường, nghĩ đến những câu nói kia của đối phương trong điện thoại, khóe miệng xuất ra cười lạnh: Hài tử mới bây lớn, liền học được rời nhà trốn đi? Cũng tốt...

"Làm sao vậy, di di?" Tại sao liên tục nhìn chằm chằm vào nàng? Nàng đã rất ngoan, không có quấy rầy đối phương, nhưng tại sao nàng sẽ cảm thấy ánh mắt của mẫu thân nhìn mình kỳ quái như vậy? Có loại cảm giác nói không ra lời! Tuy nàng vẫn còn con nít, nhưng trời sinh và lớn lên bồi dưỡng cảm giác nhạy cảm vẫn có thể khiến nàng phát giác một số chuyện, "Di di là đang lo lắng tiểu ca ca sao?"

Ngu Mạc Tình trong mắt lóe lên kinh ngạc tức thì để Lạc Lặc biết được chính mình đã đoán đúng, treo lên miệng cười đáng yêu, giả vờ chu đáo nói: "Mặc dù tiểu ca ca đánh người là không đúng, nhưng hắn đối với tiểu Lạc không có ác ý nha..." Mới lạ! Nếu như không phải nàng tránh đến nhanh, trên mặt cùng trên người đã sớm vết thương đầy rẫy rồi !

"Cho nên, di di không nên trách tiểu ca ca, được không?" Nếu như không phải muốn ở trước mắt mẫu thân làm hài tử ngoan ngoãn, nàng mới sẽ không nói như thế, Lạc Lặc càng nghĩ càng là rối rắm, lại vẫn là mạnh mẽ giả bộ miệng cười

Nha? ! Ngu Mạc Tình đứng dậy chậm rãi đi đến phía tiểu quỷ, dùng tiếng nói lành lạnh trước sau như một mở miệng: "Nếu đã như vậy, vậy thì tha thứ hắn đi...."

"Ya! Nga..." Làm sao dễ dàng như vậy thì tha thứ rồi? Lạc Lặc chớp mắt trừng lớn hai mắt, sau đó con mắt hơi sẫm. Quả nhiên, ở cùng một chỗ chính là không giống nhau... Cảm tình đều là so với nàng kẻ kẻ xâm nhập mà nói càng thâm hậu hơn... Thật là khiến người ta đố kị...

Nhưng dù là ai cũng không nghĩ đến Ngu Phi Túc rời nhà trốn đi càng chưa ở trong khoảng thời gian ngắn kết thúc, trái lại thật sự liền như vậy mất đi hình bóng...

― ― ― ―

"Di di, hôm nay vẫn là không tìm được tiểu ca ca sao?" Khi tiếng chìa khóa vang lên, Lạc Lặc vội vàng mở cửa, hỏi Ngu Mạc Tình đã có chút vẻ mỏi mệt, đã ròng rã một tuần lễ, cho dù báo cảnh sát cũng không có được bất kỳ tung tích nào của Ngu Phi Túc, lẽ nào thật sự đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng mà cho dù ở tình huống như vậy, ngoại trừ bởi vì giấc ngủ không đủ mà hiện ra tia ủ rũ kia, Ngu Mạc Tình cả người vẫn có vẻ lành lạnh lãnh đạm, tựa hồ không hề để tâm con trai của chính mình đến tột cùng đi tới nơi nào, xảy ra chuyện gì

Lắc đầu xem như là đáp lại vấn đề của tiểu quỷ, Ngu Mạc Tình cầm xuống áo khoác, cuốn lên ống tay áo đi đến nhà bếp, sau khi nhìn thấy tủ lạnh không hề có thứ gì, hơi xoa bóp bên trán: "Tiểu Lạc, đi ra ngoài ăn bữa tối đi!"

"Nga..." Tiếng trầm thấp đáp lấy, Lạc Lặc đưa ra áo khoác Ngu Mạc Tình mới vừa cởi ra, sau đó nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của đối phương chậm rãi đi ra cửa phòng, "Trong lòng di di có phải rất lo lắng tiểu ca ca không?" Nếu như không phải, như thế nào sẽ mỗi ngày đều chạy đến cục cảnh sát?

Không hề có một tiếng động trả lời khiến Lạc Lặc xẹp khóe miệng, đảo mắt lần nữa dò hỏi: "Nếu như có một ngày tiểu Lạc cũng không thấy, di di có thể giống như vậy đi tìm tiểu Lạc hay không?"

Đối mặt với vấn đề bất chợt nảy sinh của tiểu quỷ, Ngu Mạc Tình hơi sững sờ, tiện đà bỏ qua loại này vấn đề không có chút ý nghĩa nào không bất kỳ hồi đáp gì, bởi vì cô căn bản không có nghĩ tới đứa trẻ dính người bên cạnh này sẽ có một ngày rời đi kia...

"Di di, tại sao không trả lời tiểu Lạc?" Lạc Lặc mãnh liệt muốn biết đáp án của Ngu Mạc Tình, hơn nữa, chuyện này đối với nàng mà nói rất quan trọng...

"Ngươi sẽ đột nhiên không thấy?" Hỏi ngược lại tiểu quỷ không ngừng truy đuổi kết quả, tay nhỏ Ngu Mạc Tình nắm trong lòng bàn tay chậm rãi đi về phía trước

"Di di hi vọng tiểu Lạc rời khỏi sao?" Hừ! Coi nàng ngốc à! Nàng mới không cần trực tiếp trả lời đâu!

Tiểu quỷ này... Trên tay hơi dùng sức, Ngu Mạc Tình vẫn là lựa chọn chỉ giữ trầm mặc, chỉ là bước tiến dưới chân chưa từng dừng lại chốc lát, khi đến được địa điểm ăn cơm ngồi xuống cũng không để ý con ngươi tràn ngập nghi vấn của Lạc Lặc, trực tiếp chọn món

Ngô! Lạc Lặc lại một lần nữa phát hiện nàng không một chút nào yêu thích Ngu Mạc Tình loại thái độ này, chu miệng nhỏ, đầu ngón tay chỉ khăn ăn gần trong gang tấc, con mắt trái phải lắc lư, chính là không dời đi trên người đối phương, nàng không hiểu, lẽ nào mẫu thân cho dù lời nói trái lương tâm "Không hy vọng" cũng khó như vậy?

Liếc nhìn tiểu quỷ không lên tiếng, Ngu Mạc Tình phát hiện tên tiểu tử này vẫn đúng là dễ dàng tức giận, còn nhỏ tuổi tính khí lại lớn như vậy, sau này còn lớn đến đâu? Huống chi, khăng khăng gặp gỡ cô người quạnh quẽ như thế... Nếu như hình thức ở chung của hai người thật sự so đo có thể nói là không liên quan nhau, Ngu Mạc Tình thì không hiểu tiểu quỷ này vì sao đều là yêu thích dính lấy cô...

"Tiểu thư, món ăn của các ngươi đã lên đủ..." Thanh âm của nhân viên phục vụ kéo về ánh mắt chuyển loạn của Lạc Lặc, chỉ là vừa nhìn, hờn dỗi trong lòng liền toàn bộ tiêu tan, nhìn trên bàn đều là món ăn chính mình yêu thích, trên mặt nhất thời cười nở hoa

Kỳ thực cẩn thận ngẫm lại, đáp án cũng không phải quan trọng như vậy... Lạc Lặc vừa nghĩ vừa chịu khó vì Ngu Mạc Tình cùng mình bố trí xong món ăn, ngoan ngoãn mở miệng: "Di di dùng bữa!"

Thật là một tiểu quỷ tự mình nói với mình! Trong lòng tuy có oán giận, nhưng Ngu Mạc Tình lại theo ý của Lạc Lặc, cầm lấy đũa gỗ từ từ ăn lên...

Hết chương 5

Edit: Năm mới vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro