Chương 52: Là vì ta sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52: Là vì ta sao?

Thật là lão gia hoả xảo nguyệt đáng chết! Chỉ là Lạc Lặc trước một khắc còn đang cắn răng nghiến lợi một giây sau khẽ nhếch khóe môi, chỉ là ngữ khí lại vẫn có vẻ trầm thấp: "Ngươi thật sự cho rằng lệnh truy sát của gia tộc Cách Lỗ Lặc sẽ đối với ta tạo thành to lớn uy hiếp?"

"Không phải uy hiếp, là tử vong! Không có ai có thể tránh được lệnh truy sát của gia tộc Cách Lỗ Lặc" Đầu ngón tay trở nên trắng bệch nắm chặt vạt áo trước ngực Lạc Lặc, cho dù vào thời khắc này, Ngu Mạc Tình vẫn là sẽ hoảng sợ, nhưng một khắc sau bỗng chốc rủ xuống hai tay, trong mắt khảm đầy buồn bã tuyệt vọng, "Nhưng cho dù ta làm như vậy, vẫn là suýt chút nữa để ngươi..."

"Đó là ngươi dại dột đi tin lão gia hoả hai chân sắp bước vào trong phần mộ" Lời nói vừa ra, cũng cảm giác được trong lồng ngực trống rỗng, nhìn theo người đang từ từ lùi về sau, Lạc Lặc từ trên mặt Ngu Mạc Tình rõ ràng nhận ra được mất mác bất lực cùng một loại thần sắc phức tạp căn bản là không có cách dùng ngôn ngữ đi hình dung, "Cho nên, sau này ngươi nên học thông minh một chút, đừng tiếp tục làm giao dịch với bất cứ người trong gia tộc Cách Lỗ Lặc nào"

"Ta không biết! Tiểu Lạc, ta thật sự không biết!" Nếu như gặp lại tình huống giống vậy, cô duy nhất có thể để xác định là chính mình có thể có thể vì mạng của Lạc Lặc mà lựa chọn lần nữa thương tổn đối phương

"Ngươi không cần biết" Nắm chặt hai tay đang run của Ngu Mạc Tình, Lạc Lặc hiếm thấy lộ ra nụ cười đơn thuần, "Bởi vì, ngươi không có cơ hội rồi"

― ― ―

Những ngày qua có lẽ là ngày hơn hai năm qua Ngu Mạc Tình sống đến thoải mái nhất, Lạc Lặc không hề đối với cô lựa chọn phớt lờ và hùng hổ doạ người, thỉnh thoảng ôm ấp cùng thân mật cũng không có giống như đêm đó đem cô mang đến cảm giác ngột ngạt hoảng loạn, nhưng chuyện này cũng không hề mang ý nghĩa cô sẽ lãng quên tất cả phát sinh đêm đó

"Ta có không có làm phiền ngươi?" Nhẹ giọng dò hỏi kéo về tâm tư chậm rãi đi khắp của Ngu Mạc Tình, đảo mắt nhìn phía Thiệu Nhuế đã thả xuống cà phê ngồi ở đối diện chính mình, nhẹ lắc đầu

"Thứ cho ta nhiều lời, Lạc Lặc những ngày qua không có cố ý làm khó dễ ngươi nên cảm thấy cao hứng mới đúng, nhưng tại sao ngươi xem ra lại là một bộ dáng vẻ tâm sự nặng nề?" Bưng lên cà phê hơi nhấp, Thiệu Nhuế xuyên thấu qua mép chén nhìn theo Ngu Mạc Tình một mặt bình tĩnh lại mang theo mê man, ánh mắt lóe lên tia hào quang

"Tiểu Lạc gần đây đối với ta rất tốt, nhưng có khi..." Cô không cách nào chuẩn xác đi miêu tả loại cảm giác đó, đầu lông mày cau lại, sau khi cẩn thận mà tìm tòi một ít từ ngữ sử dụng mới mới chậm rãi mở miệng, "Sẽ dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn ta" Đầy mắt nghi hoặc nhìn phía người một mặt cười nhạt, có lẽ chính là bởi vì ngày gần đây nghi hoặc trong lòng chồng chất quá nhiều, cho nên cô hiện tại mới có thể ở một chỗ người không quen thuộc tìm kiếm đáp án

"Ngu tiểu thư, dung ta xưng hô ngươi như vậy trước, ta cảm thấy ngươi nói ánh mắt kỳ quái, có lẽ chắc gần đến chăm chú" Bỏ tách xuống, Thiệu Nhuế cười nhạt, mà sau đó ý tứ sâu xa nhìn phía người, giờ khắc này mê man, "Một người dùng ánh mắt chăm chú nhìn kỹ ngươi, luôn có lý do, ngươi nói xem? Ngu tiểu thư?"

Ngu Mạc Tình bởi vì một câu nói của Thiệu Nhuế mà có vẻ có tia hoảng loạn, chỉ có thể vì chính mình một lần nữa tập trung vào hồng trà uống sạch, cũng nâng chung trà lên làm một loại tâm tình hoảng loạn che giấu: "Có lẽ tiểu Lạc còn chưa phải tin ta sẽ ở lại bên người nàng"

"Thời gian của Lạc Lặc không nhiều rồi, liên quan tới điểm ngươi có phải sẽ ở lại bên người nàng không, ta tin nàng hiện tại đã sẽ không có bất kỳ hoài nghi nào" Giả vờ nhẹ nhàng đáp lại lời nói lảng tránh mang tính che đậy của Ngu Mạc Tình, nhưng cũng như dự liệu để đối phương vẻ mặt khẽ biến, "Ngu tiểu thư, ở vài phương diện khác mà nói, tâm tư của Lạc Lặc rất dễ đoán. Thì xem ngươi có nguyện ý đi đối mặt hay không" Bưng lên cà phê đứng dậy, nàng cho rằng nàng nên để cho đối phương không gian đủ nhiều đi suy nghĩ một vài vấn đề

Nhìn bóng lưng dần dần rời đi, Ngu Mạc Tình lần nữa rơi vào suy nghĩ của mình, chỉ là không cần bao lâu, trong đầu liền hiện lên hình ảnh đứt quãng đêm đó, cô luôn nói với chính mình, đêm đó phát sinh tất cả chẳng qua là thủ đoạn của tiểu Lạc đe dọa cô, nhưng bây giờ nghĩ đến, chiếm hữu trần trụi trong mắt đối phương là rõ ràng như vậy, còn có dục vọng ẩn núp ở đáy mắt màu xám lại tùy thời mà động kia giống như mạng nhện khiến người ta không thể nào chạy trốn

Hít sâu một cái, hồng trà trong ly cũng theo đó hiện ra một chút sóng lớn, một cái tay của Ngu Mạc Tình không tự chủ được nắm chặt vạt áo, hàm răng hơi cắn bờ môi, tựa hồ nghĩ đến càng nhiều, có một loại cảm giác nóng rực khiến cô khủng hoảng leo lên trong lòng: Nếu như đêm đó không phải là bởi vì cô hết sức ngăn cản đối phương, có lẽ đứa trẻ kia thật sự sẽ...

"Đang suy nghĩ gì?" Dò hỏi khàn khàn đột nhiên xuất hiện va vào tâm tư không ngừng đi khắp của Ngu Mạc Tình, kinh động cô nhất thời đánh đổ hồng trà trong tay, hoảng loạn rút ra khăn giấy làm sạch ghế tựa và quần áo bị nhuộm ướt, mà ánh mắt lại không nhịn được né tránh hai con ngươi chăm chú nhìn gần của Lạc Lặc

Nhìn theo ánh mắt không ngừng khắp nơi né tránh cũng không nguyện đối lập cùng mình kia, trong mắt của Lạc Lặc trong nháy mắt toát ra bất mãn nồng đậm, đẩy xe lăn kéo lấy hai tay không ngừng dao động lung tung của Ngu Mạc Tình, mạnh mẽ khiến đối phương chỉ có thể đối diện với mình: "Ngươi vừa rồi, đang suy nghĩ gì?" Rõ ràng chắc chắc nữ nhân này sẽ không giống quá khứ dễ dàng rời khỏi chính mình như vậy nữa, nhưng khi nàng phát hiện người trước mắt này không cách nào hoàn toàn nắm giữ, trong lòng vẫn sẽ thăng lên bất an mãnh liệt

Không có lơ là chất vấn trong lời nói của Lạc Lặc, cho dù bị ép buộc nhìn lên cặp ánh mắt thâm thúy kia của đối phương, ánh mắt của Ngu Mạc Tình vẫn là có vẻ hơi dao động, chỉ là lại cũng như đối phương suy nghĩ mở miệng đáp lại: "Ta chỉ là đang suy nghĩ, tiểu Lạc có phải là cho rằng ta vẫn là sẽ rời khỏi ngươi?"

Thực sự là câu trả lời một chút sức thuyết phục cũng không có! Lẳng lặng nhìn chăm chú Ngu Mạc Tình một mặt giả vờ bình tĩnh, Lạc Lặc chuyển động xe lăn đến trước bàn sách cách đó không xa: "Ta cũng không có cho rằng như vậy" Ở sau khi xốc lên một ít trang giấy tán loạn trên bàn sách vô tình chuyển đổi một đề tài khác, "Ngươi gần đây tựa như không có tiến hành bất kỳ thiết kế thời trang nào, không có linh cảm rồi?"

"Ừm! Ta hết cách... Vẽ ra tác phẩm tốt" Lông mày cau lại, đối với thiết kế, Ngu Mạc Tình giờ khắc này có vẻ hơi lực bất tòng tâm, thậm chí lộ ra một chút không tự tin, cô không biết đến tột cùng là nơi nào sai xót, chỉ là bút cùng bản vẽ nắm trong tay đã hết cách tô lên tác phẩm đặc biệt hoa lệ của trước kia

"Có cái gì quấy nhiễu ngươi?" Có thể khiến một Ngu Mạc Tình luôn luôn đối với thiết kế tràn ngập linh cảm đột nhiên cũng không còn cách nào vẽ ra tác phẩm, không thể nghi ngờ là có cái gì đang quấy nhiễu cô, Lạc Lặc tuy là sắc mặt như thường, nhưng nhưng trong lòng không khỏi thầm nghĩ đến nguyên nhân

Vành môi khẽ mím, Ngu Mạc Tình ở sau một trận mất mác, ánh mắt lần nữa dao động lên, tựa hồ lòng lòng vòng vòng vẫn là về tới đề tài ban đầu kia, cô làm sao có thể nói với Lạc Lặc, tất cả toàn là bởi vì đêm đó mà lên?

"Ngươi tìm được nguyên nhân rồi" Không có bất kỳ nghi vấn nào, Lạc Lặc khẳng định nói ra, chỉ là khi đối mặt nữ nhân không dám nhìn thẳng chính mình, trong nháy mắt cười rạng rỡ, "Là vì ta sao?" Có thể làm cho Ngu Mạc Tình có vẻ bất an như vậy chẳng qua hai nguyên nhân, một là Ngu Phi Túc! Một chính là nàng! Nhưng theo tình hình hiện tại mà nói, ngược lại cùng nàng có chút liên quan

"Không phải!" Theo bản năng lập tức phủ định, nhưng càng như vậy càng có cảm giác giấu đầu lòi đuôi, để Lạc Lặc không khỏi mỉm cười, liếc nhìn vẻ mặt Ngu Mạc Tình cực lực muốn che giấu, như đối phương mong muốn nói sang chuyện khác, "Đã tìm được Ngu Phi Túc rồi, hiện tại được thu xếp ở bên trong một quán rượu dưới tên gia tộc Cách Lỗ Lặc, ngươi có thể thông báo Quan Linh đón người rồi"

Bởi vì lời nói đột nhiên tới của Lạc Lặc mà có vẻ hơi kinh ngạc, Ngu Mạc Tình hơi chút thấp thỏm đánh giá người giờ khắc này gần ngay trước mắt, ở khi ý thức được đối phương vẫn chưa bởi vì người nào đó xuất hiện chuyển biến trên tâm tình, không nhịn được âm thầm thở một hơi: "Ta sẽ thông báo Quan Linh"

Đối mặt chỉ có một câu trả lời, đuôi lông mày Lạc Lặc khẽ hất, vành môi vẽ ra một tia độ cong: "Ngươi thì không hỏi thử, ta là ở nơi nào tìm được hắn?"

"Khi ngươi muốn nói tự nhiên sẽ nói" Đối với Ngu Mạc Tình mà nói, cô muốn chỉ là kết quả, còn về quá trình, có lúc cũng không quan trọng như vậy

"Mẫu thân chắc nghe qua cùng ba gia tộc lớn Shelton, Tefil và Brooklyn nổi tiếng ngang Cách Lỗ Lặc chứ, anh trai thật là có bản lĩnh, vậy mà ở thời gian chán nản như vậy cũng sẽ cùng bọn họ có qua lại, cũng thật là không thể khinh thường, cho dù thân là gia chủ Cách Lỗ Lặc ta cũng phải thỉnh thoảng e ngại"

"Vậy tiểu Lạc có phải cũng đồng dạng đang e ngại ta không?" Chẳng biết vì sao, sau khi Ngu Mạc Tình nghe lời của Lạc Lặc cứ như vậy không nhịn được hỏi ra, lại ở sau một khắc lại lo lắng thì như vậy phá hoại quan hệ vừa chuyển tốt giữa hai người, mà ánh mắt vốn là sáng ngời càng là có khuynh hướng chuyển tối

Chỉ là vừa hỏi như vậy vẫn chưa gây nên Lạc Lặc tức giận, trái lại đưa tới một trận tiếng cười, Lạc Lặc di động xe lăn tới gần Ngu Mạc Tình, đương nhiên nắm lên hai tay nắm lấy nhau trên gối của đối phương, cười nói: "Hà tất e ngại? !"

Sững sờ mà nhìn Lạc Lặc một mặt tươi cười, Ngu Mạc Tình không hiểu có chuyện gì có thể khiến đối phương cảm thấy buồn cười như thế? Mà cô cũng thực sự là càng ngày càng không hiểu cách nghĩ của Lạc Lặc rồi...

"Ta biết ngươi vì Ngu Phi Túc sắp xếp xong xuôi tất cả, cũng biết trong lòng ngươi suy nghĩ, cho nên, lại có gì e ngại" Mười ngón quấn lấy nhau, hứng chơi nổi lên mà thưởng thức xương cốt đốt ngón tay đặc biệt tinh xảo của Ngu Mạc Tình, cảm thụ da mềm mảnh khảnh dưới lòng bàn tay, kìm lòng không đặng nhích đến bên môi chạm khẽ

Đầu ngón tay bị hôn hơi phát run, trái tim càng bởi vì như vậy mà điên cuồng nhảy lên, nhưng cho dù như vậy, hai tay vẫn là bị Lạc Lặc nắm đến không có bất kỳ dấu hiệu tránh thoát, chỉ là hai mắt lại lẳng lặng nhìn chăm chú địa phương đầu ngón tay của chính mình chạm nhau với bờ môi của Lạc Lặc

"Mẫu thân không đi gặp hắn một lần cuối?" Giương mắt cười hỏi người lúc này một mặt loạn nhịp tim, có lẽ sau lần ly biệt này, Ngu Mạc Tình cùng Ngu Phi Túc phải hết mấy năm mới có thể gặp mặt

"Ngày đó ta đã nói rõ, cho nên không cần thiết" Nên nói cũng đã nói rồi, đối với cô mà nói, ngày đó chính là một lần gặp mặt cuối của cô với Ngu Phi Túc

"Nếu đã như vậy, vậy ngươi liên hệ Quan Linh đi đón người thì được rồi. Đương nhiên, nếu như ngươi thay đổi chủ ý, nói một tiếng liền có thể, ta sẽ để người dẫn ngươi đi gặp hắn" Không để ý cười khẽ, Lạc Lặc kéo lấy Ngu Mạc Tình đứng dậy, "Nên dùng bữa tối rồi."

― ― ―

"Ngươi rốt cục vẫn là đến rồi?" Ngữ khí hơi hiện ra giễu cợt ở trong phòng rộng rãi nương theo lấy tiếng chuyển động xe lăn dần dần truyền khắp toàn bộ không gian, Ngu Phi Túc đảo mắt nhìn phía người đang cầm xe lăn tiến vào, cười lạnh, "Không nghĩ tới, tập hợp sức của ba gia tộc Shelton, Tefii và Brooklyn cũng không ngăn được ngươi"

"Lẽ nào đây không phải ngươi hy vọng" Ở địa phương xa hai mét giường của Ngu Phi Túc dừng lại, Lạc Lặc hai tay đan nhau ở trước người, lơ đãng đáp lại, "Ngược lại là anh trai ngươi, vậy mà ở dưới tình huống chán nản như vậy còn có thể trở thành khách quý của ba gia tộc lớn, thực sự là khiến người làm em gái ta cảm thấy không bằng"

Bởi vì xưng hô giả vờ thân cận của Lạc Lặc mà cười khẽ, nhưng hai người đều biết, xưng hô như thế ở dưới tình hình bây giờ là có vẻ buồn cười như vậy, đồng thời, cũng đáng thương.....như vậy!

"Em gái cũng thật là khiêm tốn, nếu như không phải ngươi cho bọn hắn cơ hội như thế, ta như thế nào trở thành khách quý của ba gia tộc lớn kia?" Khuôn mặt vung lên miệng cười, nhưng chỉ có lạnh lẽo của chỗ sâu đáy mắt mới cho thấy Ngu Phi Túc đối với những thứ Lạc Lặc trong bóng tối gây nên có bao nhiêu căm hận, "Lạc Lặc, đừng tưởng rằng chút tâm tư kia của ngươi không ai biết, ngươi muốn mượn chuyện của ta quấy nhiễu hai đạo hắc bạch Italy long trời lở đất, nhưng ngươi cũng phải có năng lực thu thập tàn cục này, nếu không cả gia tộc Cách Lỗ Lặc đều sẽ bị ngươi liên lụy"

Lạc Lặc bởi vì lời nói của Ngu Phi Túc hơi sửng sờ tiếp đó cười lớn, trong con ngươi càng là khảm lấy vẻ mặt cả hắn đều nhìn không rõ: "Không nghĩ tới anh trai vẫn đúng là suy nghĩ cho gia tộc Cách Lỗ Lặc, nghĩ đến hai năm này nhất định là chịu tổ phụ giáo huấn không ít. Có lẽ, lựa chọn lúc trước của mẫu thân cũng thật là chọn đúng rồi" Thu lại ý cười, tròng mắt một mảnh thâm thúy, từ trên xe lăn đứng dậy, cuối cùng đến bên cửa sổ hơi dựa vào, chỉ là ánh mắt lại thẳng tắp rơi vào trên thân thể Ngu Phi Túc không cách nào tự mình di chuyển, "Nếu như lúc trước đem anh trai lưu lại, nói không chừng gia tộc Cách Lỗ Lặc lúc này đã là gia tộc kiệt xuất của hai đạo hắc bạch Italy, nào dung được những trù tính của gia tộc khác "

"Ta cũng hy vọng khi đó lưu lại chính là ta, đến lúc đó cũng dễ để ngươi nếm thử sự lạnh nhạt của mẫu thân ở hai mươi năm qua ta chịu đựng" Mà thế cuộc địa vị bây giờ của hai người lại có thể hoàn toàn đổi chỗ hay không? Thậm chí tệ hơn, mẫu thân sẽ giống như lưu lại bên người Lạc Lặc cố ý ở lại bên cạnh hắn, "Ngươi và ta cùng là song sinh, nhưng vận mệnh lại đối với ta không công bằng như thế, ta hận mẫu thân lúc trước đem ta dẫn đi rồi lại đối với ta coi thường không để ý tới như vậy; Ta càng hận hơn mẫu thân sau khi bỏ ngươi không để ý còn đối với ngươi nhớ mãi không quên, nếu như có thể lựa chọn, ta tình nguyện trở thành người sau, chí ít mẫu thân còn có thể đem ta để ở trong lòng" Ngu Mạc Tình nhiều năm qua coi thường cùng lạnh nhạt đối với hắn đều làm hắn không ngừng muốn chứng minh chính mình, để ở một ngày nào đó lấy năng lực của chính mình từ đó có được sự tán đồng của mẫu thân, nhưng mỗi một lần, mặc kệ hắn ở trường học và trên công tác đạt được thành tựu kiêu ngạo làm sao, ở trong mắt Ngu Mạc Tình hắn vĩnh viễn không nhìn thấy tán thành; Ngay cả một nụ cười cũng không từng bố thí cho hắn

"Không công bằng? Những thứ này chính là anh trai cho rằng không công bằng? " Vô vị cười nhạo, Lạc Lặc nhìn phía bầu trời xanh thẳm phía ngoài cửa sổ, "Anh trai có phải từng đi phòng tối nhỏ hậu viện sau chủ trạch không?" Sau khi có được đáp án khẳng định không có dấu vết đem ánh mắt thả xuống mái nhà cách đó không xa ngoài cửa sổ, "Biết tác dụng của căn phòng kia không?"

"Không phải là một căn phòng của súc sinh" mùi máu tanh dày đặc kia không phải là chứng minh tốt nhất?

"Tổ phụ là nói với ngươi như thế? Hắn cũng thật là hậu đãi ngươi" Ánh mắt lộ ra ý lạnh, trước mắt Lạc Lặc bỗng nhiên phản xạ ra tia ánh sáng, ở khi thân thể hơi di chuyển, một viên đạn phá cửa sổ mà vào, sát qua mặt nạ lạnh lẽo gò má phải, vô tình giương mắt nhìn chăm chú người trước mắt sắc mặt căng thẳng, "Mùi máu tanh bên trong gian phòng đó cũng đều là mùi vị mục nát của người thừa kế gia tộc Cách Lỗ Lặc và máu tươi trong cơ thể gia chủ hội tụ mà tỏa ra, mà ngươi, vậy mà thật sự sẽ tin tưởng là của súc sinh, cả máu người và của súc sinh cũng không nhận rõ, như thế nào có tư cách cùng ta đàm luận công bằng và không công bằng?"

Tùy ý đá đá thủy tinh phá vụn bên chân, Lạc Lặc ở dưới mặt nạ không hoàn chỉnh nữa vung lên nụ cười lạnh, cả người có vẻ dị thường âm u: "Vốn cho rằng anh trai sẽ biết được sự thua kém của chính mình, không nghĩ tới ngươi vẫn là không biết kinh sợ chiến đấu mãnh liệt, chỉ là không biết vị sát thủ thu tiền ngươi thay ngươi chặn đánh là còn có cơ hội lần thứ hai hay không" Trong nháy mắt dứt lời, mũi chân hơi cong, thủy tinh vỡ liền bay về phía Ngu Phi Túc ở trên giường không cách di động chút nào, phút chốc xẹt qua khuôn mặt trắng bệch kia của đối phương, "Biết sự chênh lệch giữa ngươi và ta ở nơi nào không? Anh trai, ngươi quá đem mạng của mình coi trọng rồi; Mà ta, căn bản cũng không quan tâm cái mạng nát này của mình" Thì cho dù là thân là gia chủ đương thời gia tộc Cách Lỗ Lặc Italy, mạng của Lạc Lặc Cách Lỗ Lặc nàng đối với cả gia tộc mà nói vẫn là một cái mạng nát bất cứ lúc nào có thể vứt đi, thì như cha của nàng, như An Đăng? Cách Lỗ Lặc, "Ngươi nên vui mừng mẫu thân bây giờ còn ở lại bên cạnh ta, nếu không ngươi như thế nào sẽ nằm ở nơi này?"

"Ngươi tới đây, chính là vì chứng minh ta có bao nhiêu thất bại? Hay là cho rằng ở dưới nhường nhịn nhiều lần của ngươi, ta nên có cảm kích?" So với gương mặt tái nhợt trước đó và đôi môi run cầm cập không biết vì sao khiến Ngu Phi Túc giờ khắc này xem ra có vẻ càng chật vật, "Mẫu thân sở dĩ lựa chọn ở lại bên cạnh ngươi, không phải là cảm thấy hổ thẹn cho ngươi, còn có chính là vì bảo vệ cái mạng ta đây mới có thể như vậy, ngươi cho rằng nàng là thật lòng muốn lưu ở bên cạnh ngươi? Nhìn thử những thứ nàng an bài này, chỗ nào không phải đang suy nghĩ cho ta? Cho dù ta hiện tại tàn rồi, sau khi về nước như cũ có công ty cùng tài sản mẫu thân để lại cho ta, mà ngươi ngoại trừ lưu lại con người của nàng còn có thể lưu lại cái gì?"

"Lưu lại con người của nàng thì đủ rồi" Ánh mắt quét về phía phương hướng viên đạn bắn ra trước đó, Lạc Lặc lại liếc nhìn khuôn mặt xấp xỉ vặn vẹo của Ngu Phi Túc, tiếp đó hướng về cửa phòng mà đi, "Ngày mai, người mẫu thân liên hệ xong sẽ đón ngươi về nước. Sau khi trở về, ngươi không an phận nữa, ta không ngại để ngươi biến mất triệt để ở thế giới này, tin tưởng nàng ở bên cạnh ta cũng sẽ không biết được tin tức này"

= = = =

Mặt không thay đổi ngồi vào bên trong xe, chỉ là ở trong chớp mắt xe khởi động, bên tai Lạc Lặc trong nháy mắt vang lên tiếng nổ mạnh khốc liệt, lơ đãng xuyên thấu qua cửa sổ của xe nhìn phía chiếc xe cách đó không xa giờ khắc này đang bị nổ thành thảm bại dị thường, cũng là chiếc xe trước đó nàng ngồi đến, sau đó giương mắt nhìn về phía Ngu Phi Túc đang đứng lặng trước cửa sổ, vững vàng mở miệng: "Lái xe!"

Ngu Mạc Tình bởi vì bút than vung lên bỗng dưng gãy vỡ mà hơi sợ hãi, đảo mắt nhìn chăm chú đường viền dưới ngòi bút vẽ ra của chính mình, khóe môi sau khi vẽ ra một chút độ cong, giữa lông mày cũng sau một khắc thu lại, cầm lấy lưỡi dao một bên bắt đầu gọt bút than trong tay

Chẳng qua là khi bút mới vừa vẽ ra một chút dấu vết lần nữa gãy vỡ, ánh mắt Ngu Mạc Tình nhất thời lóe qua tia sợ hãi, nắm chặt cán bút liền đi ra ngoài phòng, khi đi ngang qua Vu Chính kêu lấy đối phương: "Vu tổng quản, tiểu Lạc trở về rồi chưa?" Người từ sau khi qua bữa sáng liền mất đi tung tích tại sao đến thời khắc này gần lúc chạng vạng vẫn chưa về? Đã sắp sáu tiếng rồi.

"A? !" Bị vấn đề đột nhiên xuất hiện của Ngu Mạc Tình kinh sợ, Vu Chính sau khi dừng lại một chút cười đáp, "Gia chủ có thể còn cần một quãng thời gian mới có thể trở về, bởi vì..." Lời chưa nói hết biến mất ở bên trong xao động bỗng chốc lên từ dưới lầu, hai người sau khi nhìn nhau liền vội vã xuống lầu

Chỉ là sau khi nhìn thấy người vốn không nên xuất hiện, Ngu Mạc Tình hơi sững sờ, cô không hiểu, sát thủ được xưng Huyết Lang hơn 2 năm trước đã gặp kia làm sao sẽ xuất hiện ở đây? Chỉ là đảo mắt nhìn thấy vẻ mặt của bác sĩ Lục cùng Adrian? Jani, trong mắt nghi hoặc càng sâu

"Đã xảy ra chuyện gì?" Quét mắt nhìn bác sĩ Lục cùng Adrian? Jani căng thẳng, Ngu Mạc Tình nhíu lên mặt mày xinh đẹp, "Adrian, tiểu Lạc đâu?" Thân là ám vệ, không phải nên lúc nào cũng canh giữ ở bên người Lạc Lặc, làm sao lúc này lại xuất hiện tại nơi này? Trừ phi...

Sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng, Ngu Mạc Tình run rẩy đôi môi tận lực bình tĩnh mà mở miệng: "Adrian, Lạc Lặc người đâu?"

"Chết rồi! Bị bom của Ngu Phi Túc nổ chết rồi." Ngu Mạc Tình không có được đáp lại trong dự liệu của đối phương, lại không nghĩ rằng sẽ từ trong miệng một người khác có được tin dữ cực không muốn nghe, thân thể đột nhiên lảo đảo về phía sau, bút than trong tay càng là rủ xuống trên mặt đất phát ra tiếng vang lanh lảnh, lắc đầu, bước chân bất ổn lùi về phía sau, sau đó vừa xoay người thì liều mạng chạy đi ra ngoài, chỉ là mới vừa chạy đến cửa, liền đụng vào một cái ôm tản ra hơi nóng

"Chuyện gì gấp thành dáng dấp này?" Hai tay vòng lấy người va vào trong ngực, Lạc Lặc nhíu mày nhìn con ngươi giờ khắc này có chút hoảng loạn của Ngu Mạc Tình, chỉ là còn chưa có được đáp án, thân thể liền ngoài ý muốn bị ôm chặt lấy, chỉ có thể nghi hoặc mà nhìn phía Vu Chính theo sát phía sau

"Phu nhân nghe được lời đồn, cho rằng chủ nhân gặp khó mới có thể như vậy" Ở dưới ánh mắt dò hỏi của Lạc Lặc, Vu Chính như thực chất trả lời, "Chủ nhân, Adrian đem Huyết Lang mang về rồi

Ánh mắt lướt qua Vu Chính, nhìn phía tình cảnh trong chính sảnh tựa hồ có hơi giằng co không xong, khóe miệng Lạc Lặc vung lên góc độ cân nhắc, chỉ là sau khi cảm giác thân thể trong lồng ngực vẫn là có vẻ hơi run rẩy trong mắt ngấm ra ấm áp: "Mẫu thân, ta không sao!"

Vẫn là nắm thật chặt quần áo bên hông Lạc Lặc, Ngu Mạc Tình chậm rãi ngẩng đầu, gặm cắn bờ môi có chút trắng bệch, óng ánh của khóe mắt sau mấy lần lưỡng lự cuối cùng bị khóa ở trong hốc mắt, hai mắt ở trên mặt Lạc Lặc sau khi xoay chuyển mới chậm rãi buông hai tay ra, cuối cùng nhẹ nhàng đáp một tiếng

Bởi vì phản ứng nhu nhược không trôi chảy này của Ngu Mạc Tình mà cổ họng hơi siết, Lạc Lặc dời đi ánh mắt, không có dấu vết ôm chặt người trong lồng ngực: "Vu tổng quản, đem ba đứa trẻ kia dàn xếp tốt." Trong nháy mắt dứt lời liền ôm lấy Ngu Mạc Tình đi đến trong đại sảnh, hoàn toàn không thèm để ý mấy tiểu bất điểm chẳng biết lúc nào đứng ở sau lưng nàng

Đứa trẻ? Nghiêng đầu qua từ bả vai Lạc Lặc nhìn phía ba đứa nhóc đang đứng thẳng, tuy bọn họ muốn cố gắng biểu hiện ra một bộ dáng dấp trấn định, nhưng vẫn là từ trong mắt của bọn họ nhìn thấu một ít không biết làm sao. Ánh mắt một lần nữa trở lại trên mặt Lạc Lặc đang ôm chính mình, không rõ, Lạc Lặc tại sao phải mang ba đứa trẻ trở về?

Không để ý đến nghi hoặc toát ra trong mắt Ngu Mạc Tình, Lạc Lặc đi đến phòng khách, đối mặt ba người vẫn là giằng co không xong, trầm giọng nói: "Adrian! Mệnh lệnh của ta hạ là giết không tha" Chỉ là đơn giản một câu này liền khiến ba người ở đây có phản ứng rõ ràng kịch liệt

Scott? Lâm không chút do dự mà giơ súng nhắm ngay Lạc Lặc mấy năm trước liền muốn đẩy nàng vào chỗ chết, Adrian? Jani thì là thật nhanh gần kề Scott? Lâm, ở thời điểm đối phương không có phòng bị gỡ xuống cây súng đang nhắm chuẩn, sau đó cấp tốc lui ra

"Adrian? !" Kinh ngạc người ở trước mắt so với ba năm trước thân thủ càng xuất chúng, cái tên Scott? Lâm gọi ra lại là đầy ngập nghi hoặc cùng phẫn nộ, lẽ nào đối phương không biết, một khi trong tay nàng không có súng, chẳng khác nào là một mục tiêu sống mặc người xạ kích?

Mím chặt môi, đối mặt với người ba năm không gặp, giờ khắc này lại thần sắc bất định, Adrian? Jani đáy lòng thăng lên tia bất đắc dĩ: "Nàng không phải sát thủ đấu súng ngài. Tên sát thủ kia đã bị hành quyết, xác chết ở trong xe, ta sau đó sẽ đi xử lý"

Nheo lại mắt tinh tế quan sát Adrian? Jani, Lạc Lặc ở trong lòng bình luận lên thực giả đối phương nói, nhưng ở sau khi nhìn thấy đáy mắt khảm trầm tĩnh kia, trong nháy mắt liền rơi vào trên người Scott? Lâm: "Nếu đã như vậy, Lâm tiểu thư, không tiễn!" Không hề chần chờ lời nói tiễn khách cứ như vậy phun ra miệng, sau đó hoàn toàn không thèm để ý nắm lấy Ngu Mạc Tình yên tĩnh đi lên lầu

"Tiểu Lạc, thật sự không sao sao?" Đem ba người cứ như vậy lưu lại đó, tựa hồ bất luận nói thế nào đều có chút không thích hợp, tâm tư xoay một cái, Ngu Mạc Tình sau khi vào phòng kéo lấy ống tay áo của Lạc Lặc, "Hắn lại ra tay với ngươi" Tại sao đến bước này, Ngu Phi Túc vẫn cứ theo sát không nghỉ? Lẽ nào hắn nhất định phải đưa người trước mắt này vào chỗ chết hay sao? Nghĩ đến chỗ này, trong lòng căng thẳng, xương tay nắm chặt ống tay áo càng là nổi lên màu trắng

"Chẳng qua là lần giãy dụa sắp chết không ảnh hưởng toàn cục mà thôi" Chỉ cần vừa nghĩ tới vẻ mặt sau khi Ngu Phi Túc khi biết thua cuộc sẽ có, Lạc Lặc liền không nhịn được cong lên khóe môi, nhưng sau một khắc, màu con ngươi lại u ám lên

"Tiểu Lạc..." Đối với minh tranh ám đấu giương cung bạt kiếm giữa Lạc Lặc cùng Ngu Phi Túc, Ngu Mạc Tình thật sự cảm thấy vô lực trước nay chưa có, cô không hiểu, rõ ràng là hai người song sinh, làm sao sẽ đến một bước này? Cô càng không thể lý giải, tại sao mỗi một lần, Ngu Phi Túc đều phải tận hết sức lực dâng lên ý nghĩ tàn sát đối với Lạc Lặc? Nếu như chỉ là bởi vì cô lại cần gì phải làm đến mức độ như thế?

Hít sâu, vốn là tay siết ống tay áo ngược lại kéo lấy tay của Lạc Lặc, Ngu Mạc Tình cuối cùng rũ mắt tuyệt nhiên mở miệng: "Tiểu Lạc, ngươi không cần... Kiêng kỵ ta nữa!" Nếu như mỗi lần ẩn nhẫn cùng nhượng bộ của Lạc Lặc đến cuối cùng đổi lấy lại là nguy hiểm, vậy cô tình nguyện thì bỏ đi một cái trong đó, tuy đây là kết quả cô không muốn nhất thấy

Ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc, cảm thụ lấy mềm mại hơi lạnh trong lòng bàn tay, Lạc Lặc cười yếu ớt: "Ngày mai hắn sẽ rời khỏi rồi" Vén qua sợi tóc rủ xuống trên trán của Ngu Mạc Tình, "Thật sự không đi gặp? Hắn tựa hồ rất muốn gặp ngươi" Huống chi đối với nàng mà nói, Ngu Phi Túc đã không giết được...

Nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt của Ngu Mạc Tình ngưng tụ ở trên mặt mang nụ cười của Lạc Lặc, mà trong mắt lại lóe qua tia nghi hoặc, cuối cùng im tiếng không nói

― ― ―

Chạng vạng khi dùng cơm, khi Lạc Lặc cùng Ngu Mạc Tình cùng nhau đi tới phòng khách liền gặp được Kha Trảm Tâm biến mất gần nửa năm, đối mặt bạn cũ "rất lâu không gặp", trên mặt rõ ràng hiện ra tia mừng rỡ, chỉ là khi nhìn thấy đối phương một mặt xanh xao mơ hồ và nữ nhân mê hoặc dị thường bên người, dừng lại bước chân muốn tiến lên đón quan sát tỉ mỉ lên

Mà nữ nhân bên cạnh Kha Trảm Tâm cũng đồng dạng đang quan sát Lạc Lặc, sau đó mặt mày vẩy một cái, mê hoặc vạn phần dựa vào trong lồng ngực người bên cạnh, cười duyên lên:" Tâm! Chỉ đến như thế đó..."

Khóe miệng hơi ro giật, trong mắt Kha Trảm Tâm nhìn phía Lạc Lặc lộ ra tia xin lỗi, chỉ là tay lại theo bản năng mà ôm lấy eo nhỏ của người trong lòng, cử chỉ không tự chủ tiết ra ý tứ sủng nịch: "Liễu Nhi là bác sĩ ta tìm tới cho ngươi, không giống với bác sĩ Cốc, là vị đông y..."

"Ý của Tiểu Trảm Tâm là ta không bằng vị bác sĩ ngươi tìm này!" Lời nói mềm mại cố tình tổn thương đột nhiên không kịp chuẩn bị ở trong không khí truyền ra, cũng khiến toàn thân Kha Trảm Tâm không khỏi cứng đờ, lập tức vung lên tia cười khổ, "Bác sĩ Cốc, ta cũng không có ý này"

Cảm nhận được sự cứng ngắc của người ôm lấy mình, Phục Thu Liễu tìm âm thanh nhìn tới, mà ở lúc chớp mắt nhìn thấy người đến cười đến híp cả mắt, dịu dàng nói: "Cốc, đã lâu không gặp!" Cách lần trước hai người gặp mặt tựa hồ cũng đã có mười năm, vốn tưởng rằng đời này không còn ngày gặp lại, không nghĩ tới lại ở chỗ này chạm mặt

Đợi khi thấy rõ dáng dấp người trong lòng Kha Trảm Tâm, Cốc Mật vung lên khóe môi, chỉ là lại khó mà nhận ra một tia khẽ động khó chịu không muốn người biết, tiện đà đáp lại: "Đích thật là đã lâu không gặp!"

Đối mặt biến hóa một tia không dễ phát giác của người yêu, Đạo Nghĩa híp mắt lại, ngược lại quan sát cô gái đang dựa vào trong lồng ngực Kha Trảm Tâm giờ khắc này, không thể không thừa nhận, hai nữ nhân này so sánh, quả thực không phân cao thấp. Mà duy nhất không giống có lẽ chính là, quyến rủ của Cốc Mật ngã về phương thức tây, mà yêu mị của cô gái kia lại là nghiêng về ý vị Trung Quốc

Trong đầu Đạo Nghĩa chuyển qua nhiều ý nghĩ, nhưng bất luận làm sao cũng suy đoán không ra, Cốc Mật tại sao ở khi nhìn thấy đối phương sẽ có loại cảm giác khó chịu vô cùng không hài hòa kia...

Kha Trảm Tâm cũng không có phát hiện biến hóa của Cốc Mật, trái lại khi đối mặt người trong ngực hơi không cảm nhận được cảm giác thân thể đình trệ nhưng trong nháy mắt mà qua, lông mày hơi gộp lại, mà tay nắm ở bên hông Phục Thu Liễu càng là gia tăng sức mạnh, cũng toại nguyện đổi lấy cái nhìn chăm chú của đối phương

Ánh mắt qua lại ở trên mặt bốn người, Lạc Lặc tuy vẫn là một bộ dáng dấp lạnh lẽo, nhưng hiếu kì của đáy mắt lại là thế nào giấu cũng giấu không được, ho nhẹ một tiếng gây nên sự chú ý của mọi người: "Nếu đã đến rồi, vậy thì cùng nhau dùng cơm đi! Có chuyện gì đợi lát nữa nói cũng không muộn"

Lạc Lặc không thể không dùng bữa tối kỳ quái này để hình dung bữa này, trước tiên không nói Đạo Nghĩa ngồi đối diện nhau, Cốc Mật cùng Kha Trảm Tâm, Phục Thu Liễu, mà bây giờ Scott? Lâm chưa qua sự cho phép vị chủ nhân nàng đây liền ngồi ở cuối cùng bàn ăn, hiển nhiên để nàng càng cảm thấy bất ngờ, chỉ là ở khi nhìn thấy bác sĩ Lục cùng Adrian? Jani ngồi cách đó không xa, ánh mắt lóe lên tia nghiền ngẫm

Vu Chính rối rắm nhìn trước mắt một số người nên xuất hiện cùng không nên xuất hiện, khi đối mặt ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của đầu bếp nơi khúc quanh kia chỉ có thể nhẹ chút gật đầu, bất luận như thế nào, gia tộc Cách Lỗ Lặc cũng không thể mất lễ nghi nên có, cái gọi là người đến là khách mà!

Vốn là muốn xem một phen náo nhiệt, nhưng giờ khắc này mọi người an tĩnh dùng cơm lại khiến Lạc Lặc ngoài ý muốn cũng hơi cảm giác nghi hoặc, nhưng mà nhìn mọi người bề ngoài hờ hững kì thực đều khá là câu nệ dùng cơm, ngược lại cũng thu hồi trái tim nghiền ngẫm: "Bác sĩ Nghĩa và Cốc hôm nay làm sao có thời gian đến?" Nếu như là theo lệ kiểm tra thân thể, tựa hồ vẫn chưa tới thời gian mới phải!

"Ta có chút chuyện cần thương thảo với ngươi, mà Mật vừa vặn có một ít tân dược cần cho ngươi, cho nên hôm nay mới có thể qua đây" Vung lên nĩa trong tay, Đạo Nghĩa tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng lại vẫn là ở trạng thái dị thường tính toán trước của Cốc Mật biểu hiện ra

"Nàng đều đã thành dáng dấp kia, ngươi còn cho nàng uống những đồ hóa học muốn đòi mạng kia?" Phục Thu Liễu ngừnglại bộ đồ ăn đang nhún nhảy trong tay, tròng mắt tràn ra bất mãn nồng đậm, mà trong ngôn ngữ càng là tâm ý mang đầy xem thường. Chỉ là một lời này lại cũng như dự đoán gây nên bất mãn của người nào đó

"Họ Phục, đó là thuốc, không phải đồ hóa học gì. Đừng tưởng rằng chỉ có những con sâu buồn nôn kia của ngươi mới có thể cứu người" Coi như là lời nói đối chọi gay gắt ở Cốc Mật nói đến lại mười phần bao hàm một phen ý nhị yêu kiều, nhưng trong cặp mị nhãn trước đó lại thấm đầy tức giận, chỉ là sau một khắc lại vung lên miệng cười, "Nhưng ngươi đã nói như vậy rồi, không bằng dùng phương thức của ngươi đến trị liệu Lạc Lặc thử xem, ta cũng muốn xem thử, sâu của ngươi đến tột cùng lợi hại bao nhiêu"

"Ngươi không phải đã sớm thử qua rồi? !" Cắt ra bò bít tết trong bàn ăn, Phục Thu Liễu giả vờ lơ đãng cười nhạo nữ nhân đối diện, nghĩ đến nhiều năm trước minh tranh ám đấu giữa hai người, trong giọng nói không tự chủ được mang theo chút vị kiêu ngạo

Thời khắc này, tâm trạng Đạo Nghĩa cùng Kha Trảm Tâm nhất thời sáng tỏ, thì ra bất thường trước đó của hai người, có lẽ toàn bộ bắt nguồn từ thù cũ của quá khứ, mà bây giờ, sợ lại phải tăng thêm "thù mới" rồi. Chỉ là, vẫn là hiếu kỳ a! Hiếu kỳ là chuyện gì sẽ để hai nữ nhân đồng dạng kiều mị mê người cách nhiều năm sau vẫn là lòng mang khúc mắc như vậy...

"Cũng là bởi vì từng thử chẳng ra làm sao, cho nên mới không rõ, ngươi làm sao đến bây giờ còn có thể làm nghề y?" Bổ xuống một khối thịt bò vị đưa vào trong miệng, trên mặt tràn ra nụ cười xán lạn, chỉ là đáy mắt toàn là khiêu khích

"Ngươi..." Phục Thu Liễu vừa định mở miệng bị salad rau dưa của Kha Trảm Tâm đưa vào trong miệng cắt đi lời phản bác muốn phun ra miệng

"Bác sĩ Cốc, Liễu Nhi là ta mang về xem bệnh cho Lạc, ta cho rằng, hai bút cùng vẽ đối với bệnh của Lạc sẽ càng có ích" Tuy nàng sớm đoán được Cốc Mật đối với một vị bác sĩ một lần nữa tìm sẽ có phản ứng bài xích, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ biến thành tình cảnh tranh đấu đối lập của hiện tại

" Chỉ cần đối với Lạc có ích, chúng ta đều nên thử xem, không phải sao?" Theo tính động viên thay Cốc Mật thêm thức ăn nhẹ yêu nhất, Đạo Nghĩa cười yếu ớt nói nhỏ, "Lạc, ngươi nói xem?"

Đang nhìn Lạc Lặc hưng khởi khi đối mặt vấn đề đột nhiên xuất hiện hơi sững sờ, ngược lại là Ngu Mạc Tình ở một bên nghe được cực kỳ tỉ mỉ, ánh mắt cũng đặc biệt chăm chú: "Vậy tiểu Lạc thì xin nhờ bác sĩ Cốc và bác sĩ Phục rồi"

Cốc Mật cùng Phục Thu Liễu hai người bởi vì lời nói phút chốc nói ra của Ngu Mạc Tình mà nhìn nhau, thiếp theo từng người đáp ứng, sau đó cúi đầu tiếp tục dùng cơm, chỉ là khi ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua Lạc Lặc, càng dồn dập mang theo một chút cười trộm...

Hết chương 52

Edit: mỗi người một em ôm trong tay, tui thì hai tay trống rỗng, haizzz. thói đời mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro