Chương 89: Không ăn được nho liền nói nho chua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: phuong_bchii

________________

Từ nhà vệ sinh đi ra, Lý Hướng Ngạn đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, anh run rẩy, lại chui vào quán bar bên cạnh.

Các nàng còn đang uống rượu, nhưng đã tiến vào đến cuối cùng, đoán chừng là trò chơi này thật sự có chút mãnh liệt, tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái hơi say.

Bởi vì Giang Thự uống nhiều nhất, cho nên tựa vào vai Quý Liên Tinh, nhắm mắt lại, đoán chừng là say thật rồi.

"Uống không nổi uống không nổi, tôi nhận thua." Dụ Mộng lắc đầu, trong nháy mắt nhìn thấy Lý Hướng Ngạn giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, vội nói:"Tìm anh ấy, anh ấy có thể uống, đàn ông các anh nên uống với đàn ông."

Vương sir vẫn chưa hết ý, kéo Lý Hướng Ngạn tiếp tục uống rượu.

Đã lâu lắm rồi Lý Hướng Ngạn không uống vui vẻ như vậy, vui vẻ đồng ý, thế là cùng Vương sir vung một vòng quyền mới.

Phụ nữ bên này cơ bản đã ngã xuống, chỉ còn Quý Liên Tinh là tương đối khắc chế, nàng coi như tỉnh táo, đại khái là bởi vì Giang Thự ở bên cạnh, Quý Liên Tinh cảm thấy trong hai người chỉ có thể uống say một người, đây là sự ăn ý ngầm hiểu giữa nàng và Giang Thự.

Giờ phút này, Giang Thự tựa vào trên vai Quý Liên Tinh, đầu quay trời quay đất, cảm thấy thanh âm bên tai vô hạn trùng điệp phóng đại, giống như có một cái máy thuật lại ở bên tai cô vẫn nói chuyện.

"Nhím Nhỏ......" Cô nhắm mắt lại gọi tên Quý Liên Tinh.

Quý Liên Tinh sờ sờ mặt cô, dùng ngón tay hạ nhiệt cho cô, dịu dàng nói: "Ừ, em đây."

"Chị chóng mặt quá, đang xoay vòng vòng." Tay Giang Thự cào loạn trên không trung, kết quả cái gì cũng không bắt được.

Quý Liên Tinh đặt một tay vào lòng bàn tay cô: "Rất chóng mặt sao? Có muốn về nhà không?"

Giang Thự gật đầu, "Ừ."

Bên này Lý Hướng Ngạn và Vương sir còn đang vung quyền, Quý Liên Tinh kéo Giang Thự vừa mới đứng dậy, Mạnh Tiêu ngồi cách đó không xa mở mắt nhìn thoáng qua, lại nhắm hai mắt lại.

Một giây sau, một tiếng vang thật lớn hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chính xác mà nói, đó là tiếng gậy gộc gõ vào kính.

Rầm ——

Cửa kính vỡ nát đầy đất, tất cả mọi người bị giật mình, còn đang hơi say rượu đều tỉnh.

Giang Thự ngẩng đầu, đầu tiên nhìn thấy Lưu Diệc Dương, trong tay hắn cầm một cây gậy bóng chày dài, ánh mắt quét một vòng, rơi vào trên người Quý Liên Tinh.

Không hề nghĩ ngợi, trực tiếp xông tới Quý Liên Tinh, gậy vung lên, chuẩn bị một gậy gõ lên đầu Quý Liên Tinh, Giang Thự không kịp suy nghĩ, trong nháy mắt gậy gỗ rơi xuống đưa tay ngăn cản một chút.

Lực không nhỏ, Giang Thự nghe được một tiếng rắc, theo đó là một cơn đau đớn kịch liệt.

Quý Liên Tinh cả người đều choáng váng.

Giang Thự còn chưa phục hồi tinh thần lại, Lưu Diệc Dương giơ gậy thứ hai lên lại chuẩn bị gõ gậy thứ hai, Giang Thự chưa kịp phản ứng, sắp thấy đã muốn đạp lên người Quý Liên Tinh, trong nháy mắt lại vươn tới một bàn tay, chặn gậy thứ hai.

Là của Mạnh Tiêu.

Hai người bị đánh trong nháy mắt đều lộ ra biểu cảm đau đớn, có thể thấy được Lưu Diệc Dương xuống tay tàn nhẫn đến mức nào.

Tất cả xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, đợi đến khi Lý Hướng Ngạn và Vương sir lấy lại tinh thần, Giang Thự và Mạnh Tiêu đã đau đến ngồi xổm trên mặt đất.

Trong đám đông không biết ai hô lên: "Gọi 120! Nhanh lên!!"

Lưu Diệc Dương tổng cộng dẫn theo hai người tới, nhưng động thủ chỉ có một mình hắn, Lý Hướng Ngạn và Vương sir nhào lên người hắn, hung hăng kìm chặt cánh tay hắn, móc ngược một cái, đá gậy bóng chày ra ngoài.

"Con mẹ nó mày có là đàn ông à!"

"Không phải nói bố mày nhỏ sao, bố mày mẹ nó giết chết bọn mày, một đám đồng tính!Biến thái!" Lưu Diệc Dương điên cuồng gào thét, tuy rằng trong tay cái gì cũng không có, nhưng vẫn lớn tiếng kêu to, giống như bị điên rồi.

Bên này Quý Liên Tinh ôm Giang Thự, vừa vỗ mặt cô vừa hỏi: "Xe cứu thương sắp tới rồi, chị kiên trì một lát!!!" Nàng lo lắng, lại hỏi Mạnh Tiêu: "Mạnh Tiêu, chị vẫn ổn chứ!!"

Mạnh Tiêu bên này thảm rồi, không ai ôm không ai ôm, cánh tay có thể còn bị gãy, bên kia Hứa Thư Hạ và Vệ Nhiên cũng hoảng đến không được, nhanh chóng gọi cấp cứu.

Bên này Lý Hướng Ngạn càng tức giận đến nổ tung, trực tiếp tát Lưu Diệc Dương, vừa đánh vừa mắng: "Đánh phụ nữ, rác rưởi! Đánh chết con mẹ nó mày."

"Trời ơi, tay của hai người bọn họ có phải gãy rồi không?" Dụ Mộng bên này cũng bị dọa cho tỉnh rượu, đặc biệt là cánh tay Mạnh Tiêu, đã rõ ràng có dấu vết đứt gãy.

Cô ấy đau đến mức đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, Quý Liên Tinh lại có chút bận rộn, bởi vì trong lòng nàng còn ôm Giang Thự, hoàn toàn không thể bứt ra.

Cuối cùng vẫn là Trì Văn ôm lấy Mạnh Tiêu, kiểm tra một chút, tám chín phần mười là gãy rồi.

Giang Thự bên này đã bất tỉnh nhân sự, cũng không biết là uống rượu quá nhiều hay là đau.

Mười phút sau, xe cứu thương cùng 110 đồng thời chạy tới, hai cái cáng cứu thương đưa người lên xe, cảnh sát dò xét hỏi một chút tình huống, trực tiếp chế trụ Lưu Diệc Dương, tỏ vẻ đây là gây chuyện ác ý, nhất định sẽ nghiêm túc xử lý.

Quý Liên Tinh không có tâm tư quản hắn bên kia, cùng Giang Thự lên xe, nàng nắm chặt tay Giang Thự, thấy tay kia của cô đã bắt đầu xanh tím, hơn nữa còn có tình trạng sung huyết sưng tấy, sốt ruột hỏi y tá: "Tay của chị ấy là gãy sao?"

"Gãy chắc chắn là gãy rồi." Chị y tá nhẹ nhàng bâng quơ, ánh mắt rơi vào trên người Mạnh Tiêu, "Cô vẫn nên quan tâm đến người bạn này đi, cô ấy nghiêm trọng hơn một chút."

Quý Liên Tinh lúc này mới nhìn về phía Mạnh Tiêu, bỗng dưng cảm thấy có chút áy náy, Mạnh Tiêu bởi vì nàng mới bị thương, tuy rằng nàng chưa từng yêu cầu, nhưng thật sự là......

"Mạnh Tiêu, chị kiên trì một chút." Ngữ khí Quý Liên Tinh quan tâm cũng rất gượng gạo, không biết nói như thế nào mới tốt, tâm trạng rất phức tạp.

Bên này Mạnh Tiêu không trả lời, vẻ mặt có chút đau khổ, hình như rất nghiêm trọng.

Xe cấp cứu chạy như bay trên đường cái, đến một bệnh viện tốt nhất thị trấn, rất nhanh hai người được nâng xuống xe, y tá nói: "Chúng tôi bên này phải lập tức kiểm tra, xem là gãy xương đơn thuần hay là có hiện tượng sai vị trí, một người lên lầu hai kiểm tra, một người lên lầu ba kiểm tra, như vậy nhanh hơn một chút, hai người này cô chỉ có thể cùng một người, chọn một chút đi."

Quý Liên Tinh hít sâu một hơi, Giang Thự hôn mê, Mạnh Tiêu vẫn tỉnh.

Nàng phải lựa chọn giữa hai người này, nếu Mạnh Tiêu đi một mình, cô ấy thật đáng thương, nhưng Giang Thự thì sao? Giang Thự là bạn gái bảo bối của nàng, chọn ai đây?

Không do dự quá nhiều, Quý Liên Tinh quyết đoán chọn Giang Thự, đồng thời lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Dụ Mộng, bảo cô ấy nhanh chóng đến bệnh viện cùng Mạnh Tiêu.

Dụ Mộng nói đang trên đường đến.

Khoảnh khắc nghe Quý Liên Tinh nói cùng Giang Thự, Mạnh Tiêu nở một nụ cười yếu ớt bất lực, một tia kỳ vọng cuối cùng trong lòng vẫn đứt đoạn, quả nhiên, Quý Liên Tinh muốn chọn cô ấy đương nhiên là không thể nào, trong nháy mắt đó Mạnh Tiêu cảm thấy có chút chua xót, cô ấy đối với Quý Liên Tinh tính là cái gì?

Giống như ngay cả bạn bè cũng không tính, vừa rồi rõ ràng cô ấy và Giang Thự đều bị thương vì nàng, nhưng toàn bộ quá trình nàng gần như đều quan tâm Giang Thự, chỉ là trên đường ném ánh mắt tới mình vài lần.

Chung quy vẫn để lại kỳ vọng.

Trong lòng Mạnh Tiêu thở dài một trận.

Các y tá khiêng cáng cứu thương rất nhanh đưa cô ấy đi, mà cô ấy nhìn về phía Quý Liên Tinh, ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Quý Liên Tinh chứa đựng lo lắng, nhưng so với loại lo lắng đối với Giang Thự thì kém quá nhiều.

Mạnh Tiêu gật đầu với Quý Liên Tinh, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, có cảm giác trái tim lành lạnh.

Quý Liên Tinh đứng tại chỗ, thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chân chính nghiêm túc suy nghĩ vấn đề kia, về Mạnh Tiêu.

Vừa rồi dáng vẻ biến thái của Lưu Diệc Dương, Quý Liên Tinh trực tiếp bị dọa đến choáng váng, tương đối đáng sợ, người bình thường không có khả năng phản ứng kịp, trừ phi sự chú ý của người kia vẫn luôn ở trên người mình.

Giang Thự sẽ chú ý tới, Quý Liên Tinh cảm thấy vẫn còn hợp tình hợp lý.

Nhưng Mạnh Tiêu?

Quá ngoài dự đoán, đối với hành vi của hai người này, Quý Liên Tinh nói không cảm động là giả, nhưng về Mạnh Tiêu, Quý Liên Tinh lại cảm thấy quá nặng nề, nếu như cô ấy có bất trắc thì làm sao đây? Báo đáp cô ấy như thế nào mới tốt?

Hơn nữa, quan trọng hơn là, kiểu người nào, sẽ ở thời điểm gậy bóng chày vung tới, không chút do dự đưa tay ngăn cản? Quý Liên Tinh nhớ tới một khả năng, đó là điều nàng chưa từng nghĩ tới, có thể giống như Giang Thự suy đoán, Mạnh Tiêu cũng......

Quý Liên Tinh không dám nghĩ tiếp, luôn cảm thấy mình có chút phỏng đoán quá mức, nàng thật sự nghĩ không ra Mạnh Tiêu sẽ thích nàng xuất phát từ nguyên nhân gì.

Tinh thần có chút không yên, đi theo y tá đẩy cáng cứu thương vào bên trong, tiếng bánh xe vạn hướng ma sát sàn nhà tiến vào trong tai Quý Liên Tinh, tăng thêm tâm trạng lo lắng của nàng.

"Người nhà ở bên ngoài chờ một chút, chúng tôi đẩy cô ấy vào kiểm tra."

Quý Liên Tinh sửng sốt một chút: "Tôi không thể cùng đi vào sao?"

"Vẫn là ở bên ngoài chờ đi."

Giang Thự rất nhanh bị đẩy vào, để Quý Liên Tinh một mình đứng ở hành lang, hành lang vắng ngắt chỉ có một mình nàng, rõ ràng là mùa hè, lại đột nhiên cảm thấy rất lạnh.

Cuộc sống chính là như vậy, thay đổi kỳ lạ vô thường, hoàn toàn không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng không rõ vì sao chỉ muốn cùng bạn bè uống rượu, cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy, cũng không rõ vì sao Lưu Diệc Dương lại đột nhiên nổi điên, đến quán bar gây chuyện, càng không rõ vì sao lại bị quấy vào một vòng xoáy, cuộc sống đơn giản bình thường lại thêm một tầng áp lực.

Chẳng lẽ cuộc sống không thể đơn giản sao?

Mỗi lần thời khắc như vậy, Quý Liên Tinh đều cảm thấy rất bất lực, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy, trước kia là người nhà rời đi, sau lại là Quý Tư Vũ tìm nàng làm phiền thiếu chút nữa khiến nàng mất mạng, đến bây giờ cuộc sống vất vả lắm mới khôi phục bình tĩnh, nàng không chọc người khác, người khác lại vẫn là tìm tới cửa.

Lưu Diệc Dương rốt cuộc là vì cái gì?

Cùng lúc đó, bên trong xe cảnh sát.

"Đồng chí cảnh sát, bọn nó là đồng tính! Anh mặc kệ sao?"

Cảnh sát ở ghế phụ lái tức giận liếc Lưu Diệc Dương một cái, "Lo tốt bản thân đi, cơm tù có đồ ăn cho cậu."

"Tôi sẽ ngồi tù sao? Tôi có tiền, chuyện này chúng ta từ từ nói."

"Cậu đả thương hai người, còn đập phá cửa hàng người ta, cậu nói cậu không ngồi tù là không ngồi à."

Lưu Diệc Dương khó hiểu, lại lặp lại: "Bọn họ là đồng tính, chính là bà chủ quán bar đó, dẫn đầu làm đồng tính, anh mặc kệ không quản? Chuyện hại người này, các anh mặc kệ? Muốn đám phụ nữ đó làm người đồng tính, đàn ông chúng ta còn có thể nối dõi tông đường sao? Tôi không phải đang làm chuyện tốt sao?"

Hắn nói chuyện mang theo mùi rượu, rõ ràng cũng uống rượu, đoán chừng là kẻ điên say rượu.

Cảnh sát bị hỏi phiền, hắn chấp hành nhiệm vụ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp người bệnh thần kinh như vậy, hơn nữa, vị đồng chí cảnh sát này năm nay hơn 40 tuổi, là một thẳng nam, không hiểu những thứ đồng tính hay không đồng tính này.

"Có đồng tính hay không tôi không quan tâm, tôi cảm thấy cậu không ăn được nho liền nói nho chua."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro